Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 225: Diên phong hỏa bính, long hổ loạn vũ




"Thật sự là một hài tử kì quái, khi thì thiện đãi thiên hạ thần dân, khi thì lại giết chóc vô tình như vậy. Hắn đơn giản là tên quái thai tập hợp hết tính xấu và tốt của con người. Ngay cả Thù Lị Nhã khôi phục thần lực và trí nhớ, cũng để hắn tùy ý làm chuyện sai trái, hắn có mị lực lớn như vậy sao?!"

Đỉnh cao nhất của núi Thương Long, một mỹ nhân tóc trắng tuyệt sắc, áo trắng bay bay, trên người lưu chuyển quang minh thần quang lấp lánh, đôi mắt mang theo một vẻ từ ái khó giải thích, nhìn tình cảnh giết chóc ở trung tâm hội trường, cùng với Lộ Lộ đang trốn phía sau tiểu sơn, phát ra một tiếng thở dài cảm khái.

"Sát!...sát!...sát!..."

Trung ương hội trường, Diệp Phong trong ánh mắt ngây ngốc, khiếp sợ cực độ của quần hùng, do quan hệ với việc thi triển Tu La vô tình đồ, bây giờ trong đầu nếu có một khái niệm thì phải là "Giết!" Ngoại trừ tiểu súc sinh là sủng vật trung thành của hắn, tất cả người còn lại trong mắt hắn đều là đối tượng để đồ sát, hắn thậm chí đã nhấc đao kiếm lên, đồng thời thi triển Hiên viên kiếm pháp và Xi vưu đao pháp, giết cho những kẻ địch cản trở hắn căn bản không thể đánh trả được!

So sánh với hắn, hầu tử Tiểu Hắc đồng thời gia tăng sát khí, giống như địa ngục tu la, giết người so với Diệp Phong không chậm chút nào, hơn nữa nó giết chóc còn quỷ đị hơn, chuyên môn chém vào đầu người khác, thấy nó như "thuấn di" trong đám người. Mục tiêu bị nhắm trúng, không chờ thấy được hình dáng của nó thì đầu đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.

"Đây, đây là công phu gì, chẳng lẽ là pháp thuật sao? Làm sao lại có thể ảnh hưởng đến thiên địa cùng ánh mặt trời, điều này quá phi thường rồi."

Thiên Cơ lão nhân Sở Thần Phong cơ hồ có thể nói là Thần Châu vạn sự thông, nhưng nhìn Diệp Phong và Tiểu Hắc vô tình đồ sát trong đám người, cùng với sự biến hóa của thiên địa và ánh mặt trời, trên mặt toàn là thần sắc chấn động không thể tin, cực kì không hiểu đây là loạn công phu gì.

"Yêu pháp. Khẳng định là yêu pháp!" Tà giáo giáo đồ cùng người của hai cung chưa xông lên đều lắc đầu than khẽ.

Lưu Vũ Phỉ và Mộ Dung Vô Cực thấy Thiên Cơ lão nhân cũng lộ ra thần sắc cực độ khó hiểu, cũng ít nhiều tin rằng đây là yêu pháp. Dù sao cục diện trước mắt cũng khó có thể tưởng tượng ra.

Phía sau tiểu sơn ở ven hồ phía đông, Lộ Lộ lặng lẽ ngồi trên mặt đất, mâm mê vài món trang sức mà thiều gia khi du lịch lúc gần đây mua cho nàng. Trên mặt đầy vẻ tươi cười ấm áp, cho nên tiếng kêu thảm thiết thì hội trường bên kia, nàng đã không hề nghe thấy. Với vị mỹ nhân thiện lương này đối với tiểu lưu manh trung tâm bất nhị, đã dùng miên cầu (giống bông gòn) bịt kín lỗ tai!

Trong mắt Lộ Lộ, thiếu gia làm gì cũng đúng, dù nàng nghĩ bây giờ thiếu gia làm vậy có chút tàn nhẫn, nhưng nàng cũng không có nghi ngờ tâm tư của thiếu gia. Đơn giản là tránh qua một bên, không biết là tốt.

"Thù Lị Nhã, ngươi chuẩn bị để mặc hắn chém giết như vậy sao?!" Lúc Lộ Lộ đang say mê, một thanh âm ôn nhu từ ái, ngoạt ngào dễ nghe khiến người khác nghe được tâm tình thư sướng, đột nhiên vang lên trong đầu nàng.

"Ba Tháp..." Lộ Lộ nghe thấy, gương mặt ngọc trắng nỏn lộ ra thần sắc kinh ngạc, trang sức trong tay rơi xuống đất, đứng dậy nhìn quanh. Không một bóng người, lập tức quỳ phục trên mặt đất, cúi đầu không nói, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.

"Ai, không nghĩ được ngươi chuyển thế một lần, thế mà lại biến thành bộ dạng này. Nếu không phải ngươi đã khôi phục thần quang và trí nhớ, ta thật không dám tin ngươi là Quang Minh công chúa ôn nhu thiện lương trước kia!"

Đỉnh núi cao nhất của núi Thương Long. Mỹ nhân tóc bạc trên người lấp lóe quang minh thần quang, nhìn Lộ Lộ phía dưới, lắc đầu than thở một tiếng, bạch mang lóe lên, sau một hắc đã xuất hiện trước mặt Lộ Lộ. Khoảng cách xa như vậy torng nháy mắt đã đến, đã vượt rất xa khỏi phạm vi của võ học, chỉ có thể nói là thần lực.

"Thù Lị Nhã tham kiến Quang Minh nữ thần!" Lộ Lộ quỳ trên mặt đất, cung kính lễ bái mỹ nhân tóc bạc, những lời mỹ nhân tóc bạc nói trên đỉnh núi, đã hoàn toàn truyền vào trong đầu nàng.

Mỹ nhân tóc bạc, cũng chính là Quang Minh nữ thần trong lời nói của Lộ Lộ, nhìn nàng lắc đầu nói: "Thù Lị Nhã, ngươi lúc tại Tây Hải đã khôi phục thần lực cùng trí nhớ, tại sao không lập tức quay về thần giới, ngược lại muốn đi tới Đông hải nơi ngươi không cách nào sử dụng thần lực. Chẳng lẽ ngươi không biết đây là sự tình rất nguy hiểm sao?"

Trong chư thần phương Tây, ngoại trừ Quang Minh nữ thần, thần linh nào rời khỏi phương Tây, đều sẽ mất đi thần lực. Lộ Lộ nghe Quang Minh nữ thần nói, khẩn trương quỳ trên mặt đất ngẫm nghĩ, hít sâu vào một hơi rồi nói: "Ta không muốn trở về!"

Quang minh nữ thần nhíu mày hỏi: "Vì sao lại không muốn trở về? Vì Lôi Ân kia à?"

"Vâng, nữ thần, Thù Lị Nhã không thể không có chàng, ngài để ta ở lại bên chàng đi!" Lộ Lộ cúi đầu cầu khẩn.

"Ài, cuộc sống loài người chỉ hai mươi năm ngắn ngủi, lại có thể khiến ngươi vứt bỏ thận phận công chúa thần giới để làm tỳ nữ cho một hoàng đế nhân loại, làm người phàm chẳng lẽ tốt như vậy sao? Ngươi xác định hắn yêu ngươi à? Hắn là loại người háo sắc tự tư làm việc tùy tiện theo tâm tình, làm thế nào có thể chuyên tâm yêu ngươi?" Quang Minh nữ thần thở dài nói.

"Hai mươi năm đối với thần giới mà nói thì không đáng kể, nhưng đối với loài người, hai mươi năm cũng là thời gian dài đăng đẵng. Khi ta còn chưa hồi phục thần lực và trí nhớ, trước khi gặp được chàng, ta đối với cuộc sống của loài người, quả thật rất thất vọng, nhưng từ khi gặp chàng, loại thất vọng này dần dần biến thành hưởng thụ và chờ mong. Chàng cho ta sự khoái lạc chưa từng có trước kia, là cảm giác mà ta chưa từng trải qua tại thần giới quy củ quá nhiều, khô khan vô vị. Ta muốn cả đời có được cảm giác này. Chàng tuy rất háo sắc tự tư, hơn nữa lại có mười mấy nữ nhân, nhưng ta có thể khắc định người chàng yêu thương nhất chính là ta. Quang Minh nữ thần từ ái, ngài hãy để cho Thù Lị Nhã mãi mãi ở lại bên cạnh chàng nha!" Lộ Lộ khẩn thiết nhìn nữ thần mà cầu xin.

"Làm người thật sự là tốt như vậy sao?" Quang Minh nữ thần thì thầm có vẻ trầm tư, lại nhìn Lộ Lộ nghĩ ngợi, nói: "Ngươi nói người hắn yêu nhất là ngươi, vậy tại sao hắn đem bí mật trong lòng che dấu không nói cho ngươi? Ngươi biết không, hắn căn bản không phải là Lôi Ân -Pháp Lôi Nhĩ, bây giờ tứ phương chư thần đều đang điều tra hắn. Hắn đã bị xếp vào loại nhân vật nguy hiểm gần như Vu Ma tại phương nam."

"Ta biết, ta sớm biết chàng không phải là Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ. Chàng tên thật gọi là Diệp Phong!" Lộ Lộ nói ra lời nói kinh người.

Quang Minh nữ thần nghe vậy nhíu mày: "Diệp Phong? Nói vậy hắn là người phương Đông? Đây là chính miệng hắn nói cho ngươi à? Sẽ không lừa ngươi chứ?"

"Không, đây không phải là chàng nói cho ta biết!" Lộ Lộ ôn nhu nói, nhịn không được khẽ nở nụ cười, "Đây là do chàng khi ngủ cao hứng nằm mơ nói lớn ra. Sự tình này đủ chứng minh người chàng yêu nhất là ta, bởi vì ta từng hỏi qua những nữ nhân còn lại của chàng, có hay không từng nghe chàng nói mớ. Kết quả trả lời là chàng mọi lần đều ngủ say như chết. Chỉ có ở cùng một chỗ với ta thì chàng mới nói mơ thôi!"

"A, nói vậy là chỉ khi hắn ở cùng một chỗ với ngươi, mới có thể buông lỏng thần kinh hạ thấp cảnh giác?" Quang Minh nữ thần nghe vậy gật đầu hiểu rõ, ngẫm nghĩ nói: "Vậy những năm gần đây ngươi từ trong những lời nói mơ của hắn, biết được bao nhiêu sự tình của hắn?"

"Việc này... Thù Lị Nhã không dám lừa gạt nữ thần, nhưng không có sự đồng ý trước của hắn, ta không thể phản bội mà tiết lộ bí mật của chàng. Ta chỉ có thể nói, bí mật của chàng ta đại khái đã biết toàn bộ!" Lộ Lộ nhìn Quang Minh nữ thần nói có vẻ khó xử. Không dám man trá nữ thần, lại không dám phản bội Diệp Phong, nàng không khó xử mới là lạ!

"Ai, xem ra địa vị của hắn trong lòng của ngươi đã vượt xa cả ta rồi, được rồi, ta sẽ không ép buộc ngươi trong việc này. Còn việc ngươi không muốn quay về thần giới. Ngươi hãy suy nghĩ lại cho tốt. Được rồi, nhớ kĩ phải nói cho hắn, thống trị giả Vu Ma tại nam phương đại lục, gần đây đã chuẩn bị xâm lấn phương đông, ý đồ thống trị thế giới, người này tu vi vượt hơn hắn. Thần giới sẽ mặc kệ loại sự tình này, để hắn tự mình cẩn trọng. Chớ để làm ra quá nhiều chuyện xấu, thân là vương giả phải tạo phúc một phương, để tránh Thiên Đế không tha!" Quang Minh nữ thần lắc đầu thở dài, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Lộ Lộ.

Quang Minh nữ thần thần thành từ ái vừa đi, Lộ Lộ thà làm thị nữ của tiểu lưu manh cũng không muốn về làm Quang Minh công chúa, lập tức cảm thấy áp lực giảm đi. Quỳ trên mặt đất thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự đã sợ Quang Minh nữ thần cường hành bắt nàng về thần giới. Như vậy nàng căn bản không có đường phản kháng.

Còn về lời nhắc nhở cuối cùng mà Quang Minh nữ thần để lại cho nàng nói cho Diệp Phong, cũng khiến nàng cảm thấy rất khó xử, loại lời nói này thì nàng làm sao nói với thiếu gia chứ? Nói là Quang Minh nữ thần nhờ truyền đạt à? Với tình tình của thiếu gia, khẳng định phải hỏi đến gốc rễ của vấn đề. Đến lúc đó việc nàng giấu diếm thân phận sợ sẽ làm thiếu gia không cao hứng.

Tứ phương chư thần không có tình huống đặc biệt, trước đến giờ không quản chuyện của cõi phàm, tên nam phương Vu Ma đó nếu bị Quang Minh nữ thần nói là nhân vật nguy hiểm hạng nhất trong mắt tứ phương chư thần, thực lực khẳng định không tầm thường, việc này nhất định nhất định phải để thiếu gia sớm có phòng bị!

Bên kia, thiện hạ quần hùng vốn vô cùng phẫn nộ, đối mặt vối Diệp Phong và Tiểu Hắc giống như Tu La vô tình đánh mãi không chết, đã dần dần cảm thấy sợ hãi, không có sát ý và uy phong như lúc ban đầu, bắt đầu từng người lui lại phía sau, không dàm trêu chọc hai tên ác ma này!

Tu La vô tình đồ là dựa vào sát ý để duy trì, sát ý của quần hùng chung quanh đã giảm mạnh, sát ý của Diệp Phong và Tiểu Hắc tự nhiên cũng giảm theo, bất quá cho dù như thế, hai tên đại tiểu lưu manh này vẫn như nhau mạnh không thể ngăn cản!

Mộ Dung Vô Cực thấy tình huống này, quay đầu nói với Sở Thần Phong và Lưu Vũ Phỉ: "Nhị vị, bây giờ ba nhóm chúng ta đã ở cùng một trận tuyến, ta cho rằng không nên để chém giết tiếp tục như vậy. Chi bằng chúng ta ba người đồng thời toàn lực xuất thủ, một lần đanh gục hắn, ý cua nhị vị thế nào?"

Sở, Lưu hai người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, đều tự ngẫm nghĩ, trước sau gật đầu đồng ý. Cùng Mộ Dung Vô Cực ngưng tụ công lực cùng lúc, chú ý Diệp Phong, chuẩn bị ra tay thật tốt, muốn một chiêu đánh gục hắn. Ba đại cao thủ đứng đầu muốn liên thủ đối địch, thuộc hạ của ba người phía sau đều lộ ra thần sắc kích động nôn nóng!

"Có sơ hở, cơ hội tốt, chúng ta lên!"

Diệp Phong đang đồ sát địch nhân quanh mìnhột nhiên lộ ra một chỗ sơ hở, Mộ Dung Vô Cực thấy thế quát nhẹ, toàn lực vận hành Huyền ma công, sử dụng chiêu thức mạnh nhất Nhân thương hợp nhất, cả thân người bị ma khí bao trùm, giống như một con cự mãng đói mồi, như mũi tên bắn ra, mang theo kình phong hùng hồn, bắn về phía Diệp Phong.

Lưu Vũ Phỉ cũng tung ra hai dải lụa dài xanh lục, nhún người nhảy lên, lao tới trước cực nhanh, dải lụa dài mang theo tà khí liên miên, giống như hai ác linh dưới địa ngục, đánh về phía Diệp Phong. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

"Càn khôn vô cực bát quái chưởng!" Ngay lúc Mộ Dung Vô Cực và Lưu Vũ Phỉ đánh tới Diệp Phong, Sở Thần Phong ỷ vào tuyệt đỉnh khinh công đi sau mà tới trước, tung ra Bát quái chưởng kình đả dồn nén mạnh mẽ, giống như quái vũ đầy trời, điên cuồng tấn công Diệp Phong.

"Tới hay, lúc này mới gọi là cao thủ chân chính!"

Diệp Phong sắp thoát khỏi trạng thái của Tu La vô tình đồ, cảm giác ba cổ công lực cường đại ập đến gần, hưng phấn cười lạnh một tiếng, thúc đẩy chánh khí phát tán ra ngoài, dùng ma khí âm thầm hộ thể, xoay tròn tại chỗ tùy cơ ứng biến, song quyền tả long hữu hổ, cấp cho ba người đang tới hoàn toàn không liền lạc một đòn Long hổ loạn vũ!

Cuồng long bay múa, mãnh hổ vồ loạn, cự mãng mau lẹ, ác quỷ tru lên, chưởng kình tung bay. Tuyệt chiêu của bốn cường giả đỉnh cấp chọi nhau, liên tục bạo phá, trời nghiêng đất lệch, cát ba đá chạy, cả hội trường thành một vùng hỗn loạn!