Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 3 - Chương 30-2: Sinh tử một đường – Phần 2




Trong khoảng thời gian ngắn, 3 người bọn hắn ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, một hồi lâu mới nói “Vậy tiểu thư muốn gì?”

Ta nhếch môi “Vấn Hiên này chỉ thích mỗi hoa mai, Mai Lâm ngoài Tuyên thành lại phù hợp với người trong lòng ta, không bằng, đem Mai lâm này tặng cho ta, được không?”

Mấy người bọn hắn khoé môi co rút, Tuyên phu nhân ngoài mặt lại càng co quắp đến khó coi, một hồi lâu mới nói “Nếu tiểu thư thích, vậy thì tặng cho tiểu thư là được!”

Ta nhếch môi cười nói “Về phần mộ của lệnh công tử, phu nhân có thể chuyển ra. Ta cũng không hi vọng là có 1 phần mộ nào bên trong Mai lâm”

Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy ngượi bọn họ đột biến, đám người đứng phắt lên khỏi ghế. Tuyên phu nhân lại càng không đứng vững, yết hầu run rẩy hồi lâu mới nói “Ngươi nói….ngươi nói cái gì lệnh công tử!”

Tuyên Tuyết Băng lạnh lùng nói “mẫu thân, người đừng nghe nàng ta!”

Nhưng ta lại lạnh nhạt nói “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cần gì tiếp tục giấu giếm lão nhân gia đây?”

Cả người nàng phát run, rốt cục ôm mặt “Tuyết…..Tuyết Tán!” Dứt lời, liền oa 1 tiếng ngã xuống đất không dậy nổi “Từ lâu tới nay, ta chỉ biết….ta chỉ biết…!”

Ta lạnh lùng nhìn nàng, không nói. Tuyên Tuyết Băng ôm lấy Tuyên phu nhân, vội la lên “Mẫu thân! người không sao chứ! Mẫu thân!” Hắn phẫn nộ quay đầu, quát lên với ta “Nhìn xem ngươi đã gây ra hoạ gì! Còn không mau lại đây xem mạch cho mẫu thân!”

Ta chỉ chỉ cái mũi của mình, hắn gật đầu với ta

Ta cười nói, “Nói ta cái gì! Việc nhỏ này cần gì ta phải bỏ công, ngươi cho rằng ta là ai?”

Hắn tức giận đến mức sắc mặt xanh mét. Đột nhiên hét lớn 1 tiếng, nâng kiếm muốn chém ta

Ta cười lạnh, phất ống tay áo, hai tròng mắt của Tuyên Tuyết Băng trong nháy mắt không mở ra được “Ngươi hạ dược gì ta? Con đàn bà này! Tâm địa thật ác độc!”

Ta lạnh nhạt nói “Nếu không hạ dược ngươi, ta bây giờ có yên mạng không? Tự vệ mà thôi, không cần lưu tâm! Vấn Hiên! Nếu nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta đi!”

Vấn Hiên đáp lới, liền cùng ta rời đi! Nhưng bị Tuyên Tuyết Hạo nâng kiếm ngăn lại ở đại sảnh

“Thế nào? Tuyết Hạo, ngươi cũng muốn tới?” Vấn Hiên cười lạnh nói

“Không phải ta tới, mà là, hai người các ngươi không thể đi!” Hắn lạnh lùng cười nói

“Vì sao không thể đi!” Hắn lạnh nhạt nói.

“Diệp tiểu thư đem bí mật chúng ta đã cất giữ nhiều năm nói ra, tâm địa thật ác độc! Đem nơi này làm cho rối lên, rồi muốn rời đi, trên đời này làm gì có chuyện như vậy!” Hắn cười lạnh nói.

“Vậy ngươi muốn thế nào? Một kiếm giết chết ta? Ngươi đã thấy bộ dáng của đệ đệ ngươi chưa? Nếu quân địch biết mắt của hai vị tướng chủ lực  Tuyên thành đều không thể nhìn thấy, các ngươi nói xem, có phải sẽ có chuyện vui hay không?” Ta vuốt vuốt cằm, lạnh lùng cười

Gân xanh trên trán hắn giật giật, kiếm đã xuất ra

Vấn Hiên thoáng cái che ở phía trước người ta, hắn vội vàng thu kiếm, lạnh lùng nói “Vấn Hiên, ngươi làm gì?”

Vấn Hiên cười nói “Nàng ấy là thê tử của ta! Cũng chính là đương kim Thái hậu, thế lực của ngươi trong Tuyên thành có lớn cũng không thể gây bất lợi cho nàng!”

Khoé môi hắn co rút “Thái hậu! Vấn Hiên! Ngươi cũng biết, nàng trước đó đã là hoàng hậu của đại ca ngươi! Các ngươi như thế, hậu thế sẽ không buông tha! Để tránh cho ngươi mê muội không tỉnh, phá huỷ danh dự hoàng thất, để cho ta đem cái nữ tử ghê tởm này giải quyết đi! Ngươi hận, cũng chỉ có thể hận ta!”

Hắn dứt lời, kiếm, đã hướng đến ngực ta mà đâm tới! Ta nhanh chóng tránh ra, khoé môi chậm rãi nở 1 nụ cười “Vấn Hiên! Nguyên lai hai người bọn hắn đi theo chúng ta là muốn giết ngươi diệt khẩu. Sau khi giết chúng ta, lại đi giết hoàng tử, sau đó là hoàng đế! Sau đó Tuyên gia lên làm hoàng đế!”

Ta vừa nói vừa trốn, hắn đuổi theo ta, vừa đuổi vừa chém

Vấn Hiên ở 1 bên sốt ruột, nhưng lại không giúp được gì! Hay là, ông trời muốn tuyệt đường sống của ta?

Thật không cam lòng! Hàn quang hiện lên, kiếm, đã thẳng tắp hướng ngực ta mà đâm tới, ta đã cho rằng cuối cùng cũng chết, nhưng không ngờ, có ngươi lại 1 bả bắt được kiếm!

Ta mở mắt ra, là Vấn Hiên! Vấn Hiên dùng bàn tay đánh đàn của hắn, ngăn cho ta 1 nhát kiếm trí mạng

Tuyên Tuyết Hạo rõ ràng cũng giật mình, nhìn bộ dáng của Vấn Hiên, đi lên từng bước “Vấn Hiên! Ngươi thế nào rồi?”

Vấn Hiên mồ hôi lạnh ứa ra, oán hận nhìn vào mắt hắn”Trong mắt ngươi còn có Thái thượng hoàng ta sao? Ta nói, không nên động thủ! Không nên giết nàng! Ngươi có nghe ta không? Tuyết Hạo!”

Ta thở hỗn hển, lúc này mới tiến lại xem tay của Vấn Hiên, chỉ thấy trong tay hắn lưu lại 1 vệt máu thật dài, đem bàn tay hắn cắt 1 vết sâu

Lòng ta không khỏi run lên, đem tay hắn nắm ở trong tay, nhẹ giọng nói “Vấn Hiên! Chàng… hà tất…!”

Hắn tái nhợt nghiêm mặt, nhỏ giọng nói “Cho dù bản thân có chết, ta cũng vô oán vô hối! Nếu lần này ngươi bị thương là nàng, ta nên làm gì bây giờ?”

Trong tâm ta đau đớn, băng bó lại bàn tay cho hắn “Sau này, đừng làm thế này nữa! Diệp Dược Nô ta không dễ chết như vậy! Hôm nay nếu như ta chết trong Tuyên phủ, ta sợ Tuyên thành này cũng sẽ bị các muội muội của ta tận diệt! Chàng đã quên các muội muội của ta rồi sao?”

Khoé môi hắn nổi lên 1 nụ cười “Cho dù báo thù cho nàng, thì nàng cũng đã chết! Ta không muốn một Diệp Dược Nô đã chết! Ta muốn một Diệp Dược Nô còn sống! Bớt tranh đấu với người khác 1 chút, khó như vậy sao? Không nên như vậy, có được hay không?”

Ta nghẹn lời, một hồi lâu mới nói “Chúng ta đi!” Dứt lời, liền muốn dìu hắn rời đi.

Nhưng Tuyên Tuyết Hạo lại ra tya ngăn cản bọn ta “Người nào cũng không thể đi! Nữ tử này không diệt trừ, thuỷ chung vốn là tai hoạ trên đời!”

Vấn Hiên cắn răng nói “Tuyết Hạo! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”

“Cho dù không giết, cũng không thể cho các ngươi rời đi! Người đâu! Đem hai người họ bắt lại!” Hắn lạnh giọng hạ lệnh.

Bên ngoài thoáng cái vọt vào rất nhiều người, đem 2 ngươi bọn ta bao vây ở giữa! Ta lạnh lùng cười. Ta nói ta dự cảm cái gì bất hảo, cư nhiên là như thế

Phải mất một lát, bọn họ mới bắt trói được hai người bọn ta. Hai người bọn ta bị áp giải đến phế viên. Tuyên Tuyết Hạo mổ cửa phòng ra. Đem bình hoa xoay tròn nửa vòng, trên tường chậm rãi xuất hiện một đại động. Trong lòng ta rung mình. Ta nói vì sao ngày đó ở chỗ này thấy Đường Vũ Hiên trốn ra, cũng không ngờ, nguyên lai, nơi này có cửa địa lao. Mà Tuyên Tuyết Tán, ngày đó, là ở chỗ này

Lòng ta chợt hiểu. Mới nghĩ như vậy, hai người ta liền bị hai ngươi bọn họ thúc đi

Nơi này đầy đủ mọi hình cụ, ta thấy mi mắt giật giật

“Xin lỗi, Nô nhi, không có cách nào bảo vệ nàng, là ta vô dụng rồi!” Vấn Hiên cười khổ

Ta cười nói, “Cho dù có chết, hai ngươi chúng ta cũng chết cùng 1 chỗ, không phải đồng chi sinh mệnh [sinh ra giống nhau], nhưng lại có thể chết tại 1 chỗ, đây chính là hạnh phúc!”

Tuyên Tuyết Hạo hừ lạnh 1 tiếng “Chết cùng 1 chỗ? Nghĩ hay quá nhỉ! Đem hai người họ tách ra hai nơi!”

Ta cắn răng. Bọn hắn đem chúng ta một người nhốt bên trong nữ lao, một người nhốt bên trong nam lao. Hai lao cách nhau 1 vách tường, mặc dù có thể nói chuyện với nhau, nhưng lại không thấy được mặt

“Tuyên Tuyết Hạo, ngươi tốt nhất là nên lập tức giết ta! Thả Vấn Hiên ra! Nếu không, chờ sau khi ta ra ngoài, sẽ liền tiêu diệt Tuyên thành của ngươi, ngươi có tin không?” Ta cắn răng nói.

Hắn lạnh lùng cười “Hai người các ngươi, một người cũng đừng mong đi ra ngoài. Ta sẽ sai người mang 3 bữa cơm lại. Là ta muốn cho các ngươi biết, rõ ràng là gần nhau như vậy, nhưng lại vĩnh viễn không thể gặp mặt! Diệp Dược Nô! Việc này, ngươi không thể trách ta! Ta chỉ là phụng mệnh làm việc! Tình thế thúc bách! Vấn Hiên! Yên tâm đi! Ta sẽ không giết các ngươi! Chỉ cần các ngươi không trốn đi, ta tất nhiên sẽ đối đãi tử tế với các ngươi!”

Vấn Hiên đau khổ cười “Đối xử tử tế! Tuyết Hạo, ngươi đang nói giỡn sao? Ta nghĩ không ra, người nào được đối đãi tử tế mà phải ở trong địa lao? Hay là, muốn dồn ta vào chỗ chết?”

Ta cau mày. Nếu ta đoán không sai, việc này tất hẳn có liên quan đến Đường Vấn Thiên! Hắn đã sớm tính tế rất tốt, nếu  ta không chết, chắc chắc sẽ đến Tuyên phủ. Cho nên, mới thiết lập một màn như thế!

Hắn muốn mạng của 2 người bọn ta! Ta vô lực dựa vào cửa lao

“Xin lỗi! Vấn Hiên! Bọn ta cáo từ!” Dứt lời, hắn liền theo người bên ngoài rời đi

“Vấn Hiên! Vấn Hiên! Chàng có ở đó không? Xin lỗi, nếu không phải ta cậy mạnh, hai người chúng ta sẽ không phải vào cái lao ngục này!” Ta nhỏ giọng nói

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết