Long Ngạo Chiến Thần

Chương 123: Băng phách




Nghe thấy lời nói của Long Ngạo, tất cả mọi người đều cười ha hả, giống như vừa nghe được thấy chuyện buồn cười nhất trên đời vậy.

“Long Ngạo, ngươi có dám đánh cược với chúng ta không?”

Trên mặt Hoả Lang hiện lên vẻ châm biếm, theo hắn thấy một gã võ giả Dung Hợp trong loại chiến đấu này chắc chắn vừa xuất hiện liền sẽ bị giết chết. 

Mượn đao giết người!

Trong lòng mười chín người rất rõ ràng, dù sao đi nữa Long Ngạo cũng là đại biểu của Lôi Đình đế quốc, nếu như thật sự ra tay giết hắn thì sẽ không có cách nào ăn nói với đế quốc, chính vì vậy nên hắn mới nghĩ tới chiêu này.

“Có thể, chỉ sợ các ngươi thua không nổi.” 

“Tốt lắm, nếu trong lần Tranh Bá chiến này ngươi thua, mà có thể may mắn còn sống trở về thì phải quỳ gối ở trước mặt chúng ta, nói cho cả thiên hạ biết ngươi là rác rưởi.”

“Vậy nếu ta thắng thì sao?”

“Ngươi thắng?” 

Phẩy phẩy tay ngăn cản người ở phía sau, Hoả Lang vừa cười vừa nói:

“Nếu như ngươi thắng, chúng ta mười chín người cũng sẽ quỳ gối trước mặt ngươi, nói cho cả thiên hạ biết chúng ta là rác rưởi, có được hay không?”

“Thành giao, làm người phải có uy tín, chỉ mong sau này các ngươi có thể thực hiện lời hứa.” 

Long Ngạo cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, xoay người nhanh chóng rời đi, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

“Lão đại, không lẽ ngươi định cứ như vậy bỏ qua cho hắn?”

“Câm miệng, cho dù thế nào hắn vẫn là đại biểu của Lôi Đình đế quốc, chúng ta không thể tự thân ra tay giết hắn, nhưng nếu như hắn chết trên tay sứ giả của Hoả Diễm đế quốc, vậy chuyện này chẳng liên quan gì tới chúng ta.” 

“Lão đại, nhưng mà nếu…”

Người này vẫn còn chưa nói hết câu đã bị khí thế lạnh như băng ùn ùn kéo tới của Hoả Lang doạ cho câm miệng ngay lập tức.

“Một tên võ giả Dung Hợp nho nhỏ, có được một chút may mắn liền tự cho rằng bản thân là vô địch thiên hạ, ta ngược lại cũng muốn xem một chút, hắn làm sao có thể đánh bại sứ giả của Hoả Diễm đế quốc. 

Long Ngạo rời đi, cũng không quá để tâm tới chuyện này. Trong lòng hắn nghĩ mười chín người này chẳng qua cũng chỉ như tảng đá, cho dù có lúc sẽ chặn đường của hắn nhưng cũng không đáng để tâm. Thật ra trong lòng Long Ngạo cũng không phải là rất chán ghét mười chín người này, nói cho cùng mười chín người cũng không vô sỉ tới mức cùng nhau tiến lên đối phó hắn, chỉ một điểm nhỏ này hắn vẫn xem mười chín người là võ giả hợp cách.

Chiến trường Lôi Đình.

Diện tích của chiến trường do Lôi Đình đế quốc tạo nên cũng không tính là quá lớn. Chính vì vậy, khi Long Ngạo gặp phải sứ giả của Hoả Diễm đế quốc, hắn cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu, người đầu tiên hắn gặp phải lại chính là một trong hai mươi vị sứ giả của Hoả Diễm đế quốc, thực lực xếp hạng thứ năm, Băng Phách, võ giả Quy Nhất, cũng là Thiên Châu Bách Chiến bảng xếp hạng thứ hai mươi. 

Hai nước Tranh Bá chiến.

Hoả Diễm đế quốc cùng Lôi Đình đế quốc đều có quy định rõ ràng, nếu là người tiến vào chiến trường sẽ tự động phân tán, không thể hỗn chiến. Hoả Diễm đế quốc cùng Lôi Đình đế quốc tổng cộng có bốn mươi người tham chiến, đều là võ giả Quy Nhất, mỗi võ giả đều là người tâm cao khí ngạo, vì vậy tất cả tự động phân tán, cho dù có gặp phải cũng sẽ không lấy nhiều đánh ít.

Đây là ước định giữa hai nước, cũng là niềm kiêu ngạo của võ giả, khiến Long Ngạo rất là thoả mãn. 

“Long Ngạo?”

Long Ngạo? Nghe thấy đối phương hô lên tên của mình, Long Ngạo rất kinh ngạc. Nhưng hắn vừa suy nghĩ lại liền hiểu, dù sao trước khi tiến vào chiến trường, hai bên khẳng định đều đã tìm hiểu thông tin của đối phương, chính bản thân mình cũng không ngoại lệ.

Băng Phách là siêu cấp thiên tài của Băng gia ở Hoả Diễm đế quốc, năm hai mươi tám tuổi đã có thành tựu cảnh giới Quy Nhất, xếp thứ hai mươi Thiên Châu Bách Chiến bảng. Đối với Bách Chiến bảng, Long Ngạo vẫn có điểm không hiểu. 

Bách Chiến Bảng, Thiên Vũ đại lục đồng sở hữu chín Bách Chiến bảng, mỗi châu đều có một bảng, những võ giả dưới bốn mươi tuổi đều có thể theo đuổi Bách Chiến bảng, người có thể lọt vào Bách Chiến bảng đều có tư chất hơn người. Băng Phách chỉ là một đệ tử của Băng gia cũng đã có thể xếp hạng thứ hai mươi trên Bách Chiến bảng, vậy còn đệ tử của lục đại tông môn thì sao?

Trong lòng Long Ngạo rất rõ ràng, lục đại tông môn chính là tồn tại áp đảo hai đại đế quốc, chắc chắc đệ tử của lục đại tông môn cũng phải mạnh hơn hẳn hai đế quốc. Đã như vậy vì sao trên Bách Chiến bảng lại không có tên của đệ tử lục đại tông môn?

Cuối cùng Long Ngạo mới biết, những đệ tử của lục đại tông môn cơ bản chưa bao giờ theo đuổi Bách Chiến bảng. 

Lục đại tông môn là tồn tại cao nhất ở Thiên Châu. Trong lục đại tông môn, thiên tài đệ tử đông đảo, tài nguyên tu luyện nhiều hơn hẳn trong thế tục, nguyên nhân đệ tử lục đại tông môn không tham gia Bách Chiến bảng là vì bọn họ muốn theo đuổi Phong Vân bảng.

Bách Chiến bảng, Cửu Châu đồng sở hữu chín Bách Chiến bảng. Phong Vân bảng cũng giống Cửu Châu đồng sở hữu chín Phong Vân bảng. Phong Vân bảng cùng Bách Chiến bảng có điểm giống, cũng có điểm khác.

Các đệ tử của lục đại tông môn không thể tham gia Bách Chiến bảng, nhưng ai cũng có thể truy cầu Phong Vân bảng, cho dù là đệ tử thế tục. Cũng có thể nói, người có thể tiến vào mười cái trên đầu tiên trên Bách Chiến bảng, sau khi có đủ tư cách sẽ tự động tiến vào Phong Vân bảng, nếu có một đệ tử thế tục tiến vào Phong Vân bảng thì sẽ trở thành mục tiêu của các tông môn. 

“Ngươi là Băng Phách, đệ tử của Băng gia ở Hoả Diễm đế quốc?”

Đối với hai mươi vị sứ giả của Hoả Diễm đế quốc, Long Ngạo cũng có hiểu biết chút ít, nhất là hai người, mà một trong số đó là Băng Phách, năm hai mươi tám tuổi đã tiến vào vị trí thứ hai mươi trên Bách Chiến bảng.

“Long Ngạo, mười năm trước là thiên tài đệ nhất của Xích Hoả trấn, sau khi đột phá cảnh giới thất bại liền trở thành phế vật, trọn vẹn mười năm, bị mọi người trào phúng, chế nhạo, khinh thường nhưng vẫn kiên trì không đổi, mười năm qua chưa từng buông tha, không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên quật khởi, cường thế đánh lên. Long Ngạo, ta rất muốn biết ngươi đã thất bại mười năm, tại sao đột nhiên lại thành công?” 

Tướng mạo của Băng Phách cũng không phải là hạng xinh đẹp, nhìn từ xa hắn chỉ như nam nhân bình thường, đầu gỗ, vóc người lại cao ráo khôi ngô.

“Chuyện của ta cũng không cần ngươi quan tâm, nếu như ngươi muốn đánh liền đánh, còn không muốn đánh thì ngươi có thể rời đi.”

Phải thừa nhận, Long Ngạo quả thật rất có khí phách, cho dù đối phương là võ giả Quy Nhất, bài danh thứ hai mươi trên Bách Chiến bảng hắn cũng không sợ hãi, vẫn là bộ dáng không sợ trời không sợ đất như trước. 

Gật đầu tán thưởng, giọng nói của Băng Phách lạnh như băng:

“Chúng ta đều vì chủ riêng, nếu đã chọn trở thành đại biểu của đế quốc thì chắc chắn phải đánh một trận. Nhưng mà Long Ngạo, trận đánh của chúng ta, nếu như ta thắng thì ta muốn kết bạn với ngươi. Nhưng nếu như là ngươi thắng, ngươi không những có thể thay thế vị trí của ta trên Bách Chiến bảng mà còn có thể trở thành bằng hữu của ta.”

Nghe thấy lời nói của Băng Phách, Long Ngạo rất kinh ngạc, nữ nhân này rất có ý tứ, chính vì như vậy nên khi đối mặt với nữ tử thiên tài này, Long Ngạo rất có thiện cảm. 

Gật gật đầu, Long Ngạo nói:

“Chúng ta đánh một trận, mặc kệ thắng thua, ta đã nhận định ngươi là bạn ta rồi, mời.”

Băng Phách cùng Long Ngạo đều được liệt vào hàng võ giả chân chính, cho dù hết lời khen ngợi đối phương, nhưng khi khai chiến thì chiến ý trên người cả hai phát ra nhanh chóng, hung hăng đụng vào nhau bắn ra bốn phía, chiến ý vô hạn. 

“Long Ngạo, vì để người đối diện không bị thương, chúng ta đánh tay đôi, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Không thành vấn đề.”

Cứ như vậy, hai người nhìn nhau chòng chọc, một giây sau hai thân thể đồng loạt chuyển động, tốc độ nhanh vô cùng.Trong nháy mắt đã chiến đấu được ba hiệp bất phân thắng bại.