Linh Khí Bức Nhân

Chương 156: Nhiệm vụ cuối cùng




Dịch giả: Thông Nhầm Bố Vợ

[Chương 156: Nhiệm vụ cuối cùng

Khoảng cách tới Linh Sơn, còn có tám mươi cuối cùng.

Đoàn tàu rốt cục đi vào khu vực mưa to mây đen cuồn cuộn, hạt mưa lớn chừng hạt đậu "Lốp bốp" đánh vào trần toa tàu, giống như cơn mưa đạn quét ngang.

Phóng tầm mắt nhìn tới, cả bầu trời đềubị màn mưa trắng xóa che đậy, phảng phất trở lại thời kì thiên tai trong vài thập niên trước.

Thượng tá mang theo nhóm lính đánh thuê, xoay người trở lại bên trong toa tàu, lập tức có mấy tên binh sĩ trẻ tuổi tiến lên tiếp ứng.

Lực lượng hộ vệ của đoàn tàu, không chỉ có đội đột kích Liệt Phong, còn có quân đội Địa Cầu.

Trên thực tế, quân đội Địa Cầu mới là phụ trách bảo vệ đoàn tàu, mà đội đột kích Liệt Phong là do công ty bảo hiểm thuê đến, chuyên môn bảo vệ hàng hóa bên trong toa tàu.

Dù sao, hàng hóa lần này thực sự quá đặc thù, vạn nhất xảy ra bất trắc, công ty bảo hiểm sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.

Quân đội Địa Cầu mặc dù tài hùng thế mạnh, nhưng muốn quản lý tất cả các địa phương trên địa cầu thì vẫn là việc không thể làm được.

Đặc biệt là khi linh khí khôi phục, không ít phản quân, tội phạm cùng giác tỉnh giả mất kiểm soát đều ngo ngoe muốn động, hàng loạt tu tiên giả cùng ma pháp sư lại xé trời mà tới, còn có dị thú hồng hoang có thân hình khổng lồ, như sơn nhạc Thần Ma, Hỗn Thế Ma Vương, ào ào xuất hiện.

Chủ lực tinh nhuệ của quân đội Địa Cầu, đều phải đi đến tiền tuyến, đi đối phó những địch nhân này.

Vì vậy đội hộ vệ lần này, phần lớn là lính mới.

Cho dù đã nhập ngũ được hai ba năm được coi là cựu binh nhưng nhiều người chưa từng thấy qua một địch nhân, bình thường chỉ lái xe bọc thép, nhiều nhất thả bắn mấy phát xúng xua đuổi đàn thú.

Tại kinh nghiệm sa trường, thành viên của đội đột kích Liệt Phong đều đã từng giết hơn một trăm người, vì vậy trong mắt đội đột kích Liệt Phong, những tân bình và những cựu binh trên danh nghĩa này không khác gì dê đợi làm thịt.

Khó trách quân đội Địa Cầu nhìn thấy nhóm lính đánh thuê tinh anh đi xuống từ ụ súng và trần xe lại lập tức nghênh đón, trên mặt viết đầy vẻ sùng bái.

"Thông báo cho quân đội, tại phía bắc cách Linh Sơn một trăm cây số chúng ta phát hiện hàng loạt heo rừng bị cuồng hóa, gần đó hẳn là có một đầu linh mạch, dâng trào ra nồng độ linh khí cực cao, tạo thành dã thú biến dị."

Thượng tá trầm ngâm một lát, nói với “em bé” lính truyền tin trong quân đội Địa Cầu nói, " đem tọa độ vừa rồi còn có video chiến đấu chuyển tới cho quân đội, đề nghị bọn hắn tiến hành vây quét toàn diện, tìm ra linh mạch trong lòng đất.

"Đúng rồi, còn có 10% khả năng, con lợn rừng biến dị kia cũng không phải là sinh vật trên Địa Cầu, mà là Linh thú đến từ Tu Tiên Giới, hoặc là ma thú đến từ Huyễn Ma giới, nói không chừng còn có càng nhiều quái thú, liên tục không ngừng xuyên qua tới, đề nghị quân đội tăng cường binh lực, thậm chí thành lập một trạm gác cảnh giới, để tránh tạo thành tổn thất không cần thiết."

"Rõ!"

Lính truyền tin đứng nghiêm một cái, khuôn mặt tròn trịa như búp bê vừa căng thẳng, lại vừa có chút hưng phấn.

"Thế nào, chưa từng thấy dã thú biến dị điên cuồng như vậy?"

Khi thượng tá thu hồi lại kèn ác-mô-ni-ca và súng ngắm lại trở thành người rất hiền hoà, đặc biệt là khi đối mặt với binh sĩ bình thường, càng không có vẻ kiêu ngạo gì, tựa như một lão ca vô cùng bình thường.

"Ừm."

Lính truyền tin có chút ngượng ngùng, nhẹ gật đầu, hắn đóng quân tại tuyến vận chuyển này hơn nửa năm, còn chưa bao giờ thấy đàn thú không sợ chết như vậy.

"Không cần phải căng thẳng, dã thú đang tiến hóa, nhân loại cũng đang tiến hóa, dã thú sẽ biến dị, nhân loại cũng có thể biến dị, mạnh được yếu thua, vật cạnh thiên trạch, thế giới này vốn là như thế."

Thượng tá vỗ vỗ bả vai của người lính truyền tin, ngồi xuống, lại móc ra cái kèn ác-mô-ni-ca. Nhưng lần này hắn lại không thổi, đặt nó trên lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn qua cửa sổ toa tàu, nhìn chăm chú về phương xa hỗn độn, như có điều suy nghĩ.

Sau khi người lính truyền tin phát đi tin tức tới Linh Sơn, hắn lại không muốn rời đi, đỏ mặt nhìn thượng tá.

"Thế nào, còn có việc gì sao?" Thượng tá cười cười.

"Thượng tá, ngài, một phát súng vừa rồi của ngài, thực sự quá lợi hại, toa tàu đang chạy với vận tốc vượt quá một trăm cây số, cuồng phong thổi mạnh như thế, nhưng ngài vẫn đánh trúng hốc mắt của một con thú đang chuyển động bất quy tắc ở tốc độ cao, đơn giản là thần rồi!"

Lính truyền tin đỏ mặt, lắp bắp lại chân tâm thật ý nói, " trước khi ta nhập ngũ, đã nghe nói qua rất nhiều truyền thuyết liên quan tới ngài, vô luận là trong lính đánh thuê hay là trong quân chính quy, tất cả mọi người đều thừa nhận ngài là "Binh vương" chính cống, ta, ta vẫn luôn sùng bái ngài!"

"Thật sao?" Thượng tá nhẹ nhàng vuốt ve miếng bịt mắt trên hốc mắt rỗng tuếch, mỉm cười.

"Ta chính là muốn hỏi, muốn hỏi..."

Lính truyền tin lấy dũng khí hỏi nói, " trong truyền thuyết, ngài đả thương nặng một cường giả Kim Đan, đây là sự thực sao?"

"Ừm."

Thượng tá gật đầu, chỉ vào những người lính đánh thuê có chồng chất vết thương, nhàn nhạt nói, " nếu không phải là cường giả Kim Đan, còn có ai có thể khiến cho đội đột kích Liệt Phong phải chật vật như vậy?"

Lính truyền tin nhất thời nghẹn lời, phát phát hiện mình tựa hồ hỏi một vấn đề ngu xuẩn, vội vàng chuyển đổi chủ đề: "Ta nghe nói, một trận chiến này khiến danh tiếng của đội đột kích Liệt Phong vang xa, quân đội lần nữa muốn mời chào, ngài cũng đồng ý cải tổ đội đột kích Liệt Phong thành bộ đội đặc chủng của quân đội, từ nay về sau, tất cả mọi người là người một nhà?"

"Đúng vậy a."

Thượng tá không giấu diếm chút nào, cảm khái nói, " Hơn trăm năm qua, Địa Cầu biến thành tan tành trong Kỷ Nguyên Tai Ách, thế lực khắp nơi hỗn chiến, khiến cho lính đánh thuê có không gian sinh tồn rất lớn, bao quát lúc Liên Minh Địa Cầu vừa mới thành lập, quân đội Địa Cầu còn rất non nớt, các tập đoàn lớn cũng chỉ có thể theo dựa vào lực lượng vũ trang của chính mình, hoặc là thuê người như chúng ta đến giải quyết vấn đề.

"Nhưng đây là không phải là kế lâu dài.

"Theo thống trị của liên minh ngày càng vững chắc, quân đội Địa Cầu cũng càng ngày càng mạnh, về sau, nghề lính đánh thuê sẽ càng ngày càng suy sụp, mặc dù không đến mức hoàn toàn diệt tuyệt, nhưng cũng cũng không còn vinh quang của ngày xưa.

"Lại thêm đội đột kích Liệt Phong gặp... Tổn thất như vậy, rất khó thực hiện nhiệm vụ như truy sát tu tiên giả, quân đội Địa Cầu lại bổ sung tài nguyên cùng tân binh cho chúng ta, chẳng lẽ không phải an bài tốt nhất?

"Cho nên, tiểu gia hỏa, ngươi rất may mắn, gặp được nhiệm vụ cuối cùng của đội đột kích Liệt Phong, hy vọng mọi người có thể hảo hảo hợp tác, hữu kinh vô hiểm hoàn thành nhiệm vụ lần này, chờ đến ngày mai, "Đội đột kích Liệt Phong" sẽ không tồn tại nữa."

"Nói như vậy, ngài chẳng mấy chốc sẽ trở thành lãnh đạo của ta, chân chính là thượng tá!" Lính truyền tin cao hứng nói.

Lời còn chưa dứt, mặt vừa đỏ, phát phát hiện mình nói chuyện càng ngày càng xuẩn, cái gì gọi là "Chân chính thượng tá" a!

Vị đội trưởng của đội đột kích Liệt Phong nàyvốn dĩ đã lợi hại hơn 99% thượng tá trong quân đội Địa Cầu!

Thượng tá lại không để ý lời nói của lính truyền tin, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không, đội đột kích Liệt Phong tiếp nhận cải tổ của quân đội Địa Cầu, không ít huynh đệ đều sẽ lấy thân phận của quân đội Địa Cầu tiếp tục chinh chiến, nhưng ngươi cũng nhìn thấy, cả đám chúng ta đều bị trọng thương, thiếu cánh tay gãy cái chân chân, càng quan trọng hơn là, lúc chúng ta chiến đấu cùng cường giả Kim Đan trong bão linh năng, đều bị linh năng cuồng triều xâm nhập, bị nội thương rất nghiêm trọng, mạch máu, thần kinh thậm chí tế bào não, đều bị ăn mòn đến thủng trăm ngàn lỗ, chỉ sợ cũng không thể chiến đấu như trong quá khứ, cho nên, hoàn thành nhiệm vụ lần này, chúng ta đều chuẩn bị về hưu."

Nói xong câu đó, thượng tá liền lớn tiếng ho khan, ho đến thở không ra hơi, cả khuôn mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch, dùng tay che miệng, máu đen liền tràn qua kẽ ngón tay.

"Thượng tá?" Lính truyền tin kinh hô.

"Ta không sao."

Thượng tá cười thảm, " dù sao cũng là cường giả Kim Đan"

"..." Lính truyền tin luống cuống chân tay, không biết phải làm sao.

"Không cần thiết lo lắng cho chúng ta, lính đánh thuê nguyên bản là một nghề nghiệp nguy hiểm, dù sao so với quỷ xui xẻo, bị chết trên sa mạc hoặc rừng rậm, kết cục của chúng ta vẫn may mắn hơn."

Thượng tá móc ra một cái khăn tay, lau sạch máu trên ngón tay, nhàn nhạt nói, " chí ít, chúng ta chinh chiến nhiều năm như vậy, cũng đã tích cóp được một số tiền lớn, lại thêm tập đoàn năng lượng cùng công ty bảo hiểm đã từng thuê chúng ta, cũng thành lập cho chúng ta một quỹ lương hưu, cam đoan dù cho chúng ta bị đánh gãy tứ chi lại sống đến hai trăm tuổi, đều có thể áo cơm không lo, thư thư phục phục. Lại nói, chúng ta dù sao không tính là phế nhân, dù sức chiến đấu không có, kinh nghiệm cùng kiến thức vẫn còn, hoàn toàn có thể làm huấn luyện viên và cố vấn cho công ty bảo an, lực lượng vũ trang tư nhân hoặc là quân dự bị.

"Đương nhiên, đây chính là hứng thú, ha ha ha ha, tiểu gia hỏa, chớ xem thường những người tàn phế trước mắt ngươi, mỗi một người đều là phú ông có tài sản hàng trăm triệu thậm chí là vài tỷ, tất cả chỉ chờ mong hoàn thành nhiệm vụ, hưởng thụ cuộc sống về hưu tươi đẹp!"

Thượng tá nói một phen, nói đến bọn lính đánh thuê lại cười như điên, còn có người giơ cao tay, làm ra vẻ như đang nâng cốc chúc mừng,: "Rốt cục phải kết thúc, đến, vì cuộc sống về hưu tươi đẹp của chúng ta!"