Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 51: Truy lão bà (2)




Edit: MynMyn

“Ba quyền này xem như anh bồi thường phí tổn tinh thần cho em, bất quá còn phí tổn tinh thần của anh, em cũng phải bồi thường lại.” Kiều Tử Phỉ xoay người một cái, đem Giản Minh Thần đặt ở trên ghế sa lon.

“Hỗn đản, vì cái gì ta phải bồi thường ngươi.” Giản Minh Thần dùng chút sức yếu ớt mới đẩy được Kiều Tử Phỉ ra.

“Nếu như anh nói đối thoại ở bút ghi âm chỉ là giúp Vệ Như lấy mụn, em tin sao?” Kiều Tử Phỉ ngồi thẳng người tựa ở trên ghế sa lon, có chút bất đắc dĩ nhìn Giản Minh Thần. Không biết vì cái gì anh chính là biết rõ Giản Minh Thần sẽ tin tưởng mình, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, anh cũng không biết tự tin nơi nào đến.

“Cái gì, lấy mụn.” Giản Minh Thần trực tiếp tạc mao, chỉ là sửng sốt vài giây đồng hồ, lại hướng phía Kiều Tử Phỉ nhào tới. Trực tiếp chửi ầm lên: “NIM, chỉ thế mà có thể làm thanh âm YD (*** đãng) thế kia sao, các ngươi đều có bệnh sao.” Sớm có chuẩn bị, Kiều Tử Phỉ đè lại nắm tay Giản Minh Thần, thuận thế kéo cả người Giản Minh Thần nhào vào trong ngực mình.

“Lời nói của anh đều không có vấn đề gì, chỉ là Vệ Như đem nó thay đổi, cái bút ghi âm này đã trải qua xử lý, không tin em cầm lấy bản kiểm tra đo lường nhìn xem, Thần anh yêu em, đời này cũng sẽ không yêu người khác, em phải tin tưởng anh.” Kiều Tử Phỉ ôm lấy Giản Minh Thần không ngừng giãy dụa, mặc dù mới có hai ngày không gặp, Kiều Tử Phỉ đã cảm giác xa cách như mấy thế kỉ vậy.

Giản Minh Thần ngừng giãy dụa, gian nan theo trong túi quần móc ra một chuỗi chìa khóa ném cho Kiều Tử Phỉ: “Thế còn đây là cái gì, Vệ Như chỉ sợ là người yêu cũ của ngươi a, hiện tại các ngươi là lửa tình châm lại, ta đây chỉ là người mới, còn không phải nên nhường đường, mau buông, hỗn đản.” Giản Minh Thần chua xót nói.

Kiều Tử Phỉ một tay giữ Giản Minh Thần, một tay cầm lấy cái xuyên chìa khóa xem, đây không phải là chìa khóa ở phòng ngủ cách vách sao? Chữ trên dây chuyền làm cho Kiều Tử Phỉ lập tức biết rõ vì cái gì Giản Minh Thần lại tạc mao.

“Anh cùng Vệ Như còn có Kiều Tử Húc ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh lúc nhỏ yếu ớt nhiều bệnh nên ông nội của mới tìm đến thầy bói, hắn nói chỉ cần cùng một một người có bát tự hợp với anh cùng sống một chỗ thì thân thể anh sẽ khá lên, lúc này Vệ gia có chuyện, gia gia cùng Vệ lão gia tử giao tình rất tốt, liền đem Vệ Như đưa tới, muốn để hắn tránh đi phân tranh gia tộc. Chính là cứ thế ở liền đến 10 năm.”

Cảm giác người trong ngực người không còn vùng vẫy, Kiều Tử Phỉ tiếp tục nói: “Chuyện Vệ Như thích anh, anh biết nhưng anh đối với Vệ Như là tình cảm huynh đệ. Về sau hắn và ca ca ta ở cùng một chỗ, anh cho là hắn đã không còn chấp nhất với mình, nếu biết hắn vừa trở về đã gây chuyện thì anh đã sớm đá hắn đi, hiện anh đã đánh cho hắn 20 roi, Thần em tha thứ anh đi, chuyện như vậy từ nay về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện.”

Kiều Tử Phỉ cho dù trên tay có chứng cứ cũng không có nói Vân Dịch Chi là chủ mưu. Anh biết rõ Giản Minh Thần đối với bằng hữu bao che khuyết điểm vô cùng, hiện tại cậu cùng Vân Dịch Chi quan hệ tốt như vậy, nếu như mình mạo muội nói Vân Dịch Chi là tiểu nhân rắp tâm hại người, Giản Minh Thần chắc chắn sẽ không tin tưởng, còn có thể đối với mình lưu lại ấn tượng xấu.

“Xem ra Vệ Như thật sự là yêu ngươi yêu đến đau nhức.” Giản Minh Thần nghe xong Kiều Tử Phỉ kể chuyện, thình lình toát ra một câu làm cho Kiều Tử Phỉ không còn gì để nói.

“Hắn có đau hay không anh không biết, đó là chuyện của ca ca anh, anh hiện tại chỉ quan tâm Thần Thần liệu có còn đang sinh khí.”

“Đương nhiên sinh khí, không phải tại ngươi quá đào hoa, ta có phải như vậy không? Khiến ta mấy ngày đều hốt hoảng, tâm tình kém đến cực điểm.” Giản Minh Thần bĩu môi, rất khinh thường nhìn vẻ mặt đang cười của Kiều Tử Phỉ. Giản Minh Thần cậu gặp gỡ Kiều Tử Phỉ không biết là phúc là họa, tình yêu thật sự là đắng cay ngọt bùi đan xen. Ngọt ngào làm cậu cảm giác mình như thể phiêu ở trên tầng mây vô cùng thích ý. Nhưng đến khi khó chịu lại giống như đang ở địa ngục, loại cảm giác tâm bị cắn xé đến đau nhức làm cho Giản Minh Thần thật sự không nghĩ nếm thử lần thứ hai.

“Thần, không lo, từ nay về sau anh sẽ hảo hảo bảo vệ em, sẽ không để cho em bị thương.” Kiều Tử Phỉ đem Giản Minh Thần ôm vào trong ngực, hung hăng hôn môi cậu. Lần này là sơ sẩy của anh khiến cho hai người bị sa bẫy. Kiều Tử Phỉ nếm đau khổ của lật thuyền trong mương, anh thề muốn đem hết thảy nguy cơ toàn bộ bóp chết từ trong trứng nước. Đặc biệt là Vân Dịch Chi, cái bom hẹn giờ này.

“Ô ô, hỗn đản, thả ta ra, nơi này là phòng khách, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta vẫn là cần mặt mũi.” Giản Minh Thần bị hôn có chút mơ mơ màng màng, nhưng lý trí nói cho cậu biết đây là phòng khách, cậu không thể để cho gia gia cùng người hầu thấy được.

“Hảo, cái gì cũng theo ý Thần, chúng ta trở về phòng đi.” Nói Kiều Tử Phỉ liền ôm Giản Minh Thần như ôm công chúa, hướng gian phòng của cậu đi đến. Giản Minh Thần có chút há hốc mồm, cậu là gây cái nghiệt gì mới gặp phải Kiều Tử Phỉ a. Cậu khi nào thì nói đi về phòng. Nhưng là tình huống hiện tại làm cậu không dám giãy dụa, vạn nhất động tĩnh quá lớn làm cho mọi người nghe được, thật sự là không tốt.

Nhận mệnh, Giản Minh Thần đơn giản đem đầu chôn vào ***g ngực Kiều Tử Phỉ, trong nội tâm mặc niệm ai cũng nhìn không thấy, người bị vuốt ve không phải ta.

Giản Minh Thần trong phòng oa cả ngày, bọn họ làm chuyện gì, không cần nói cũng biết. Xem vẻ mặt tươi cười đầy thỏa mãn của Kiều Tử Phỉ liền biết.

Tối đêm đó, Giản Minh Thần lôi kéo eo sắp đứt rời để giúp gia gia tắm nước ôn tuyển, phỏng chừng đến năm mới gia gia mới có thể rời xe lăn.

Hai người rốt cục tiêu tan hiềm khích, Kiều Tử Phỉ dùng thân phận bằng hữu Giản Minh Thần công khai thâm nhập biệt thự, tuy khác phòng, nhưng cũng không có quy định buổi tối không được đi nhầm phòng. Kinh nghiệm từ chuyện hiểu lầm, Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần cảm giác lại bắt đầu ấm lên, mỗi ngày Giản Minh Thần trên mình giống như đều bốc lên khí màu hồng, có thể thấy được mấy ngày qua có bao nhiêu êm dịu.

Kiều Tử Phỉ khi hống Giản Minh Thần, thời điểm lải nhải hắn chỉ cần cắn môi của Thần, Thần sẽ ngoan ngoãn. Thời điểm tạc mao nếu muốn thuận mao, biện pháp tốt nhất là đặt ở trên giường hung hăng làm người kia, nơi nào còn có khí lực cùng anh đấu khí.

Vân Lục Minh không phụ sự mong đợi của mọi người, trước năm mới 3 ngày liền có thể rời xe lăn, tự đi lại. Trong lúc mọi người cao hứng chúc mừng, hai cha con Giản Vân Phong cùng Vân Lục Minh lúc đi tản bộ trên mặt một mực mang theo mỉm cười. Nhìn xem Vân Lục Minh từng ngày khá hơn, Giản Vân Phong rốt cục thở dài một hơi. Tuy trước kia ông đối Vân Lục Minh cũng không nhớ nhiều, nhưng dù sao cũng là phụ tử, hai người tuy cùng một chỗ sinh sống không lâu, nhưng thân tình của ông đối Vân Lục Minh đã tới một độ cao. Có thể nói ông rất yêu thương vị phụ thân không có trách nhiệm này.

“Phỉ, lễ mừng năm mới anh nên về, không cần cứ ở lại nhà em.” Giản Minh Thần một bên uống cà phê một bên nhìn qua cửa sổ, nhìn gia gia cùng ba ba tại trong tiểu hoa viên tản bộ. Sau giờ ngọ, dương quang coi như ấm áp, ngoài cửa sổ hai người cùng mang khăn quàng cổ hồng sắc, cười cười nói nói là không biết rõ là đang thảo luận cái gì.

“Anh là muốn ở đây, dù sao lễ mừng năm mới với anh mà nói không có ý nghĩa đặc biệt, bất quá lão gia tử biết được anh đang ở Pháp, ngày hôm qua đã hạ thông điệp để cho anh trở lại LA tham gia lễ mừng năm mới.” Kiều Tử Phỉ thuận tay bưng lên cốc cà phê của Giản Minh Thần, uống một ngụm, vẻ mặt cười xấu xa nói: “Hương vị thật không sai.”

Giản Minh Thần lập tức đen mặt, Kiều Tử Phỉ còn có thể vô sỉ ít hơn sao?

“Khi nào thì đi.” Giản Minh Thần rầu rĩ hỏi.

“Sáng sớm ngày mai, ngồi chuyên cơ của lão gia tử.” Kiều Tử Phỉ nói rất nhẹ nhàng, chính là trong nội tâm đến cỡ nào không muốn đi chỉ có anh biết rõ.

“Bất quá em yên tâm, anh sẽ rất nhanh trở về, trễ nhất buổi chiều ngày đầu tiên của năm sẽ trở lại.” Giản Minh Thần còn tưởng rằng Kiều Tử Phỉ nhìn ra cậu không muốn, mạnh miệng nói: “Ai quan tâm anh có tới hay không.”

Kiều Tử Phỉ nở nụ cười, lão bà thật là khẩu thị tâm phi, liếc nhìn người ngoài cửa sổ, xem không có người chú ý tới bọn họ, mạnh mẽ đứng dậy cắn đôi môi đang hơi nhếch lên của Giản Minh Thần, “Mùi vị thật thơm, vì cái gì ăn mãi cũng không cảm thấy đủ a.” Kiều Tử Phỉ duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm môi của mình, dương dương đắc ý nhìn xem Giản Minh Thần, nụ cười kia giống như là hài tử cướp được đồ ăn, vô cùng sung sướng.

“Hỗn đản, nếu để cho gia gia thấy thì làm sao bây giờ.” Giản Minh Thần quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảm giác vừa rồi bọn họ hôn môi không có bị phát hiện, tâm tình khẩn trương mới buông lỏng một ít.

“Làm sao bây giờ, đương nhiên là đặt sính lễ cưới em về nhà.”

“Hừ, em mới không cần, nếu như anh chịu gả cho em, em còn có thể suy xét.” Giản Minh Thần có chút chột dạ phản bác.

“Vấn đề rất đáng để bàn bạc, đi, chúng ta trở về phòng tiếp tục.” Kiều Tử Phỉ đứng dậy đem Giản Minh Thần nhét vào trong ngực, không để cho cậu phản kháng lôi kéo liền hướng phòng ngủ đi.

Giản Minh Thần đối với Kiều Tử Phỉ tùy thời tùy chỗ động dục thật không có biện pháp, vì ở trong biệt thự nên không dám náo động, mỗi lần cũng đành để Kiều Tử Phỉ đem cậu trong ngoài ăn sạch sẽ.

Hai người sẽ không gặp vài ngày, Kiều Tử Phỉ muốn đem mấy ngày không thể ôm Giản Minh Thần đền bù trước. Hai người thậm chí ngay cả cơm tối đều không ăn, trực tiếp làm đến đêm khuya, Kiều Tử Phỉ mới phân phó người hầu chuẩn bị đồ ăn khuya cho hai cái thể lực tiêu hao quá độ.

Ngày hôm sau Giản Minh Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, Kiều Tử Phỉ đã ly khai, cảm nhận được bên cạnh lành lạnh, Giản Minh Thần có chút mất mát. Bất quá loại cảm giác này khi cậu đứng dậy liền biến mất không thấy.

“Kiều Tử Phỉ ngươi vương bát đản.” Giản Minh Thần vịn eo đau nhức, hiện tại toàn thân cậu giống như là bị xe nghiền áp qua, mỗi một khối xương cốt đều đau nhức muốn chết.

Có lẽ là ngày hôm qua hai người tình cảm mãnh liệt quá mức, Kiều Tử Phỉ lại không có giúp cậu thanh lý, hai chân bủn rủn, Giản Minh Thần khập khiễng hướng phòng tắm đi, bộ vị phía dưới chảy ra gì đó của Kiều Tử Phỉ, theo bắp đùi của cậu chảy xuống.

Giản Minh Thần vừa đi vừa mắng Kiều Tử Phỉ, cái tên t*ng trùng ngập não, cũng không biết lấy đâu ra tinh lực, đêm qua ăn khuya xong lại quấn lấy cậu làm nhiều lần, chính cậu đều không nhớ rõ. Cuối cùng như thế nào ngủ cũng đã quên. Thật là muốn anh ta tinh tẫn nhân vong.

Tại phòng tắm thanh lý sạch sẽ, Giản Minh Thần lại nhớ tới ôn tuyền trong Mộng Tưởng đảo. Mấy ngày hôm trước cậu có đề cập qua với Vân Lục Minh cùng Kiều Tử Phỉ là muốn trồng thảo dược, muốn bọn họ hỗ trợ giới thiệu vài cái lão trung y, lão dược nông cho mình. Vân Lục Minh dù sao cũng là sống hơn nửa đời người, không tới một ngày liền đem cho Giản Minh Thần vô số hạt giống thảo dược. Khiến cho Giản Minh Thần kích động, thừa dịp tắm rửa, vội vàng đem mấy thứ đó trồng ở bên trong đảo.

Hiện tại cách có vài ngày, Giản Minh Thần tại đến Mộng Tưởng đảo, trong này đã trở thành một biển dược. Giản Minh Thần một bên tắm bọt, một bên nhìn thảo dược ở khắp nơi, dễ nhận ra là: tam thất, hà thủ ô, cát cánh, còn có nhân sâm, bất quá đại đa số là cậu chưa từng gặp qua như: trọng lâu, ngũ trảo kim long, … Giản Minh Thần còn là không biết. Bất quá cũng không có khó khăn, người ta lúc đưa hạt giống tới, mỗi một túi hạt giống có một bức hình nói rõ, một hồi chờ thân thể gia gia tốt hơn sẽ dẫn cậu đi gặp một lão bằng, là gia chủ của một đông y thế gia.

Lễ mừng năm mới đối Giản Minh Thần mà nói là rất nhàm chán, đơn giản là người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm tất niên. Bất quá năm nay cơm tất niên chính là ăn mệt mỏi bởi Vân gia là đến đông đủ, kể cả mấy người Vân Minh bị đuổi.

Vân Dịch Chi mấy ngày hôm trước nhận được tin tức nói Kiều Tử đuổi tới Pháp, vừa mới bắt đầu hắn còn tưởng rằng Kiều Tử Phỉ sẽ phải ăn bế môn canh (), không nghĩ tới tên đấy lại có thể nhập trú biệt thự của Vân Lục Minh. Vân Dịch Chi khí thẳng cắn răng, hắn như thế nào cũng nghĩ không thông vì cái gì Giản Minh Thần có thể lập tức tha thứ cho Kiều Tử Phỉ. Vốn hắn còn gọi điện thoại hỏi Vệ Như, ai biết điện thoại gọi cho vô số lần một mực tắt máy. Phái người tra xét thì lấy được đáp án, dĩ nhiên là Vệ Như bị Kiều Tử Húc mang đi.

() bế môn canh: không cho khách vào nhà (từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn).

Ngay từ đầu hắn còn sợ Kiều Tử Phỉ biết rõ hắn và Vệ Như liên hợp lại hãm hại, chính là sau khi Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần gặp mặt vài ngày, hắn cũng không thấy Giản Minh Thần hưng sư vấn tội, hắn cũng dần dần yên tâm. Có lẽ Kiều Tử Phỉ cũng không có phát hiện ra. Vệ Như cũng chỉ là trùng hợp bị Kiều Tử Húc mang đi mà thôi. Nếu như Vân Dịch Chi cẩn thận hơn, rất dễ dàng có thể tra được chuyện của Vệ Như cũng như tình hình trong biệt thự, có lẽ là Vân Dịch Chi quá tự tin, làm cho về sau hắn hối phải hận cả đời.

“Gia gia, ngày mai chúng ta cả nhà rời bến chơi a, ta muốn đi ốc đảo hải dương.” Vân Dịch Chi sớm nnghe Kiều Tử Phỉ là trở lại LA dự lễ mừng năm mới nên nhất thời không về được, chờ tên đấy trở lại, bọn họ đã đang ở rất xa rồi, lần này đi ra ngoài chơi ít nhất cũng mất 5-6 ngày. Hắn thừa dịp mấy ngày này tạo thêm chuyện cho Kiều Tử Phỉ, hắn cũng không tin Giản Minh Thần có thể yêu Kiều Tử Phỉ sâu đến độ có thể cùng chia sẻ ái nhân với người khác.

Giản Vân Phong cảm giác đề nghị này không tệ, thân thể Vân Lục Minh cũng đã tốt lên nhiều, hơn nửa năm nay cũng không có rời biệt thự, hẳn là nên đi ra ngoài đi một chút. Hơn nữa ông cũng muốn hai người cùng đi du lịch, trước kia Giản lão gia tử còn sống, ông bề bộn công tác, đến công viên cũng không mang Giản Vân Phong đi qua, hiện tại ông muốn cùng Vân Lục Minh đi ra ngoài du lịch, coi như là giải quyết xong tâm nguyện của mình a.

“Cha, chúng ta cùng đi chứ, ta còn chưa có cùng ngươi đi bơi qua.” Vân Lục Minh thấy Giản Vân Phong hào hứng, vốn muốn cự tuyệt, chính là không đành lòng. Hắn thiếu nợ con mình nhiều lắm, hiện tại cũng có thể từ từ đền bù tổn thất.

“Hảo, nghe Vân Phong, ngày mai chúng ta cùng một chỗ ngồi đi chơi ở thuyền Ốc Đảo.”

Cơm tối vừa xong, Giản Minh Thần có chút buồn bực gọi cho Kiều Tử Phỉ. “Uy, Phỉ, là em.” “Anh chừng nào thì tới tìm em, ngày mai cả nhà phải ngồi thuyền Ốc Đảo du lịch.” “Nha, em biết rồi, lên thuyền sau em sẽ điện thoại cho anh.”

Giản Minh Thần biết rõ Kiều Tử Phỉ không thể cùng mình cùng lên thuyền Ốc Đảo nghỉ phép, trong nội tâm rất không thoải mái. Trong phòng khách rầu rĩ đổi đài, trong nội tâm bất mãn lại mắng Kiều Tử Phỉ, mấy ngày hôm trước còn nói phải như thế nào như thế nào đau nhức mình. Hiện tại tốt lắm, xoay mặt liền muốn bề bộn công tác, đem mình ném một bên, trước kia cũng không có thấy anh ta chuyên nghiệp như thế a.

Giản Minh Thần mặt lạnh, toàn thân tản ra ‘ta mất hứng, đừng có chọc’. Vân Dịch Chi nhìn ở trong mắt, trong nội tâm cười vô cùng thoải mái, Kiều Tử Phỉ khẳng định tới không được, dựa theo gia quy Kiều gia tháng giêng không được phép ra ngoài, chỉ có thể ở lại bổn gia. Cho dù Kiều Tử Phỉ lợi hại, nhà bọn họ vẫn còn lão gia tử, tên đó cũng không dám làm càn.

“Minh Thần như thế nào, vẻ mặt là không cao hứng.” Vân Dịch Chi ngồi vào bên người Giản Minh Thần, ân cần hỏi han.

“Dịch Chi còn không có nghỉ ngơi, không có việc gì a, chính là nhàm chán.”

“Ngày mai lên thuyền ta mang ngươi hảo hảo chơi đùa, thuyền Ốc Đảo chính là thuyền chở dầu nổi danh thế giới, trên đó có rất nhiều thứ hảo ngoạn.” Giản Minh Thần nghĩ thầm không có Kiều Tử Phỉ dù hảo ngoạn cậu cũng lên không nổi tinh thần, bất quá trên mặt mũi vẫn không thể đối Vân Dịch Chi quá lạnh.

Hai người ở phòng khách hàn huyên một hồi, Giản Minh Thần trở về phòng. Thật nhiều ngày không thấy được Kiều Tử Phỉ, trong lòng của cậu có chút sợ.

Đoàn người Vân gia leo lên thuyền Ốc Đảo, tất cả đều là gian phòng tốt nhất, mỗi một gian phòng đều có cửa sổ sát đất cùng tiểu ban công. Đứng ở trên ban công có thể cảm nhận được gió biển. Mùa đông ở hải dương có một loại phong tình khác biệt, thời điểm vui vẻ nơi này chính là thiên đường, thời điểm buồn bực trong này sẽ dị thường làm cho người chán ghét.

Giản Minh Thần đóng cửa sổ, mắng một câu: “Thật tm có vấn đề, vì cái gì lạnh như vậy ta phải đến biển.”

Thuyền Ốc Đảo không hổ là thuyền chở dầu cấp bậc thế giới,16 tầng boong tàu nhà hàng, quán bar, cửa hàng đều có, thậm chí còn có đường dành riêng cho người đi bộ, có cả công viên. Quả thực chính là một tòa thành thị di động. Đáng tiếc Giản Minh Thần đối với mấy thứ này đều không có hứng thú, một mình chạy tới quán bar uống rượu. Lạc Lạc cùng gia gia đi dạo phố, một mình hắn ngược lại thanh nhàn không ít. Chỉ là không có Kiều Tử Phỉ ở một bên hắn có cảm giác thiếu một ít cái gì.

“Minh Thần làm sao ngươi lại một mình chạy đến đây.” Vân Dịch Chi xuất hiện ở bên cạnh Giản Minh Thần.

“Cảm giác có chút nhàm chán tới uống một chén, làm sao ngươi cũng tới, không có cùng gia gia đi dạo chơi.”

“Nhanh coi như hết, gia gia từ nhỏ đã không thích ta, ta mới không cần qua đó làm chướng mắt.” Vân Dịch Chi làm ra một biểu tình cái thương. Giản Minh Thần cười cười, cậu biết rõ Vân Dịch Chi là tới giải buồn cho mình. Trong nội tâm không khỏi có chút cảm kích.

Cậu và Vân Dịch Chi làm đồng học lâu như vậy, đối với hắn cũng minh bạch một ít. Đừng xem Vân Dịch Chi bình thường cái gì cũng không quan tâm, kỳ thật nội tâm của hắn rất yếu ớt. Mẹ không đau cha không thương. Lúc đi học luôn cố gắng thể hiện, để cho mọi người quay chung quanh xung quanh hắn. Đừng xem hắn luôn cười hì hì, kỳ thật hắn rất tịch mịch. Cũng là bởi vì điểm này Giản Minh Thần đặc biệt thích cùng Vân Dịch Chi cùng nhau chơi đùa. Hắn cùng tiền thế mình có chút giống. Đều là người bị lãng quên, lại cố gắng làm cho cuộc sống của bản thân càng đặc sắc.

“Đến, chúng ta cạn một chén, vì cái mùa đông đáng chết, vì cái thế giới lạnh như băng.” Giản Minh Thần nâng chén ngẩng đầu lên, một ly rượu mạnh màu hổ phách trong nháy mắt biến mất trong miệng cậu.

“Cụng ly, vì hạnh phúc từ này về sau của chúng ta.” Vân Dịch Chi cũng uống xong phần rượu trong chén.