Ma Ngân

Chương 155: Chuẩn Bị!






Phía Mộ Khê Nhi bình tĩnh như vậy khiến rất nhiều người bắt đầu ngờ vực vô căn cứ.
- Mộ Khê Nhi này rốt cục làm gì, một chút động tĩnh cũng không có là sao?
- Có phải hay không là vì không được Miêu đại sư giúp đỡ nên cam chịu rồi?
Trong đám hâm mộ ca nhạc của Thái Ngô Thành, những lời này bắt đầu truyền ra không dứt, trong đó tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Chuyện này cũng không kỳ quái. Bởi vì ở Thái Ngô Thành, căn bản không tồn tại Ma Văn ảnh hiệu đại sư có thể chống lại Miêu Đông Thăng, đừng nói là chiến thắng hắn.
Mà Mộ Khê Nhi và Vũ Hinh mỗi người một vẻ, điều kiện quan trọng nhất chính là Ma Văn ảnh hiệu sư.
Đối với dư luận của Thái Ngô Thành, Tiêu Hoằng cũng để ý mảy may, thậm chí hắn cũng không thèm biết. Tiêu Hoằng vẫn kiên định công tác chuẩn bị. Đó mới là việc quan trọng nhất. Tất cả những thứ khác đều chỉ là hư dang.
Bởi vì đã dạo qua sân vận động Tạp Gia một vòng, Tiêu Hoằng trở về Phân viện thì đã qua hai tiết đầu.
Học xong tiết ba, Tiêu Hoằng lại tới văn phòng của Thôi Uyển Bác, tiếp tục học hỏi. Trên cơ bản đây đã là thói quen của hắn.
Mãi tới hai giờ Tiêu Hoằng mới từ biệt Thôi Uyển Bác. Trải qua nhiều ngày học hỏi như vậy, còn có bút ký của Thôi Uyển Bác, tri thức của Tiêu Hoằng về Dược Văn đã có tiến bộ về chất.
Tri thức khổng lồ mà lúc trước hắn nắm giờ đã dần dần trở thành hệ thống. Những vấn đề trước đây không hiểu thì giờ đã hiểu thông. Không nghi ngờ gì nữa, tuy rằng không có danh xưng thầy trò nhưng Tiêu Hoằng đã coi Thôi Uyển Bác như ân sư rồi.
Hiện tại Tiêu Hoằng thật sự cảm thấy may mắn là đã tớ Phân viện chứ không phải cái học viện Tây Tân Ma Văn chết tiệt kia.
Tùy tiện ăn một chút ở nhà ăn, khi Tiêu Hoằng trở về ký túc xá thì ánh mắt của hắn bỗng bị kiềm hãm lại, hơi ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Miêu Thần mang theo hai học viên Tây Tân năm cao đang đi thẳng tới.
Miêu Thần vẫn mang vẻ lạnh lùng cao ngạo như trước, hai gã học sinh năm cau phía sau lộ vẻ nịnh nọt, dường như đang nói chuyện gì đó.
- Miêu học trưởng, ngài thật sự xác định à? Cái học sinh Phân viện kia ở bên trong nhà này à?
Tiêu Hoằng đi tới nên cũng loáng thoáng nghe được chút chuyện bọn họ nói.
Đối với câu hỏi của học sinh này, Miêu Thần không trả lời mà thần sắc uy nghiêm, chậm rãi đi về phía trước.
- Đúng rồi. Gần đây lệnh tôn là Miêu đại sư càng ngày càng tỏa sáng ở Thái Ngô Thành.
Một gã học sinh năm cao nói.
- Tỏa sáng là tất nhiên rồi. Mộ Khê Nhi đúng là một biết điều có chút tiếng tăm đã tự cao. Phải cho ả biết đắc tội với Miêu gia ta thì chúng ta sẽ giẫm ả như một con kiến dưới chân.
Mặt Miêu Thần không đổi sắc, đáp lại, lời nói tràn
Đồng thời Miêu Thần cố tình mà như vô ý nhìn thoáng qua Tiêu Hoằng. Tuy nhiên bộ dáng của Tiêu Hoằng thật sự là không thể lọt vào pháp nhàn của hắn, tủy tiện thu hồi ánh mắt lại.

- Tất nhiên rồi. Nhất là Miêu học trưởng, chỉ cần thêm một thời gian nữa là đạt Ngự Giả cấp năm rồi, là thiên tài khó gặp ở Thái Ngô Thành này, tuyệt đối có thể nói là thiên tại đệ nhất tại đây...
Tiêu Hoằng càng ngày càng đi xa, tiếng nói chuyện của đám người Miêu Thần
cùng xa dần. Tuy rằng những học sinh kia nịnh nọt nhưng không thể không thừa nhận đó là thực lực của Miêu Thần tuyệt đối không thể khinh thường, là thiên tài đệ nhất Thái Ngô Thành cũng đúng.
Nghiêng nghiêng đầu đánh giá Miêu Thần ở đằng xa một phen, thần sắc Tiêu Hoằng cũng không biết hóa nhiều, vô cùng bình thản, chỉ có ánh mắt là hơi sắc bén hơn một chút.
Có thể nói hiện này Miêu Thần và Sài Sương tuyệt đối khiến Tiêu Hoằng cảm thấy phi thường khó chịu.
Trở lại ký túc xá, thông qua Ma Văn báo động xác định không có gì khác thường, Tiêu Hoằng liền mở bút ký ra, bắt đầu thiết kế Ma Văn ảnh hiệu, về phần Miêu Thần, thậm chí là Miêu Đông Thăng. Tiêu Hoằng cũng không để ý nữa.
Lúc trước Tiêu Hoằng đã có ý đồ đại khái đối với Ma Văn ảnh hiệu. Đó chẳng qua chia làm bốn đại cảnh tượng, sinh cơ, chiến trường, hư không và hy vọng.
Mỗi một cảnh tượng Tiêu Hoằng đều có thể sử dụng với ca khúc của Mộ Khê Nhi, tổng cộng là mười sáu bài, xen kẽ một số đoạn đổi cảnh, cuối cùng hết khoảng hai giờ.
về phần mỗi một hình ảnh đều đang bắt đầu không ngừng hiện lên trong đầu Tiêu Hoằng.
Đại khái hoàn toàn xác định ý tưởng, Tiêu Hoằng bắt tay vào thiết kế Ma Văn khống chế trung tâm của Ma Văn ảnh hiệu. Đây cũng chính là đại não của Ma Văn ảnh hiệu.
Vì đảm bảo hiệu quả tuyệt đối, Tiêu Hoằng tính sử dụng kỹ thuật văn trong văn với Ma Văn ảnh hiệu trung tâm này. Đương nhiên chỉ cần hơi thêm một số nét ngụy trang là Tiêu Hoằng cũng không sợ bị bại lộ. Bởi ngày đó Miêu Đông Thăng còn có một bộ hoa văn đặc biệt phòng ngừa kỹ thuật của bản thân bị tiết lộ mà.
Trải qua một giờ, hoàn thành cấu tạo của Ma Văn ảnh hiệu trung tâm xong, Tiêu Hoằng liền mang bản vẽ thiết kế theo sau.
Sau đó hắn lái xe, trở về nhà, dùng một chén Nhuận Tạng thang xong liền sử dụng tiếp dung dịch Huyết Luyện để tu luyện tiếp. Lần này mục tiêu của Tiêu Hoằng chính là khiến Ngự lực của bản thân đạt tới trên 2100 luồng.
Tuy rằng bất kể là Nhuận Tạng hay là dung dịch Huyết Luyện phấn đối với Tiêu Hoằng cũng vô cùng thống khổ nhưng hắn lại không hề chần chữ một chút nào.
Hiện giờ hắn giống như bị một con mãnh thú không ngừng đuổi theo, chỉ có không ngừng chạy như điên mới có thể thấy đường sống.
Chớp mắt đã qua một ngày. Sáng hôm sau, Tiêu Hoằng lái Ma Văn Xa, nhanh chóng tới sân vận động Tạp Gia.
Đi vào sân vận động Tạp Gia, thần sắc Tiêu Hoằng hơi biến đổi. So với ngày hôm qua thì nơi này đã vô cùng thê thảm, toàn bộ ghế ngồi bị hủy sạch. Một cái lan can sắt vặn vẹo biến hình, đại bộ phận thủy tinh vỡ vụn. Trên mặt đất đầy những kim loại bị đập phá và các loại mảnh vụn.
Nhìn qua nơi này giống như hiện trường một vụ tai nạn vậy.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đi tới, hơn trăm công nhân đồng loạt đứng lên, một số nơm nớp lo sợ. Bọn họ tới trang hoàng, nhưng không ngờ nổi cuối cùng lại trở thành người phá hoại. Nhưng Tiêu Hoằng đã ra lệnh thì bọn họ cũng không dám không nghe theo.
Đồng thời Thượng Mặc, An Vinh và mấy quản lý cùng trợ thủ đều cẩn thận chạy tới trước mặt Tiêu Hoằng. Sân vận động Tạp Gia biến thành hình dạng thế này, thực làm bọn họ cũng hơi thấp thỏm lo âu.
- Tiêu lão đại, người xem... Nơi này...
Thượng Mặc bắt đầu nói. Nếu đổi lại là một người bình thường thì đã bắt đầu càu nhàu rồi. Nhưng đối mặt với Tiêu Hoằng. hắn cũng không dám.

- Muốn ta xem à, tốt lắm rồi.
Tiêu Hoằng nhìn liếc qua bốn phía, nói khẽ.
- Tốt? Ôi, tốt, tốt...
Đối với lời này của Tiêu Hoằng, Thượng Mặc cũng không dám nghi ngờ, chỉ có thể tuân theo. Trong lòng hắn cũng thầm kêu khổ, phỏng chừng Mộ Khê Nhi sẽ bị hủy trong tay của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không để ý tới Thượng Mặc và mấy người khác, trực tiếp đi tới trước mặt đốc công, đặt bản thiết kế vào tay đốc công, sau đó ra lệnh:
- Toàn bộ hiện trường không cần di động, chỉ đổi chỗ ngồi thành mới, màu sắc là màu xám đậm. Mặt khác tuân theo bản vẽ thiết kế này, tại những vị trí chỉ định của sân vận động Tạp Gia mà đặt hố chứa Ma Văn ảnh hiệu.
Thấy Tiêu Hoằng cũng không trách cứ, đốc công mới hơi thả lòng. Tuy nhiên khi hắn tiếp nhận bản vẽ thiết kế của Tiêu Hoằng, nhìn thoáng qua thì thần sắc đột nhiên đại biến, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Chỉ thấy trong bản vẽ này đánh dấu dày đặc những điểm đặt Ma Văn ảnh hiệu, chừng 1000 điểm.
Những điểm đen này trên bản vẽ đều có thuyết minh, toàn bộ đều là hố đặt Ma Văn ảnh hiệu.
Người đốc công này có thể nói là già đời trong lĩnh vực trang hoàng sân khấu nhưng hắn cùng chưa bao giỜ gặp một buổi biểu diễn nào có nhiều Ma Văn ảnh hiệu như vậy. Nhớ ngày đó nhân vật cấp đại sư như Miêu Đông Thăng cũng chỉ sử dụng 100 cái mà thôi.
- Nhớ kỹ, bản vẽ này trước khi buổi biểu diễn chấm dứt không được tiết lộ ra ngoài. Người nơi này không ai chạy thoát được đâu. Hy vọng ngươi đừng hoài nghỉ thủ đoạn của ta.
Ta vỗ vỗ bả vai đốc công, aiọng nói bình thản.
Nhưng lời này truyền vào tai đốc công đã có cảm giác lạnh như băng.
- Ngài... Ngài yên tâm. Chúng ta tuyệt đối sẽ giữ kín miệng.
Đốc công nơm nớp lo sợ.
- Như thế là tốt nhất.
Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó đưa mắt nhìn về phía An Vinh.
- Tài liệu chuẩn bị thế nào rồi?
- Đã chuẩn bị tốt toàn bộ rồi, không thiếu gì nữa. Hiện giờ đã đặt ở trong kho hàng của sân vận động Tạp Gia rồi.
An Vinh thành thành thật thật đáp.
Đi theo An Vinh vào kho hàng của sân, đầu tiên đập vào mắt Tiêu Hoằng là tài liệu chồng chất như núi, đúng là những thứ mà Tiêu Hoằng yêu cầu mua sắm.
Hai mắt Tiêu Hoằng không khỏi sáng lên một chút. Đối với người khác mà nói thì đây chính là công tác gian khổ hạng nhất nhưng theo Tiêu Hoằng thấy thì có nhiều tài liệu như vậy cho hắn luyện tập, tuyệt đối là một ước mơ tha thiết của tất cả người vừa bước vào hàng ngũ Chế Văn Sư.
Điều này này khiến Tiêu Hoằng đột nhiên sinh ra cảm giác hưng phấn.
- Lão đại, nhiều tài liệu như vậy người định dùng để chết Ma Văn sao? Một mình người làm sao có thể hoàn thành sao? Có cần tìm người giúp đỡ không?
Thượng Mặc đi vào cạnh Tiêu Hoằng, nói khẽ.
- Giúp đỡ sao? Không cần đâu. Tìm cho ta hai trợ thủ nhanh nhẹn là được. Mặt khác các ngươi đem toàn bộ tài liệu này vào phòng chế văn đi.
Tiêu Hoằng ra lệnh sau đó ý bảo Thượng Mặc dẫn hắn vào phòng chế văn nhìn một chút.
Phòng chế văn cách kho hàng không xa, không tới mười bước chân. Đây cũng là cố ý thiết kế để tiện di chuyển tài liệu và bảo tồn Ma Văn ảnh hiệu.
Một gã trợ lý mở cửa phòng chế văn ra, thần sắc Tiêu Hoằng lập tức thay đổi.
Chỉ thấy phòng chế văn này hoa lệ hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Tiêu Hoằng. Đài công tác giá trị mấy trăm kim tệ giống như một khối thủy tinh xin đẹp, bốn phía khảm đủ loại Ma Văn đăng đặc chế nhiều kiểu dáng, tiện cho Chế Văn Sư có thể điều tiết độ sáng. Đủ loại dụng cụ phụ trợ, cái gì cần cũng có, bố cục rất tốt, diện tích ước chừng tám lần chế văn thất của Tiêu Hoằng.