Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn

Chương 33: Đích nữ trọng sinh (32)




Edit: Bạch Y Y

Beta: Nlthanhdieu

"Duyệt Nhi, ngươi xảy ra chuyện gì?" Như Thấm thấy Dư Duyệt trên người chợt lóe qua hơi thở nồng đậm đau thương cùng tuyệt vọng, tâm nhảy dựng, vội vàng hỏi.

Dư Duyệt bình ổn lại cảm xúc của Trường Ninh, hướng Như Thấm an ủi cười: "Không có việc gì, ngươi có mang theo đồ vật ta dặn không?" Nàng hao hết tâm tư luyện chế ba viên cửu chuyển tục mệnh đan, tuy rằng không có tác dụng khởi tử hồi sinh, nhưng mà thời khắc mấu chốt cũng giữ được tính mạng nên vẫn hữu dụng.

Hôm nay nàng vốn không muốn Như Thấm tới, nhưng mà nha đầu này cứng rắn bướng bỉnh muốn tới, nàng không còn cách nào, chỉ có thể cho nàng ấy một viên tục mệnh đan.

Như Thấm vỗ vào cổ áo mình: "Có mang theo, ngươi yên tâm, vả lại ta còn có võ công, vào thời điểm mấu chốt ta sẽ bảo vệ tốt chính mình."

"Được."

"Duyệt Nhi, bất luận như thế nào, đều phải sống sót trở về." Như Thấm nhìn chăm chú vào mắt Dư Duyệt, ngữ khí nghiêm túc chưa bao giờ có.

"Nhất định." Dư Duyệt cười khẽ, số mệnh sao? A, nàng nhất định sẽ phá vỡ nó.

* * *

"Duyệt Nhi, Như Thấm, các ngươi tới rồi."

Bên ngoài chùa Hương Sơn, dưới tán cây phong, Bạch Du Nhi mặc một chiếc váy dài bằng vải lụa gấm màu đỏ, khuỷu tay kéo áo choàng lụa màu xanh lá một cái, này giống như ngọn lửa lá phong càng tôn lên dung mạo diễm lệ vô song, tươi đẹp động lòng người của nàng, lúc này nàng vui vẻ phất tay về hướng Dư Duyệt và Như Thấm, tăng thêm vài phần nghịch ngợm của nữ hài tử, làm nam tử bốn phía đều không khỏi thất thần.

"Chờ lâu rồi sao?" Dư Duyệt trên mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt, có chút có lỗi hỏi.

"Ta cũng vừa đến." Bạch Du Nhi ra vẻ không sao cả xua xua tay, tươi cười tươi đẹp nói.

"Đi thôi, chúng ta trước đi dâng hương, nghe nói chùa Hương Sơn xin xăm chuẩn lắm."

"Được."

Ba người dung mạo đều không tầm thường, khí chất cao quý, tao nhã dẫn tới ánh mắt mọi người không tự chủ mà nhìn theo bọn họ, trong lòng sôi nổi cảm khái, đây chính là tiên nữ nhà quý nhân nào ở kinh thành nha?

Dư Duyệt quỳ gối trước Phật, nhìn hoa sen trên bảo tọa, niêm hoa nhất tiếu từ bi Phật Tổ, trong lòng Trường Ninh chấp niệm lại vô cùng châm chọc, Phật Tổ, Thiên Đạo, bất quá cũng là trò cười, bọn họ chỉ che chở cùng lắm là nam nữ chủ, mà những người khác, bọn họ đâu quản chết sống?

Trong lòng như thế nào, Dư Duyệt cũng sẽ không biểu hiện trên mặt, nàng không chỉ cảm xúc đạm bạc, cũng là do hoàng tộc giáo dục, hỉ nộ không hiện ra sắc.

Tiếp đến là xin một quẻ, thấy trên mặt Như Thấm cùng Bạch Du Nhi đều mang theo nhàn nhạt ý ngượng ngùng chờ mong, liền biết các nàng cầu là cái gì, cười khẽ, đại khái nàng cả đời này đều sẽ không có loại tình cảm thiếu nữ này đi!

"Sư trụ trì, thỉnh giúp chúng ta giải đoán xăm."

Sư trụ trì là một người gương mặt hiền từ, tuổi đã ngoài sáu mươi, nghe nói từ nhỏ đã ở chùa Hương Sơn lớn lên, rất có tuệ căn, tinh thông Phật lý, ở kinh thành rất có danh vọng trong các tầng lớp quý nhân.

Lúc này ông hiền hòa mà tiếp nhận quẻ của ba người các nàng, nhưng mà Dư Duyệt lại nhìn trúng sư trụ trì lúc đang xem đến ba người các nàng chợt lóe lên kinh ngạc, tâm trùng xuống, cho dù cốt truyện có thay đổi như thế nào, nhưng đây là thế giới thật, bên trong cho dù là kẻ nào đều không thể xem thường.

"Mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu, nhiều một chút thiện niệm, thiếu một ít ác niệm" sư trụ trì nhẹ nhàng chậm chạp nói, tiếp theo ông nhìn về phía Bạch Du Nhi, cảm thán: "Chấp niệm như ma, chớ có bị chấp niệm mê hoặc, có cái nên làm, có cái không nên làm, nên quý trọng thân nhân bên người, ngã phật từ bi."

Bạch Du Nhi bị sư trụ trì nói làm sắc mặt có chút cứng đờ, giật giật khóe miệng: "Ta không hiểu lời Phương trượng nói."

Sư trụ trì liếc nhìn Dư Duyệt một cái, cuối cùng chỉ là lắc đầu, không nói gì thêm.

Số mệnh như thế nào? Cũng không phải để người ngoài là ông định đoạt.

"Du Nhi, người xuất gia nói chuyện chính là như vậy, thần thần bí bí, ngươi không cần quá để tâm." Dư Duyệt tất nhiên nhìn ra sư trụ trì khuyên bảo nữ chủ nên bỏ đao xuống, đáng tiếc, sư trụ trì không biết rằng, Bạch Du Nhi đã hỏng từ gốc rễ rồi, khao khát muốn có đến tận xương, không có thuốc nào cứu được.

Chỉ sợ nàng hiện tại không phải nghĩ lại, mà là lo lắng sư trụ trì nhìn ra được cái gì, phá hỏng đi chuyện tốt của nàng.

Quả thực, Bạch Du Nhi vừa thấy ánh mắt sư trụ trì là cái loại nhìn thấu hết thảy làm nàng đứng ngồi không yên, e sợ ông nhìn ra nàng trọng sinh, nếu bí mật này bị tuyên truyền ra ngoài, chờ đợi nàng chỉ có một con đường chết!

Lúc này nghe được Dư Duyệt nói, trên mặt ý cười có chút miễn cưỡng: "Không có việc gì, ta chỉ là suy nghĩ lời nói của sư trụ trì là có ý tứ gì."

"Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, người xuất gia đều chỉ có một cách nói chuyện thôi." Như Thấm tựa hồ không thèm để ý xua xua tay: "Chúng ta vẫn là đi trước nhấm nháp một chút thức ăn chay nổi danh của chùa Hương Sơn, sau lại đi thưởng thức lá phong."

"Ngươi chỉ biết ăn" Dư Duyệt lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

"Dân dĩ thực vi thiên nha, bình thường."

Ba người tựa hồ đều gạt bỏ sự tình trầm trọng mới vừa rồi, tận tình mà chơi đùa ở chùa Hương Sơn.