Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 73: Cáo bệnh




Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

Ô ô… Xem ra mình phải xuất đầu lộ diện rồi.

Đúng rồi! Như Phong đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi lại: “Chừng nào thì thái tử điện hạ đến đây?”

Dục Tuyên nhìn Như Phong với vẻ khinh thường: “Lúc ngươi ngủ thì không nghe người khác nói gì hay sao? Ban nãy có nhiều người nói chuyện này rồi mà.”

Như Phong xoay qua chỗ khác, không thèm để ý tới Dục Tuyên, chuyển sang hỏi Dục Tước: “Tước ca ca, ngươi nói đi, thái tử lúc nào thì đến đây?”

Dục Tước nhẹ giọng nói: “Nhanh thôi, còn mười lăm ngày nữa sẽ tới thành Tương Châu, do đây là quyết định đột ngột vì vậy chuyến đi dường như khá là vội vàng.”

Như Phong gật đầu, hai tay nâng má suy nghĩ.

Vân Thiên Trạch không nhịn được hỏi: “Như Phong, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Như Phong tự mình lẩm bẩm: “Xem ra bọn mình sắp phải lao động khổ sai rồi.”

Ba người không hiểu vì sao, còn Như Phong thì lo lắng nhưng lại không chịu giải thích, bởi vì ở đây có ai chịu động tay chân gì đâu, ngay cả chăn mền bình thường của bọn họ còn chưa gấp nữa là.

***

Vào buổi chiều là giờ luyện tập xúc túc [đá cầu, tương tự đá bóng, chi tiết xin xem bên dưới *chỉ chỉ*]

Ánh mặt trời ấm áp, gió xuân thổi hây hây, cỏ cây trong viện một màu vàng non, nhìn thoáng qua như vùng trời màu vàng nhạt hòa quyện với màu xanh biếc, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm làm lòng người say đắm.

Ánh mặt trời chiếu sáng, không khí dễ chịu, con người lại tuấn mỹ, thật là tốt quá đi! Như Phong cảm thán nói, giờ phút này nàng đang cùng Vân Thiên Trạch lười biếng nằm ở trên ghế dài, một người một cái, cứ thế mà chiếm chỗ nghỉ ngơi của người ta.

Hai tay của Như Phong đặt sau ót, hai tay đánh nhịp lên xuống, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ xanh dài, nàng thật là vất vả mới tìm được thứ này, không dễ dàng đâu vì cỏ lúc này không dài như thế này.

Trên ghế dài có trải chăn dày, Vân Thiên Trạch nằm nghiêng một cách ưu nhã, căng mắt nhìn chăm chú trận đấu trên bãi đất thưa thớt cỏ.

Động tác của hai người cao ngạo không cần để ý đến chuyện của thái tử. Ở Phong Hiền viện, ai chẳng biết chuyện này, Úy Trì Như Phong từ trước đến nay không hề tham gia thi đấu các trận xúc túc, còn Vân Thiên Trạch thì xinh đẹp như nữ nhân kia thì thân thể nhu nhược, gió thổi là ngã, lần trước vì đỡ cho Úy Trì Như Phong một bóng đã bị hộc máu, cho nên nếu bắt hắn chơi xúc túc, vậy không phải muốn hắn đi chết sao?

Vì vậy, bây giờ hai người bọn họ dù cùng nhau trốn tập xúc túc, rồi lại nằm bên cạnh nhau cũng không có người nào phản đối, ngay cả phu tử cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nguyên nhân Như Phong ghét tập xúc túc là do nàng không thích va chạm thân thể với những người khác, lại sợ người khác biết được thân phận của bản thân, nhưng nàng lại không ngại thỉnh thoảng xem người khác đá cầu đâu . [^^]

Như Phong nhìn các đồng môn trong sân, tuổi còn rất trẻ, trên người vận trang phục màu trắng bó sát làm cơ thể kiện tráng như ẩn như hiện, nhanh nhạy tràn đầy sức sống!

Nhìn kỹ Dục Tước và Dục Tuyên trong sân đấu, Như Phong phát hiện thân thủ của bọn họ rất linh hoạt, động tác của Dục Tuyên nhanh nhẹn, y như một con báo, còn phòng ngự của Dục Tước thì chặt chẽ, giữa họ toát ra một thứ khí phách không nói nên lời, mạnh mẽ như con sư tử!

Tên Bạch Nhất Quân kia thì trái ngược lại, hắn ỷ mạnh, đấu đá lung tung, chơi xấu mang không ít lợi cho hắn. Nhắc đến tên Bạch Nhất Quân, từ lần chia tay ở “Lạc Mai biệt viện”, hắn ít gây phiền toái ình. Một là do lúc mình ở nhà rất ít khi ra khỏi cửa, nên muốn gây sự cũng không có cách. Thứ hai, nguyên nhân thứ hai thì Như Phong không biết, chỉ biết bây giờ hễ hắn nhìn thấy Như Phong đều hừ lạnh một tiếng, sau đó liền rời đi ngay, không giống như trước kia luôn bỏ lại một hai câu uy hiếp nói về thanh thế to lớn của hắn.

Như Phong đối với chuyện này mặc dù không hiểu rõ nhưng lại không có ý định nghiên cứu nguyên nhân.

“A —— thật là thoải mái! Rất ấm áp nha!” Như Phong đột nhiên kêu một tiếng to, sau đó lại vội vàng ngậm miệng lại vì sợ làm rơi cọng cỏ.

Vân Thiên Trạch đang chăm chú xem trận đấu chậm rãi đưa mắt nhìn Như Phong rồi nói: “Thật thoải mái à, chỗ này của ta càng thoải mái hơn, chúng ta cởi trường y rồi hợp lại, sau đó ngươi có thể nằm cùng một chỗ với ta, rất là êm ái.” [Dụ dỗ, đây chính là dụ dỗ đó]

Với lời mời hấp dẫn của Vân Thiên Trạch, Như Phong lại không bị thuyết phục, đừng đùa chứ, nghe nói chăn mền của Vân Thiên Trạch bên trong được nhồi lông con gì ấy, cực kỳ quý hiếm, lỡ mình dây bẩn nó thì làm sao đây? Như vậy chắc chắc là cuối cùng mình phải đi giặt cho sạch, không phải tự làm khổ mình hay sao? Hơn nữa cùng với tên Vân Thiên Trạch tuấn mỹ kia nằm chung chăn mền, thì không biết sẽ xảy ra cái chuyện động trời nào nữa, đó không phải là phá hủy danh tiếng trong sạch mà mình vất vả mới xây dựng được sao?

Nghĩ tới đây, Như Phong lại nhớ đến Mộc Vấn Trần, ừm, hình như lâu rồi chưa gặp hắn, xem ra buổi tối hôm nay phải đi một chuyến đến chỗ hắn thôi. Như Phong âm thầm suy nghĩ, nhưng lại hoàn toàn quên mất là tối hôm qua chính mình đã đến đó rồi.

Nghĩ xong, Như Phong rất có khí khái mà cự tuyệt: “Ta không cần! Ta không quen nằm êm ái như vậy, như vậy được rồi, đây mới là tác phong nam nhân mạnh mẽ đó!” Lúc nói lời này, Như Phong cũng không sợ làm mất lòng Vân Thiên Trạch, vì quả thật Vân Thiên Trạch và hai chữ mạnh mẽ không thể dính dáng với nhau.

Vân Thiên Trạch cũng không nói chuyện đó nữa nhưng đột nhiên hỏi: “Như Phong, sau này ngươi muốn làm gì?”

Như Phong không chút nghĩ ngợi mà trả lời: “Tung hoành sơn thủy, hoặc là tìm nơi nào tốt rồi ẩn cư, thỉnh thoảng tái xuất gây tai họa cho nhân gian.”

Vân Thiên Trạch trầm mặc, đột nhiên nói: “Vậy ngươi muốn người bên cạnh mình như thế nào?”

Như Phong đột nhiên cảm thấy kỳ quái tại sao hắn hỏi cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ta không muốn đó là nữ, nữ nhân rất là phiền toái, tốt nhất là tìm một nam nhân có cùng chung chí hướng.”

Vân Thiên Trạch vui vẻ ngồi xuống nhìn Như Phong rồi nói: “Như vậy ta và ngươi cùng nhau đi, Như Phong, ta cũng có thể mà.”

“Ngươi?” Như Phong hoài nghi nhìn Vân Thiên Trạch rồi nói, “Ta không nói về tình trạng sức khỏe của ngươi, đó không phải vấn đề lớn, cùng lắm thì chúng ta có thêm một người nữa là được, nhưng còn người nhà của ngươi đồng ý sao?” Nhìn bộ dạng của Vân Thiên Trạch là biết có gia thế không tầm thường, người như vậy thì sao có thể như mình vứt bỏ thân phận địa vị mà đi tiêu dao nhân gian sao?

Mặt Vân Thiên Trạch mặt tối sầm u ám, nói: “Chỉ cần ta muốn, là có thể.”

“Nương ngươi sẽ lo lắng cho ngươi.” Như Phong một câu nói trúng vấn đề.

Vân Thiên Trạch này hình như đối với người nào cũng rất lãnh đạm, dĩ nhiên là không tính Như Phong vào, nhưng Như Phong biết Vân Thiên Trạch là một người con có hiếu, rất nhiều lần hắn nói chuyện với Như Phong đều có nhắc đến mẫu thân của hắn, Như Phong nghe hắn miêu tả, hơn nữa tự thân Vân Thiên Trạch đã rất xinh đẹp, biết rằng mẫu thân Vân Thiên Trạch cũng nhất định là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng Như Phong ấn tượng khắc sâu nhất chính là Vân Thiên Trạch đối với mẫu thân của hắn có tình cảm rất sâu sắc, thường thường khi thư của mẫu thân hắn đến đều làm cho tâm tình một ngày của hắn chuyển biến rất tốt, hoặc là đôi khi biết mẫu thân mình sinh bệnh, Vân Thiên Trạch cũng sẽ khó chịu theo, mấy ngày đều rầu rĩ không vui, nên Như Phong kết luận hắn có “Luyến mẫu tình kết”. [Luyến mẫu tình kết: yêu và bám lấy mẹ]

Quả nhiên, lúc Như Phong nói ra những lời này, Vân Thiên Trạch thật sự bị hóa đá, một lát sau, mới nói: “Chắc là không thành vấn đề.” Hắn nhìn Như Phong, trong mắt chớp động tâm tình khó lường.

Sự chú ý của Như Phong lúc này đã bị trận đấu hấp dẫn, trận đấu đã tiến vào hiệp cuối, hồi hộp mà kích động. Sau này lúc hồi tưởng lại thì Như Phong mới biết được Vân Thiên Trạch đưa ra quyết định này lúc ấy thật sự là không dễ dàng!

Sau khi kết thúc trận đấu, Dục Tước và Dục Tuyên đã chạy tới, Như Phong vội vàng đứng dậy nhường chỗ của mình cho bọn họ, rồi đưa khăn cho họ lau mồ hôi, nịnh nọt mà nói: “Hai vị đại gia khổ cực rồi, lại đây, ngồi bên này nè.”

Dục Tuyên lau mồ hôi trên mặt, cố ý đem mồ hôi rảy lên người Như Phong, nói: “Ân cần như vậy, nói đi, có chuyện gì nhờ vả ta sao?”

Như Phong cười hắc hắc không ngừng, tránh né phạm vi công kích của Dục Tuyên, nhìn Dục Tước đang uống nước kế bên, tạo ra nụ cười ngọt ngào: “Tước ca ca, có chuyện ta muốn ngươi giúp.”

Vận động hình như đã làm cho tâm tình của Dục Tước tốt hơn rất nhiều, vì vậy hắn cười lộ ra hàm răng trắng thật đẹp, nói: “Nói đi.”

“Hắc hắc, bắt đầu từ ngày mai cơ thể ta không được khỏe, muốn xin nghỉ thêm ba ngày, cho nên ta muốn ngươi đi nói với phó sơn trưởng một chút, nhớ kỹ nhất định phải là buổi tối nay đó.” Như Phong tay trái chà chà tay phải. Cũng do Như Phong xin nghỉ cũng đã khá nhiều, nên phó sơn trưởng đã hoài nghi Như Phong nói dối, vì vậy Như Phong mới tính nhờ vả Dục Tước và Dục Tuyên nói giúp, đương nhiên cái tên Dục Tuyên kia thì đừng hy vọng gì rồi, chỉ mong không gây trở ngại là tốt rồi, vẫn là Dục Tước đáng tin hơn.

Dục Tuyên ngạc nhiên: “Nhưng ta thấy ngươi bây giờ rất tốt mà, sắc mặt hồng nhuận, trung khí mười phần, sao ngươi biết mình ngày mai sẽ phát bệnh?” [Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể]

Như Phong đưa tay đỡ trán, giống như suy yếu nói: “Ta biết mà.”

Dục Tước mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn cười nói: “Được rồi, buổi tối hôm nay ta sẽ đi nói cho.”

Như Phong lúc này mới vui mừng phấp khởi rồi quay về kí túc xá, ân cần lấy ngoại bào của Dục Tước và chăn mền của Vân Thiên Trạchdọn dẹp ngăn nắp, làm cho ba người bọn họ nhìn vừa tức vừa cười, Như Phong mỗi lần có gì cần giúp, đều vì bọn họ làm một chuyện gì đó, khiến trong lòng bọn họ rất không thoải mái, nhưng lúc không có chuyện gì nhờ, hắn liền lười nhác như con rắn trên cây, một là trốn ở trên giường xem sách giải trí hoặc là sáng tác tiểu thuyết, ngay cả cơm cũng do Dục Tuyên hoặc Dục Tước đem về. [ôi trời ơi]

Gần tối đó, Như Phong vui vẻ chạy tới nơi ở của Mộc Vấn Trần.

Thái độ Mộc Vấn Trần khác lạ hơn ngày thường, không chịu ăn cơm, không một mình đánh cờ, đọc sách hoặc đánh đàn, ngược lại cứ đi tới đi lui trước mặt Như Phong.

Như Phong bị nghẹn miếng bánh bao, sau khi nhai kỹ một hồi mới nuốt vào, Mộc Vấn Trần nhìn cách ăn uống của nàng, không nhịn được mà lắc đầu, sao cách ăn uống lại thô lỗ như vậy? Nhưng mà thoạt nhìn rất là đáng yêu.

Trong lòng hắn dằn xuống một chuyện, muốn nói lại thôi.

Như Phong không nhịn được nữa, kẻ ngu dốt đều biết là Mộc Vấn Trần muốn nói chuyện gì đó với mình, vì vậy vui vẻ nói: “Vấn Trần, ngươi có việc muốn nói với ta sao?”

Mộc Vấn Trần ngồi xuống bên cạnh Như Phong, nhẹ giọng nói: “Như Phong, ngươi bình thường tắm rửa ở đâu?” [hô hố, hô hô]

Như Phong ngay tức khắc kéo dài khoảng cách của bọn họ, cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Mộc Vấn Trần vội vàng dùng lời lẽ mềm mỏng: “Ta nghe nói ngươi chưa bao giờ cùng với các môn sinh khác tắm rửa, cho nên muốn hỏi một chút, là vậy thôi.”

Như Phong bưng dĩa bánh bao ở trên bàn lên, nhảy lên ghế trên* ngồi rồi nói: “Từ trước đến giờ ngươi chưa bao giờ hỏi mà, sao bây giờ đột nhiên lại hỏi thế?” [Ghế trên: Ai đọc Mã Giám Sinh mua Kiều chắc biết ha]

Mộc Vấn Trần cười có chút bất đắc dĩ, không tiếp cận Như Phong nữa, ngược lại nói: “Là như thế này, ta cảm thấy nếu như ngươi thấy bất tiện, có thể đến nơi của ta tắm rửa, hoặc là đến nơi này ngủ cũng được, nơi ở của ta còn có một gian phòng trống.” [Ừm,…cũng có ga – lăng] [Mộc Đồng chắc đang lên máu]

Như Phong nhìn vẻ mặt chờ mong của Mộc Vấn Trần, mắt trợn tròn kinh ngạc hỏi: “Vấn Trần, ngươi sốt rồi phải không? Bằng không, sao hôm nay lại nói chuyện kỳ quái như vậy? Ta ở trong viện cũng rất tốt mà.” Ách… Mặc dù tắm rửa là có chút bất tiện, mỗi lần đều trời tối đen mới đi được, tuy nước lạnh cóng, nhưng nước lạnh đối với thân thể cũng rất hữu ích mà, hơn nữa mình là người tập võ, chút lạnh ấy tính làm gì, cơ thể mình bây giờ không phải xem như là bảo bối sao?

Đương nhiên là tới lúc có chuyện ấy [kỳ kinh nguyệt ấy], Như Phong sẽ len lén chuồn xuống núi đi tìm phòng khách sạn hoặc là đi đến chỗ Túy Nguyệt tắm bằng nước nóng, đây là lý do tại sao Như Phong thường xin nghỉ phép.

Mộc Vấn Trần có chút nóng nảy, khuôn mặt như bạch ngọc điêu khắc có chút đỏ lên, suy nghĩ một chút mới nói: “Ta chỉ cảm thấy bình thường nơi này rất an tĩnh, Mộc Đồng và ta cũng không phải là người nói nhiều, nếu có ngươi ở chỗ này thì có sinh khí hơn rất nhiều, nên mới muốn mời ngươi tới đây, hơn nữa ta là sơn trưởng mà, chút chuyện ấy cũng không có gì.”

Lời như vậy được nói từ một người rất thành khẩn, Mộc Đồng ở ngoài cửa hóa đá thiếu chút nữa thì lệ rơi đầy vạt áo: ô ô… Lúc nào chủ tử trở nên thông tình đạt lý như vậy chứ? Còn ngại mình ầm ĩ, nên làm cho tính cách hoạt bát của mình bây giờ biến thành “Mộc Đầu Nhân” [người đầu gỗ] như lời của Như Phong, hắn rất nghe lời mà? Đây không phải tuân theo yêu cầu của chủ tử sao? Không ngờ bây giờ chủ tử qua cầu rút ván, lại ghét bỏ không khí nơi này không có sức sống!

Hắc, cách giải thích như vậy đã khiến cho Như Phong đồng ý, chớp mắt nói: “Được rồi, ta sẽ ở chỗ này ba ngày.”

Mộc Vấn Trần vội nói: “Tại sao chỉ có ba ngày?”

Như Phong cây ngay không sợ chết đứng hồi đáp: “Bởi vì ta sẽ giả vờ ngã bệnh ba ngày, hơn nữa ở cùng ngươi lâu dài, ta sẽ tách rời với các đồng môn, như vậy sẽ khác biệt với mọi người, cho nên ta không cần.”

Mộc Vấn Trần trầm mặc, qua nửa ngày, mới nói nói: “Được rồi, ngươi thích như thế nào thì như thế ấy đi.” Thanh âm có một tia thất vọng.

Như Phong cũng rất ngại, người ta đây là vì mình suy nghĩ như thế, chỉ vì mình hiểu sai mà thôi, ngẫm lại đi, Mộc Vấn Trần có đoạn tay áo chi phích, mình lờ mờ tùy tiện đến ở, không chừng có lúc hắn phát hiện ra giới tính thật sự của mình, hắn một hơi đuổi mình đi, sau này không bao giờ có thể vào đây được nữa, không bao giờ có thể gặp mặt nữa, như vậy chẳng phải là được một mà mất mười sao? Cho nên việc này còn phải đợi dài dài, chờ mình cải thiện hướng tư tưởng của hắn thành cân bằng mới được.

Như Phong suy nghĩ xong liền nở miệng cười tươi tắn.

Mộc Vấn Trần cũng đã nghĩ thông, chỉ cần Như Phong vui vẻ là tốt rồi, vì vậy nói: “Ngày mai tại sao ngươi muốn xin phép?”

Như Phong bĩu môi: “Là ta muốn thôi!” Ngữ khí rất vô trách nhiệm.

Mộc Vấn Trần lắc đầu, nhìn Như Phong một hồi, ánh mắt nóng bỏng mà chăm chú, làm cho bánh bao trong miệng Như Phong thiếu chút nữa bị nghẹn.

Có lẽ thấy Như Phong không được tự nhiên, Mộc Vấn Trần liền trở về chỗ mình thường ngồi, cầm lấy một quyển sách mà bắt đầu xem.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng, chỉ có tiếng Như Phong uống trà, thỉnh thoảng pha lẫn với âm thanh lật sách của Mộc Vấn Trần, an tĩnh mà ấm áp.

Rất nhanh thì bọn Dục Tước biết được tại sao Như Phong muốn xin nghỉ, bởi vì phó sơn trưởng hạ mệnh lệnh, huy động tất cả phải quét sạch sẽ cả Phong Hiền viện, xó xỉnh nào cũng không được buông tha! [ôi trời, Phong nhi của ta…]

Trong thời gian ba ngày, cả Phong Hiền viện kêu rên ầm ĩ, tro bụi đầy trời, mọi người làm đến khí thế ngất trời.

Vân Thiên Trạch cầm chiếc khăn trắng như tuyết một cách chán ghét, lau lau trên cửa của mình, tay kia cũng cầm cái khăn tay che cái mũi của mình, trong miệng oán giận nói: “Tên Như Phong kia, cũng không thông báo một tiếng, hắn làm sao biết hôm nay bắt đầu quét dọn chứ? Hơn nữa ba ngày này còn không thể được nghỉ với bất cứ lý do gì?” Bổ sung một chút, cái cánh cửa kia, Vân Thiên Trạch đã lau từ sáng sớm rồi, nhưng mà chỉ có một chỗ là có thể soi được bóng người, nơi khác thì mèo vẫn hoàn mèo.

Nhớ lại khi phó sơn trưởng vừa mới tuyên bố chuyện này, có người ngay tại chỗ đã nói thân thể mình không thoải mái, kết quả ngay tức khắc có hai đại phu chạy tới giúp hắn xem bệnh, vì vậy tên làm bộ đã bị ăn một trận la mắng thậm tệ, kết quả quả tàn khốc đã làm cho những người khác chùn bước.

Ngay cả Vân Thiên Trạch muốn nói thân thể khó chịu cũng không được, bởi vì phó sơn trưởng rất nhẹ nhàng hòa ái nói: “Vân học trò, ta cảm thấy thân thể của ngươi tuyệt đối có thể đảm nhiệm việc nhẹ như lau cái bàn, nên biết rằng, vận động nhiều, thân thể của ngươi mới có thể tốt hơn đó!” Lời nói không chỉ thấm thía, còn làm ặt Vân Thiên Trạch vẫn u ám đến bây giờ.

Dục Tước đang ở trong sân quét dọn hốt rác, sau khi nghe Vân Thiên Trạch nói xong, không nhịn được liền nói: “Tiểu gia hỏa kia luôn tinh quái như vậy, hắn muốn lười biếng thì có gì khó đâu?” Dục Tước khác với các bạn học khác, hắn không cảm thấy làm chuyện này có gì không tốt, Như Phong thường xuyên khen ngợi hắn có: “Tinh thần chịu khó”.

Phần lớn các môn sinh khác sống an nhàn sung sướng, bình thường dọn dẹp phòng mình thì đã thấy đủ ủy khuất rồi, bây giờ còn phải dọn dẹp cả học viện, nhưng phu tử người ta cũng tự thân vận động đấy thôi, cho nên mỗi người đành đem tức giận oán khí hóa thành sức mạnh. Vì vậy thường thường có thể thấy trên đường lớn của học viện, có người khiêng lên một đống rác rưởi, trong miệng “A A A ——” mà kêu loạn, sau đó “Bịch” một tiếng, rác bị ném vào hố rác.

Lúc này thì Như Phong đang ở lãnh đình viết Tây Du Kí của mình, vì gần đây Hàn Sơn thúc dục bản thảo nên bất đắc dĩ đành phải xin nghỉ.

Còn Mộc Vấn Trần thì đang gảy bạch ngọc cầm, khóe miệng cong lên vui vẻ, khúc nhạc từ bàn tay xuất ra, làn điệu nhẹ khoái ôn hòa, giống như gió xuân, làm cho toàn thân đều trở nên thoải mái hơn.

Ba ngày sau, Như Phong khiêng hành lý của mình xuất hiện trước mặt bọn Dục Tuyên, không ngờ bộ dạng không được mập mạp tròn ra, ngược lại là vẻ mặt tiều tụy.

Bọn Dục Tước lại càng hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Như Phong, ngươi làm sao vậy? Sơn trưởng ngược đãi ngươi à, không cho ngươi cơm ăn?”

Như Phong hữu khí vô lực phất tay, nói: “Ôi —— một lời khó nói hết lắm!” Ngữ khí tràn ngập ai oán.