Mộ Sắc Thần Quang

Chương 44: Tra hỏi . . .




Biển rừng, đầu dãy núi nơi nào đó.

“Thật đẹp!” Alan chằm chằm vào nơi nào đó, nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Đỉnh núi, sâu trong tầng mây, có những sợi ánh sáng nhàn nhạt hiếm thấy xuyên qua bầu trời âm u bao la, rơi xuống thảm cỏ nho nhỏ.

Ma cà rồng chìm đắm trong tia nắng ban mai, gò má, cổ, bàn tay dưới ánh sáng mặt trời, tản ra những mảnh ánh sáng cầu vồng huyền ảo. Ánh mặt trời mỏng manh chiếu lên mặt hắn, phân không rõ là dương quang chiếu sáng khuôn mặt hay là cả bầu trời vì dung nhan của hắn mà sáng rực lấp lánh. Đây là một khuôn mặt chỉ có ở trong mộng mới tưởng tượng được, ngũ quan tuấn mỹ đến vô hạn. Xinh đẹp, cao ngạo, ưu nhã, không có tỳ vết nào. Thực tế làm cho người ta chú mục chính là đôi mắt vàng kim của hắn, trong suốt thông thấu, giống nhau hổ phách hình thành ngàn năm trong lòng đất, lộ vẻ tao nhã vô song không thuộc về trần gian.

Dưới ánh mặt trời, trong mây mù, toàn thân hắn tản ra ánh sáng chói lọi thánh khiết, chợt hiện như Thần Tử hàng lâm, làm cho người ta sinh ra ý niệm quỳ bái trong đầu.

“Cái này chính là bí mật mà các anh không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời ư, Edward?” Alan kinh sợ trước sự xinh đẹp trước đây chưa từng gặp, thấp giọng nói: “Thì ra đây là lý do ma cà rồng sợ ánh sáng trong truyền thuyết, điều này sẽ làm người ta biết các anh khác họ đúng không? Giống như… Kim cương vậy.”

“Đúng vậy.” Edward mở ra hai tay, giống như muốn đem ánh sáng mỏng manh hoàn toàn nhét vào trong ngực.

Ma cà rồng đi đến phía phù thủy, thì thầm nhỏ vào bên tai cậu: “Thân ái, nếu như tôi giống như một viên kim cương, cậu có nguyện ý coi như bảo vật trân quý nhất, thời thời khắc khắc mang theo trên người không?”

Ma cà rồng nở nụ cười, trong ánh mắt vàng kim của hắn tràn đầy sung sướng. Chỉ là, hắn nhanh chóng cười không nổi, bởi vì lúc này trong mắt Alan hiện lên một tia hào quang cuồng nhiệt, lấy ra một cái bình thủy tinh cùng một con dao nhỏ từ trong cái túi lúc nào cũng mang bên người, trong mắt phát ra hào quang cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào làn da tỏa sáng lấp lánh của Edward.

“Al… Alan, cậu làm… cậu làm gì vậy?” Nhìn Alan từng bước tới gần, trong lòng Edward dâng lên một tia dự cảm không lành.

“Tôi sớm nên nghĩ đến, Edward.” Alan như con sói đói meo phát hiện cừu non mơn mởn, nhìn chằm chằm vào ma cà rồng: “Làn da ma cà rồng có thể xuất hiện tính chất đặc biệt dưới ánh mặt trời như vậy, nói không chừng cũng là dược liệu hữu hiệu nào đó, phải nghiên cứu kĩ mới được. Còn có  tóc, máu, móng tay, răng nanh, nọc độc ma cà rồng… Những thứ này là dược liệu hiếm thấy a.”

Nhìn cậu thế này, rõ ràng là cầm dao giải phẩu hợp kim tính chất đặc biệt đang suy nghĩ ra tay từ nơi này, trong mắt Alan, bạn trai ma cà rồng giờ đây đã thành một kho ma dược di động, tùy tay tùy dùng, bảo đảm tài liệu mới lạ các loại.

“Alan, đừng…” Edward bị ánh mắt cuồng nhiệt trắng trợn của ma dược đại sư nhìn đến tóc gáy dựng đứng, run rẩy lui về sau.

“Không sao đâu Edward à, tôi biết rõ năng lực khôi phục của ma cà rồng rất mạnh. Tôi cam đoan từ nay về sau mỗi tháng chỉ lấy một lần, chỉ một lần thôi.” Alan bắt đầu chuẩn bị bùa trói buộc, để ngừa Edward chạy trốn.

“Này, Alan.”  sự khôi phục sức khỏe của ma cà rồng tuy mạnh, nhưng điều này cũng không có nghĩa là mái tóc, làn da trên người họ cắt lại có thể mọc ra. Edward kiềm nén dục vọng muốn chạy trốn xuống, nhắc tới sinh vật nào đó bị lãng quên ở một bên: “Chúng ta hẳn giải quyết trước rồi nói sau ha.”

Con báo to lớn bị bùa trói buộc chế trụ lại bị Edward túm lấy phần gáy đưa đến trước mặt Alan, bộ dạng run rẩy rất nhanh dời đi sự chú ý của Alan.

Báo tuần các sinh vật Ma pháp, số lượng hiếm thấy khiến cho các bộ phận trên người chúng nó biến thành dược liệu càng quý hơn so với  ma cà rồng.

Đối tượng của ánh mắt nóng rực từ ma cà rồng đổi thành con báo có thể coi là đáng thương nào đó, ma cà rồng tránh được một kiếp âm thầm lau một phen mồ hôi lạnh căn bản không tồn tại, âm thầm quyết định từ nay về sau nên an phận chút để tránh khiến cho phù thủy nào đó nổi lên hứng thú cuồng nhiệt không tầm thường đối với ma dược.

Giằng co một đêm hơi mệt mỏi, Alan ngồi lên một nơi sạch sẽ trên thảm cỏ, có chút mỏi mệt tựa nửa người vào Edward, mà Edward thì sớm ân cần đem áo khoác trải lên mặt đất.

Trước kia thẩm vấn con mèo, Alan lưu luyến không nở sờ lên da thịt sáng chói như kim cương của Edward, lại lần nữa thành công làm Edward rùng mình một cái.

“Ân hừ.” Mặc dù có lòng tin đối với tốc độ của Edward, nhưng Alan vẫn không giải trừ bùa trói buộc cho báo tuần các, để ngừa không cẩn thận để nó chạy thoát.

“Tính danh!” quan Thẩm Phán số 1, Alan.

“Lu… Lulu.” Con mèo nào đó lâm vào tù tội run lẩy bẩy hồi đáp.

“Ta hỏi không phải là tên.” Alan lạnh lùng nói. Trên mặt cậu hiện lên nụ cười dữ tợn mà tà ác, thanh âm nhu hòa như tơ cất lên: “Ta hỏi tên thật của mi, cái tên có thể dùng linh hồn thề ấy.”

Phàm là sinh vật mang theo ma lực, bất kể là phù thủy hay sinh vật ma pháp, tên của họ đều cực kỳ quan trọng, chí ít có không dưới hai trăm lời nguyền nghệ thuật hắc ám lấy tên thật làm môi giới. Bởi vậy trong thế giới kiếp trước, Voldemort lại chán ghét tên của mình, trong hồ sơ hộ tịch bộ ma pháp gã vẫn là Tom – Marvolo – Riddle như dĩ vãng, không cách nào thay đổi tên mình.

“Higuma, chủ nhân của em gọi em là Higuma.” báo tuần các sợ hãi nói.

Chủ nhân? Chẳng lẽ là phù thủy?

“Mi vì sao ba lần bốn lượt muốn hảm hại Bella, bất kể là lúc mê hoặc em ấy tiếp cận và làm ma cà rồng tức giận, hay là tai nạn xe sau đó, mi đều muốn mượn dao giết người đúng không. Nói, mi tại sao phải làm như vậy?!” Alan sát vào chủ đề.

“…” báo tuần các liếm liếm môi của mình, cũng không lên tiếng.

Nhẹ nhàng ra hiệu một cái, Thẩm Phán quan số 2 giúp người làm điều ác, tức Edward, từ trong tay Alan nhận lấy bình thủy tinh chứa đầy thứ làm mèo con sợ hãi, nện bước chân ưu nhã đi đến bên người mèo con. Thấy mèo ta vẫn giữ vững bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục, hắn chậm rãi vặn mở nắp bình, tốc độ tuy chậm, nhưng nụ cười trên mặt lại cực kỳ tà khí.

“ĐỪNG… ĐỪNG!” Higuma mắt thấy sốt cà chua màu đỏ sắp đổ xuống, lập tức ồn ào: “Em nói, em cái gì cũng nói.”

Edward dừng động tác trên tay lại.

“Em và chủ nhân sinh hoạt tại… Ừ, theo cách nói của con người là vào thời Trung Cổ, ngài ấy là một vị phù thủy.” Higuma nuốt nước miếng một cái, thấy Edward rời khỏi đứng ở một khoảng cách an toàn, lúc này mới không run rẩy nữa, lời nói cũng lưu loát rất nhiều.

“Rất nhiều năm trước kia, chủ nhân em bị đám Giáo Đình ngụy quân tử kia đuổi giết, bị đánh ẩn thân vào tòa thành…” Nói tới chỗ này, ngữ khí của Higuma có phẫn hận và khinh thường rất sâu, mặc dù không nói rõ, nhưng nghe Carlisle từng nói kể lịch sử phù thủy, Alan biết những tên gọi là ‘Ngụy quân tử’ kia hẳn là thánh kỵ sĩ của Giáo Đình trong truyền thuyết.

“Lúc ấy chủ nhân tuy nhờ sức mạnh của ma pháp trận đánh lui đám ngụy quân tử kia, nhưng bản thân cũng bị thương nghiêm trọng, trước đó chủ nhân vận dụng sức mạnh cuối cùng phong ấn cả tòa thành, lại chuyển em cũng bị trọng thương ra ngoài…”

“Ta hỏi mi tại sao phải ám hại Bella, không phải hỏi chuyện xưa giữa mi và tên chủ nhân không biết chết bao nhiêu năm của mi.” Alan không kiên nhẫn ngắt lời, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ: tòa thành còn sót lại của Phù thủy bản địa, nói không chừng sẽ có không ít dược liệu hết sức hiếm thấy hoặc đã biến mất trên thế giới này, nếu như có thể lấy làm của riêng…

“Ngài…” Higuma vừa muốn nổi giận, mắt thấy Alan khẽ hừ một tiếng, tiếp nhận sốt cà chua trong tay Edward lắc lắc trước mặt nó, lập tức trấn áp bất mãn của nó.

“Nhẫn! Nhẫn của chủ nhân nằm ngay trên người cô ta!” Higuma thét to.

“Nhẫn?” Alan nhăn mày, trên ngón tay Bella xác thực có một chiếc nhẫn, đây là Renee mấy năm trước đưa cho em ấy, nghe nói là bảo bối gia truyền. Cậu đã từng thấy, nhưng cũng không phát hiện có gì lạ, chẳng lẽ đúng là kết quả luyện kim của Phù thủy bản địa.

“Chiếc nhẫn kia có liên quan gì đến chuyện mi muốn ám hại Bella?” Alan ép hỏi.

“Lúc trước, lúc trước khi chủ nhân chuyển dời em ra đi đặc biệt giao cho em.” Higuma có chút tức giận bất bình: “Chủ nhân dùng ma pháp trận phong ấn tòa thành, muốn cởi bỏ phong ấn nhất định phải dùng chiếc nhẫn kia làm môi giới, nhưng lúc ấy em cũng bị thương rất nặng, chiếc nhẫn bị thất lạc lúc em trốn tránh Giáo Đình đuổi giết.”

“Chủ nhân của em là phù thủy vĩ đại nhất, ngài ấy đã từng phát minh ra một loại thuốc, có thể làm cho sinh mạng thể rơi vào giấc ngủ trường cửu đến khi trị hết thương tổn, hơn nữa thân thể sẽ không vì thời gian trôi qua mà sinh ra biến hóa…”

“Lúc ấy, em dựa vào thuốc của chủ nhân mà rơi vào giấc ngủ trị liệu trọng thương trên người, đồng thời tránh né Giáo Đình đuổi bắt…”

“Ai ngờ khi em tỉnh lại lần nữa, đã là ngàn năm trôi qua, các phù thủy đã không hề tồn tại, thánh kỵ sĩ Giáo Đình không thấy bóng dáng, ma pháp sinh vật ban đầu, tinh linh, người lùn v..v hết thảy đã biến mất, em vốn định về tòa thành của chủ nhân nhìn di hài của ngài ấy, cũng muốn mãi mãi trốn tránh tại đó vượt qua quãng đời còn lại. Thế mà, em phải tìm về nhẫn của chủ nhân mới có thể. Sau đó, em gặp Bella, phát hiện trên tay cô ta có đeo…”

“Chờ đã, thời gian ngàn năm, biển người mênh mông…” Alan hoài nghi nhìn nó: “Làm sao mi có thể vừa mới tìm được Bella?”

“Bởi vì ma pháp huyết khế!” Higuma kích động lên, trong đôi mắt đen của mèo ta hiện ra ánh sáng cuồng nhiệt sùng kính: “Chủ nhân là phù thủy vĩ đại nhất, ngài ấy để lại ma pháp huyết khế trên mặt nhẫn, bất kể chiếc nhẫn đang ở phương nào, em cũng có thể nhờ sức mạnh huyết mạch cảm ứng được!”

“Cho dù mi muốn đoạt lại chiếc nhẫn, dùng năng lực của mi hoặc cướp hoặc lừa gạt, cũng có thể lấy được, làm gì phải phiền toái như bây giờ?” Alan vẫn rất hoài nghi: “Tại sao phải bỏ gần tìm xa tiếp cận Bella? Còn có, vì cớ gì mi luôn muốn mượn dao giết người, dùng tay người khác diệt trừ Bella, vì sao không tự mình ra tay?”

“Đây là chỗ hở của ma pháp huyết khế!” Higuma cười khổ nói: “Tuy em và chiếc nhẫn có huyết khế liên quan, nhưng ma pháp này có chỗ hở. Một khi nó bị người khác đeo vào, trừ phi người kia chết hoặc đồng ý đưa ra, nếu không căn bản không thể bị người khác lấy đi, cho dù lấy đi, cũng không thể vận dụng ma pháp trận bên trong mở tòa thành ra.”

“Chiếc nhẫn kia là kết quả luyện kim của chủ nhân, ma pháp huyết khế trên đó có chế ước đối với em, em không thể trực tiếp thương tổn người sở hữu nó, nếu không em sẽ bị lời nguyền ma pháp phản phệ. Mà chiếc nhẫn kia cũng là bảo vật gia truyền của Bella, cô ấy không có khả năng cho em.” Higuma thấp giọng nói: “Ta không thể tự mình ra tay, cho nên chỉ có thể mượn dao giết người, sở dĩ tiếp cận cô ta, cũng là vì tìm kiếm cơ hội.”

“Mi biết Edward và người nhà của hắn là ma cà rồng, nên mới dùng thiên phú của mình mê hoặc Bella, làm cho em ấy tiếp cận họ, mượn tay của họ giết chết Bella!” Alan lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy.” Higuma thành thành thật thật nói rõ: “Chủ nhân của em từng có mấy người bạn ma cà rồng, cho nên em rất quen với mùi của ma cà rồng, liền giựt dây Bella tiếp cận ma cà rồng, nhưng em thật không ngờ, ngài… Lại là một phù thủy, một vị phù thủy em vốn cho rằng đã bị diệt sạch.”

“Hừ!” Alan hừ lạnh một tiếng.

“Chắc hẳn ngài cũng phát hiện.” Higuma bị ánh mắt lạnh lẽo của Alan nhìn đến run lên: “Trong cơ thể Bella ẩn chứa ma lực cực kỳ dồi dào, cái này cũng là vì chiếc nhẫn kia.”

“Cái nhẫn kia vốn là đạo cụ luyện kim chủ nhân dùng để nghiên cứu ma pháp, có thể dự trữ ma lực khá lớn. Thể chất cùng tinh thần lực của Bella đều không hơn người thường, cũng không biết vì vậy hay vì ma pháp trận trên mặt nhẫn trải qua ngàn năm có chút tổn hại, ma lực khổng lồ ẩn chứa trong đó tự nhiên chảy trong cơ thể cô ấy rồi tích lũy dần. Điều này khiến máu của Bella ẩn chứa ma lực rất lớn, năng lượng dị thường sung túc, đối với vài…” Nó dè dặt liếc nhìn Edward: “Đối với vài sinh vật dùng máu làm thức ăn… Có lực hấp dẫn trí mạng!”

Đặc biệt khi Bella còn là ‘Người ca hát’ hư hư thực thực của người nào đó! Alan thầm nghĩ, trừng mắt nhìn Edward đang lộ vẻ vô tội.

“Chỉ là em không nghĩ tới đám ma cà rồng kia lại khống chế được ý nguyện muốn tổn thương Bella, bởi vậy… Bởi vậy em liền dùng ma pháp mê hoặc Taylor, tạo nên một tai nạn xe…” Mắt thấy sắc mặt Alan không ổn, Higuma sợ bị giận chó đánh mèo đến mình, càng nói càng nhỏ.

“Bốp bốp bốp ——” vỗ tay vài cái, Alan cười lạnh nói: “Giỏi, thủ đoạn không tồi, thật sự đáng được tán thưởng.”

“… Ngài phù thủy, van cầu ngài! Em đã rời khỏi chủ nhân gần ngàn năm! Em thật sự hy vọng có thể trở lại tòa thành của chủ nhân, thu lại của di hài chủ nhân! Em van ngài!” Higuma nước mắt lưng tròng, kích động văng nước miếng: “Suốt ngàn năm qua, em thật sự khát vọng có thể trở về nhà, nhưng em không có cách nào! Không có! Thẳng đến em lần nữa phát hiện chìa khóa mở tòa thành—— nhẫn của chủ nhân!” đôi mắt đen bóng đột nhiên tách ra ánh sáng bóng loáng: “Ngài phù thủy, đây là ân huệ mà nữ thần vận mệnh ban tặng để em gặp được ngài! Coi như vì ngài và chủ nhân em đều là phù thủy, em khẩn cầu ngài, nói với Bella, trả chiếc nhẫn lại cho em đi a!”

Alan trầm mặc nhìn trừng trừng con báo khen tặng vận mệnh nữ thần nửa ngày, nhe hàm răng trắng ra: “Chiếc nhẫn của chủ nhân? Ta hi vọng mi hiểu, cái nhẫn kia —— bây giờ thuộc về nhà Swan.”

Higuma nghe thấy râu mép vễnh lên, trong lòng dâng lên dự cảm không lành!

Alan cao thấp đánh giá con báo đang ngạc nhiên một phen, nghiêm túc hỏi: “Ngược lại mi, Higuma, tính làm sao trả tiền bồi thường cho gia đình người bị hại hả?! Ta không ngại mi lấy thân trả nợ đâu.” thứ trên người sinh vật Ma pháp, cho dù là một cọng lông cũng có thể coi là dược liệu. Hiện tại phù thủy vì dược liệu quá thưa thớt mà vô cùng nhức đầu đã sớm thèm khát lâu rồi.

Edward hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Alan, sợ phù thủy lại đem lực chú ý chuyển đến trên người mình, vội vàng thối lui vào góc, tận lực gạt bỏ cảm giác hiện hữu của mình.

Con báo bị lời nói của Alan làm nghẹn, suýt nữa không thở được, giận dữ hét: “Đó là nhẫn của chủ nhân mà! Làm sao có thể sẽ thuộc về nhà Swan! Hơn nữa bị thương trong cuộc tai nạn chính là Bella, dựa vào cái gì em phải bồi thường cho ngài chứ?!”

cái chai đầy sốt cà chua chua ngọt ngon tuyệt lại gần trước mặt mèo ta, ma pháp sinh vật co được dãn được lập tức nghiêm túc nói: “Mật thất, mật thất trong tòa thành của chủ nhân có một phòng chứa sách ma pháp cùng dược liệu quý báu, chỉ cần ngài dẫn em về lâu đài, đồng thời có thể có được sự chấp nhận của tòa thành, những bảo tàng trân quý này sẽ thuộc về ngài!”

“Mật thất sách ma pháp và dược liệu?!” mắt Alan sáng rực lên.

“Đúng vậy, chỉ cần ngài có thể có được sự chấp nhận của tòa thành, không chỉ có di sản của chủ nhân có thể do ngài kế thừa, hơn nữa cũng sẽ tự động trở thành chủ nhân tiếp theo của em.” Higuma trong lòng run sợ nhìn lọ sốt cà chua không ngừng lắc lư trước mặt, run rẩy nói.

“Tốt!” Hưng phấn xoa xoa tay, Alan kích động hiếm thấy, nhưng cậu vẫn tái mặt: “Mi dám cam đoan lời mi nói đều là chân thật chứ?”

Cái bình cà chua vẫn quơ quơ đầy uy hiếp.

“Đúng, đúng vậy.” Higuma nói lắp bắp.

“Giờ ta sẽ đi mượn chiếc nhẫn của Bella ngay.” Alan hai mắt hiện hào quang nói.

Higuma hé miệng, muốn nói lại thôi, rốt cục nhỏ giọng nói: “Ngài hiện tại nên đi xem, cô ấy có bị ba tên ma cà rồng lang thang kia hút khô rồi hay không!”

“Mi nói cái gì!” Alan trừng mắt nó, đồng thời nhìn về phía Edward.

Edward nhíu nhíu mày nói: “Quả thật có vài ma cà rồng không có gia tộc của mình, thích đi dạo khắp nơi. Bọn ma cà rồng này được xưng là  dân du cư trong ma cà rồng, chúng không hề cố kỵ rất nhiều đều, thích thương tổn con người, nhưng bình thường chúng không dám tùy tiện tiến vào nơi dừng chân của các gia tộc ma cà rồng khác. Nếu quả thật có ma cà rồng lang thang đi vào Forks, lại cùng lúc ngửi thấy mùi trên người Bella…”

Alan tức giận đem một ít sốt cà chua vung vãi lên trước mặt Higuma: “Mi vốn nên sớm nói cho chúng ta biết, Forks xuất hiện ba ma cà rồng lang thang!”

Higuma gần như bật khóc: “Thực xin lỗi, em cũng vừa nghĩ đến thôi…”

“Ba ma cà rồng kia ư? Hiện tại ở nơi nào?”

“Em không biết, chỉ là hôm qua em ngẫu nhiên thấy họ ở gần trường, nhưng lúc Bella bị tai nạn họ cũng không có ở hiện trường.”

Alan gật gật đầu, đứng lên nói với Edward: “Tốt lắm, mặc kệ ba ma cà rồng kia có phát hiện Bella hay không, tôi đều phải mau đến xem Bella. Anh…” Cậu chỉ chỉ Higuma: “Mang nó trở về trước, tôi lập tức đi tìm các anh ngay.”

“Nhưng tôi lo.” Edward lo lắng nói: “Nếu cậu gặp được ma cà rồng lang thang thì làm sao bây giờ? Bọn họ một khi nổi điên lên cậu tuyệt đối không cách nào chống đỡ.”

“Anh đang khinh thường thực lực của tôi, hay quá thích quan tâm.” Alan không kiên nhẫn xua tay nói: “Carlisle ngay tại  bệnh viện, tôi không có việc gì.”

Higuma biết phù thủy lo lắng, bởi vậy lúc phù thủy ký kết với nó một ma pháp khế ước rất hà khắc đối với nó, nó cũng không phản kháng.

Higuma đang chuẩn bị thành thành thật thật đi theo Edward, đột nhiên trông thấy Alan cổ quái nhìn mình, giống như lúc ký kết khế ước phát hiện cái gì.

“Làm… Làm sao vậy?” Higuma chú ý hỏi.

“Không có gì.” Alan đánh giá nó từ trên xuống dưới, lộ ra nụ cười ranh mãnh: “Mi ban ngày có thể hiện ra hình người đúng không, hay là hiện ra hình người trở về với Edward đi, nếu không một con mèo lớn như vậy, thật sự rất làm cho người ta chú ý a.”

“Đúng… Đúng nga.” Higuma nhìn hình thể đủ so sánh với chó săn của mình.

“Đáng tiếc, ở đây không có váy ngắn cho mi mặc, chẳng lẽ mi muốn trần truồng đi nhong nhong.” Alan gãi gãi đầu.

“Váy ngắn!!!!!!!!!” Higuma như bị nhục nhã gì đó gầm rú lên: “Em đây đường đường là một con mèo đực, làm sao có thể mặc váy ngắn! … Gì chứ? Làm gì mà nhìn em như vậy chứ?”

Đầu ngón tay Alan bay ra một điểm bạch quang, hiện ra một hình vẽ, đúng là bộ dạng của Lulu, mặc dù không mặc váy ngắn, nhưng thật là cách ăn mặc của con gái.

“Đường đường.. là… mèo đực?” Alan nghi hoặc đánh giá nó, mà ngay cả Edward cũng nén cười.

“Cái này không thể trách em! Lúc ấy em vừa thức tỉnh, lại muốn đi tìm nhẫn, nhu cầu cấp bách muốn một thân phận có thể sinh hoạt trong thời đại này, vừa vặn nhặt được chứng minh của cô bé gọi là Lulu kia…” Higuma lập tức giải thích, nhưng Alan rõ ràng không kiên nhẫn nghe nó nói hết, gật đầu một cái với Edward rồi rời đi.

Không hiện ra hình người, Higuma không thể không bị Edward dùng áo ngoài bao lại ôm vào lòng mang đi.