Lưu Manh Đại Đế

Chương 22: Trong thực có hư, trong hư có thực






Võ Thiện Nhân không nhanh không chậm, theo phương pháp nghiên cứu trước đó, điều động phân chia một vạn loại nguyên liệu thành mười tổ hợp, mỗi tổ hợp lại thành mười nhóm nhỏ.

Hắn tiến đến nhóm đầu tiên, quét tinh thần xem xét kỹ càng một lượt.

Đầu tiên là một nửa quả hồ lô màu vàng, to bằng bắp chân, trên bề mặt tản mác ra từng tia sắc lạnh kinh người.

Mục quang Võ Thiện Nhân loé sáng, đưa tay điểm vài cái, tức thì quả hồ lô bỗng phát sinh biến hoá, trở thành một khối đá màu đỏ.

“Diêm Thạch, thuộc tính hoả, ở sâu trong lòng núi lửa. Ban đầu vốn chỉ là dung nham, sau trăm năm mới kết tinh thành hình khối. Đem làm chất phụ trợ cho linh bảo sẽ gia tăng thuộc tính công kích. Muốn đánh lừa ta sao? Hà hà…” Võ Thiện Nhân mỉm cười tự đắc.

Theo phương pháp đặc thù có ghi chép trong Hạ quyển Linh Bảo, Võ Thiện Nhân liền nhanh chóng khắc ấn ký lên trên khối đá.

“Diêm Thạch.”

Ngay tức thì, khối đá rực sáng, giống như một con chim nhỏ, lao thẳng đến Võ Thiện Nhân, dung nhập vào cơ thể.

Ở bên ngoài, khối cầu thuỷ tinh cũng sáng lên một chút.


Nói thì chậm nhưng thực tế rất nhanh. Chưa đến mấy nhịp thở đã hoàn tất, nói là hành vân lưu thuỷ cũng không có gì quá đáng. Để làm được điều này yêu cầu mức độ cực kỳ cao, thậm chí đến ngay cả một số Hạ Linh Bảo Sư cũng khó mà thực hiện.

Khởi đầu thuận lợi, Võ Thiện Nhân mang theo tâm trạng hưng phấn lại tiếp tục chuyển sang những loại nguyên liệu khác.

“Thuỷ Vân Đằng.”

“Mộc Khô Lâu.”

“Sâm Ngọc Linh.”

“Hoàng Liên.”

“Ngọc Lục Bảo.”

“Phục Hổ Cốt.”

“…”

Chỉ chưa đầy một canh giờ, một đường thẳng tiến, Võ Thiện Nhân đã thu thập xong gần một trăm loại nguyên liệu. Tất cả đều chính xác tuyệt đối, không hề phát sinh sai lầm.

Võ Thiện Nhân càng lúc càng hăng say, thao tác ngày một thuần thục, tốc độ nhờ vậy tăng lên đáng kể.

Trái ngược với vẻ im ắng trong này, ở bên ngoài, không khí khẩn trương chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh nội viện đã đạt đến đỉnh điểm.

Bên cạnh đó, Thánh Viện truyền lệnh mở cửa tám khu ngoại viện, chỉ cần những người đến từ bên ngoài vượt qua kiểm tra, đạt đủ tiêu chuẩn liền cho phép tiến vào. Vì vậy ngoại viện trở nên náo nhiệt lạ thường, đông vui như trẩy hội.

Ở một nơi, xuất hiện hình ảnh một gã thanh niên, dáng người dong dỏng cao, quần là áo lượt, mang theo bộ dáng của con nhà có tiền. Theo sau hắn, là một đám đông thiếu nữ tuổi tầm mười sáu, mười bảy, dung mạo đều khá xinh đẹp.

Hắn vừa đi vừa khoát tay nói: “Ây da! Các vị sư muội từ ngoài mới đến nên có nhiều điều không rõ. Nào nào, mau đi theo ta. Trong này quy củ nghiêm ngặt, nhất định không thể đi bậy đi bạ. À, nếu muốn tắm rửa thì sư huynh ta có một nơi rất lý tưởng đó a. Đều là người nhà cả, các muội đừng ngại.”

Nếu Võ Thiện Nhân có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra danh tính đối phương, chính là Thích Thật Thà, kẻ đồng phạm cùng hắn trong vụ lén lút nhìn nữ sinh tắm dưới suối.

Đám thiếu nữ ghe hắn buông lời trêu ghẹo, mặt mày người nào người nấy ửng đỏ, khẽ đưa tay che miệng cười khúc khích.

Mười ngày sau.

Linh Bảo Đường phát sinh một sự kiện gây chấn động lòng người.


Thanh Hằng, người xếp hạng hai trên Hạ Bảng Linh Bảo đã thành công tiến cấp lên hạng nhất. Còn có Lê Đình Mẫn, cũng từ hạng thứ ba nhảy lên hạng hai.

Hai người đồng thời tiến cấp khiến cho giới môn sinh náo động, trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.

Lại nói về Võ Thiện Nhân, tính đến thời điểm này, số lượng nguyên liệu thu thập đã lên đến hơn chín ngàn. Bản thân hắn giống như tiến nhập vào một trạng thái kỳ dị, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Suốt mười ngày không ăn không ngủ nhưng Võ Thiện Nhân không hề thấy đói, chỉ có tinh thần là có phần mệt mỏi quá độ.

Chín ngàn mốt.

Chín ngàn hai.

Chín ngàn ba.



Cho đến chín ngàn chín trăm.

Chỉ còn một trăm loại nguyên liệu. Đây đều là những loại nguyên liệu khó, Võ Thiện Nhân cố tình để lại cuối cùng.

Đi đến được bước này, Võ Thiện Nhân đã rất cố gắng. Vì vậy, hắn không muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Xung quanh Võ Thiện Nhân, một trăm loại thiên tài địa bảo trôi nổi, chuyển động không theo một quỹ đạo nào cả. Võ Thiện Nhân tập trung toàn bộ tinh thần, tiến hành theo phương pháp suy diễn của bản thân, nhưng thật kỳ lạ, kết quả lần nào cũng đi vào ngõ cụt.

Khẽ chau mày, Võ Thiện Nhân ngoan cố bảo: “Chẳng lẽ đám nguyên liệu này có gì đặc biệt? Con bà nó! Ta không tin là không nhìn ra manh mối.”

Hắn liền dứt khoát ở lỳ một chỗ, thu toàn bộ động tĩnh của một trăm loại nguyên liệu vào trong mắt.

Lần quan sát này vậy mà kéo dài đến mấy ngày trời.

Một ngày.

Hai ngày…

Võ Thiện Nhân vẫn im lìm bất động. Hai con ngươi ngập tràn tơ máu. Thần sắc vô cùng uể oải. Nếu không phải tính tình cố chấp, gắng gượng kiên trì thì hắn đã sớm buông bỏ rồi.


Đến ngày thứ ba.

Đột nhiên, Võ Thiện Nhân thoáng động. Đôi mắt đỏ au loé tinh quang. Gương mặt chợt giãn ra, ngửa đầu cười vang một tiếng.

“A hahaha… Hoá ra là như vậy. Trong thực có hư, trong hư có thực. Thực thực hư hư, hư hư thực thực. Ngũ hành tương sinh tương khắc. Trong thế gian này vạn vật làm sao có thể thoát khỏi quy luật đó. Rốt cuộc, ta cũng nhìn ra chân tướng.”

Lời vừa dứt, Võ Thiện Nhân liền lập tức hành động. Theo mỗi động tác của hắn, từng loại nguyên liệu nhanh chóng bị điểm danh thu thập.

Võ Thiện Nhân thế như chẻ tre, chẳng mấy chốc đã tiến đến loại nguyên liệu cuối cùng.

“Nguyên liệu thứ một vạn: Thạch Anh Hồng.”

Một vạn nguyên liệu trong Hạ quyển linh bảo, rốt cuộc toàn bộ đều đã bị Võ Thiện Nhân thu thập hoàn hảo.

“Ha ha… Quả nhiên ta là thiên tài mà.” Võ Thiện Nhân sung sướng, khoa chân múa tay.

Thoát khỏi không gian kỳ ảo, tinh thần Võ Thiện Nhân quay trở về thân thể. Trước mắt hắn vẫn là khối cầu trong suốt, nhưng nó không ảm đạm như mấy ngày trước đó mà toả ánh sáng rực rỡ.

Võ Thiện Nhân biết đây chính là dấu hiệu báo hiệu hắn đã lọt vào tốp một trăm trong Hạ Bảng Linh Bảo. Bây giờ chỉ cần để lại danh tính là tên tuổi của hắn sẽ hiển thị trên Hạ Bảng.

Trong đầu Võ Thiện Nhân vốn đã chuẩn bị trước, liền vung tay viết liền mấy nét.

Đúng thời khắc này, bên ngoài Linh Bảo Đường, ngay tại tấm bia Hạ Bảng Linh Bảo bỗng phát ra quang mang chói loá.

Ngay sau đó, tại vị trí thứ một trăm hiện lên hàng chữ “Lão Đại” cực kỳ nổi bật, rồi nhanh như tia chớp bạc, bắn thẳng lên phía trên.

Cho đến cuối cùng, “Lão Đại” đã chiễm chệ nằm trên thứ hạng cao nhất của Hạ Bảng Linh Bảo.​