Ma Thần Tướng Quân

Quyển 7 - Chương 6: Vương đô lai tín




Ads Chỉ một ngày ngắn ngủi Dương Chính đã bán được hai mươi tòa nhà phí tổn xây dựng không quá một vạn Kim tệ với giá hai ngàn vạn Kim tệ.

Dương Chính nhìn Kim tệ chất đầy nhà nhưng trong lòng lại không hề có chút cảm giác hưng phấn. Địa đầu xà càng giàu thì có nghĩa là dân chúng Uy Cổ Lan chịu bóc lột càng nặng nề. Đống tiền này mỗi đồng đều thấm đẫm máu tươi. Vì để khống chế quặng mỏ, bọn địa đầu xà ở Tiêu Lan đã dùng hàng ngàn hàng vạn tính mạng dân chúng đã chết trong thủy tai để đổi lấy số tiền này.

Lúc bọn chúng đưa Kim tệ tới, Dương Chính chính là thực sự nổi sát ý.

Hắn cố gắng nhẫn nại vì biết Tiêu Lan hiện nay cần nhất là ổn định, cả Uy Cổ Lan cũng cần ổn định lâu dài, như vậy ba năm sau mới có thể chuẩn bị đầy đủ trước khi thủy tai trở lại.

Trừ hai ngàn vạn Kim tệ này, tài sản của Tiêu Lan Thiết khí hội, còn có tư sản của Mã Khắc Tây Mỗ tới hơn sáu ngàn kim tệ, trong đó một mình Mã Khắc Tây Mỗ đã có hơn bốn ngàn vạn kim tệ. Tài phú lão tích lũy suốt 50 năm nắm giữ Thiết khí hội thực sự rất kinh người.

Số tiền này tạm thời giải quyết được nguy cơ tài chính của Dương Chính.

Còn Hắc Diệu gia tộc sau khi Dương Chính đao không dính máu mà vẫn giải quyết được Tiêu Lan Thiết khí hội thì cuối cùng cũng đã biểu thị thái độ thần phục với hắn.

Hắc Diệu Hoa nhậm chức tổng quản tài chính của phủ lãnh chủ.

Dương Chính và Hắc Diệu Hoa bắt đầu bí mật chọn ngày thành lập hãng buôn xi măng.

Công dụng của xi măng không cần nghi ngờ gì nữa, Dương Chính xây dựng lãnh địa thì rất nhiều nơi cần sử dụng xi măng, làm đường mới, tô tạo đê điều, trát nhà cửa, những thứ này chính là chiêu bài sống, dễ dàng hấp dẫn các loại thương nhân tiến nhập Uy Cổ Lan sau thủy tai.

Dương Chính vì muốn thu hút "vốn nước ngoài" nên đã phí không ít công lao.

Hắn trừ việc đưa ra thuế suất cực kỳ ưu đãi cho thương nhân bên ngoài, còn đề xuất thương nhân chỉ cần đầu tư kiến trúc trong lãnh thổ Uy Cổ Lan thì sẽ được chiết khấu ưu đãi 50% giá xi măng.

Đây chính là lũng đoạn, giá thành của xi măng thực ra rất thấp nhưng vì lũng đoạn, Dương Chính lại bán ra số lượng không lớn nên giá trị của xi măng đã được nâng cao đến mức khó tin. Một căn nhà xây bằng xi măng có giá tới một vạn kim tệ, cơ hồ tương đương với giá trị của đá Đại Lý.

Vì giá trị của xi măng quá cao, hơn nữa cung lại không đủ cầu nên cả vương đô cũng gởi tín kiện đến hỏi về chuyện này.

Một thời gian, các nơi ở Uy Cổ Lan dậy lên làn sóng kiến trúc, các loại thành trấn lớn nhỏ nhanh chóng khuếch trương, mà ngọn lửa xây dựng cần nhiều lao động tay chân cho nên nhân khẩu gia nhập vào Uy Cổ Lan đều trên ba vạn mỗi ngày. Kinh tế của Uy Cổ Lan tiến vào thời kỳ hưng thịnh phi thường.

Trên sự thật, sau mỗi lần thủy tai thì kinh tế của Uy Cổ Lan cũng rất phát triển vì ưu thế thiên nhiên nơi đây thực sự quá tốt, có đến 50% quặng sắt thép của Vệ Nhung quốc, nếu như không vì hồng thủy thì nơi này dễ dàng trở thành một vương đô xinh đẹp như trong mộng.

Lần này Dương Chính bất quá chỉ làm cho tốc độ phát triển nhanh hơn mà thôi.

Hắn nắm trong tay quặng sắt và xi măng hai loại hình làm ăn sinh lợi mạnh mẽ nhanh chóng nhất, con số tư kim của phủ lãnh chủ tăng lên mạnh mẽ khiến cho người ta phải ngây người, cơ hồ mỗi ngày đều tăng cao hơn ngày trước. Hắc Diệu Hoa nói với Dương Chính, cứ như thế này thì không đến hai tháng hắn sẽ là người giàu nhất Vệ Nhung quốc.

Dương Chính không hề bị tiền bạc làm cho đầu óc mê muội, cây cao gió cả, mối lợi béo bở của xi măng sớm đã làm cho bọn quý tộc tham lam đỏ mắt thèm khát.

Hắn nhanh chóng liên hệ Tiếu Ân ở vương đô xa xăm, thậm chí còn liên hệ với vương hậu, cả ngân khố cũng chi ra một phần tư, chính là Dương Chính đã tìm chỗ chống lưng cho hãng buôn xi măng trước.

Tiếu Ân tự nhiên không hề cự tuyệt món quà ngon lành từ trên trời rơi xuống này, sau khi Dương Chính đưa tin tới rồi phân tích phương án tinh tế thì nghị trưởng lão Tiếu Ân ngày thứ hai đã tới Uy Cổ Lan thương thảo việc hợp tác với Dương Chính. Dương Chính đưa ra bảng liệt kê tài phú khiến cho lão dù kiến đa thức quảng cũng phải kinh hãi.

Lão nhìn người tuổi trẻ gương mặt ôn hòa đối diện, không cách nào tra được hắn đang giấu những tư tưởng gì phía sau đôi mắt trầm tĩnh đó.

"Vì sao tìm ta, ngươi hoàn toàn có thể tự làm một mình." Lão Tiếu Ân còn thử Dương Chính 1 câu.

Câu trả lời của Dương Chính làm lão rất hài lòng, không ra vẻ cũng không giả dối:"Quê ta có một câu ngạn ngữ, lòng tham không đáy giống như rắn nuốt voi. Ta rất hiểu địa vị và tài phú ta có thể có được, huống gì ta đã nhận định, công việc làm ăn nếu muốn tiếp tục lũng đoạn và phát triển chỉ trong cả nước Vệ Nhung chỉ có một số ít người có thể duy trì, trong đó nghị trưởng đại nhân là một trong số đó, hơn nữa ta vừa hay lại là bằng hữu của tiểu Tiếu Ân."

Dương Chính tịnh không nịnh hót mà nói rất thực tế, đặc biệt là nhắc tới tiểu Tiếu Ân. Lão Tiếu Ân ánh mắt lóe lên ánh sáng nhu hòa, lão tự biết mình niên kỷ khá cao, lại hiểu rõ cá tính của con trai, tương lai muốn hắn thay thế lão thì không có nhiều khả năng, lão cần phải vì con mình mà tìm đường lui để có thể dựa vào. Tranh đấu quyền lực đỉnh cao tàn khốc phi thường, lão Tiếu Ân biết rất rõ, nếu như mình chết đi thì tiểu Tiếu Ân rất có thể không chịu nổi công kích bên ngoài.

Người tuổi trẻ trước mặt liệu có phải là đối tượng có thể dựa vào hay không?

Thông minh, cơ trí, nhạy bén, thậm chí còn có vũ lực cường đại.

Người tuổi trẻ ưu tú như vậy nếu như là con của ta thì có gì phải lo sợ chứ? Lão Tiếu Ân chợt nảy ra ý nghĩ kỳ quái nhưng chỉ thoáng chốc đã khôi phục như thường. Lão vốn là nhân vật thành tinh, năng lực tự khống chế cực kỳ phi thường.

Lão đưa tay ra, Dương Chính cũng đưa tay ra, một già một trẻ bắt tay nhau, đại biểu cho một cỗ máy vơ vét tiền tài cực lớn chính thức khởi động.

Dưới sự chiếu cố của lão Tiếu Ân hãng buôn xi măng bắt đầu vươn ra khỏi Uy Cổ Lan, lấy đó làm trọng điểm, từng bước xâm chiếm phân ngạch thị trường vật liệu kiến trcú của nước Vệ Nhung.

Còn quan viên của Cự Mã tỉnh hàng loạt người đột nhiên bị mất chức, tựa hồ như để cảnh cáo cho những tên gia hỏa không chịu an phận rằng lãnh chủ mới phía trên có người đỡ đầu.

Đồng thời với việc bắt đầu giành được tài phú cực lớn, Dương Chính cũng bắt đầu ra sức tìm kiếm chuyên gia thủy lợi bên ngoài.

Có tư kim đầy đủ, công trình trị lý thủy hoạn được nâng cấp lên một tầng cao mới.

Các đường sông chủ yếu toàn bộ đều được mở rộng, đồng thời các thành trấn ở dưới thấp toàn bộ đều được dời lên trên các sơn thành có địa thế cao hơn.

Hạng mục lớn nhất của Dương Chính ở trung tâm Uy Cổ Lan chính là đào một cái hồ nhân tạo siêu lớn, công trình này sau khi hoàn thành thì so với hồ Ni Tư quận Tháp Mã Cách ở đầu nguồn sông Uy Cổ Lan còn to lớn hơn nhiều, lượng nước dự trữ đương nhiên là khổng lồ kinh người.

Có cái hồ nhân tạo siêu lớn này, lại khơi thông sông ngòi hợp lý thì lần thủy tai sau này Uy Cổ Lan cũng không tới mức phải thúc thủ chịu trận.

Dân chúng Uy Cổ Lan tựa hồ nhìn rõ vị lãnh chủ này không giống như các vị lãnh chủ khác.

Không có lãnh chủ nào giàu có như hắn, đồng thời không có ai chịu bỏ tiền đầu tư sự nghiệp công ích như vậy.

Lao công tham gia công trình trị lý thủy hoạn được đãi ngộ rất hậu hĩnh, thuế thu trong quận lại thấp, mức độ sinh hoạt của mọi người tức thì trở nên khác xa lúc xưa.

Tâm tư của dân chúng kỳ thật rất đơn thuần, lãnh chủ nào giúp cho đời sống của họ tốt thì họ sẽ ngưỡng vọng. Hơn nữa tác phong của Dương Chính khác xa với quý tộc thông thường, hắn thường xuất hiện trên công trường, thân thiết nói chuyện cùng dân chúng, thậm chí có lúc còn cởi áo vào làm phụ họ.

Những hành vi này trong mắt quý tộc có thể nói là đại nghịch bất đạo, thậm chí còn là thô bỉ vô cùng nhưng dân chúng thì lại rất hâm mộ, Dương Chính được tôn xưng là Bình dân lãnh chủ.

Lấy được lòng người, có lúc cũng rất đơn giản.

Cũng không phải nói là Dương Chính giả dối, hắn tuy là thành phần ưu tú nhưng biểu hiện bên ngoài cũng chính là chân thật. Mối lợi của xi măng và quặng thép cũng đủ khiến Dương Chính trở thành một trong những người giàu nhất Vệ Nhung quốc, nhưng chỉ có quan tài chính Hắc Diệu Hoa mới biết, chi dụng của phủ lãnh chủ ngày thường có thể dùng hai từ bần khổ để hình dung. Lãnh chủ mỗi ngày đều ăn uống giống như thủ hạ thân vệ, ngay cả khoản lương để chi xài cũng vậy, trừ một tháng nhận năm kim tệ ra lãnh chủ không hề động đến bất cứ khoản nào trong nội khố. Số tài phú cực lớn này toàn bộ đều đầu tư cho kiến thiết lãnh địa và phúc lợi của dân chúng.

Điểm này khiến cho Hắc Diệu Hoa phục sát đất.

Huống gì chính trị chẳng phải khoe mẽ sao? Hành vi của Dương Chính có thể nói là xứng với bốn chữ chí công vô tư.

Đây cũng là một cách phô diễn thôi.

Thương nhân qua lại không ngớt tuyên truyền, sự phồn vinh của Uy Cổ Lan đã trở thành một ngôi sao sáng trên vùng Nam bộ của Vệ Nhung.

Dương Chính khó tránh khỏi được bốc lên tận trời.

Nửa năm sau.

Lão Tiếu Ân đưa tin đến, nhờ lão đề nghị, nghị hội cũng thông qua, chuẩn bị cho Dương Chính tiếp quản Cự Mã tỉnh, đồng thời thụ phong Hầu tước.

Lúc nhận được tín kiện, Dương Chính cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả tiếng chúc mừng của tín sứ cũng không hề nghe thấy.

Có được thành công cực lớn trong lãnh địa nhưng Dương Chính không hề vui mừng.

Hắn cảm thấy bối rối hoang mang, tựa như càng lúc càng lún sâu xuống bùn. Mỗi ngày hắn bận rộn vì kiến thiết lãnh địa thì loại cảm giác này còn tạm thời đè nén được, chỉ thỉnh thoảng trong giấc mơ lại trở về, bây giờ lãnh địa đã ổn định, đến lúc hắn tiếp nhận tước vị thì mới phát giác ra đây quả nhiên không phải là thứ mà hắn cần.

Hắn cần gì?

Hầu tước, lãnh địa rộng lớn hơn?

Không phải là những thứ này, Dương Chính nói thầm.

Hắn cần những thứ này để làm gì, sinh sống kiểu này hắn tịnh không ưa thích, Dương Chính quyết định rời đi.

Qua một thời gian quan sát, hắn phát hiện Hắc Diệu gia tộc hoàn toàn có thể đảm đương chức vụ lãnh chủ này, thậm chí khai phá Uy Cổ Lan so với hắn còn có ưu thế hơn, bọn họ mới là người của vùng đất này.

Hiện tại hắn cần phải thực hiện lời hứa.

Dương Chính giao Uy Cổ Lan hắn sáng lập cho Hắc Diệu gia tộc, thực hiện lời hứa khôi phục tước vị cho Hắc Diệu gia tộc.

Trước khi chuẩn bị đi tới vương đô, hắn tìm Hắc Diệu Hoa nói ra ý nghĩ của mình.

Hắc Diệu Hoa tức thì kinh hãi thất sắc, y cho là Dương Chính đang thử mình, vội vàng giải thích:"Lãnh chủ đại nhân, nửa năm nay những gì ngài làm cho Uy Cổ Lan ta đều thấy cả, nói thật, trong lòng ta tôn kính ngài phi thường. Sự chí công vô tư của ngài ta tự biết không bằng được. Ta nguyện ý đại biểu Hắc Diệu gia tộc trung thành với ngài, xin đừng hoài nghi thành ý của ta, chỉ có lãnh chủ đại nhân mới có thể đem lại phồn vinh vĩnh cửu cho Uy Cổ Lan."

Dương Chính lắc đầu đứng dậy, hai tay chụp lấy vai Hắc Diệu Hoa, thành khẩn nói:"Hoa tiên sinh, xin nghe ta nói, ý niệm rời khỏi nơi này không phải hôm nay ta mới nghĩ tới mà ta đã ước nguyện như vậy lâu rồi, nếu như không vì nhiều trói buộc thì ta đã đi từ sớm. Hiện tại kiến thiết Uy Cổ Lan đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần không gặp phải vấn đề gì quá lớn thì hồng thủy ba năm sau ngươi cũng có thể ứng phó được, còn có nghị trưởng Tiếu Ân là đồng bạn hợp tác cùng bọn ta, người này tuy gian hoạt thành tinh nhưng theo quan sát của ta thì chỉ cần mỗi năm ngươi cho lão lợi ích đủ đầy thì lão sẽ không làm khó các ngươi. Đương nhiên, tầm mắt của ngươi cũng phải nhìn xa hơn, nếu như kết cấu thượng tầng thực có phát sinh biến hóa thì chú ý đừng đứng sai chỗ, có lúc cũng nên bỏ một bộ phận lợi ích mới có thể tranh thủ được nhiều lợi ích sau này hơn."

Hắc Diệu Hoa nghe vậy mới biết Dương Chính thực muốn rời đi, trái tim y đập kịch liệt một lúc. Dương Chính bỏ đi như vậy chính là đã cho Hắc Diệu gia tộc một thời cơ phát triển mạnh mẽ, y làm sao mà không động tâm cho được?

Biến hóa trong sát na đó cũng rơi vào mắt Dương Chính, song hắn cũng không hề để ý, lòng hám lợi bất kỳ ai cũng có, đây chẳng phải là tội lỗi gì.

"Đợi ta đi tới vương đô sẽ đề nghị Nghị hội cho ngươi thay thế vị trí của ta." Dương Chính nhẹ nhàng vỗ vai Hắc Diệu Hoa:"Làm cho tốt, ta rất thích ngươi!"

Hắc Diệu Hoa há hốc mồm, y rất muốn cự tuyệt ý tốt của Dương Chính nhưng từ "không" thủy chung vẫn bị nghẹn ngang cổ không cách nào thốt ra được.

Dương Chính cười nói:"Đừng xấu hổ, ta để lại một phong thư cho ngươi, đợi tin tức của ta từ vương đô báo về thì đưa nó cho thân vệ của ta xem. Nếu như họ chịu đi theo ngươi thì ngươi nể mặt ta mà thu nhận, còn nếu như bọn họ không nguyện ý thì ta hy vọng ngươi cấp cho họ một số tiền để họ có thể sinh sống tốt nửa đời còn lại."

Hắc Diệu Hoa nặng nề gật đầu.

Hai ngày sau.

Hai thớt ngựa xuất hiện trên đường cái Cự Mã tỉnh.

Kỵ sĩ bên tay trái toàn thân mặc trang phục võ sĩ, thân hình cao lớn, tay trái cầm đao, trên lưng đeo cung, cưỡi Tam nhãn mã, khí độ bất phàm.

Kỵ sĩ bên tay phải là một người mặc áo khoác dài màu đen, cả mặt mũi cũng bị nón tơi che khuất, trong tay cầm một cây pháp trượng, cưỡi một con ngựa toàn thân lông đen tuyền không hề có một sợi lông tạp nào. Y khiến cho người ta có cảm giác như đang nhìn thấy một màn sương mù màu đen dày đặc, cho dù ánh sáng mặt trời rất sáng nhưng chú mắt nhìn kỹ y người ta vẫn có cảm giác lạnh lẽo toát ra từ trong tim.

Hai người này chính là Dương Chính và La Tố vừa rời khỏi Uy Cổ Lan.

La Tố cất tiếng:"Ngươi muốn đi thì đi một mình, vì sao phải kéo ta theo?"

Dương Chính cười hắc hắc, nói thẳng không kiêng kỵ gì:"Để ngươi ở lại Uy Cổ Lan ta không yên tâm, thôi thì đi với ta tới vương đô một chuyến."

La Tố hừ một tiếng.

"Đúng rồi, ngươi từ Phong sào đảo trở về một mực nghiên cứu biến dị nhân có thành quả gì hay không?"

"Không!" La Tố tiếc lời như vàng.

"Chưa chắc!" Dương Chính nhìn La Tố một cái đầy thâm ý:"Trận chiến cách đây hơn nửa năm ngươi bị thương không nhẹ, một mực trốn trong địa thất nghiên cứu, hiện tại xem ra, ngươi không giống như ngày xưa nữa."

La Tố im lặng.

"Vậy đi, đợi ta kết thúc chuyện ở nước Vệ Nhung thì bọn ta sẽ cùng đi tới Hắc pháp sư tháp một phen, thế nào?"

La Tố giật mình, ghìm cương ngựa lại:"Đi tới đó làm gì?"

"Đến lúc đó thì sẽ biết, lẽ nào ngươi không muốn đi?" Dương Chính thúc ngựa, Tam nhãn mã cất vó phi như bay để lại một lớp bụi mù trên đường.

Tác La Đốn.

Dương Chính lần này đến rất tĩnh lặng.

Hắn tới Thiên Nga lữ điếm đặt phòng trước, sau đó đem theo lễ vật tới gặp lão Tiếu Ân.

Đường phố Tác La Đốn vẫn nhiệt náo như cũ, vì đã quyết định buông bỏ nên Dương Chính trở nên rất thoải mái, tùy ý hân thưởng cảnh đẹp theo các phong cách bất đồng trên đường.

Như hạng người Dương Chính thì cảm ngộ đối với cái đẹp so với người bình thường mẫn cảm hơn nhiều.

Một cái quạt nan nhỏ bé, một khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, một cái bình đựng dưa muối, thậm chí cả thiếu nữ đứng bên đường đều là những cảnh đẹp hắn hân thưởng.

Dương Chính vẫn giữ dáng vẻ bình thường, chỉ là thân phận hắn hiện tại tôn quý cỡ nào, tin tức hắn đến vương đô sớm đã thông qua các loại thủ đoạn mà đến tai giai cấp thượng tầng của Vệ Nhung. Không biết có bao nhiêu nhãn tuyến trong bóng tối đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Dương Chính tự nhiên là đã sớm biết, bất quá hắn đã quyết định rời đi nên không để ý gì đến.

Chỉ chờ sau khi gặp mặt lão Tiếu Ân, rồi đến vương cung gặp tỷ tỷ vương hậu hữu danh vô thực nữa là hắn sẽ rời khỏi Vệ Nhung quốc.

Phủ nghị trưởng, Tiếu Ân sớm đã chờ hắn ở đó.

Lão thông qua nhãn tuyến biết Dương Chính đi tới phủ mình, hai người hợp tác cùng nhau đã hơn nửa năm, quan hệ đâu còn xa lạ như xưa, hãng buôn xi măng do Dương Chính khống chế đều trích một phần ba lợi nhuận đưa vào túi của nghị trưởng, lợi ích to lớn đã gắn kết hai người lại với nhau một cách mật thiết.

Vì vậy nên họ gặp mặt không cần khách sáo.

Tiếu Ân nhiệt tình ra đến cửa đón tiếp, mời Dương Chính đi vào nội thất.

"Cung hỉ Bá tước, à, không, hiện tại nên gọi ngài là Hầu tước đại nhân." Lão Tiếu Ân cười vui vẻ đùa.

Dương Chính thi lễ, khiêm tốn nói:"Đều là nhờ nghị trưởng đại nhân đề bạt."

"Giữa hai ta cần gì phải nói vậy, yên tâm, chỉ cần ta còn tại vị một ngày thì đừng nói Hầu tước, tương lai dù là Công tước, thân vương cũng không khó khăn gì. Lão đệ có hứng thú gia nhập nghị hội hay không, lão Ước Khắc hai ngày nay đã bị trúng gió, đang còn dư một ghế, nếu ngươi thích thì ta giúp ngươi giành lấy."

Dương Chính cảm thấy có chút hoang đường, hắn vào tiểu Tiếu Ân xưng huynh gọi đệ, giờ đây lão Tiếu Ân lại gọi hắn là "lão đệ", bối phận loạn hết cả, bất quá hắn cũng biết rõ, lão Tiếu Ân đối xử với hắn như vậy toàn là vì tiền, sự giả dối của chính khách Dương Chính đã biết nhiều rồi.

Hắn trầm mặc một lúc rồi nói xin lỗi:"Nghị trưởng đại nhân, kỳ thật lần này ta đến đây chính là muốn cáo từ ngài."

"Ngươi nói gì?" Lão Tiếu Ân tưởng mình nghe nhầm.

Dương Chính cao giọng nói lại lần nữa:"Nghị trưởng đại nhân, ta cần rời khỏi Vệ Nhung quốc cho nên đến đây cáo từ ông."

Không khí cơ hồ đông đặc lại mấy giây, lão Tiếu Ân đứng phắt dậy, rồi chợt phát giác động tác thất thố này không phù hợp thân phận của mình nên cố nén kinh ngạc mà ngồi xuống, đưa tay chỉ Dương Chính một lúc rồi hạ tay xuống, mấy lần như vậy, cuối cùng lão cũng trút được tức giận trong lòng ra:"Ngươi muốn đi? Có phải là do người ta ép ngươi không, ngươi nói ra đi ta giúp ngươi xử lý."

"Không phải, không ai ép ta."

"Hay là ngươi có chuyện gì cần phải rời khỏi Vệ Nhung quốc?"

"Cũng không có, nghị trưởng đại nhân, ta chỉ là muốn rời khỏi Vệ Nhung một thời gian."

Lão Tiếu Ân cuối cùng không nhịn nổi mắng:"Càn quấy!"

Lão chỉ mặt Dương Chính, ngón tay run rẩy lẩy bẩy, các nếp nhăn trên mặt xô vào nhau như vỏ cây cổ thụ:"Hiện giờ ngươi là thân phận gì? Ngươi là chủ của một quận, sắp là chủ của một tỉnh, uy vọng trong quân đội cũng lớn như vậy, muốn đi là ngươi đi được sao?"

"Nghị trưởng đại nhân, thực ra ta đã có nhân tuyển thay thế rất tốt, đó là Hắc Diệu Hoa của Hắc Diệu gia tộc. Y năng lực không thua kém gì ta, không bằng ông để cho y thay thế ta, ta cũng đã nói với y, sau khi ta đi, lợi nhuận của hãng buôn xi măng một phân cũng không thiếu phần ông."

"Ha!" Lão Tiếu Ân đột nhiên đứng dậy, bắt đầu trách mắng:"Ngươi đúng là tuổi còn trẻ, còn quá trẻ. Để ta nói cho ngươi hay, ta xem ngươi bình thường cơ trí lanh lợi, làm việc quyết đoán, sao mà chỉ mấy ngày không gặp lại trở nên hồ đồ như vậy? Ngươi cho là ta sợ ngươi đi rồi hãng buôn xi măng không có tiền đưa cho ta hay sao? Rắm chó, ta có thân phận gì chứ, còn phải sợ ngươi quịt tiền? Hiện tại ở Vệ Nhung có quá nhiều việc, lão quốc vương thân thể không tốt, sợ là không chi trì hết năm nay, còn tên đại hoàng tử gần đây hoạt động rất nhiều, biên cương lại không ổn. Lúc này ngươi ra đi không phải là muốn phá rối thêm sao? Ta bất quản ngươi có lý do gì, ngươi cứ thành thật mà ở lại Vệ Nhung cho ta!"

Dương Chính ngẩn người, hắn thực sự không nghĩ nhiều đến vậy.

Hiện tại hắn mới biết mình đã lún sâu vào trong vũng bùn này như thế nào, không phải muốn rút chân ra là rút.

Hắn đương nhiên là có thể đi nhưng đống bùng nhùng để lại Vệ Nhung quốc thì ai sẽ đi thu thập đây? Quốc gia động loạn có can hệ đến ngàn vạn lê dân bách tính, Dương Chính hắn sao có thể buông bỏ trách nhiệm...

Dương Chính khổ sở bóp trán.

Thấy Dương Chính không còn khăng khăng đòi rời đi, lão Tiếu Ân sắc mặt hòa hoãn lại, thanh âm cũng không còn gay gắt:"Lão đệ, đừng nghĩ nhiều, ở lại Vệ Nhung quốc, vinh hoa phú quý hưởng không hết có gì không tốt, ngươi trở về suy nghĩ kỹ lại. Đúng rồi, ngươi bớt chút thì giờ tới vương cung thăm vương hậu đi."

Dương Chính không hề tới vương cung bái phỏng vương hậu, hắn tìm tới vương hậu ở tòa biệt thự màu xanh ở ngoài cung.

Hắn gặp vương hậu lần đầu tiên cũng ở nơi này.

Đi theo thị nữ dẫn đường, Dương Chính xuyên qua đình viện cây cối xanh tươi, trở về tòa lầu gỗ ngày trước.

Dương Chính đứng bên cửa sổ, nhấp nhẹ một chén trà nóng, phát giác ra ký ức sâu đậm nhất của mình đối với vương hậu chính là ở trang viện nhỏ này.

Nữ nhân mơ hồ mặc áo vải gai, tùy ý cột tóc sau gáy, nét mặt còn vương mồ hôi thơm dịu đứng ở góc lầu mỉm cười nhìn hắn tựa hồ như đã cách nhau cả một đời.

Ký ức bình thản, thân thuộc, gần gũi, cơ hồ ấm áp đó trở về.

Đầu hắn chợt bị gõ nhẹ.

Dương Chính xoay người lại, phát giác nữ tử trong ký ức đã hiện ra một cách chân thật.

Nữ tử trước mặt khiến hắn khẽ rung lên.

Vương hậu khẽ mím môi, ánh mắt còn vương nét cười:"Đang nghĩ gì đó, đệ đệ thân ái của ta?"

"Nghĩ tới nàng." Dương Chính buột miệng.

Vừa nói xong Dương Chính mới phát giác mình vừa nói gì, hắn có chút hốt hoảng nhìn gương mặt Thụy Thu đang từ trắng chuyển sang đỏ hồng.

Đôi mày xinh đẹp nhướng lên, vương hậu dùng ngữ khí vui cười hóa giải không khí khó xử:"Ngươi càng lúc càng to gan!"

Dương Chính cũng nhanh chóng trở nên bình thường, cười khẽ nói:"Ta thực không nói bậy, thực sự là nghĩ tới nàng. Thời gian qua thật nhanh, bọn ta hơn nửa năm rồi không gặp."

"Đúng rồi, đã già hơn một tuổi."

"Ta cảm thấy tỷ tỷ càng thêm trẻ tuổi, càng thêm xinh đẹp."

Nhìn bộ dáng rất nghiêm túc của Dương Chính, vương hậu bật cười:"Ngươi bớt ba hoa ở đây đi, ta không bị ngươi gạt đâu, gạt tiểu cô nương còn được... Hắc, còn chưa nói, tới giờ tiểu thư quý tộc ở Tác La Đốn còn chưa quên được ngươi."

Dương Chính mặt cũng đỏ hồng nói:"Đừng nhắc nữa, tuổi trẻ ngông cuồng, nghĩ lại còn thấy hổ thẹn."

"Gần đây ngươi thực là xuân phong đắc ý, lão hồ ly Tiếu Ân cả ngày khen ngợi ngươi trước mặt hoàng thượng, nghe nói ngươi đã được thăng quan."

Nghe thấy giọng nói có vẻ cười cợt của vương hậu, Dương Chính không nhịn được đành cười khổ, hiện tại điều này chính là nỗi phiền não của hắn.

"Vương hậu, thực ra lần này ta muốn tới đây từ biệt nàng."

Thụy Thu ngẩn ra:"Từ biệt? Ngươi muốn đi sao?"

Dương Chính im lặng một lúc, trước mắt hiện ra một thân ảnh đầm đìa máu tươi, cả đời này hắn không thể nào quên được.

Cái dằm đâm sâu trong tim đó, nếu như không nhổ ra thì Dương Chính vĩnh viễn sẽ phải sống trong bóng đen quá khứ.

"Ngươi còn nhớ Tư Gia Lệ sao?"

Tay của Thụy Thu run lên, một trái quýt cầm trên tay rơi xuống đất.

"Vì sao hỏi nàng ta, ta đã không còn nhớ..."

"Bệ hạ" Dương Chính nhỏ giọng cầu xin. Đây là lần đầu tiên hắn cầu xin người khác kể từ khi bước chân đến thế giới này:"Ta biết Tư Gia Lệ là người của Thánh điện, nếu như nàng biết Thánh điện ở đâu thì xin cho ta biết."

"Ta không biết, ngươi đừng hỏi ta." Thụy Thu đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Dương Chính chạy theo, ngăn trước mặt Thụy Thu.

"Tránh ra!"

Thụy Thu lần đầu tiên ra vẻ uy nghiêm của vương hậu đối với Dương Chính nhưng trước mặt nàng lại là một tên gia hỏa to gan lớn mật.

Thấy Dương Chính không có ý nhường đường, Thụy Thu thốt:"Ngươi thật to gan!"

"Nàng cho ta biết Thánh điện ở đâu!"

"Ta nói rồi, ta không biết Thánh điện là gì!"

Dương Chính mím môi, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Thụy Thu, hắn biết vương hậu rất có thể là dấu diếm, nàng ta vì sao lại không muốn đề cập đến Tư Gia Lệ.

"Tư Gia Lệ chết rồi!" Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Chính nói ra chân tướng.

"Không thể!" Thụy Thu buột miệng:"Nàng ta sao có thể chết được? Ngươi căn bản không biết nàng ta có lực lượng thế nào đâu!"

"Ta biết, ta tận mắt chứng kiến mà, có biết vì sao phía Đông Tác La Đốn đột nhiên xuất hiện một sa mạc rộng tám mươi dặm hay không? Đó chính là do Tư Gia Lệ giao đấu với Vân Trung quân tạo thành đó!"

Nhắc tới Vân Trung quân, Thụy Thu mới phát giác ra Dương Chính tuyệt không gạt nàng.

Trên đời này có thể thắng được Tư Gia Lệ chỉ có Vân Trung quân thần bí mà thôi.

Thụy Thu nhìn lại Dương Chính nói:"Ngươi rốt cục là ai, sao lại trêu vào những nhân vật đó, bọn họ chính là Thần không hề hành tẩu trên thế gian này!"

"Ta cũng muốn biết vì sao ta lại xui xẻo như vậy."

"Ta khuyên ngươi đừng nghĩ nữa, họ và bọn ta không giống nhau, thế giới của họ ngươi đừng hòng bước chân vào, bỏ ý nghĩ hoang đường của ngươi đi, đừng nghĩ tới Thánh điện, cũng đừng nghĩ tới Tư Gia Lệ!"

"Ta thử qua rồi, làm không được, ta làm không được!" Dương Chính ngữ khí thống khổ phi thường, hắn che mặt, trong đầu hiện ra hình ảnh cuối cùng của Tư Gia Lệ, đây nhất định là trớ chú mệnh vận Tư Gia Lệ cấp cho hắn, Dương Chính không muốn sống trong nỗi thống khổ này.

Thụy Thu có thể cảm giác được sự bi thương toát ra từ nam tử trước mắt này.

Sát na, cảm giác Dương Chính tạo cho nàng chính là một đứa bé cô độc, hắn bị toàn thế giới vứt bỏ, chỉ biết rúc vào trong bóng tối mong cầu một ánh lửa ấm áp.

Thụy Thu lòng chợt mềm lại, đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa thái dương của Dương Chính.

"Được rồi, được rồi, thoải mái chút đi, không có gì đâu, đều là quá khứ thôi!"

Lời nói ôn nhu nhẹ nhàng an ủi trái tim nam nhân.

Dương Chính chầm chậm buông tay, ánh mắt đang còn lệ vương.

Hắn thực sự phải chịu áp lực quá lớn, không biết sao hôm nay lại bạo phát ra, cũng một phần do mẫu tính của Thụy Thu khiến cho hắn cảm thấy khác với những nữ nhân khác, nàng ta chính là nữ nhân duy nhất trên thế giới này hắn muốn nói hết mọi nỗi niềm.

Nhưng lý trí vẫn đè nén được sự thất thái tạm thời của hắn.

"Xin lỗi... Đa tạ!"

Lời nói của Dương Chính đầy mâu thuẫn, chỉ có Thụy Thu là hiểu được.

"Có phải sống rất khổ sở hay không?" Thụy Thu rút tay về, nàng là vương hậu, tự nhiên là phải dè chừng, vừa rồi an ủi như vậy là mức độ cao nhất rồi, dẫu rằng lúc nãy nàng còn muốn ôm lấy nam nhân bi thương này vào lòng.

Dương Chính khôi phục bình tĩnh, liền lui lại giữ cự ly nhất định.

Hắn cay đắng nói:"Còn nhớ lần trước ta từng nói qua hay không? Bọn ta đều là những người rất cô độc, hơn nữa còn phải cô độc như vậy suốt nửa đời còn lại."

"Ít nhất ta còn có An tử, còn ngươi, người mà ngươi muốn dùng sinh mạng thủ hộ đâu?"

Dương Chính chợt nhớ tới bóng dáng của Tiểu Nhan, người mà hắn muốn dùng sinh mạng để thủ hộ giờ đang ở đâu?

Hắn ngơ ngẩn gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Không chờ Thụy Thu nói tiếp, hắn tự ép mình không nghĩ tới tình cảm yếu ớt nữa, phóng túng nãy giờ đã quá đủ rồi, Dương Chính rốt cục cũng không học theo tính cách đàn bà, đó không phải là tính cách của hắn, hắn ngồi xuống bình tĩnh nói:"Đừng nói những chuyện này nữa, vương hậu, nghe nói gần đây thân thể của bệ hạ không tốt."

Thụy Thu bình thản nói:"Đúng vậy, gần đây thân thể của y không tốt, sợ là không trụ nổi qua năm nay."

Dương Chính bóp trán, thì ra lão Tiếu Ân không gạt hắn.

"Vương hậu, cho ta hỏi một chuyện bất kính, nếu như.. Ta nói nếu như bệ hạ mất đi thì nàng có tính toán gì không?"

"Cô nhi quả mẫu, có thể tính toán gì chứ?" Thụy Thu ngữ khí như giận dỗi.

Nhưng Dương Chính biết rất rõ Thụy Thu chính là người có chủ kiến, không thể nào không nghĩ tới tương lai của Tư Đế An.

Tim hắn chừng như có gì đè ép, cảm giác này tịnh không tốt, Dương Chính nhớ tới Lôi Mông Tư Đặc mà hắn tiếp xúc không nhiều, theo như trí nhớ của hắn thì Tích Nguyệt từng nói Lôi Mông Tư Đặc chính là người mà nàng ta tuyển chọn.

Tư Gia Lệ tuyển mình, Tích Nguyệt tuyển Lôi Mông Tư Đặc, đây vốn là tranh đoạt nội bộ của Thánh điện.

Hắn định thần lại hỏi:"Đại hoàng tử đâu? Nghe nói y đã đi Đông tuyến."

Thụy Thu đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán, ánh mắt lộ vẻ suy tư:"Ta đoán là hắn muốn tránh né ngươi, ngươi ở Uy Cổ Lan nửa năm nay, y dẫn quân chinh chiến, uy vọng trong quân không thua gì ngươi năm xưa, nhiều quốc gia ở Nam đại lục đều biết Vệ Nhung Song Tử Tinh uy danh lừng lẫy."

"Vệ Nhung Song Tử Tinh?" Dương Chính bật cười:"Ta và y?"

Thụy Thu trừng mắt nhìn hắn:"Có gì đáng cười sao? Cho dù người trong nước đều biết ngươi không hợp với y nhưng đối ngoại thì các ngươi đều là tử dân Vệ Nhung quốc, cùng để hai ngươi tề danh có gì không đúng?"

Dương Chính vuốt mũi cười nói:"Cho dù là vậy thì y tránh né ta làm gì? Y là đại hoàng tử, ta bất quá chỉ là thần tử, đây là sự thật không thể thay đổi."

"Đây chính là điều ta nghi hoặc, Đông tuyến tuy không thể coi là thái bình nhưng năm đó ngươi đánh cho Thương Nguyệt quốc trọng thương khó mà khôi phục dễ dàng, hắn bây giờ đi tới Đông tuyến làm gì chứ..."

Dương Chính và Thụy Thu không phải là Thần, làm sao nghĩ tới phương hướng phát triển của sự tình được.