Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 23: 23: Chương 22





Đêm đó Ôn Ninh nằm mơ.

Nàng trở lại khi còn bé, ăn tối xong liền chạy sang nhà bên cạnh chơi, ở trong phòng Cố Trì Khê đến tận khuya không chịu rời đi.

Mẹ Ôn và người hầu đã đến gọi nhiều lần, nhưng nàng giống như gấu koala quấn mấy Cố Trì Khê, chu môi làm nũng muốn ở lại.

Mỗi lần đều thành công, lần nào cũng dùng.

Nàng chiếm lấy đàn piano của tỷ tỷ, chiếm bàn của tỷ tỷ, chiếm giường của tỷ tỷ, chỗ nào cũng lưu lại bóng dáng của nàng.

Hai người cùng một cái chăn bông, Cố Trì Khê ôm nàng làm gối.

Lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ thích mùi hương trên người của tỷ tỷ, thích thói quen xoa đầu của tỷ tỷ, thậm chí thích cách tỷ tỷ can tâm tình nguyện hống nàng khi nàng làm nũng.

ÔN Ninh là con một, lần đầu tiên trải nghiệm niềm vui được tỷ tỷ sủng nịch.

Giấc mơ thật dài, lưu lại trong khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất, hơi ấm thực tại quanh quẩn bên nàng.

Sau này lớn lên giấc mơ cũng mơ hồ.

Một thứ mềm mại mát lạnh rơi xuống trên mặt nàng, từ trán đến mắt, từ mũi đến môi, nhẹ hơn cả lông vũ, lại ẩn chứa hơi ấm, khiến nàng không tự chủ được tìm kiếm, muốn nhiều hơn.

Nàng ngủ đến thoải mái cùng an ổn.

Trời đã rạng sáng, rèm cửa kéo chặt, trong phòng ánh đèn lờ mờ.

Ý thức của Ôn Ninh dần dần trở nên rõ ràng, co người, ậm ừ hai tiếng, ngây người mở mắt ra, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt phóng đại.

"!"
Nàng sửng sốt, đưa tay lên dụi dụi mắt, lại tự véo mình một cái để xác định mình không phải nằm mơ, lập tức ngồi dậy.

Người này ngủ ở bên cạnh mình từ khi nào vậy?
Đầu óc Ôn Ninh quay cuồng, vội vàng cúi đầu nhìn lại chính mình, váy ngủ có chút nhăn nhúm, dây áo lỏng lẻo, khi cổ áo bị kéo ra, da thịt trắng nõn mịn màng, không chút vết tích.

Nàng thở phào một hơi.

"Này, dậy đi-"
Ôn Ninh lay vai người kia, cũng không tỉnh, nàng chợt nghĩ tới cái gì, lẳng lặng vén chăn nhìn vào bên trong.

Đường cong nửa hình tròn rheo hô hấp hơi nhấp nhô, nằm nghiêng tạo thành một rãnh sâu, trên đó có nốt ruồi cỡ hạt gạo, giống như mực đen nhỏ giọt trên giấy trắng, không có vết tích khác.

Nàng lại thở phào một hơi.

Còn tốt.

Không có làm chuyện điên rồ gì.

"Cố Trì Khê!"
Ôn Ninh vỗ nhẹ lên mặt cô, cô vẫn chưa tỉnh, đành nhéo mũi cô một cái, "Cố tổng, đi làm."
Cố Trì Khê trong giấc ngủ mơ cau mày, hít hít mũi, nghiêng đầu, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Cô sửng sốt nhìn Ôn Ninh, một lúc sau mới phát ra một giọng nói nhẹ nhàng từ trong cổ họng: “Ninh Ninh…”

“Sao chị lại lên giường của tôi?” Ôn Ninh trầm mặt nói.

Cố Trì Khê chớp mắt, vẻ mặt có chút dại ra.

Không biết là mơ hồ vừa tỉnh lại, hay là cố ý giả vờ ngây thơ, Ôn Ninh không khỏi giận sôi máu, nghĩ tới chuyện tối qua trước khi đi ngủ, thanh âm trở nên lạnh hơn, "Không phải chị nói chờ tôi ngủ liền đi sao? Chị đi đâu vậy? Đi lên giường của tôi sao? Hả?"
Bị lừa, nàng rất cáu kỉnh, ngữ khí trở nên hung hăng.

"Nói đi, đừng giả ngốc với tôi."
Cố Trì Khê bị hung dữ làm cho sững sờ, thật lâu sau mới thấp giọng giải thích: “Tôi định sau khi em ngủ sẽ rời đi, nhưng nửa đêm lại có sấm sét, dưới lầu trống như vậy, tôi có chút sợ, cho nên liền ngủ chỗ em—”
“Thật có sấm?” Ôn Ninh hoài nghi nhìn cô, “Chị không lừa tôi đấy chứ?”
"Ừm."
Đúng là ban đêm có sấm sét, lại có mưa to, nhưng chỉ sau khi Cố Trì Khê nằm xuống.

Khi đó Ôn Ninh đã ngủ say, không nghe thấy gì nên bán tín bán nghi.

Cho dù như vậy, Ôn Ninh vẫn cảm thấy không thoải mái, rũ mắt nói: "Chị một chút cũng không giữ lời."
Nếu là người khác, nàng căn bản sẽ không để ý, cho dù thực chất có làm chuyện gì, nhiều nhất nàng cũng sẽ ảo nảo vài ngày rồi quên đi.

Nhưng Cố Trì Khê thì khác, giữa hai người có quá nhiều thứ phức tạp ràng buộc, một khi đến gần, nàng sẽ dễ dàng mềm lòng, quên đi quyết tâm của mình, cuối cùng lại lâm vào thống khổ.

Sống thử đã là thỏa hiệp lớn nhất của nàng, người kia lại hết lần này đến lần khác muốn thách thức điểm mấu chốt của nàng.

Cố Trì Khê thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng khó coi, lập tức hiểu đây không phải là chuyện có thể nói đùa, trong lòng nhất thời ngưng trọng, cảm thấy bất an.

"Thực xin lỗi."
Cô ngồi dậy, cẩn thận nắm tay Ôn Ninh, "Tôi bảo đảm sau này sẽ không như vậy nữa."
Trong lòng Ôn Ninh tức giận, trong bụng nén giận, trong đầu lại cáu kỉnh, chỗ nào cũng không vui, nghe thấy cô thấp giọng xin lỗi, muốn động thủ nhưng lại không đành lòng, chỉ đơn giản không nói lời nào.

"Ninh Ninh?"
"Vợ..."
Cố Trì Khê nhẹ giọng gọi nàng.

Ôn Ninh cau mày, giương mắt trừng qua: "Không được gọi như vậy!"
"Trước khi kết hôn em không nói qua cái này."
"Vậy hiện tại nói được chứ?"
"Sau khi lãnh chứng sẽ không có hiệu quả." Cố Trì Khê nghiêm trang nói.

"..."
Ôn Ninh hít sâu một hơi, nặng nề thở ra một hơi, cường ngạnh nói: "Tôi nói không được là không được."
Vô sỉ!
Nàng lại mềm lòng nàng chính là cẩu!
Vẻ mặt Cố Trì Khê thất vọng, "Ở nhà gọi cũng không được sao?"
"Không."
"...ừm."
Cố Trì Khê đáp lại, lặng lẽ rời khỏi giường, đi dép lê rời khỏi phòng.

Ôn Ninh lại nằm xuống.

Khoảng một giờ sau, bên ngoài có một chiếc ô tô, dưới lầu truyền đến giày cao gót, cổng sân đóng mở, tiếng bước chân biến mất, ô tô đi xa.

Ôn Ninh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn một chút.

Sau đêm tân hôn, Cố Trì Khê giữ lời hứa, không tùy tiện tìm cớ đến gần Ôn Ninh nữa.


Hai người luôn giữ một khoảng cách nhất định, không xa cũng không gần, có lúc cùng nhau ở khách sạn, có lúc cùng nhau ở nhà, có lúc không ở cùng nhau, mỗi người sống trong hòa bình.

Ôn Ninh rất thích cuộc sống đạm nhiên cùng yên bình này.

Nàng đã đưa tiểu cô 50 vạn cho ca phẫu thuật, sau đó trả hết nợ một lần, số tiền còn lại được phân chia vào quản lý tài chính.

Khi nàng ra khỏi ngân hàng, toàn thân nàng giống như một sợi dây cao su được thả lỏng, từ đầu đến chân trở nên mềm mại, giống như một vũng nước trong vắt, kéo dài từ trong ra ngoài, chảy dài vô tận.

Mọi thứ nàng nhìn thấy trên đường đều tốt đẹp.

Bầu trời trong xanh như gương, mây trắng bồng bềnh dày đặc, mặt trời có màu vàng cam ấm áp, khung cảnh bình thường trong mắt nàng lại như có màng lọc, ngay cả những hài tử chạy nhảy trên đường cũng trông thật đáng yêu.

Nàng đã hủy tài khoản của mình trên nền tảng gọi xe trực tuyến và ngừng làm công việc bán thời gian này, nhưng nàng vẫn nhận đơn.

Khi còn nhỏ, nàng học vẽ dựa trên sở thích của mình, không có kế hoạch phát triển theo hướng chuyên nghiệp.

Khi điền nguyện vọng vào trường đại học, ban đầu nàng dự định trực tiếp nộp vào học viện hàng không để thực hiện ước mơ trở thành cơ trưởng, nhưng lúc đó Cố Trì Khê đang học đại học địa phương ở Lạc Thành, mà học viện hàng không ở quốc nội cách Lạc Thành rất xa, rối rắm thật lâu, cuối cùng vẫn là luyến tiếc Cố Trì Khê nên nàng đã chọn chuyên ngành thiết kế.

Nàng nghĩ rằng miễn là chịu đựng qua năm nhất và năm hai, khi Cố Trì Khê tốt nghiệp và công ty hàng không tuyển sinh viên "thay đổi nguyện vong", nàng vẫn có thể học.

Sau khi Cố Trì Khê rời đi, nàng rất thất vọng.

Vừa lúc có hai công ty hàng không đến trường tuyển dụng, Ôn Ninh mới vượt qua được cuộc phỏng vấn của hãng hàng không Hoàn Á, gần như không cần suy nghĩ, liền quyết định rời bỏ nơi buồn tẻ này để thực hiện ước mơ bị gián đoạn của mình.

Ai ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng nàng vẫn là trở lại nơi có Cố Trì Khê.

Về sau, nàng chỉ có thể yên tâm làm công việc của mình.

Các chuyến bay thường bị hoãn trong mùa giông bão, thậm chí còn bận rộn hơn trong kỳ nghỉ hè lúc lưu lượng hành khách tăng cao.

Bốn ngày liên tục Ôn Ninh bay mười sáu đoạn, cơ hồ lột một tầng da, đầu tháng bảy nghỉ ngơi ba ngày, ở nhà ngủ hai ngày mới khôi phục.

Buổi chiều, nàng nhận được điện thoại của Hà Du, nói rằng nhà hàng có món ăn mới, bảo nàng ăn thử.

Nhà hàng tên là "Bắc Ngạn", món ăn tinh xảo, hương vị không tồi, thiết kế trang trí theo phong cách cổ phong, rất được giới trẻ yêu thích, hàng ngày có rất nhiều thanh niên văn nghệ và các cặp vợ chồng trẻ đến ăn uống và chụp ảnh.

Bởi vì là duy nhất ở Lạc Thành nên đã trở thành một nhà hàng có văn hóa đặc sắc.

Ôn Ninh ở đây có phòng riêng độc quyền, quản lý nhận ra nàng, mỗi lần đến đây nàng không phải xếp hàng chờ đợi, được đối xử như khách VIP.

"Tiểu Ninh—"
"Cậu quá bận rộn, nhớ chết tớ, cho tớ ôm một cái."
Vừa mới bước vào phòng, một đoàn bóng trắng như tuyết đã nhào tới, Ôn Ninh bị ôm ngã thẳng tắp vào trên người Hà Du, suýt chút nữa bị mũi đập vào mặt.

"Đến mức đó sao Hà Tiểu Du."
Ôn Ninh dở khóc dở cười, mặc cho cô ôm, vuốt tóc, giống như vuốt v3 một con mèo, vuốt đủ rồi sẽ tự nhiên buông ra.

“Sao không?” Hà Du nhướng mày.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, trên vai có những con bướm xanh sống động như đang đập cánh bay ra ngoài, bên trong là chiếc quần đùi có thắt lưng kim loại, rất gợi cảm cùng nóng bỏng.

Vừa nói, cô vừa đưa tay nâng cằm Ôn Ninh, bắt chước ngữ khí của thổ phỉ: “Tiểu cô nương, cười một cái đi.”
Đầu ngón tay nóng ran, Ôn Ninh vô thức nghiêng đầu, nhe răng trợn mắt cười với cô.

"Đồ ăn đâu?"
Hà Du thức thời thu tay lại, chỉ vào bàn: “Sắp xong rồi, cậu chờ chút.” Cô kéo ghế cho nàng ngồi xuống.

Tổng cộng có hai món mới, một món tráng miệng "Kẹo kim cương", món còn lại là món chính "Hơi Say", mỗi món được bày trên hai đĩa, cách trình bày vẫn tinh xảo.

Hương vị của loại trước tương tự như bánh gạo, nhưng đối với Ôn Ninh thì độ ngọt hơi quá, nàng không thích món tráng miệng lắm, loại thứ hai dùng rượu vang đỏ và thịt bò làm nguyên liệu chính, rất hợp khẩu vị của nàng.

Ăn xong, Ôn Ninh dùng khăn giấy lau miệng, nói một tiếng: "Tạm được."
“Vậy sao?” Hà Du nâng cái đấm nhỏ, giống như muốn đấm nàng một cái, “Hôm nay cậu phải viết một đoạn văn ngắn cảm khái cho tớ.”
Ôn Ninh chậc lưỡi nói: "Thô bạo như vậy, cẩn thận không tìm được đối tượng đấy ~"
"..."
Hà Du thu lại vẻ mặt vui đùa, cúi mặt xuống, mím chặt môi thành một đường thẳng.

Đột nhiên yên tĩnh.

"Làm sao vậy?" Ôn Ninh sửng sốt, còn tưởng mình nói sai, "Tớ chỉ nói đùa thôi, Tiểu Du của chúng ta sao có thể không có đối tượng! Hôm khác tớ giới thiệu cho cậu mấy tiểu soái ca công ty, mỗi người đều..."
"Tiểu Ninh."
"Hửm?"
Hà Du ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng: "Cậu thích người như thế nào?"
Lời vừa dứt, Ôn Ninh đã nghẹn lời.

Hình bóng Cố Trì Khê thoáng chốc hiện lên trong đầu, hô hấp dồn dập, cười mất tự nhiên: "Sao lại hỏi cái này? Lại muốn làm bà mối à?"
Nhưng thấy Hà Du nghiêm túc như vậy, cô tựa hồ cũng không phải đang nói đùa, có lẽ cô thật sự lo lắng cả đời này nàng sẽ sống một mình.

Ôn Ninh cảm thấy khó xử.

Nàng không muốn nói với bất kỳ ai về chuyện kết hôn, kể cả Hà Du, nàng luôn cảm thấy nếu Hà Du biết chuyện này, mùi thuốc súng không thể giải thích được sẽ càng nồng nặc hơn.

Ý nghĩ có gì đó không đúng lại xuất hiện, nhưng nàng vẫn không thể tìm ra vấn đề ở đâu.

Tiểu Du là thẳng.

Ở trường hàng không, Hà Du phải lòng một nam sinh cùng lớp, đêm nào cũng lôi kéo nàng phân tích hành vi của đối phương.

Một người thẳng như vậy chắc chắn sẽ không có hứng thú với nàng, nếu có, với tính cách của Hà Du thì đã sớm nói ra.

Hay là, giữa bằng hữu cũng có loại "ghen tuông"?
Khi còn nhỏ, nàng chỉ dính lấy Cố Trì Khê, bên người Cố Trì Khê cũng không có bằng hữu, nhưng nàng nhớ rõ rằng khi còn học cấp hai, mỗi khi nhìn thấy Cố Trì Khê đi cùng cô gái khác, nàng lại cảm thấy khó chịu, về đến nhà còn cáu kỉnh, muốn người hống.

Cho nên, xem ra là có khả năng này.

Aiz --
Nàng thật khó xử.

Ôn Ninh bị phân tâm, nhưng Hà Du đã thu tất cả phản ứng của nàng vào trong mắt, nụ cười khổ hiện trên môi.

"Quên đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Tiểu Ninh nhà chúng ta xinh đẹp ưu tú như vậy, không bằng tiện nghi tỷ tỷ đi ~" Hà Du híp mắt cười, vươn móng vuốt về phía nàng.

Ôn Ninh nghiêng đầu tránh đi, vỗ nhẹ vào tay cô, tức giận nói: “Đừng nháo.”
"Tớ không có nháo."
"Gì cơ?"
Hai người ánh mắt va chạm, Ôn Ninh trong mắt tràn đầy hoang mang, Hà Du vội vàng che đậy cảm xúc, nhướng mày, "Đùa cậu thôi, đồ ngốc."
"Hừ --"
"Hừ~"
"Tớ cảm thấy cậu ngứa đòn rồi..." Ôn Ninh làm bộ muốn đánh cô một cái.


Hà Du nắm lấy cổ tay nàng, đem nàng ôm vào ngực: "Ai da, nhào vào trong ngực, thích tỷ tỷ cứ việc nói thẳng đi."
"Phi lễ!!!"
"Ha ha ha ha --"
Cả hai nháo lên ném mình lên sô pha.

Ôn Ninh bị cù lét đến không dừng được cười, liên tục xin tha, Hà Du buông nàng ra, đỡ nàng dậy: "Không nháo nữa, nói chuyện công việc đi."
"Hả? Còn có việc sao?" Ôn Ninh rốt cuộc hoàn hồn, ho khan vài tiếng.

Hà Du rót cho nàng một cốc nước, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Thời gian trước tớ mua một quán bar, hai ngày nay đang sửa sang lại, muốn làm thành bar les, đến lúc đó khai trương cậu nhớ mang người tớ ủng độ đó."
Ôn Ninh thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, sửng sốt: "Cậu thật sự muốn mở sao?"
"Nhìn tớ giống nói giỡn sao?"
"..."
Hà Du hất tóc, lộ ra con bướm xanh trên vai, khóe môi hơi nhếch, toát ra khí chất trương dương cùng cuồng dã, "Tối nay chúng ta đi nhảy disco đi?"
"Không đi," Ôn Ninh lắc đầu, "Mấy ngày nay tớ có chút mệt mỏi, không thể nhảy."
“Một mình tớ nhàm chán muốn chết, tới ở với cậu hai ngày, tối nay ăn thịt nướng.” Hà Du đặt tay lên vai nàng.

Ôn Ninh dừng một chút.

Đột nhiên lại nghĩ đến Cố Trì Khê, mấy ngày nay người kia vì lịch trình bận rộn nên ở trong khách sạn, không trở về Vịnh Thiên, bình thường về nhà cũng sẽ nói với nàng trên WeChat ít nhất nửa tiếng, hôm nay vẫn chưa nhận được tin nhắn, đoán rằng Cố Trì Khê sẽ không về.

Vừa lúc, miễn hai người này gặp nhau.

Ôn Ninh nghĩ như vậy.

"Được."
Nàng đáp ứng.

Vào mùa hè, ngày dài đêm ngắn, sau 6 giờ tối trời vẫn sáng, mặt trời lặn đốt những đám mây mỏng thành một màu đỏ vàng lộng lẫy.

Một chiếc ô tô màu lam lái ra khỏi tầng hầm, chạy với tốc độ không đổi về phía khách sạn, Cố Trì Khê đang ngồi ở hàng sau, trong tay cầm một tập tài liệu cẩn thận đọc qua, lông mày nhíu lại, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng.

Hết chuyện này đến chuyện khác làm người đau đầu.

Tạm thời dừng các đường bay giá cao lợi nhuận thấp, máy bay trống cho các hãng hàng không nhỏ thuê, thực tập sinh khoa bay mới chưa vào nghề, tồn đọng tiếp viên vượt qua phỏng vấn kêu la ầm ĩ.

Hai chuyện sau là chuyện của bộ phận, cô không cần hỏi trực tiếp, nhưng nghĩ tới lại thấy khó chịu.

Cố Trì Khê đóng tập tài liệu lại, giơ tay xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mày.

Lúc sắp đến khách sạn, cô mới nhớ ra hai ngày này Ôn Ninh nghỉ ngơi, hẳn là ở nhà, suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên, gửi cho Ôn Ninh một tin nhắn WeChat:
[Tối nay tôi về]
Sau một lúc lâu, không có phản hồi.

Cố Trì Khê nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó mở ra bấm số mà cô đã thuộc lòng.

Reo một lúc lâu, không ai trả lời.

Cô nhéo một cái, đặt điện thoại xuống, nói với tài xế: "Tiểu Phạm, đến Vịnh Thiên."
Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng trước tòa nhà N102.

Cố Trì Khê xuống xe, bảo tài xế tám giờ sáng mai đến đón mình, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa cổng.

Cô vừa bước vào, cửa phòng khách ở tầng một mở ra, Hà Du mang theo hai túi ni lông đi ra.

Hai người vừa vặn đối diện.

Tầm mắt giao nhau.

Cố Trì Khê siết chặt chìa khóa, bất động thanh sắc hỏi: "Sao Hà tiểu thư lại ở đây?".