Ma Thần Tướng Quân

Quyển 7 - Chương 5: Xảo thủ hào đoạt




Ads

Hắc Diệu Hoa đem tình huống Tiêu Lan buôn lậu giao cho Dương Chính so với hắn mong đợi còn tường tận hơn nhiều.

Dương Chính cũng không nuốt lời, sai một công tượng chế tạo xi măng theo Hắc Diệu Hoa đi Đức KHắc Lan quáng mạch.

Xi măng tuy có thể chế ra được nhưng trị lý thủy hoạn như thế nào thì Dương Chính còn chưa có chút đầu mối. Hắn không phải là chuyên gia thủy lợi, lại không quen thuộc với Uy Cổ Lan, nếu như cắm đầu cắm cổ hùng hục đào đào xới xới thì chẳng có chút tác dụng nào đối với việc trị lý thủy hoạn của Uy Cổ Lan.

May mắn là thời kỳ nước ngập cuối cùng cũng đã trôi qua, mưa đã ngừng rơi.

Vì Uy Cổ Lan có quy luật ba năm hồng thủy một lần nên Dương Chính còn có thời gian ba năm để trị lý, nên hắn tịnh không gấp rút.

Hơn nữa còn có Hắc Diệu Hoa đi đầu làm trước, Hắc Diệu Hoa từng nói từng cách từng cách về trị lý thủy hoạn, tuy các phương pháp đó trong mắt Dương Chính thì rất lạc hậu nhưng so với người một khiếu chẳng thông như hắn thì còn tốt hơn nhiều. Vì vậy Dương Chính chuẩn bị để cho Hắc Diệu Hoa thí nghiệm trước ở Đức Khắc Lan, chờ sau khi xác định hiệu quả rồi mới tiếp tục trị lý thủy hoạn trong quận.

Sau đó hắn mới chỉnh trị lại trị an lãnh địa, khai triển công tác trùng kiến sau lũ.

Chiến dịch Phong sào đảo, hơn hai trăm bộ đội còn sống trở về chỉ có năm mươi tám người, trong đó thì hai mươi mốt người đã què chân cụt tay, cả đời không thể lên chiến trường được.

Dương Chính trong lòng rất khổ sở đau đớn, hắn đã tận toàn lực nhưng vẫn mang lại thống khổ và tử vong cho bọn thủ hạ trung thành cẩn cẩn. Tuy không có ai oán trách hắn, thậm chí còn vì hắn không màng thân mình ngăn trở cự thạch mà tăng thêm lòng sùng kính nhưng Dương Chính trong lòng luôn có một thanh âm vang vọng:"Không nên như vậy, sinh mệnh có rất nhiều điều tốt đẹp, chiến tranh chỉ là tang thương tàn nhẫn."

Hắn tịnh không phải là thánh nhân nhưng đối với thủ hạ trung tâm hộ vệ thì Dương Chính luôn hy vọng họ được sống tốt hơn.

Sau khi lãnh hội sự tàn khốc của chiến tranh, khát vọng phục cừu của hắn rốt cục cũng phai nhạt bớt.

Khâu Viễn Sơn thì sao, Thương Nguyệt vương thì sao? Cái chết của bọn Hồng Thạch đều chỉ là sản vật của thời đại. Người trên là vua, người dưới hèn mọn, cái chết của bọn Hồng Thạch so với cái chết của thủ hạ Dương Chính có gì là khác nhau chứ?

Nếu như bọn Hồng Thạch chết trên chiến trường liệu Dương Chính có muốn báo thù cho họ không? Cũng là do Thương Nguyệt quốc ép họ lên chiến trường, cũng đều là kết cục tử vong như nhau, chỉ khác là do người mình hạ thủ chứ không phải do địch nhân hạ thủ.

Căn bản thì tính chất cũng không thay đổi, chỉ cần còn có chiến tranh thì hạng người thấp kém vĩnh viễn là con cờ của tầng lớp trên, không phân tốt xấu, chẳng biết đúng sai.

Dương Chính trở nên hoài nghi chấp niệm của mình, phát động một cuộc chiến tranh Thương Vệ mới có ý nghĩa gì trừ việc làm cho càng thêm nhiều người phải chết?

Giết Khâu Viễn Sơn bất quá chỉ là muốn tìm chút an ủi cõi lòng mà thôi.

Bất tri bất giác hắn cũng trở thành một phần tử đáng cười trong chiến tranh.

Kiểu phục cừu này Dương Chính thấy chẳng có gì đáng kiêu ngạo, còn thua cả việc tiêu diệt thủy đạo ở Uy Cổ Lan, ít nhất tiêu diệt thủy đạo còn có thể bảo vệ bình an cho một vùng.

Có nên bỏ ý niệm báo cừu không?

Dương Chính nằm trên xích đu, ánh mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà.

Đi tìm gặp Tư Gia Lệ... Thân thể máu thịt mơ hồ đó đến nay vẫn trong quanh quẩn trong giấc mộng của Dương Chính, hắn thật rất muốn biết vì sao lại có kết cục như thế.

Hắn căn bản không muốn tin là Tư Gia Lệ đã chết.

Còn có Ba Bỉ, hắn từ thế giới này chạy đến địa cầu, rồi lại mang mình từ địa cầu đến đây, như vậy hắn nhất định phải biết cách trở về. Nếu như hắn có thể đưa mình trở về địa cầu thì cho dù hắn đã làm bao nhiêu chuyện với mình cũng không phải là không thể tiếp thụ...

"Chủ nhân..." Thanh âm nhỏ nhẹ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Dương Chính giật mình như vừa tỉnh mộng, ngưng tụ mục quang nhìn Kỳ Kỳ.

Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Dương Chính, Kỳ Kỳ nhẹ giọng nói:"Hồng nương tử tỷ tỷ muốn gặp ngài."

"A, để nàng ta vào đây." Thương thế trên người Dương Chính đã tốt hơn rất nhiều, bất quá chân tay còn chưa linh hoạt lắm, vì vậy nên không hề đứng dậy. Một lúc sau, Hồng nương tử đẩy cửa tiến vào. Đây là lần đầu tiên từ lúc Dương Chính thân thể hồi phục tương đối Hồng nương tử một mình tới gặp hắn.

Nhìn thấy cặp mắt mang nét cười nhìn mình, Hồng nương tử cảm thấy có chút lúng túng, tránh né ánh mắt của hắn nhưng nàng rốt lại vẫn là một nữ nhân rất kiêu ngạo, chỉ một lúc sau đã đối mặt nhìn Dương Chính. Dương Chính một mực im lặng khiến nàng có chút bối rối.

Nàng vốn là chờ Dương Chính nói trước nhưng Dương Chính rõ ràng là không có ý muốn nói, sau khi tiếp lấy chung trà Kỳ Kỳ đưa qua, Hồng nương tử ho một tiếng rồi hơi khẩn trương hỏi:"Thân thể của ngươi đã tốt hơn chưa?"

"Tốt nhiều rồi." Dương Chính bình tĩnh nói.

Sau đó, trầm mặc khó chịu lại kéo dài.

Hồng nương tử có cảm giác có sức mà không dùng được, nàng rất hy vọng Dương Chính nói gì đó, cho dù mắng nàng cũng tốt, vì nàng đã tận mắt nhìn thấy Dương Chính hy sinh cỡ nào để cứu bọn nàng. Ngày đó khi được Dương Chính cứu thoát, nàng cơ hồ không dám tin huyết nhân bị tàn phá đó lại là nam nhân tinh minh lanh lợi thường ngày.

Vì vậy, Hồng nương tử đã nhận món ân tình to lớn này, dù có kiêu ngạo hơn nữa thì giờ đây gặp nam nhân này, tâm lý không khỏi lạc thế hạ phong.

"Sao thế? Đây không giống như nàng?" Dương Chính hé mắt, có chút hứng thú nhìn thần thái bối rối ngượng ngùng của Hồng nương tử.

"À...à... đa tạ..."

Hồng nương tử lắp bắp nhưng rốt cục vẫn nói lời cảm ơn ra, sắc mặt nàng đỏ bừng, bất quá trong lòng nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều.

Dương Chính than:"Cám ơn ta thì có tác dụng gì, đã chết quá nhiều người... Cuối cùng kết quả cũng có thể cho là mãn ý, thế lực thủy đạo tạm thời không thể quật khởi. À, không nói mấy chuyện này nữa, Hồng nương tử, nàng có tính toán gì chưa?"

"Tính toán?" Hồng nương tử ngẩn ra, ánh mắt lộ vẻ xa xăm, lắc đầu nói:"Ta không biết nữa!"

Dương Chính cười nhẹ đùa:"Chỉ cần không làm thủy đạo nữa thì ta sẽ đáp ứng."

Hồng nương tử gương mặt lộ nét cười, vẻ nhu hòa cùng vẻ táo bạo trộn lẫn tạo nên phong thái khác lạ.

Dương Chính sờ trán trầm ngâm nói:"Nàng đi hỏi các tỷ muội xem, nếu như muốn đi thì ta cấp tiền để cho họ tự mưu sinh, thế nào?"

"Nhưng mà bọn ta trừ đánh cướp ra thì không biết làm gì cả."

Một bọn nữ nhân trong thời loạn thế, cả nhà cũng không có, muốn tự tìm con đường sống nào có dễ dàng, Hồng nương tử nhanh chóng từ chối đề nghị của Dương Chính.

"Cái này..." Dương Chính sờ hàm râu cứng ngắc dưới cằm, do dự nói:"Thực ra có một con đường khác... nhưng lại ủy khuất các nàng."

"Ngươi nói thử xem."

"Ta là Bá tước, biên chế tư binh có một ngàn quân, hiện tại còn thiếu mấy trăm người. Ta vốn có ý muốn chiêu mộ thêm người, diện tích của Uy Cổ Lan chính là biên chế của Hầu tước, nhân thủ của ta thiếu hụt nhiều. Các nàng nếu như không hiềm ràng buộc thì có thể suy nghĩ xem, biên chế thân vệ thì hưởng 3 Kim tệ một tháng."

Thấy Hồng nương tử im lặng không nói, Dương Chính biết nàng không thích vội nói:"Ta chẳng qua chỉ là thuận miệng nói ra thôi, nữ nhân đương binh thực sự không tiện..."

"Ai nói?" Hồng nương tử ngẩng đầu, trong mắt lộ ra thần thái kiên nghị:"Ai nói nữ tử không bằng nam nhân, ta không tin nữ nhân bọn ta tham gia quân ngũ lại thua kém nam nhân. Để ta đi hỏi các tỷ muội xem họ có lòng tin nhập quân ngũ hay không!"

Hồng nương tử quay đầu đi thẳng, để lại Dương Chính còn đang ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của nàng cười khổ:"Hồng nương tử này... thực là có cá tính."

Còn ngoài ý liệu chính là ba trăm Thiết nương tử quân của Hồng nương tử không có một ai chịu rời đi mà toàn bộ đều gia nhập vào tư binh của Dương Chính, trong đó tuy có phần là do cảm ân nhưng Dương Chính chịu trả thù lao ba Kim tệ một tháng xác thật là rất cao, làm thủy đạo chưa chắc đã có được số tiền đó, hơn nữa một đằng là quan, một đằng là giặc, địa vị hoàn toàn không giống nhau.

Ba trăm nữ nhân mặc khôi giáp chế tác với giá cao, sử dụng vũ khí quân đội trở thành đệ tứ phân đội của Thân vệ đội cho Dương Chính, bọn họ anh tư hào sảng, khí tức động nhân.

Người vui vẻ nhất đương nhiên chính là bọn nam binh thủ hạ của Dương Chính.

Biết được sau này có thể cùng huấn luyện, chiến đấu, thao luyện cùng với bọn nữ binh như hoa như ngọc thì tên nào tên nấy đều sức mạnh tăng vọt, long hành hổ bộ, ngẩng đầu ưỡn ngực, muốn có chút mặt mũi trước mặt nữ nhân.

Trong đội ngũ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thì thào khe khẽ.

"Mẹ nó, cô gái hàng thứ ba, đứng thứ ba về bên trái cái mông thật là... bộ ngực cũng.. Ha ha."

"Còn cô gái thứ tám hàng thứ nhì, ta quyết định rồi, nhất định tán dính trong vòng một tuần."

"Giỡn à, dựa vào cái mặt đen như than của ngươi sao? Đi chết đi."

"Ngươi tốt ở chỗ nào, tên lùn, nhìn đi, ca ca ngươi chờ sau khi thao luyện xong sẽ tới bắt chuyện."

"Hai tên nam nhân nhà đã có vợ con đầy đàn, mỹ nữ đương nhiên phải để cho xử nam như ta mới được!"

"Khặc khặc, tên tiểu tử lông còn chưa mọc, ngươi đi chết cho rồi..."

...

"Ngươi bảo ai đi chết?" Một thanh âm lạnh lẽo vang lên.

"A, đội trưởng!"

"Lăn một trăm vòng cho ta, lăn một trăm vòng quanh thao luyện trường, nhanh!"

"A..."

Nhìn thấy bọn thủ hạ bị mình chỉnh cho trận mà không dám nổi giận, Huyết Lang đắc ý cười đến mức bung nút áo trên cổ ra, hừ một tiếng:"Đấu với ta... Chưa thấy ta còn chưa chọn nữ nhân vừa mắt sao. À, tướng quân cũng là tay tán gái có hạng, Niêm hoa bá tước đâu phải hư danh, ta phải đi thỉnh giáo mới được."

Bất kể là nói thế nào, nữ binh dung nhập vào quân ngũ phi thường nhanh chóng.

Không hề có tình huống lão binh coi thường tân binh gia nhập trái lại bọn lão binh còn ráng sức vây quanh bọn nữ binh. Bọn lão binh này đều là nam nhân thân kinh bách chiến, dưới sự chỉ dẫn tận tâm của họ, nữ binh do Hồng nương tử suất lĩnh tiến bộ nhanh phi thường.

Đều là thanh niên nam nữ đang độ tuổi xuân, tiếp xúc nhiều không khỏi phát sinh tình cảm.

Đối với việc quân đội luyến ái phát sinh này, Dương Chính chỉ có một điều nghiêm lệnh, không được đùa giỡn với tình cảm, nếu như hắn biết được tên nào đã có vợ mà còn trêu ghẹo nữ binh thì nhẹ nhất là tước quân chức, nặng thì chém đầu.

Bọn binh sĩ tự nhiên là không dám trái lệnh hắn, huống gì Dương Chính đã nói nếu như nhịn không nổi thì cứ đi kỹ viện, tiền không đủ thì cứ đến chỗ hắn lấy nhưng tuyệt đối không được động đến nữ binh.

Còn như nam nữ thành tâm yêu nhau thì Dương Chính không quản đến, chỉ bất quá mỗi đôi nam nữ công khai ái tình thì Dương Chính đều một mình đến tìm, khuyên họ rời khỏi thân vệ đội. Đây không phải là xử phạt, mà là hắn đáp ứng cấp cho thân binh ly khai một tòa nhà trong thành, còn cho họ phụ trách công tác an toàn hơn.

Dương Chính quan tâm như vậy, Hồng nương tử nhìn thấy lòng đầy cảm kích.

Càng tiếp xúc nhiều nàng càng phát hiện nam nhân này ngoại trừ sa văn (sô-vanh: cho là nhất) chủ nghĩa đại nam nhân ra thì thật là người rất tốt. Với địa vị của hắn mà có thể quan tâm tử tế đến sinh hoạt của thân vệ, lại có thể vui vẻ nói chuyện cùng hạ nhân thì đúng là tinh hoa trong đám nam nhân.

Cũng bởi đây là xã hội nam tôn nữ ti, còn Dương Chính vốn là người quen với lời nói và hành động của thế kỷ 21, đi đến nơi này thì một chút tình cảm nhỏ bé đó lại trở thành phóng đại vô cùng.

Cũng giống như ngươi cho một bát cơm đến người không lo cái ăn so với ngươi cho người đã mấy ngày liền chưa ăn một bát cơm thì hồi ứng khẳng định không giống nhau tuy họ đều chỉ nhận có một bát cơm.

Hồng nương tử cũng biết có không ít nữ binh thầm yêu lãnh chủ.

Chỉ bất quá những nữ binh này cũng biết địa vị cách nhau quá xa, chỉ có thể giấu trong lòng.

Cứ vậy qua hết một tháng, thân thể Dương Chính cơ bản đã khang phục còn hồng thủy các nơi đã rút hết, chỉ để lại một đống hoang tàn đổ nát.

Công tác xây dựng lại sau khi thiên tai là một công trình tốn kém phi thường, Dương Chính ở trong cuộc mới phát giác quản lý một lãnh địa tuyệt không phải là chuyện đơn giản. Từ các góc độ ý nghĩa khác nhau mà nói thì hắn cảm thấy so với chiến đấu còn khổ sở hơn nhiều. Nhiều sự tình phiền toái cứ vây khốn hắn liên miên, lượng công tác mỗi ngày đều khiến hắn có cảm giác làm không xuể, hơn nữa kim tiền cũng chảy ra với tốc độ nhanh như nước.

Dương Chính cướp được một số lượng lớn tiền tài trên Phong sào đảo, lúc đó xem ra Dương Chính cũng cảm thấy mình đã trở thành phú ông, hơn nữa với thân phận xuất thân hào môn của hắn mà nhìn thấy tiền nhiều như vậy cũng không khỏi kinh ngạc.

Nhưng chân chính khai triển công tác trùng tu lãnh địa hắn mới biết số tiền cần để kiến thiết một quận lớn đến cỡ nào.

Uy Cổ Lan quận giống như một con quái thú nhai nuốt kim tệ, có bao nhiêu kim tệ thì nó cũng đều có thể nuốt sạch.

Chẳng mấy ngày ngân khố của hắn đã giảm hết quá nửa.

Hơn nữa hiện tại chỉ là mới bắt đầu kiến thiết, lãnh địa vẫn còn xơ xác tiêu điều như cũ.

Không được, không thể tiếp tục như vậy được!

Dương Chính xác định mình cần phải có một tài chính quan có kinh nghiệm, hắn trước kia tuy có học qua quản lý công thương nhưng làm ăn với kiến thiết lãnh địa là hai chuyện khác nhau.

Hơn nữa không chỉ cần mỗi tài chính quan, thuế thu của lãnh địa, phòng vệ, ngoại giao tất cả các thứ đều cần có bộ môn chức năng chuyên môn đảm nhiệm, song nơi này giờ chỉ có mình Dương Chính một tay nắm giữ hết đại quyền, người nào bị mất cắp một con gà cũng đến thỉnh thị hắn.

Điều này cũng không hề quái lạ, có rất nhiều lãnh địa cũng giống như Dương Chính, lãnh chủ nắm giữ đại quyền không muốn buông ra. Hơn nữa tình huống của Uy Cổ Lan càng khác với những chỗ đó, vì tai hại hồng thủy nên lãnh địa vô cùng hỗn loạn, loại tình huống này cũng chẳng có chi là kỳ lạ.

Dương Chính cuối cùng vẫn là người đến từ nền văn minh cao độ, liền biết rất rõ mình cần làm gì.

Hắn đến tìm Hắc Diệu Hoa.

Một tháng trước, Hắc Diệu Hoa động dụng nhân lực vật lực của Hắc Diệu gia tộc chế tạo rất nhiều xi măng, đồng thời thi hành bước đầu tiên của kế hoạch trị lý thủy hoạn, chế tạo một cái hồ chứa nước khổng lồ, và bắt đầu đào một con kênh thông tới sông chính của vùng phụ cận Đức Khắc Lan.

Đã có xi măng, mở rộng đường sông, gia cố đê điều đều có thể tiến hành cùng lúc.

Dương Chính và Hắc Diệu Hoa cùng đi quan sát công trình trùng tu quặng mỏ Đức Khắc Lan.

Vì thời kỳ nước lũ đã qua, quặng mỏ phong phú của Uy Cổ Lan đã thu hút rất nhiều người trở về.

Nhân số của Đức Khắc Lan chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã tăng lên năm lần, đây còn là do Hắc Diệu gia tộc khống chế số người đổ về.

Vùng phụ cận quặng mỏ lúc đầu vốn là thôn trang nhỏ giờ đã có các tiểu trấn quy mô, nhiều thợ rèn ra vào, ánh lửa ngút trời trong các căn nhà mới xây, trong đó còn có một gian chuyên điều chế xi măng đặc biệt bắt mắt.

Có không ít thương nhân bên ngoài sau khi đến Đức Khắc Lan mua bán đã lộ rõ vẻ hứng thú với xi măng.

Dương Chính lòng chợt động, nói với Hắc Diệu Hoa:"Phương thức điều chế xi măng không được tiết lộ!"

Hắc Diệu Hoa tựa hồ hiểu rõ ý định Dương Chính đến đây, mỉm cười đáp:"Đương nhiên, đây là phát minh bất hủ của lãnh chủ đại nhân, ta chỉ để cho tốp thợ tin cậy đến chế tạo xi măng thôi, hơn nữa bọn họ đều là thao tác độc lập, cho dù có tiết lộ cũng vô dụng, phương thức điều chế chân chính chỉ có vài người là biết mà thôi."

Hắc Diệu gia tộc có thể nắm giữ Đức Khắc Lan hơn trăm năm, lại có thể dễ dàng mang tình hình buôn lậu của Tiêu Lan đến.

Thực lực họ triển lộ khiến cho Dương Chính động tâm.

Huống gì công trình trị lý thủy hoạn gần quặng mỏ Đức Khắc Lan tiêu hao cực lớn, Hắc Diệu gia tộc lại không hề mở miệng xin hắn một đồng nào, đủ thấy bọn họ tuyệt không giống như vẻ bần cùng ở bên ngoài. Tiền, đó là thứ mà Dương Chính bây giờ đang cần nhất.

"Hoa tiên sinh có hứng thú giao dịch với ta chăng?" Thanh âm của Dương Chính tràn đầy vẻ dụ hoặc.

"Lãnh chủ đại nhân, mời nói!" Hắc Diệu Hoa xem ra có chút hoảng hốt.

Dương Chính vỗ vai hắn:"Không cần như vậy, ta biết lịch sử Hắc Diệu gia tộc, ta cũng đã nghĩ biện pháp khôi phục tước vị cho các ngươi, bất quá trước đó ta hy vọng Hắc Diệu gia tộc các ngươi có thành tâm giúp ta khôi phục sự phồn vinh cho Uy Cổ Lan."

Đây chính là chiêu an!

Hắc Diệu Hoa quan sát cặp mắt màu đen ít thấy của Dương Chính tựa hồ như muốn từ đó mà suy đoán thành ý của hắn.

Hắn biết nếu mình đáp ứng thì sự hưng suy sau này của Hắc Diệu gia tộc sẽ móc nối chặt chẽ với người lãnh chủ trẻ tuổi này.

Điều này có giá trị không, Hắc Diệu Hoa nghi hoặc bất định, quyết định này quá mức trọng đại.

"Không cần trả lời ta ngay bây giờ, ta cho ngươi thời gian ba ngày để suy nghĩ."

"Ngọc thúc thúc!" Hai đứa trẻ một trai một gái chạy từ phía xa tới.

Dương Chính mỉm cười nói:"Là hai tiểu quỷ của ngươi a!"

Hắn cúi người xuống ôm lấy hai hài tử lên.

"Sóc Phong, Khải Lệ, nhanh leo xuống! Lãnh chủ đại nhân, tiểu hài tử không hiểu chuyện!" Hắc Diệu Hoa vội vàng xin lỗi.

"Không sao, để ta ôm một chút, hai tiểu quỷ không nặng lắm, nào lại đây." Dương Chính cười hòa nhã với hai gương mặt nhỏ bé thân quen, hàm râu của hắn cạ vào khiến chúng cười ngặt nghẽo.

Nhìn thấy Dương Chính ôm hai đứa con đi tới trước, ánh mắt Hắc Diệu Hoa lóe lên.

Ở lại Đức Khắc Lan một ngày, Dương Chính mang theo mấy trăm tư binh đi tới quặng mỏ Tiêu Lan.

Cùng lúc đó trong Tiêu Lan Thiết khí hội, Mã Khắc Tây Mỗ đang lo lắng đi tới đi lui.

Tin tức thủy đạo bị tiêu diệt đã loan truyền khắp nơi, phong cách mạnh mẽ của tân lãnh chủ đã truyền tới khắp các thế lực lớn nhỏ.

Huống gì trước đây tân lãnh chủ đã uy danh lừng lẫy, sự tích Ma thần tướng quân hỏa thiêu ba vạn Lang quân ở Nam bộ tuy ảnh hưởng không lớn như Đông bộ nhưng chỉ cần không phải là người ngu ngốc, sợ rằng phải đánh giá lại cân lượng bản thân có đủ sức để kình chống với thực lực của tân lãnh chủ hay không.

Hơn nữa gần đây tân lãnh chủ còn làm nhiều việc lớn khác, đặc biệt là mấy bộ luật pháp mới được ban bố, giảm miễn thuế thu, tăng tiền thù lao cho thợ mỏ, thành lập các huyền trường (ủy ban), cơ quan bảo an cùng các loại chức vị khác.

Những tên mà không có thế lực sau lưng để dựa vào đã bắt đầu muốn hành động ngu xuẩn, chuẩn bị đầu hàng tân lãnh chủ.

Điều này không khỏi khiến cho lòng dạ những người trong Tiêu Lan Thiết khí hội phải phập phồng.

Mã Khắc Tây Mỗ biết rõ không ít người trong Thiết khí hội lòng dạ không yên.

Khẩu hiệu thề quyết bảo trụ Thiết khí hội, bằng mặt không bằng lòng với tân lãnh chủ đã không còn bao nhiêu phân lượng.

Tồi tệ nhất chính là người ở trên đến nay lại không có hành động gì.

Mã Khắc Tây Mỗ tự biết bản thân mình không thể kháng cự được với tân lãnh chủ có thể diệt sạch trên vạn thủy đạo thành tro bụi được.

Lão rất hy vọng người của Hắc pháp sư tháp đến đây giúp đỡ, làm nhụt bớt nhuệ khí của tân lãnh chủ.

Lão nghĩ một lúc, đến khi lục thần vô chủ thì đi tới bên bàn, viết vài chữ lên cuộn giấy da dê, sau đó cột lại bằng sợi dây đỏ bên ngoài. Đây chính là mật tín để lão liên lạc bí mật với thượng cấp, dây đỏ biểu trưng cho tình huống khẩn cấp nhất, loại mật tín này lão đã gởi đi ba phong thư nhưng đến giờ vẫn chưa có hồi âm. Mã Khắc Tây Mỗ không còn biện pháp nào, chỉ có thể gởi thêm một phong thư nữa, cố gắng tận lực, thượng cấp ngàn vạn lần cũng đừng bỏ rơi lão.

Lão thả Linh điểu ra ngoài song cửa.

Linh điểu nhanh chóng vỗ cánh mấy cái, bay nhanh lên trời, sau khi lượn mấy vòng thì đã biến mất.

Nhưng nó vừa bay ra khỏi thị tuyến của Mã Khắc Tây Mỗ thì một mũi tên phá không bắn tới, xuyên qua người Linh điểu. Sau đó một người nấp trong một ngõ nhỏ đi ra nhặt lấy Linh điểu bỏ đi.

Mã Khắc Tây Mỗ nghe tin tân lãnh chủ đi đến Tiêu Lan.

Lão vội vàng chạy ra, vừa đến bến cảng thì đã thấy tân lãnh chủ và một bọn địa đầu xà của Tiêu Lan Thiết khí hội đang hàn huyên, bọn họ xem ra nói chuyện rất hăng say vui vẻ, Mã Khắc Tây Mỗ nghĩ tới lời đồn đại gần đây trong Tiêu Lan Thiết khí hội không nhịn được thầm mắng mấy câu.

Lão cố đè nén tâm tình, gương mặt lộ nụ cười vui vẻ đi tới phía Dương Chính.

"Ha ha, hoan nghênh lãnh chủ đại nhân đến Tiêu Lan."

Dương Chính cúi người, trên mặt lộ vẻ tươi cười ôn hòa:"Mã Khắc Tây Mỗ tiên sinh, rất vui được gặp lại ngài."

Ta thì không chút cao hứng, Mã Khắc Tây Mỗ thầm nói, nhưng bề ngoài thì lộ vẻ thân thiết:"Lãnh chủ đại nhân, mời đi lối này."

Ngay lúc này, một tiếng kèn lệnh vang lên lảnh lót.

Mấy trăm tên tư binh từ hai bên bến cảng tập hợp lại. Bọn binh sĩ này đều vận trang bị theo kiểu quân đội, cất chân nhấc tay đều có một cỗ sát khí dày đặc lan tỏa khắp không trung, tiếng chân chỉnh tề vang vọng trên bầu trời Tiêu Lan, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người trên bến cảng.

Bọn địa đầu xà của Tiêu Lan Thiết khí hội sắc mặt khẽ biến, Mã Khắc Tây Mỗ miễn cưỡng cười nói:"Lãnh chủ đại nhân, thế này là có ý gì?"

Dương Chính mỉm cười:"Một thời gian ngắn trước đây ta trúng phải tập kích của thủy đạo, tuy đã tiêu diệt hết bọn chúng nhưng cũng bị thương không nhẹ, vì vậy bây giờ ta ra ngoài phải mang theo binh sĩ để bảo vệ an toàn mà thôi, Mã Khắc Tây Mỗ tiên sinh."

"Nên làm vậy, nên làm vậy." Mã Khắc Tây Mỗ lau mồ hôi trán.

Bọn binh sĩ đứng thành hai hàng trên đường, Dương Chính và bọn địa đầu xà rảo bước đi giữa con đường trống trải giống như là đang duyệt binh.

Cũng nhờ đó bọn địa đầu xà mới chân chính biết được phong thái của chiến sĩ bách chiến nơi sa trường.

Bọn binh sĩ người nào ánh mắt cũng ngưng đọng, động tác nhanh nhẹn, tới lui không chút rối loạn, vô số lần chiến đấu vào sinh ra tử khiến cho trên người họ luôn có mùi máu tanh, cho dù họ chỉ đứng gần đó cũng tạo cho người khác một cảm giác là một bầy ác lang đang chờ đợi.

Bọn địa đầu xà này chưa ai là chưa từng nhúng tay vào máu.

Nhưng bọn chúng bất quá chỉ là bọn khốn khinh kẻ yếu sợ kẻ mạnh, so sánh với binh sĩ thiết huyết thực sự thì còn thua rất xa.

Đi trên đường, trừ Dương Chính ra không có ai mà sắc mặt không trắng nhợt cả, có mấy kẻ thậm chí chân còn phát run, con đường dài có mấy trăm mét nhưng đi qua đó lại tân khổ phi thường.

Đi tới tổng bộ của Tiêu Lan Thiết khí hội, bọn chúng không hẹn mà cùng thở phào một hơi, lau mồ hôi trán.

Chúng đều hiểu rõ cử động này của tân lãnh chủ chính là để thị uy.

Uy Cổ Lan phải thay đổi sao? Mọi người lòng đều có ý nghĩ này.

Các nhân vật đầu não của Thiết khí hội đều ngồi dọc theo cái bàn dài.

Dương Chính ngồi ở trên cùng, trước mặt có ba tảng thịt bò bít-tết, hắn dùng dao ăn cắt thịt bò rất thành thục rồi đưa lên miệng nhai, mắt khẽ khép hờ hưởng thụ cảm giác thịt bò đưa vào miệng.

Qua nửa thời thần, Dương Chính cứ ăn ngấu nghiến trước mặt mọi người, thỉnh thoảng lại khen ngợi mùi vị thịt bò thơm ngon của Tiêu Lan vài câu, tựa hồ như quên mất mục đích hắn đến đây.

Còn bọn đầu não của Tiêu Lan Thiết khí hội thì hoàn toàn không có chút cảm giác ngon miệng, chúng đưa mắt nhìn nhau song không dám lên tiếng.

Vì cả đại sảnh đều bị một bọn binh sĩ như hùm như sói bao vây, dưới những cặp mắt sắc bén hung ác đó thì ai mà có tâm tình thưởng thức món ăn.

Dương Chính cuối cùng đã ăn hết thịt bò, hắn bỏ năm cái đĩa không sang một bên, lấy khăn ăn lau miệng và quần áo dính dầu mỡ, rồi lại cầm ly rượu đỏ uống cạn.

"Thịt bò rất mềm non, các vị không ăn sao? Xem ra thì dù không đói cũng là đã từng ăn thịt bò của Tiêu Lan..." Dương Chính mỉm cười, ánh mắt quét qua cả bọn người Tiêu Lan Thiết khí hội, hơi dừng lại trên gương mặt Bạch đầu ông một chút, Cát Tư cằm dưới khẽ ngẩng lên, động tác tinh tế này chỉ có Dương Chính thấy rõ mà thôi.

"Thịt bò của Tiêu Lan thật ngon, ta bắt đầu thấy thích lên Tiêu Lan rồi."

Mã Khắc Tây Mỗ nói vuốt theo:"Đại nhân, ngài lúc nào cũng có thể tới Tiêu Lan ăn thịt bò, bọn ta đảm bảo sẽ có thịt bò ngon nhất mềm nhất cho ngài."

"À, đa tạ, Mã Khắc Tây Mỗ các hạ, ngươi đúng là người không tệ."

Dương Chính chợt chuyển đề tài:"Bất quá trước hết hãy để ta chiêu đãi các vị một bữa cơm thật thịnh soạn, tuyệt đối làm mọi người hài lòng."

Hắn vỗ tay, lập tức một đội binh sĩ từ bên ngoài tiến vào, trên tay mỗi người đều cầm một cái khay bằng bạc, trên khay còn có nắp đậy.

Bọn binh sĩ mang khay đặt theo thứ tự trước mặt mọi người, sau đó lui sang một bên.

Nhìn thấy thần sắc mê hoặc của bọn Tiêu Lan Thiết khí hội, Dương Chính đưa tay ra mời:"Mời các vị mở ra xem!"

Bọn đầu não Tiêu Lan Thiết khí hội mở nắp ra, chỉ có một người kinh hãi kêu lên.

Đó chính là Mã Khắc Tây Mỗ, sau khi lão mở nắp ra thì thấy một con Linh điểu máu tươi lốm đốm, nơi chân nó còn cột một cuộn giấy da dê bên ngoài dây đỏ rất quen thuộc.

Sắc mặt lão sát na đã biến thành trắng bệch.

Những người khác sắc mặt cũng không dễ coi, trước mặt chúng đều để một bản danh sách, ghi lại tình trạng buôn lậu của chúng rất rõ ràng.

Đây thực sự là bữa ăn thịnh soạn, tuyệt đối thịnh soạn.

Có người run rẩy hỏi:"Lãnh chủ đại nhân, ngài làm vậy là có ý gì?"

Dương Chính khẽ nghiêng đầu nhìn, nét cười trên mặt liền tan biến, lạnh lùng nói:"Ngươi nói coi ý tứ của ta là gì?"

Biến hóa đột ngột khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo, bọn người Thiết khí hội đều nghe thấy tiếng bạt kiếm vang lên bên tai.

Tất cả những người này chỉ có Mã Khắc Tây Mỗ là tuyệt vọng nhất, lão không những có số lượng buôn lậu lớn nhất mà nghiêm trọng nhất chính là lão đã từng có liên hệ với Hắc pháp sư tháp, cơ hồ người trên đời không thể dung thứ được. Mã Khắc Tây Mỗ hoàn toàn tuyệt vọng đứng bật dậy lao tới Dương Chính.

Nhưng lão chạy còn chưa được hai bước thì sau lưng đau nhói, một thanh chủy thủ đã xuyên qua tim.

"Bạch đầu ông Cát Tư... NGươi..." Mã Khắc Tây Mỗ ngã lăn ra đất, chỉ nhìn thấy một mái tóc bạc.

Cát Tư rút chủy thủ ra, nhẹ nhàng thè lưỡi liếm vết máu còn dính trên lưỡi dao, rồi cất tiếng cười quái dị.

Biến hóa đột ngột khiến cho bọn địa đầu xà run sợ trong lòng, hội trưởng Mã Khắc Tây Mỗ của Thiết khí hội đã nắm giữ Thiết khí hội năm mươi năm dài lại cứ thế mà chết đi.

Hơn nữa còn chết trong tay "người của mình".

Nghe thấy tiếng cười đắc ý chói tai của Cát Tư, mọi người lòng đều trầm xuống.

Tân lãnh chủ sẽ đối phó với bọn họ như thế nào, liệu có nên phát tín hiệu ngay bây giờ liều mạng cùng hắn hay không. Tiêu Lan Thiết khí hội có mấy ngàn tên tay chân, binh sĩ của tân lãnh chủ tuy cường hãn nhưng bất quá chỉ có mấy trăm tên, cũng chẳng phải là không có cơ hội thủ thắng.

Chỉ cần giết chết tân lãnh chủ thì người bên trên sẽ bảo hộ cho họ.

Đang lúc cục thế căng thẳng chỉ chờ bùng nổ thì Dương Chính lạnh lùng bình thản nói:"Khuyên các ngươi trước khi động thủ thì chịu khó nghe cho rõ thanh âm bên ngoài."

Bọn đầu não Thiết khí hội lắng nghe, sắc mặt liền biến thành trắng bệch, nhìn chăm chú vào Dương Chính, có mấy người không nhịn nổi đã rống lên:"Ti bỉ!"

"Ầm" một tiếng vang lên khiến mọi người đều kinh hãi.

Dương Chính dùng sức vỗ bàn một cái, đứng phắt dậy nhìn chòng chọc vào mấy người vừa lên tiếng:"Ai cho các ngươi quyền lợi khống chế quặng mỏ, ai cho các ngươi quyền lợi đánh chết công nhân, ai cho các ngươi quyền lợi đầu cơ thành thiết, đừng nghĩ ta không biết các ngươi cấu kết với thủy đạo giết chết lãnh chủ tiền nhiệm. Ngươi coi thử số mục buôn lậu vô cùng kinh người xem, đã vậy còn cung cấp vũ khí cho thủy đạo, phá hoại đê điều, thủy hoạn của Uy Cổ Lan không trị lý được, người chết trong thủy tai lên đến cả trăm vạn sinh linh, trách nhiệm phần lớn là thuộc về các ngươi!"

Dương Chính nói xong, giận dữ nhìn bọn địa đầu xà mặt không còn chút máu đang cúi gằm đầu xuống.

Hắn mở nút cổ áo ra, hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên bình tĩnh. Hắn biết tình hình Uy Cổ Lan rất phức tạp, thế lực của bọn địa đầu xà ở đây đã thâm căn cố đế, không thể tiêu trừ tận gốc trong một lúc được, bằng không thì sẽ đối mặt với phản kích nguy hiểm phi thường.

Lúc này chỉ có thể nhuyễn ngạnh kiêm thi, vừa đánh cho một gậy, thì lại cho bọn chúng chút ít lợi lộc.

Dương Chính ngữ khí trở nên nhu hòa trở lại:"Các ngươi yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi, dẫu rằng các ngươi phạm pháp đủ để treo cổ cả trăm lần. Cũng đừng nghĩ tới người bên trên đỡ đầu, bọn họ không dám không nể mặt ta, tin rằng các ngươi biết rất rõ ta không phải là quý tộc bình thường, các ngươi muốn dùng cách cũ để đối phó với ta thì cần phải suy nghĩ xem có đủ sức gánh chịu hậu quả hay không. Nào nào, ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, bọn ta bàn bạc điều kiện cho tốt đi!"

Bọn đầu não của Thiết khí hội tựa hồ phát giác ra tân lãnh chủ tịnh không muốn quét sạch bọn chúng mà là đang chuẩn bị đàm phán điều kiện. Ở tình huống này thì đây chính là kết quả tốt nhất, mọi người do dự một lúc thì cũng đều ngồi xuống. Thần sắc liều mạng cá chết lưới rách vừa rồi đã dần dần biến mất, suy cho cùng đều là người đã từng tác oai tác phúc một thời gian dài, cũng đã từng ngoan cường xông pha thiên hạ.

Dương Chính đằng hắng mấy tiếng rồi nói lớn:"Hiện tại bọn ta nói toạc ra, ta là lãnh chủ cho nên quyền khống chế quặng mỏ Tiêu Lan cần phải trở về trong tay ta, các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ an bài tốt cho các ngươi, chỉ cần các ngươi an phận, ta bảo chứng nửa đời còn lại của các ngươi sẽ sung sướng thoải mái. Toàn bộ tư sản của Tiêu Lan Thiết khí hội đều được sung công, các ngươi có ý kiến gì không?"

Ai còn dám có ý kiến chứ, vợ con đều nằm trong tay lãnh chủ, có thể giữ được tính mạng là may lắm rồi, bọn chúng ấp úng một chút, cũng đều đáp ứng hết cả.

"Uy Cổ Lan hiện tại kiến thiết không tệ, ta đã chuẩn bị một dãy lâu đài trên đường Lưu Ly cho các vị tiên sinh, mong rằng các vị không cự tuyệt ý tốt của ta, phu nhân thiếu gia của các vị hôm nay có thể vào ở trong đó."

Cả bọn đều toát mồ hôi, tân lãnh chủ hành sự bất chấp thủ đoạn, chính là có đầy đủ bản sự của bọn chúng, bắt toàn bộ vợ con chúng giam tại Uy Cổ Lan, bọn địa đầu xà ban đầu còn chút lòng khác cơ hồ đã tuyệt vọng, hiện tại chỉ hy vọng có thể bảo trụ bình an cho người nhà.

"Tiêu Lan là địa bàn của các ngươi, Thiết khí hội không cần giải tán, các ngươi cứ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ như cũ, ta sẽ phái vài người tới coi sóc. Cát Tư, ngươi có muốn làm đầu lãnh của Tiêu Lan không? Chức vụ hội trưởng Thiết khí hội giao cho ngươi!"

Bạch đầu ông Cát Tư liền quỳ xuống hưng phấn nói:"Tạ lãnh chủ đại nhân."

Dương Chính cười hắc hắc, Bạch đầu ông Cát Tư đâu biết Dương Chính đã trao một củ khoai nóng cho hắn. Bọn địa đầu xà bề ngoài đều quy thuận nhưng ai nấy đều hận tên "phản đồ" Cát Tư này, hắn còn muốn cắn nuốt được thứ gì thì bọn chúng không chừng sẽ tới cáo mật ngay với Dương Chính.

Mọi việc đến đây cơ bản đã giải quyết xong, Dương Chính cũng biết bọn địa đầu xà này cũng không còn cách nào, bọn chúng căn bản không phải là đối thủ xứng tầm, đọ sức chân chính là bọn quý tộc có lợi ích liên quan đến chúng, bất quá đó lại là một chuyện khác.

Dương Chính đang muốn bước ra khỏi cửa, chợt dừng lại, mỉm cười nói:"À, đúng rồi, lâu đài xây cất cho các ngươi tốn kém khá nhiều, các ngươi cũng biết lãnh chủ ta mới tới đây mấy ngày, cả thuế cũng chưa thu được nhiều. Như vậy đi, cũng không lấy nhiều, cứ mỗi tòa lâu đài thì ta chỉ lấy một trăm vạn Kim tệ."

Bọn địa đầu xà đều trợn mắt.