Linh Khí Bức Nhân

Chương 155: "Thượng tá "




Dịch giả: Thông Nhầm Bố Vợ

Khoảng cách tới Linh Sơn chỉ còn một trăm cây số.

Đường ray băng lãnh chia thế giớ làm hai phần.

Một bên là bờ biển sóng vỗ cuồn cuộn.

Một bên khác là núi non trùng điệp, đủ loại thực vật có hình thù kỳ.

Nơi này là dải đất duyên hải tại bờ đông của đại lục.

Tại Kỷ Nguyên Tai Ách, sóng thần thôn phệ thiên địa đã từng một đường đi vào sâu trong đất liền mấy trăm km, các thành phố đều biến thành vùng ngập nước, cảnh hoàng tàn khắp nơi, cho tới hôm nay đều không có hoàn toàn biến mất.

Những thành phố này chìm trong nước biển lâu dài, cho dù ba năm năm sau lại thấy ánh mặt trời, cũng không còn là địa điểm thích hợp để con người sinh tồn.

Nước bùn giàu chất dinh dưỡng, lại khiến đủ loại động thực điên cuồng sinh trưởng tại phế tích.

Có lẽ là do linh khí sớm rò rỉ trong Kỷ Nguyên Tai Ách, tốc độ sinh trưởng của động thực vật đặc biệt mạnh mẽ, không những động vật đều khôi phục dã tính trăm ngàn năm trước, không ít thực vật cũng có thể bài tiết khí tức kịch độc, gây ảo ảnh, chớ nói chi là khuẩn nấm và bào tử thiên hình vạn trạng, liên tục phóng thích ra chướng khí quỷ dị, khiến "Thành thị" và "Dã ngoại", trở thành Thiên Đường và Địa Ngục hoàn toàn khác biệt.

Trong Kỷ Nguyên Niết Bàn, nhân loại nếu không phải sinh hoạt tại thành phố lớn có mật độ dân số cao, ngày càng phát triển theo hướng tổ ong, liền là sinh hoạt tại chỗ tránh nạn được trang bị đến tận răng, có được vũ lực cường đại, dựa vào nhà máy cung cấp thức ăn tổng hợp.

Khi dân số một lần nữa đạt đến bảy tỷ, khu dã ngoại ngược lại càng thêm hoang vắng, tiêu điều hoang vu, nguy cơ tứ phía.

Đặc biệt là tiếng nổ vang của đoàn tàu lại kích thích chim rừng bay tứ phía, đủ loại dã thú đều phát ra tiếng kêu như quỷ khóc sói gào.

Đây là một đoàn tàu độ thấp chuyên chở hàng hóa.

Vô luận là trên đầu xe hay là toa xe, đều được bọc thép, giống như là quan tài sắt tài kín kẽ.

Cách mỗi ba toa tàu sẽ có một ụ súng cao cao nổi lên, quanh thân tàu lại có những lỗ nhỏ, nòng súng thò ra đó, khiến đoàn tàu giống như một con nhím xòe ra lông gai nhọn hoắt.

Một tháp pháo cao tốc, ba tháp súng máy hạng nặng tháp, thậm chí còn có hai máy phóng hỏa tiễn có thể xoay tròn 360 độ, hỏa lực cường đại đến cực điểm, băng cướp bình thường và phản quân căn bản không dám tới gần, chớ nói chi là dã thú ẩn núp tại rừng cây.

Làm cho người kinh ngạc là, trên các khoang tàu là binh sĩ mặc đồ rằn ri đang đứng thẳng, dù gió đang thổi với tốc độ hơn 100km/h nhưng vẫn đứng vững như đinh thép, hành động tự nhiên.

Những binh lính này...

Có người Caucasus thân hình cao lớn, có người da đen cường tráng như gấu, cũng có người linh xảo như viên hầu, đương nhiên cũng không thiếu được người phương Đông tóc đen mắt đen, thậm chí là người thổ dân với làn da đổ xăm hình kín người.

Vô luận chủng tộc gì, thần sắc đều bưu hãn đến cực điểm, cuồng phong thổi tới, nhưng với bọn hắn bất quá là gió mát mùa hè, trong đôi mắt mỗi người đều toát ra ý coi thường sinh tử, đây là khí chất đặc biệt mà chỉ có cựu binh trải qua hàng trăm trận chiến mới có.

Bất quá, phần lớn cựu binh đều là thương binh, thiếu cánh tay gãy cái chân.

Cơ hồ mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít đều có một cánh tay hoặc cái chân làm từ kim loại, thậm chí có người trực tiếp gắn dao quân dụng, súng ống và đủ loại vũ khí lên cánh tay giả

Tay chân giả với vũ khí giết người, phối hợp thần sắc đạm mạc càng khiến bọn hắn lộ ra khí thế hung hãn tuyệt luân.

Các lão binh không thích sử dụng đồng phục chiến đấu, ngay cả đồ rằn ri đều là đủ loại, chỉ có chiến huy trên ngực là giống nhau như đúc, là một đoàn gió lốc đang cháy hừng hực, "Liệt Phong", đại biểu cho một trong những đoàn lính đánh thuê đã từng đứng hàng đầu thế giới, đội đột kích Liệt Phong

Đương nhiên, là "Đã từng".

Các lão binh cười, nháo, không có chút khẩn trương nào, lần này chỉ là nhiệm vụ hộ vệ thông thường, không thể làm khó được bọn họ.

Bên trên khoang tàu cuối cùng lại chỉ có một người lẻ loi trơ trọi, không tham dự vào trò đùa của lính đánh thuê.

Đây là một người có mái tóc bặc trắng, mặc một áo khoác quân dụng màu xanh sẫm.

Mặt trái của hắn có một vết sẹo kéo từ trên xuống dưới, vết thương rất sâu, cả con mắt đều bị chém nát, cho nên hắn đeo tấm bịt mắt có in chiến huy Liệt Phong.

Nhưng mà, tren khuôn mặt dữ tợn và thống khổ cũng chỉ có vô cùng vô tận u buồn, hắn dựa vào ụ súng, tựa như là một gốc cây già bị lôi điện bổ trúng, những vẫn không mất đi sinh mệnh lực, trầm thấp thổi như kèn ác-mô-ni-ca. Mặc cho cuồng phong, thanh âm của kèn ác-mô-ni-ca vẫn lượn lờ xung quanh.

Nếu như là người đã từng lăn lộn trong giới lính đánh thuê, có lẽ có thể biết được, đây là một bài hát vô cùng nổi danh của lính đánh thuê, bài hát nói về một thiếu niên vì tiền tài và hy vọng, hăng hái đạp trên chiến trường, trải qua vài chục năm, vô số lần chém giết, trong trận chiến cuối cùng hắn lại bị giết chết trong rừng.

Lời của bài hát lại được lính đánh thuê dùng giọng điệu trêu tức, miêu tả kỹ càng xác của tên đồng nghiệp đen đủ này bị hư thối, bị chuột bọ côn trùng rắn rết gặm nuốt, cuối cùng trở thành xương trắng.

Bỗng nhiên, xa xa trong rừng, truyền đến tiếng dã thú gào thét.

Chưa qua một giây, bụi mù cuồn cuộn, hàng loạt lợn rừng xông ra từ rừng cây, dũng mãnh lao về phía đoàn tàu.

Nói như vậy nhưng, dã thú sẽ không dễ dàng trêu chọc kết tinh của sắt thép và khoa học kỹ thuật.

Dù sao, theo linh khí khôi phục, linh trí của dã thú cũng đang từ từ phát sinh, biết được sự lợi hại của sắt thép và thuốc nổ.

Nhưng bọn lợn rừng này, lại giống như là phát điên, hai mắt màu đỏ, liều lĩnh lao về phía đoàn tàu.

Nhóm lính đánh thuê mới vừa rồi còn cười đùa tí tửng, bất cần đời, trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, giống như là máy móc, nhảy vào vị trí chiến đấu của mình, nửa giây sau, "Cộc cộc cộc đát", trên trăm đầu nòng súng đồng loạt khai hỏa, tạo thành một lưới lửa xung quanh con tàu".

Cho dù lợn rừng có da dày thịt béo như thế nào đi nữa, chung quy vẫn là thân thể máu thịt, làm sao ngăn cản được khoa học kĩ thuật của loài người?

Trong lúc nhất thời, lợn rừng dám can đảm bước vào lưới lửa đều da tróc thịt bong, đứt gân gãy xương, thủng trăm ngàn lỗ.

Trên mặt đất lưu lại vết máu tanh hôi, kền kền chậm rãi xoay quanh phía trên bầu trời.

Nhưng những co lợn rừng còn lại lại giống như hóa điên, không quan tâm, chà đạp lên thi thể đồng bạn, lao tới tấn công.

Nam nhân mặc áo khoác vẫn tiếp tục thổi kèn ác-mô-ni-ca.

Thẳng đến khi một tiếng gào thét điếc tai nhức óc truyền đến từ phía sâu trong rừng, cùng lúc đó lấy bảy tám cây đại thụ bị xô đổ về hai bên, một con lợn rừng to lớn không gì so sánh được, toàn thân có màu đỏ, trên thân còn mơ hồ có vảy lao ra. Lúc này kèn ác-mô-ni-ca mới ngừng lại một chút.

Con lợn rừng này...

Nếu nói nó là súc sinh ngu muội vô tri, chẳng bằng nói nó là cương cân thiết cốt ngưng tụ mà thành xe tăng, ngoại trừ hai cái răng nanh như hai lưỡi dao, trên trán của nó lại còn mọc thêm mộc cái sừng như tê giác, trên sừng này còn có đường vân, mơ hồ tản ra ánh sáng!

Tốc độ của nó như báo săn, dễ dàng đuổi kịp đoàn tàu có vận tốc hơn 100km, mưa đạn bắn vào trên người nó, vậy mà lông tóc không tổn hao gì, ngược lại tăng thêm mấy phần khí thế mãnh ác.

"Thượng tá!"

Một người lính đánh thuê da đen nói, " là quái thú hút đủ linh khí, phát sinh biến dị!"

Quay đầu nhìn lên, "Thượng tá" sớm đã thu hồi kèn ác-mô-ni-ca, hắn quỳ một chân, một khẩu súng ngắm to như một khẩu pháo gác lên hai vay và đầu gối của hắn, nhắm thẳng vào quái thú biến dị.

"Ngao ngao ngao ngao!"

Tốc độ của vua lợn rừng càng lúc càng nhanh.

Máu và ánh mắt của thượng tá đều băng lãnh như nhau, nhìn kỹ lại, mỗi một chùm cơ bắp trên người hắn đều rung động rất nhỏ, triệt tiêu chấn động của đoàn tàu, giúp cho độc nhãn, hai tay và súng ngắm của hắn vô cùng ổn đinh, tuyệt đối im lặng.

Khoảng cách giữa vua lợn rừng và đoàn tàu chỉ còn lại hai trăm mét.

Thượng tá còn chưa nổ súng, giống như là pho tượng trên nóc toa tàu.

Khoảng cách giữa vua lợn rừng và đoàn tàu chỉ còn lại một trăm mét.

Thượng tá vẫn đang chờ, mặc cho gió táp thổi tung mái tóc và quần áo.

Khoảng cách giữa vua lợn rừng và đoàn tàu chỉ còn lại năm mươi mét.

"Ầm!"

Lúc lợn rừng biến dị đang muốn nhảy lên một cái, thượng tá nổ súng.

Trên hốc mắt của con lợn rừng này lập tức bắn tung tóe máu, thân hình khổng lồ nặng mấy tấn nặng nề giáng xuống, lăn trên mặt đất mấy chục vòng.

Đông đảo lính đánh thuê lại nhìn thượng tá, phát hiện hắn đã lặng yên không một tiếng động thu vào súng ngắm hạng nặng, không quan tâm tới sinh tử của con lợn rừng biến dị kia, một lần nữa dựa vào ụ súng, bưng kèn ác-mô-ni-ca, tiếp tục thổi khúc hát của lính đánh thuê.

Đường ray kéo dài vô tận, trên bầu trời Linh Sơn lại có mây đen dày đặc, giống như đại binh tiếp cận.

Một trận mưa to buông xuống.