Ma Ngân

Chương 154: Nửa Thiên Sứ Nửa Ma Quỷ.






- Ngươi muốn làm gì?
Thần sắc của Tiêu Hoằng vẫn bình thản như trước, nói nhỏ.
- Lão...lão đại, đùi hắn bị thương tích, máu chảy không ngừng, không bao lâu nữa sẽ nguy tới tính mạng. Ta gọi xe cứu thương.
Người quản lý mập mạp này nói.
- Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết ý học. Vậy ngươi cho ràng hắn còn bao lâu sẽ chết?
Thần sắc Tiêu Hoằng vẫn bình thản như trước.
Người quản lý mập này nghe nói vậy trong
lòng lập tức căng thẳng. Hắn mới lần đầu nghe thấy có người hỏi như vậy, không khỏi có hơi hoang mang.
- Đại...đại khái là mười phút nữa sẽ gặp nguy hiểm. Người quản lý mập nơm nớp lo sợ đáp.
- Không đúng, ta nói cho ngươi, là bảy phút. Nếu qua mười phút hắn sẽ lập tức chết vì mất máu.
Tiêu Hoằng vẫn nói lạnh nhạt như trước.
- Hiện giờ lấy bảy phút làm hạn định, đi đem tư liệu những buổi biểu diễn trước của Mộ Khê Nhi tới đây.
- Vâng...
Người quản lý mập này đáp một tiếng, đột nhiên xoay người, đi về phía sau rất nhanh, chạy như điên, thân thể vốn to béo mà chạy không chậm chút nào.
Tuy ràng hắn với những người quản lý khác cũng không tốt lắm nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, mạng người vô cùng quan trọng. Hơn nữa hắn cũng biết nếu không nghe theo thì chuyện đáng sợ cũng đang chờ hắn.

về phần Lý Văn, Hồng Phong thì thần sắc vẫn không hề biến hóa lớn. Tiêu Hoằng làm những chuyện này cũng không ngoài dự kiến của bọn họ. Trải qua thời gian dài ở chung như vậy, đám người Lý Văn hiểu rất rõ là theo Tiêu Hoằng thì rất nhiều lợi ích, còn nghịch Tiêu Hoằng thì Tiễn Lạc chính là tấm gương tốt nhất.
Nhưng những người khác lại không biết Tiêu Hoằng, sắc mặt một số đã tái nhợt, trơ mắt nhìn người quản lý nằm ra đất, đùi chảy đầy máu, sắc mặt trắng bệch nhưng không dám tiến lên một bước.
Mà đám công nhân vừa rồi còn muốn tiến lên giáo huấn Tiêu Hoằng sớm đã lẩn vào trong đám người, sợ bị Tiêu Hoằng nhận ra.
Đại khái qua năm phút đồng hồ, người quản lý mập liền chạy như điên tới, thân thể ướt đẫm, trên tay cầm bảy tám Ma Văn hình ảnh và một tập tư liệu dầy.
- Lão đại, đây là toàn bộ bản ghi chép những buổi biểu diễn của Mộ Khê Nhi, không thiếu một cái, xin mời người xem.
Người quản lý mập đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, thở không ra hơi.
Tiêu Hoằng nhướn mày, đánh giá người quản lý mập, cầm súng Ma Văn trong tay đưa cho Lý Văn, sau đó mời tùy tay lật lên tài liệu xem.
- Vậy...lão đại, người xem Thượng Mặc này...
Người quản lý mập chỉ về phía đồng nghiệp nằm trong vũng máu, cẩn thận lên tiếng nói.
Hiện giờ tên Thượng Mặc này nhìn đã như hấp hối, biểu hiện như đang sốc.
Tiêu Hoằng không đáp, rút Xích Cực ra từ túi Ma Văn, khởi động rồi vung một cánh tay lên. Một chùm sáng lập tức xẹt qua đùi Thượng Mặc.
Trong nháy mắt, bắp đùi đổ máu không ngừng của Thượng Mặc liền nhanh chóng cầm máu, miệng vết thương khép lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Nhìn thấy cảnh này, thần sắc mọi người đều biến đổi. Bởi vì bọn họ vừa rồi thấy Tiêu Hoằng sử dụng Ma Văn không thấp. Có thể khống chế Dược Văn đẳng cấp cao, hiển nhiên là một Dược sư.
Không hề nghi ngờ gì nữa, điều này khiến bọn họ hiểu ra. Thảo nào người này lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra thực lực rất bất phàm.
Đồng thời Tiêu Hoằng hơi đánh giá một chút, Thượng Mặc nửa sống nửa chết, tùy tay lấy từ bên trong quần áo ra một bình thuốc nhỏ, lấy một viên Văn đan bổ huyết ra giao ập mạp.
- Cho hắn uống đi.

Nói xong Tiêu Hoằng liền bắt đầu xem lướt qua Ma Văn hình ảnh về những buổi biểu diễn trước của Mộ Khê Nhi cũng số liệu của nó, ví dụ như phí tổn, tiền vé.
Tên quản lý mập giờ nào dám chậm trê với mệnh lệnh của Tiêu Hoang, không hề hỏi Thượng Mặc có đồng ý hay không, trực tiếp nhét Văn đan bổ huyết vào miệng hắn, sau đó lấy một lọ thủy tinh, đổ mấy ngụm vào miệng hắn.
Vốn không còn chút màu, thần chí đã hoảng hốt, sau khi được uống Văn đan bổ huyết, trong nháy mắt Thượng Mặc chỉ cảm thấy bụng nóng lên, sau đó cảm giác như một dòng nước ấm đột nhiên truyền khắp thân thể. Cảm giác lạnh như băng vì mất màu giờ cũng dần biển mất.
Hai mắt đã hơi dại ra giờ cũng lại tỉnh dần, sau đó từ đứng lên khỏi mặt đất, đi tới hai bước, chân dù còn hơi đau nhưng cũng không gặp trở ngại gì.
Mọi người tất nhiên có thể chú ý tới tốc độ hồi phục kinh người của Thượng Mặc, lại đưa mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng một lần nữa, vẻ mặt tiếp tục biến đổi.
Không nghi ngờ gì nữa, trong mắt bọn họ, Tiêu Hoằng không khác gì một người có thể thoái mái giết người, cũng có thể dễ dàng cứu người. Người như vậy có thể nói là cực kỳ giống Tang Hoành Vân, có thể nói là nửa thiên sứ, nửa ma quỷ.
Đúng lúc này Tiêu Hoằng cũng không để ý tới ánh mắt của người khác nhìn mình. Mục đích hắn làm việc này là để hàng phục bọn họ, khiển bọn họ nghe lời.
Nhìn lướt qua tư liệu, Tiêu Hoằng bỗng ngẩng đầu, vỗ mạnh tay, ý bảo tất cả mọi người tập trung vào hắn, sau đó lớn tiếng ra lệnh:
- Tất cả công nhân chú ý. Hiện giờ cầm lấy công cụ bên cạnh các ngươi, phá hủy hết những thứ trước mắt các ngươi.
Hả?
Gần như ngay tại thời điểm Tiêu Hoằng ra lệnh, mọi người ở đây đều chấn động. Bọn họ có hơi không tin vào lỗ tai mình.
Phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt, Tiêu Hoằng này điên rồi sao?
- Các ngươi ngẩn ra làm gì? Nếu các ngươi không làm thì ta có thể giúp.
Tiêu Hoằng thấy mọi người hơi dại ra liền lên tiếng.
Công nhân thấy mặt Tiêu Hoằng hơi lạnh xuống thì nào dám chậm trễ, lập tức hành động.
Toàn bộ sân thể dục liền biến thành chiến trường, tiếng phông màn, ống tuýp rơi xuống đất không dứt.
Người quản lý và trợ thủ thấy công nhân bắt đầu phá khắp nơi như cường đạo như vậy, vẻ mặt đau lòng lại cảm thấy khó tin nhưng vẫn không dám lộ chút tiếng động, chỉ có thể yên lặng mà nhìn.
- Ai tên là An Vinh?
Nhìn tình cảnh công nhân đang phá một chút, Tiêu Hoằng bỗng nhiên xoay người lại, mở miệng hỏi.