Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Quyển 3 - Chương 55: Hoa nở rực thành Cẩm Quan (1)




Mùi khoai lang nướng nhẹ nhàng tỏa ra, phảng phất như mỹ vị nhân gian, khiến miệng tôi trào nước bọt, cũng khiến nỗi buồn bực trong tôi giảm đi rất nhiều. Bụng lại réo ùng ục, tôi cầm nhánh cây nhấc lên định cắn thì đột nhiên có một thanh kiếm lạnh lẽo gác lên cổ tôi từ đằng sau. Trái tim thoắt cái lạnh đi hơn nửa, người phía sau chậm rãi vòng tới trước mắt tôi. Chỉ thấy quần áo người đó đã nhuộm sắc máu, trên mặt cũng đầy vệt máu, chỉ có đôi mắt tím sáng rực đảo nhanh như chớp, trợn trừng cả lên, hung ác nhìn tôi chằm chằm, cứ như gặp phải kẻ thù. Tôi phân tích tình huống trước mắt, võ công của y cao hơn tôi nhiều, tôi lại có Trường tương thủ.

Tôi và y như hai cao thủ đối mặt, đứng im nhìn nhau. Ba mươi giây sau, tay trái của y dùng tốc độ tôi không thể nhìn kịp nhanh chóng điểm huyệt tôi, sau đó dùng chiếc xiềng màu vàng rực, một bên khóa vào tay trái tôi, một bên khóa vào cành cây, đồng thời thanh trường kiếm của y cũng chỉ thẳng vào cổ họng tôi. Tôi hô “A” một tiếng, cứ tưởng một kiếm đó đâm tới, mạng nhỏ sẽ tiêu luôn…

Không ngờ, tôi đây chẳng mất một cọng tóc nhưng củ khoai nướng trong tay đã mất tăm. Thì ra mục tiêu của thanh kiếm chính là củ khoai trong tay tôi…

Y xiên kiếm vào củ khoai, ngạo nghễ nhìn tôi khoảng ba mươi giây rồi nhảy sang một bên, cầm củ khoai cuống cuồng cắn, đến vỏ cũng không thèm bóc.

Tôi nghĩ thầm, Nam Chiếu xảy ra đảo chính, Dự Cương thân vương bị kết tội mưu nghịch mà vào ngục, Đoàn Nguyệt Dung bị tước chức thế tử, đày tới Hải Nam, đại quân Nam Chiếu bị ép phải đổi chủ tướng, y hẳn nên mang gông xiềng, ngồi trong xe tù đi về Hải Nam rồi chứ, sao lại tới đây cướp khoai lang của tôi?

Chẳng lẽ y nhận được tin trước, dẫn theo người hầu phá vòng vây chạy ra? Đúng rồi, tên quần lụa này bị dạy hư từ bé, mấy ngày vội vàng chạy trối chết trong rừng, đến đồ ăn cũng không biết tìm.

Trong lúc tôi suy tư, y đã ăn hết củ khoai, thấy trên giá nướng còn mấy con sâu đất và châu chấu bèn vội vã lấy một con sâu xuống, cho vào miệng cắn, sau đó hình như cảm thấy mùi vị không đúng liền nhíu mày nhổ ra: “Đây là cái gì vậy, sao khó ăn thế?”

Tôi lạnh lùng nhìn y, không đáp lời. Y lại giơ kiếm, ngạo nghễ nói với tôi: “Hoa Mộc Cẩn, lẽ nào cô không muốn sống?”

Tôi đánh giá tình thế hiện tại, chậm rãi đáp: “Ta đương nhiên muốn sống.” Đoàn Nguyệt Dung cười nói: “Tốt lắm, từ giờ trở đi, cô trở thành nô tỳ của ta, hầu hạ ta cho tốt. Trước tiên đi… làm cho cái thứ này… ngon như cái ban nãy.”

Những lời này thật quen thuộc, quen tới nỗi khiến tôi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Tôi phải xác nhận một lần nữa, tên Đoàn Nguyệt Dung này nhất định là Tử Phù.

Tôi khóc thầm trong lòng, sao tự nhiên lại đi nướng khoai làm gì, đi thẳng tới Uyển thành không phải ổn rồi sao.

Tôi hối hận rồi, hối hận tới não cả ruột rồi. Tên Đoàn Nguyệt Dung kia lại hăng hái nướng hết cái này đến cái kia.



Quận Ba được mệnh danh là tiên cảnh Lãng Uyển, trong đó núi Cẩm Bình là đẹp hơn cả, cảnh đẹp như tranh, khí hậu hợp lòng người.

Vào một sáng tinh mơ, trong nhà trọ nhỏ dưới chân núi Cẩm Bình, có hai thiếu niên quần áo nhếch nhác, tóc tai không chỉnh tề ngồi ở một góc phòng vắng vẻ, ra sức và cơm. Quận Ba có danh tiên cảnh, nhưng mới vào đầu xuân, vẫn còn hơi lạnh. Đám tiểu nhị trong quán không nén được đều đưa mắt nhìn chăm chăm vào hai thiếu niên kia.

Một người diện mạo thanh tú, hai mắt sáng ngời nhưng vẻ mặt lại đăm chiêu ủ dột, ngồi ăn món trứ danh của bản tiệm mà cứ như đang nhai thịt khô. Người còn lại ria mép tua tủa, gần như vùi mặt vào bát canh, húp mỳ soàn soạt. Dù cúi đầu rất thấp nhưng chúng tiểu nhị và chủ tiệm vẫn thấy rõ đôi mắt tím lóng lánh của y. Tiểu nhị tên Hổ Tử hoảng sợ nói: “Cái gì thế này, là một người mắt tím!”

“Không phải là yêu quái đấy chứ?” Tiểu nhị tên Hổ Nha cũng nhỏ giọng hỏi. Phải biết, núi Cẩm Bình chính là nơi phát sinh những truyền thuyết ma quái, càng nghĩ gã càng lùi sát vào thân người to béo của ông chủ.

Chủ tiệm cố gắng trấn tĩnh lại, đẩy đẩy tên tiểu nhị nhát gan: “Đừng có xen vào việc của người khác, mau đi thu tiền đi.”

Hổ Nha run rẩy đi tới trước mắt hai thiếu niên, tay run như bị gió rung: “Khách, khách quan, tổng cộng là năm mươi văn tiền.”

Thiếu niên mắt tím kia còn chẳng thèm ngẩng đầu, lại càng ra sức húp canh. Thiếu niên thanh tú có vẻ xấu hổ, khẩu âm pha giọng bắc lẫn giọng nam, cuống quýt đứng dậy vái chào, chiếc vòng ánh kim lấp ló trong tay áo: “Ngại quá, tiểu ca à, chúng tôi đã dùng hết lộ phí rồi.”

Hổ Nha sửng sốt, thầm nghĩ đây không phải kẻ tới ăn chùa chứ, thuận miệng đáp: “Vị tiểu quan nhân này, lúc nãy gọi thức ăn, sao hai người không nói đã tiêu hết tiền rồi?”

Thiếu niên kia chỉ đỏ mặt cúi người, tiểu nhị bèn quay lại nói với ông chủ. Chủ tiệm nhìn thoáng qua thiếu niên, nói: “Cây trâm trên đầu hắn có vẻ đáng giá, tới hỏi hắn xem, có thể bù đủ tiền cơm đấy.”

Tiểu nhị quay về nói lại ý của ông chủ, quả nhiên thiếu niên kia liên tục lắc đầu: “Không được, cây trâm ngọc này thực sự rất quan trọng với tiểu sinh, không bằng thế này, tôi ở lại làm công cho ông chủ nhà cậu một ngày, bù lại tiền ăn bữa này.”

Trong chiến tranh, những nhà gặp khó khăn phải chạy nạn tới đây toàn là dân thường, nghĩ thế gã không thấy sợ nữa, tự mình bước qua, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng làm thuê cho ta một ngày thì đáng mấy xu, ngươi cho rằng cây trâm này cho gì đặc biệt, quận Ba này là thiên hạ của Đậu tướng gia. Chính Đậu tướng cũng từng tới dùng cơm ở bản tiệm, ngươi chớ cho rằng các ngươi…”

Gã còn chưa nói xong đã phát hiện mình đang nhìn thấy lồng ngực, sau đó là cẳng chân của mình, sau cùng là sàn đất. Khi nhìn thấy thân thể mập mạp của mình ngã xuống như ruột bông rách nát, gã mới biết, thì ra đầu mình đã bị chặt xuống rồi.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong quán, thiếu niên mắt tím chỉ cười khẩy, máu nhỏ từng giọt từ cây đoản đao trong tay y. Một viên tiểu nhị đã nằm trong vũng máu, thiếu niên diện mạo thanh tú lớn tiếng hét bảo Hổ Tử mau chạy. Lúc này Hổ Tử mới liều mạng chạy về phía cửa, còn chưa kịp thoát ra ngoài, cổ tay phải của thiếu niên mắt tím hơi động, cơ thể Hổ Tử đã biến thành màu đen, té xuống mặt đất.

Thiếu niên mắt tím quay sang nhìn thiếu niên thanh tú, mỉm cười: “Hộ Cẩm này quả là một món bảo khí, Nguyên Phi Bạch có thể chế ra ám khí như vậy, thật không phải người thường. Sẽ có một ngày, ta gặp được Đạp Tuyết công tử, sau đó giết hắn trước mặt cô, Hoa Mộc Cẩn.”

Trước mắt toàn sắc máu, tôi giận dữ nhìn y: “Cho dù muốn quịt nợ thì ngươi không nên giết cả ba người họ, khốn nạn.”

Y ngửa mặt cười lớn: “Nếu không giết, cứ van nài như kiểu của cô thì hắn sẽ tha cho cô chắc. Nói không chừng lại giống tên chủ quán lần trước, thấy cô là nữ tử, không có tiền liền định cưỡng bức. Nếu không có ta, cô cho rằng mình có thể giữ được trong sạch sao?”

Tôi cười lạnh: “Dù lần trước không có ngươi, ta cũng có thể bình an qua cửa.”

Y hừ lạnh, xoay người bước qua mặt đất đầy máu, vừa bước được phân nửa lại chuyển hướng sang phía quầy hàng, lục ra ít bạc vụn rồi cầm thêm tảng thịt nhét vào ngực áo, không màng tới ánh mắt khinh thường của tôi, nghênh ngang bước ra ngoài.

Y đi đằng trước, ợ một cái rồi còn xỉa răng, tôi không nhịn được nữa: “Từ xưa quân tử đã lập chí, giàu sang cũng không được trụy lạc, nghèo khó cũng không được thay đổi, tuy nhà ngươi gặp nạn nhưng đường đường là thế tử của Dự Cương gia Nam Chiếu lại làm chuyện giết người cướp của, không sợ truyền ra sẽ khiến người ta chê cười.”

Rốt cuộc y cũng ngừng bước, quay đầu lại, mắt tím long lanh, vừa cười vừa nói: “Ái phi nói rất có lý.”

Tôi cảm thấy da gà rụng đầy đất: “Ngươi đừng có gọi loạn, ta là người Đông Đình, thành người của ngươi từ lúc nào chứ. Hơn nữa ngươi đã bị Quang Nghĩa vương tước vị, có thoát khỏi bị đuổi giết hay không còn là vấn đề, lại còn tự cho mình là vương gia, quý tộc?”

Y cười càng thêm mê hoặc: “Ái phi nói đúng lắm, vì đại kế phục quốc, bản cung nên tiết kiệm mới đúng. Lần sau để cho cô giết người, chúng ta có thể tiết kiệm được vài mũi tên độc trong Hộ Cẩm.”

Tôi tức giận nghẹn cả lời, oán hận quay đi, không để ý đến y.

Hơn một tháng nay, y kéo theo tôi một đường xuống phía nam, lấy mất bao quần áo và Trường tương thủ của tôi, cầm hết vàng bạc của tôi, tiêu pha rất mạnh tay. Sau khi xài hết tiền, y bắt đầu giết người cướp của, người ta chỉ hơi phản kháng đã bị y chém cho một đao, đúng là không khác gì thổ phỉ.

Nhớ tới nhà trọ lần trước, tên chủ tiệm nọ phát hiện chúng tôi không có bạc trả, thấy tôi là con gái, bộ dạng Đoàn Nguyệt Dung cũng không tồi bèn tính cưỡng bức tôi, sau đó bán chúng tôi vào gánh hát. Đoàn Nguyệt Dung bật cười ha hả, giết sạch người làm và khách trọ, sau đó nhóm một mồi lửa đốt hết tất cả.

Khi ấy tôi giận dữ hỏi y vì sao làm thế, y lại cười lạnh đáp rằng, nếu giữ lại người sống, chỉ cần tin hung thủ có đôi mắt tím truyền tới tai thám tử Nam Chiếu và Đông Đình, người phải chết sẽ là tôi và y.

Tôi thở dài, bây giờ đi đường gấp rút lại không có bạc nên chỉ có thể nằm ngủ ngoài trời, được cái như vậy tránh cho y đi giết người bừa bãi.

Theo lệ, tôi đi tìm chút củi đốt, nướng chút thức ăn cướp được, hái thêm rau dại cho đỡ đói. Tay tôi và y khóa lại với nhau bằng tương tư tỏa nghìn tầng, y đi đằng sau như giám sát, vừa ngáp vừa phàn nàn tôi làm chậm.

Đêm xuống, tôi đã mệt mỏi suốt một ngày, vừa ngả đầu xuống là tiến vào mộng đẹp. Trong rừng anh đào, Phi Giác cười nói với tôi: “Mộc Cẩn, nàng xem, hoa anh đào đẹp quá.” Tôi gật đầu cười, không ngừng xoay người nhìn quanh. Khi tôi quay đầu lại, khuôn mặt Phi Giác đã biến thành Phi Bạch, tôi không làm sao dời được tầm mắt, anh ta ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, tựa lưng vào một gốc cây anh đào, nhìn tôi chăm chú, dịu giọng hỏi: “Mấy ngày nay nàng đã đi đâu? Có khỏe không?”

Tôi gọi tên anh ta rồi bước về phía đó, có vô vàn lời muốn hỏi nhưng đầu bỗng đau nhói, vừa mở mắt ra, trước mặt đã là đôi mắt tím bí hiểm. Y túm một lọn tóc của tôi: “Này, sao vừa rồi cô gọi tên húy của Đạp Tuyết công tử thân thiết thế, chẳng lẽ diễn kịch mãi thành thật rồi à?”

Tôi hơi dịch ra ngoài một chút, rời khỏi phạm vi hơi thở của y: “Diễn kịch thành thật gì chứ?”

Y hừ lạnh một tiếng, một tay chống đầu, nằm xuống cạnh tôi: “Cô đừng tưởng ta không nhớ đêm thất tịch hôm đó, cô kéo tay nói những gì.”

Tôi quay đầu lại lạnh giọng đáp: “Hôm đó ngươi tới Tây An để thám thính quân tình phải không?”

“Thế thì sao, hễ tới chợ đêm ngày lễ tết, quân giữ thành Tây An sẽ nới tay. Thế nên bản cung mới chọn tết Nguyên Tiêu tới đốt thành Tây An,” Y hả hê một cách ác ý.

Tôi quay mặt đi, oán hận nói: “Ngươi không nên để mặc cho quân sĩ tàn sát dân Tây An, bắt người cướp của. Ngươi khơi lên thù hận với Đông Đình, không những không được lòng dân, khó bình thiên hạ, nếu một ngày Nguyên thị đánh tới Nam Chiếu, tất sẽ tàn sát dân trong thành để trả thù. Nói tới nói lui, đến lúc đó, người phải chịu khổ sẽ là dân chúng Nam Chiếu các ngươi.”

Nói đến vế sau, tôi đã chìm trong lửa giận. Y lại lười biếng nhướn mày, chậm rãi đáp: “Liên quan gì tới ta đâu, đại quân lần này lấy danh nghĩa của Quang Nghĩa vương để phát động, người Đông Đình muốn hận thì hận Quang Nghĩa vương. Tốt nhất là bây giờ Nguyên gia dấy binh đánh Nam Chiếu, ta đỡ phải chạy về.”

Tôi tức đến nghiến răng: “Cứ chờ coi, tới lúc đại ca đến cứu ta, ngươi nhất định chết không toàn thây.”

Đôi đồng tử màu tím của y đảo một cái, y kề tới gần tôi, kéo một lọn tóc lên ngắm nghía: “Mộc Cẩn, cô nói xem, bao lâu nữa đại ca của cô mới tìm được cô đây.”

“Thực ra chắc cô đang đợi Đạp Tuyết công tử tới cứu nhỉ?!” Tôi lặng thinh không đáp, quyết định không nói chuyện với tên ác ma dở hơi này nữa, nhưng y vẫn cười rất nham hiểm: “Rõ ràng Nguyên gia đã đánh về Tây An rồi, vì sao ta lại bắt được cô cầm một bao quần áo, lang thang trên Hoa sơn?”

“Còn nữa, vì sao thiên hạ lại đồn rằng, chủ tử Nguyên gia nhà cô sắp lấy Hiên Viên công chúa, cô nói xem, hắn có còn nhớ tới cô không? Nếu vẫn còn nhớ, hắn có tới ba nghìn môn khách, phát hiện cô trở thành nô tỳ của ta, liệu có lẻn vào Ba Thục của Đậu gia, đón cô trở về cùng Hiên Viên Thục Nghi hay ghen kia hầu chung một chồng không?”

Y bỗng làm ra vẻ chợt tỉnh ngộ: “À, không đúng rồi, xem trí nhớ của bản cung kìa. Nếu hắn coi cô là thế thân của người trong lòng thì e là đã sớm quên mất cô rồi.”

Y ngửa mặt cười một trận thật càn rỡ. Tôi tiếp tục im lặng nhưng người đã chầm chậm dịch ra xa. Y không chịu buông tay, tiếp tục uể oải ôm lấy tôi: “Mộc Cẩn, cô nói xem, câu tục ngữ kia nói thế nào ấy nhỉ, ăn no mặc ấm thì nghĩ tới chuyện gì ấy.”

Mồ hôi chảy xuống, tôi dùng sức giãy khỏi người y nhưng y chỉ cười lớn, kéo tôi ép xuống: “Có gì mà phải xấu hổ, có điều cô phải nhớ, về sau đừng mơ tưởng tới Nguyên Phi Bạch nữa, từ nay về sau cô là người của Tử Nguyệt công tử.”

Chân tay tôi đều được đem ra sử dụng, ra sức giãy dụa, lớn tiếng kêu cứu. Đoàn Nguyệt Dung càng thêm hưng phấn: “Kêu đi, kêu to nữa đi. Bản cung vẫn thích nghe tiếng la của phụ nữ, biết vì sao ta thích Lục Thủy như thế không, bởi vì tiếng kêu của nàng khiến ta muốn ngừng mà không được.”

Đúng thời điểm nguy cấp, một giọng nói ngọt ngào bỗng truyền tới: “Tiểu vương gia.”

Đoàn Nguyệt Dung lập tức buông tôi ra. Người đứng trước mặt cười thật xinh đẹp, chính là Dương Lục Thủy. Ánh mắt của Đoàn Nguyệt Dung khó nén được vui mừng: “Lục Thủy.”

Dương Lục Thủy ưm một tiếng rồi nhào vào lòng y, khóc nức nở: “Dung nhi, chàng biết không, thiếp nhớ chàng nhiều lắm.”

Đoàn Nguyệt Dung ôm ả ta thật chặt, dùng nụ hôn để trói buộc, biểu đạt tình cảm lẫn suy nghĩ của mình. Tôi luống cuống sửa lại quần áo, tay chân như nhũn ra, Tôi ôm chặt chính mình, cố nén nước mắt, chưa bao giờ nhìn thấy Dương Lục Thủy mà vui vẻ thế này, nếu muộn thêm nửa phút, chắc tôi đã bị làm nhục rồi.

Lặng lẽ nhìn lại đã thấy Dương Lục Thủy cũng đang vượt qua bờ vai của Đoàn Nguyệt Dung, nhìn về phía tôi, ánh mắt mơ hồ nét căm hận khiến tim tôi lạnh toát. Đoàn Nguyệt Dung bắt đầu thể hiện nỗi nhớ qua hành động, quần áo của Dương Lục Thủy bị y lỗ mãng xé mở, cơ thể như bạch ngọc lộ ra trước mắt, ả nũng nịu kêu: “Đừng, Nguyệt nhi, vẫn còn người khác ở đây mà.”

Đoàn Nguyệt Dung chẳng hề nể nang: “Để cô ta xem đi, có khi lại dạy được cho cô ta.”

Tôi vội vã ngoảnh mặt đi, Dương Lục Thủy lại đẩy y ra: “Nguyệt nhi, vẫn còn người khác mà!”

Ôi! Đúng là có người thật, đến tôi cũng nhìn thấy, hai bóng người đang đứng đó, người nam cao ngất, rắn rỏi như thân tùng, người nữ phong thái yểu điệu, đang che miệng cười, chính là Xuyên Bắc đệ nhất sát mà tôi từng gặp ở Tây Lâm.