Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn

Chương 32: Đích nữ trọng sinh (31)




Edit: Bạch Y Y

Beta: Nlthanhdieu

Thoáng cái đã đến mùa thu, lễ cập kê của Dư Duyệt diễn ra vào mùa tuyết rơi đầu tiên, vì lễ cập kê của nàng, Hoàng Quý Phi cùng Vĩnh Bình trưởng công chúa vội đến chân không chạm đất, từ những việc nhỏ, đến việc lớn như mời khách, cả việc bày trí từng chậu hoa, các nàng đều nhất nhất xem qua.

Hoàng Quý Phi càng phát huy rõ tính tình kiêu ngạo bá đạo của một sủng phi, trực tiếp tới thẳng ngự thư phòng, cầu Hoàng đế cấp cho Dư Duyệt một ân điển.

Chỉ là ân điển cho một tiểu nữ hài, Hoàng đế không thể không cho ái phi của mình chút mặt mũi, tránh việc nàng không bỏ qua cho hắn, đến lúc đó người khổ tâm vẫn là hắn.

Nhưng Hoàng đế tỏ vẻ hiện tại hắn đã rất khổ tâm, ái phi vì cháu gái ngoại của mình, mấy tháng nay đối với hắn chính là qua quýt có lệ không chút che dấu.

Trượng phu không bằng cháu gái ngoại, đây quả thật là một nhận thức vô cùng đau đớn.

Hết lần này đến lần khác, Hoàng đế chính là cố tình làm ra vẻ không phô trương, vì thỏa mãn niềm vui của ái phi mình, không chỉ ban cho Dư Duyệt phủ quận chúa, còn ban cho nàng đất phong ở quận Dụ Châu.

Một đạo thánh chỉ đưa ra, khắp kinh thành ồ lên, từ xưa nay chỉ có công chúa mới được Hoàng tộc ban cho ân sủng, tỷ như Hi Hòa đại trưởng công chúa, Vĩnh Bình trưởng công chúa, nhưng hiện tại Trường Ninh chỉ bằng vị trí của một quận chúa liền có thể được như vậy, có thể thấy được Hoàng đế ân sủng như thế nào.

Đương nhiên cũng có một ít lão ngự sử cổ hủ không đồng ý với cách làm của Hoàng đế, thuyết phục Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng mà những năm gần đây Sở Duệ đế độc tài quyền to, xây dựng thế lực dày đặc, mắt nhíu lại, sự uy nghiêm của đế vương trút xuống, mấy lão già đó lập tức câm miệng, không muốn câm miệng thì cũng bị người bên cạnh gắt gao che miệng lại, để tránh mọi người đều bị xui xẻo.

Hoàng đế tỏ vẻ, chê cười, giang sơn này là của trẫm, chỉ là ban cho cháu gái ngoại một chút ân điển, còn muốn trẫm thu hồi ý chỉ, mặt mũi trẫm để đi đâu? Lão bất tử!

Mấu chốt chính là, hắn mà dám thu hồi ý chỉ, Hoàng Quý Phi tuyệt đối dám xốc hoàng cung hắn lên, đến lúc đó mặt trong mặt ngoài đều mất hết!

Kể từ lúc Hoàng Quý Phi biểu thị chức vị Thái tử kế thừa ngôi vua, đối với nàng có quan hệ gì, thì mấy chuyện khác cùng nàng không quan hệ, hoàn toàn không để ý tới việc triều chính, chỉ một lòng quản lý cung vụ, phụng dưỡng đế vương cùng quan tâm Trường Ninh, Hoàng đế tuy rằng tâm có chút bế tắc, lại đối với nàng càng thêm tín nhiệm, cơ hồ đối với nàng cần gì cứ đến chỗ ta.

Trong hậu cung Hoàng đế đối với Hoàng Quý Phi sủng ái vô song, tuy rằng cực kỳ ghen ghét, nhưng chỉ cần còn có đầu óc thì cũng biết lúc này không nên cùng nàng đối địch, thậm chí có đám con cháu phi tần còn muốn cùng nàng có chút quan hệ tốt, ít nhất không thể để nàng ở trước mặt Hoàng đế gây khó dễ cho bọn họ?

Đương nhiên Hoàng đế chịu cho Dư Duyệt ân điển lớn như thế, chủ yếu vẫn là muội muội Vĩnh Bình trưởng công chúa phi thường thức thời, tuy rằng Trường Ninh cùng Mạc Ly Cẩn có hôn ước, nhưng nàng lại chưa từng nhúng tay vào triều chính, thêm nữa Hoàng đế đối với nàng vẫn là có chút áy náy, tự nhiên nguyện ý ban ân sủng cho Dư Duyệt.

* * *

"Tiểu nhân gặp qua Trường Ninh quận chúa nương nương."

Nhanh nhẹn lên xe ngựa, Như Thấm ngồi ở ghế mềm, ra dáng hình chắp tay hướng Dư Duyệt thi lễ.

Dư Duyệt huyệt thái dương nhảy lên, vỗ bàn tay tinh quái một cái: "Ngươi được rồi nha."

Như Thấm cười hì hì đứng dậy: "Không có cách nào nha, ngươi hiện tại là quận chúa nương nương được sủng ái vô song, hơn nữa ta nghe nói Dụ Châu nơi đó bốn mùa như xuân, phồn hoa như gấm, rất an toàn và giàu có, có thể thấy được bệ hạ thật sự thương ngươi, sau này nếu ta không còn nơi để đi, còn có thể đến Dụ Châu giúp ngươi làm quản sự."

Dư Duyệt lắc đầu cười, nàng nhướng mày đẩy nàng ấy ra, ghét bỏ nói: "Dựa vào ngươi á? Còn làm quản sự, ta thấy là không khác gì gây chuyện lắm."

"Này, ngươi sao có thể nghĩ ta như thế? Ta cũng có học qua làm quản gia.."

"Cầm roi ra đánh thì là quản sự? Sau đó bị Ninh cữu mẫu phạt chép kinh thư sao?"

"Cuộc sống khó khăn!" Như Thấm nhỏ giọng: "Những tên gia hỏa kia, không cho hắn xem dung nhan một chút, liền cho rằng chúng ta đều là ngốc, xùy, còn dám lấy sổ sách giả ra lừa gạt ta."

"Hạ uy là chính xác, thế nhưng ngươi trực tiếp cầm roi liền đánh, còn ra thể thống gì, nếu có người truyền ra, ngươi là một người đàn bà đanh đá thì thanh danh ngươi sau này định rồi." Dư Duyệt lắc đầu, Như Thấm có thủ đoạn, nhưng mà quá thẳng thắn rồi, đả thương địch thủ đồng thời cũng tự tổn hại chính mình.

"Sợ cái gì, đàn bà đanh đá thì đanh đá, biết ta là người đàn bà đanh đá, mới không có tiểu tiện nhân nào dám câu dẫn đầu gỗ, bằng không, hừ hừ!"

"Ngươi nhaa" Dư Duyệt có chút bất đắc dĩ: "Lời này nếu mà để Ninh cữu mẫu biết, ngươi không thoát được một đống gia pháp đâu."

Nữ giới nữ tắc học được đều bị chó tha rồi.

"Mẫu phi ta chỉ giỏi mánh khóe này, quen với nó là được!"

Dư Duyệt: "..."

Hùng hài tử này, ngứa da đây!

Nuốt xuống tâm nghẹn, Dư Duyệt quyết định không thảo luận vấn đề này nữa, nghĩ tới hôm nay không yên ổn, ánh mắt lạnh lùng: "Hôm nay hành trình đến Hương Sơn sẽ không quá bình yên, chính ngươi phải cẩn thận một chút."

Hương Sơn, đó chính là nơi kiếp trước Trường Ninh táng thân.

Dừng lại tại ái phong lâm vãn, sương diệp hồng đọng trên cánh hoa giữa tháng hai.

Mỗi khi đến mùa thu, hồng diệp Hương Sơn là cảnh đẹp nhất kinh thành, vốn là ở nhà chuẩn bị cho lễ cập kê của Trường Ninh lại bị Bạch Du Nhi mời tới xem cảnh.

Vĩnh Bình trưởng công chúa cảm thấy nữ nhi mình ngồi buồn ở nhà hồi lâu, ra ngoài đi dạo cũng được, vả lại tới chùa Hương Sơn rồi sẽ tụng kinh, lá phong đang chuyển đỏ, cảnh trí tuyệt đẹp, Trường Ninh cũng không có cự tuyệt.

Nhưng lại không nghĩ rằng, nàng sẽ vĩnh viễn an nghỉ giữa bức họa lá phong Hồng Hải, khiến Vĩnh Bình trưởng công chúa cùng Hoàng Quý Phi hoàn toàn điên cuồng sụp đổ.

Dư Duyệt xuyên qua tấm mành ngọc châu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong đỏ, trái tim vô cùng chán nản và nặng nề, ẩn chút sợ hãi, duỗi tay đè lên ngực: "Trường Ninh, ta sẽ không để vận mệnh tái diễn lần nữa."