Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Quyển 3 - Chương 56: Hoa nở rực thành Cẩm Quan (2)




Mưa thuận biết tiết trời, xuân về mới thấy mưa rơi. Vào đêm theo với gió, không tiếng thấm muôn loài.

Đoàn Nguyệt Dung cũng không hề xấu hổ, y chậm rãi đứng dậy khoác áo vào, liếc xéo Xuyên Bắc song sát.

“Hai vị này chính là đệ nhất sát thủ Xuyên Bắc dưới trướng Đậu tướng, may nhờ có Đậu tướng phái hai vị ra tay cứu giúp, thần thiếp mới không bị tên Hồ Dũng kia làm nhục.” Dương Lục Thủy đỏ mặt, quay lưng lại với song sát rồi mặt áo vào.

Đoàn Nguyệt Dung nghiêm mặt: “Ta còn tưởng nàng ở cùng với Mông Chiếu.”

Dương Lục Thủy đáp: “Thiếp và Mông tướng quân lạc nhau, Đậu tướng không chỉ cứu thiếp mà còn tiếp đãi thiếp rất tốt. Đậu tướng muốn tìm ngài bàn bạc đại kế phục quốc của Dự Cương gia chúng ta.”

Phong Tùy Hổ mỉm cười làm lễ: “Chủ công nhà ta mời Đoàn thế tử tới thành Cẩm Quan gặp gỡ một lần.”

Vân Tòng Long cũng hơi nghiêng người làm lễ. Tôi vừa lặng lẽ lủi về đằng sau, một bóng người cao lớn đã đứng chắn trước mặt: “Hoa tiểu thư, hạnh ngộ.”

Tôi nuốt nước bọt, cười gượng một cái, chắp hai tay: “Vân đại hiệp, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Phong Tùy Hổ giả vờ kinh ngạc: “Khéo quá, chúng ta lại gặp nhau rồi, Hoa tiểu thư. Ta và Tiểu Long cũng thật may mắn.”

Tôi ngoài mặt thì cười nhạt, cố gắng trấn tĩnh, trong đầu thì nghĩ, khóc mất, xui xẻo quá mà, tôi đây đúng là trước mặt sau lưng đều có địch rồi.

Tôi thề, về sau không bao giờ nướng khoai lang nữa.

Đêm đó chúng tôi nghỉ tạm trong một khách sạn cũ. Dưới sự giám sát chặt chẽ của Phong Tùy Hổ, tôi cởi quần áo rồi lau người. Thấy tôi sợ hãi, Phong Tùy Hổ càng nhìn tôi đăm đăm, thỉnh thoảng còn ưỡn bộ ngực trêu ngươi ra một cách khó hiểu. Ban đầu tôi còn bực mình, sau mới hiểu ra. Rõ ràng nàng ta đang chê tôi ngực nhỏ.

Dọc đường đi, có Đậu gia rót tiền, điều kiện đi lại của chúng tôi cải thiện rõ ràng. Chúng tôi ngồi đò theo sông Gia Lăng xuôi về phía nam, sau đó rẽ về sông Phù, khi về tới Toại Ninh thì thuê một chiếc xe ngựa, chạy theo hướng tây, hướng về Thành Đô. Hai người đánh xe mặt mày nghiêm khắc, tay chân nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết là võ sĩ từng được huấn luyện. Dương Lục Thủy, Đoàn Nguyệt Dung và Vân Tòng Long ngồi trên xe ngựa đi trước, tôi và Phong Tùy Hổ ngồi trong xe ngựa nhỏ hơn đi sau, có điều chỉ có hai cô gái, tôi cũng thư thái hơn hẳn.

Đoàn Nguyệt Dung gặp được Dương Lục Thủy thì như quên hết thù nhà hận nước của y, hình như cũng quên luôn tên tù binh là tôi. Buổi tối, theo lệ Vân Tòng Long cùng hai người đánh xe thay phiên canh gác ở bên ngoài. Tiếng ngâm nga không ngừng truyền ra từ chiếc xe đằng trước, nét mặt Vân Tòng Long vẫn không thay đổi. Phong Tùy Hổ ngồi bên đống lửa lại thường bĩu môi, ai oán nhìn Vân Tòng Long, thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau, hoa lửa văng khắp nơi, đến người ngoài cuộc như tôi cũng cảm thấy để bọn họ đi làm loại công việc này thật sự rất vô nhân đạo.

Cuối cùng trong hoàn cảnh đi đường quá nhàm chán, Phong Tùy Hổ cũng phải bắt chuyện với tôi, bắt đầu thể hiện bản năng của phụ nữ từ xưa tới nay: nhiều chuyện. Tôi và nàng nói chuyện trên trời dưới đất, từ cổ chí kim, làm đẹp trang điểm, cái gì cũng nói, về sau Vân Tòng Long thay ca về nghỉ cũng tới làm thính gia nghe chúng tôi tám chuyện, kịp thời ngăn cản Phong Tùy Hổ tiết lộ các quy tắc của sát thủ.

Điều khiến tôi ấn tượng sâu sắc là khi chúng tôi nói tới thời khắc cảm động và đáng tự hào nhất trong đời. Tôi thản nhiên cho biết, đó là thời điểm Tiểu ngũ nghĩa kết bái hồi tôi tám tuổi, đến lượt Xuyên Bắc song sát, với tư cách là phái nữ, tôi cứ nghĩ đối với cặp vợ chồng đằm thắm như họ, đó hẳn là khoảnh khắc Vân Tòng Long cầu hôn với Phong Tùy Hổ.

Ai ngờ Phong Tùy Hổ lại rưng rưng nói, đó là khi nàng đâm một đao thành công vào ngực sư phụ của hai người, sau đó được kế thừa phong hào đệ nhất sát thủ Xuyên Bắc. Nàng kể lại tỉ mỉ tình cảnh bọn họ dựa theo quy củ của sư môn, móc trái tim của sư phụ ra. Tôi nghe mà nổi da gà, lúc quay đầu lại thì thấy sắc mặt Vân Tòng Long có chút kích động và đắc ý, tôi đành cố nén nuốt xuống ngụm trà suýt phun ra.

Chớp mắt đã trôi qua mấy ngày, chúng tôi đã tới Thành Đô hoa lệ. Theo ghi chép, lai lịch của cái tên Thành Đô là dựa vào lịch sử nhà Tây Chu lập đô, “Chu Thái vương từ núi Lương tới núi Kỳ, một năm dựng ấp, ba năm dựng đô thành, vì vậy được gọi là Thành Đô.”

Từ thời Hán, nghề làm gấm ở Thành Đô đã phát triển, trở thành nơi dâng cống quan trọng cho triều đình. Triều đình thiết lập việc quản lý nghề gấm, cho xây dựng “thành Cẩm Quan” ở phía tây nam thành, vì vậy người đời sau coi Cẩm Quan là tên khác của Thành Đô, gọi tắt là “Cẩm thành”.

Mưa thuận biết tiết trời, xuân về mới thấy mưa rơi. Vào đêm theo với gió, không tiếng thấm muôn loài.

Đường nội mây đen phủ, thuyền sông đuốc lẻ loi. Sáng xem vùng ướt đỏ, thành Cẩm trĩu hoa tươi.(*)

Chúng tôi đổi ngựa, đi tới trước thành Cẩm Quan hoa lệ. Tới gần cổng thành, Xuyên Bắc song sát đưa lệnh bài ra, cổng thành lập tức mở rộng. Tôi quan sát xung quanh, im lặng ngẫm nghĩ cách trốn thoát. Phong Tùy Hổ cưỡi ngựa tới gần, đôi mắt sáng đảo quanh: “Hoa tiểu thư đang nghĩ cách phá thành à?”

Tôi mỉm cười: “Xưa nay, Thành Đông là thủ phủ của Ích châu, dễ thủ khó công. Hoa Mộc Cẩn tôi một thân một mình, phá thành ư, chẳng phải nói dễ hơn làm?”

Phong Tùy Hổ hé miệng cười: “Dọc đường tới đây, nếu là người bình thường thì chắc đã sợ mất vía từ lâu, vậy mà Hoa tiểu thư lại trò chuyện vui vẻ với ta và Tiểu Long. Nếu cô không phải người chủ công cần, chúng ta cũng có thể làm bạn bè.”

Tôi ngồi trên ngựa, cười chân thành với Phong Tùy Hổ: “Đa tạ Phong tỷ tỷ đã cất nhắc. Nếu kiếp sau có cơ duyên gặp lại, Hoa Mộc Cẩn nhất định sẽ kết bái huynh muội với Phong tỷ tỷ và Vân đại ca.”

Phong Tùy Hổ có vẻ không ngờ tôi sẽ nói những lời như vậy, giật mình ngẩn ra. Vân Tòng Long đi đằng trước cũng quay đầu liếc tôi, sau đó lại lạnh lùng ngoảnh đi, phi ngựa về phía Đoàn Nguyệt Dung và Dương Lục Thủy.

Phong Tùy Hổ nhìn tôi, im lặng một hồi mới mở miệng: “Hoa tiểu thư, ta thấy dù Đậu Anh Hoa không thể sánh được Đạp Tuyết công tử nhưng cũng là một người tao nhã, biết thương hương tiếc ngọc. Lúc tới gặp Đậu tướng, sao cô không đi theo Đậu tướng, thứ nhất có thể giữ lại tính mạng, thứ hai, với tài năng của Hoa tiểu thư, nhất định sẽ được ưu ái, cũng có thể kết thành tỷ muội với ta.”

Tôi nhìn nàng, cười nhạt không đáp.

Xuyên Bắc song sát thuê cho mỗi người một cáng tre, đi được mấy dặm lại đổi sang đi kiệu. Khi tới trước một tòa lầu son, sắc mặt Vân Tòng Long nghiêm hẳn, đến Phong Tùy Hổ luôn thích cười cũng thu liễm lại, cúi đầu đi đằng trước. Qua khỏi tường vây lại vòng thêm mấy lượt hành lang, chúng tôi bước vào một khu vườn ngập tràn hoa phù dung đủ màu sắc. Hương hoa thấm vào mũi, tôi chợt thấy hoảng hốt, nơi này thật giống Tử viên, gấm hoa rực rỡ trước mắt, gió xuân ấm áp phú quý thanh bình.

“Sợ à?” Đoàn Nguyệt Dung chợt nói vào tai tôi: “Tông chủ Nguyên Thanh Giang của cô là kẻ thù không đội trời chung với hắn, cô nói xem, hắn sẽ xử lý cô thế nào?”

Vành tai hơi ngứa, tôi kìm lại ý nghĩ đẩy y ra, thản nhiên đáp: “Vậy ngươi định chia sẻ quốc gia với hắn, cùng hắn giết hại đồng bào của ngươi sao?”

Nụ cười độc ác của y lập tức biến mất, y nheo mắt nhìn tôi một hồi.

Đi tới nơi phù dung nở rộ nhất thì thấy một thanh niên trên dưới ba mươi quay lưng về phía chúng tôi, đang tập trung luyện bắn tên. Hắn mặc thường phục bằng gấm Thục, trên áo thêu hoa phù dung phú quý, tay nghề cực kỳ khéo léo. Đằng sau là một cô gái mặc hoa phục, tuy ăn vận đơn giản nhưng mặt mày thanh tú, xinh đẹp, hai tay nâng bao tên, dáng vẻ rất kính cẩn.

Xuyên Bắc song sát cung kính quỳ xuống: “Xuyên Bắc song sát đã đưa Đoàn thế tử và Hoa tiểu thư tới.”

Người thiếu niên đang luyện tiễn kia quay người lại, nhẹ nhàng đưa cung tên cho cô gái mặc hoa phục.

Thoạt nhìn, dung mạo nam tử này chỉ ở mức đoan chính, bộ râu được cắt sửa ngay ngắn, phải miễn cưỡng mới gắn được với chữ “đẹp”, thế nhưng nơi đầu mày lại có khí khái bừng bừng, cười nhạt một cái, nét phong lưu ẩn hiện, giơ tay nhấc chân đều mang theo mị lực quyền quý.

Hắn làm lễ chào với Đoàn Nguyệt Dung, Đoàn Nguyệt Dung cười đáp lễ, vào ngồi trong vườn hoa. Tôi và Xuyên Bắc song sát bị ngăn ở ngoài, vì cách rất xa, tôi không nghe rõ bọn họ nói gì. Ngoài mặt hai người trò chuyện rất vui vẻ, nhưng đôi tay rót rượu liên tục của Dương Lục Thủy đã thoáng run, gương xinh đẹp lộ nét đau khổ, sau cùng càng lúc càng thê lương.

“Hoa tiểu thư, cô đừng sợ.” Phong Tùy Hộ nhỏ giọng an ủi. Vân Tòng Long lập tức quát khẽ: “Hổ nhi, ăn nói cẩn thận.”

Lời Phong Tùy Hổ như viên đá rơi vào lòng tôi, tức khắc, tôi nảy ra ý kiến.

Lúc này, một người hầu bước tới truyền tôi đi vào. Tôi hạ quyết tâm, cúi đầu đi vào. Tôi cố ý để thân người run rẩy, răm rắp đi theo. Người hầu kia đưa tôi vào xong bèn lui ra ngoài. Tôi lặng lẽ ngẩng dầu, chỉ thấy Đậu Anh Hoa đang ngồi ghế trên, Đoàn Nguyệt Dung cũng trầm tư, còn Dương Lục Thủy thì rưng rưng nước mắt.

Tôi đứng đó không nói câu nào, cô gái mặc hoa phục kia quát khẽ: “Gặp Đậu tướng gia, sao không quỳ xuống?”

“Tuyên Khương, đừng làm Như phu nhân của Đạp Tuyết công tử sợ hãi.” Giọng nói trầm ấm của Đậu Anh Hoa truyền tới, khiến người ta không thể tin hắn chính là kẻ đã bức tử Trưởng công chúa, mưu toan  cướp ngôi kia. Tôi quỳ rạp xuống đất, cả người co lại, run rẩy, hoảng sợ ngước lên. Đậu Anh Hoa cười bảo tôi: “Người dưới làm phu nhân kinh sợ, mong phu nhân thứ tội, mời phu nhân mau đứng lên.”

Tôi quỳ ở đó không dám thốt lời, nước mắt trào ra khóe mắt

Đậu Anh Hoa ra hiệu cho người bên cạnh tới đỡ tôi dậy. Hai nha hoàn đi qua kéo tôi dậy, sau đó bất giác nhíu mày. Cô gái tên Tuyên Khương kia chỉ vào quần tôi, nói: “Bẩm Tướng gia, nữ tử kia sợ tới nỗi tiểu ra quần rồi.”

Đậu Anh Hoa hơi nhíu mày, tỏ vẻ thất vọng: “Vậy dẫn phu nhân xuống đổi xiêm y trước đi.”

Trên ghi chép, từng có người dùng mấy từ “chuyên quyền độc đoán” để hình dung Đậu Anh Hoa. Nguyên Phi Bạch cùng từng tranh thủ kể qua với tôi, nói người này không chỉ độc đoán mà còn cực kỳ nham hiểm, chính là mối họa đối với Nguyên gia. Người đời sau cho rằng những đặc điểm này của Đậu Anh Hoa là vũ khí sắc bén trong cuộc đời chính trị của hắn nhưng nó cũng là thứ trí mạng. Khi đó, vì muốn trốn chạy, tôi giả vờ thành một nữ tử nhát gan, vô dụng, sợ hãi tới mức tè ra quần để lừa gạt Đậu Anh Hoa. Một quý nhân như hắn tất nhiên sẽ thấy chán ghét, sai người dẫn tôi đi, thậm chí còn không thèm liếc tôi thêm một cái. Vậy nên vài năm về sau, tôi chỉ đổi quần áo khác, hắn đã không nhận ra tôi rồi.

Nhưng sự kiện này cũng trở thành trọng tâm để các nhà sử học  ngày sau tranh luận về Trinh Tĩnh hoàng hậu.

Những người ủng hộ tôi nhiệt liệt thì khen ngợi trong cuốn Trinh Tĩnh hoàng hậu liệt truyện: … Hoàng hậu trí tuệ, gan dạ, trấn định, giả vờ sợ sệt, tầm thường. Tên giặc thấy chán ghét, sai người đỡ xuống, còn hỏi người bên cạnh: “Người đàn bà đó thật sự là ái thiếp của Đạp Tuyết sao?” Người dưới đáp phải, tên giặc yên tâm tặng Hậu cho Đoàn vương, đến lúc nhìn thấy Thịnh liên áp hí đồ mới biết Hậu không phải người thường. Song họ Đoàn đã dẫn theo Hậu chạy xa ba trăm dặm, cho người đuổi theo cũng không kịp. Tám năm sau, Thế Tổ tiến đánh Cẩm thành, giặc thua trận, than rằng tiếc lúc đầu không thể giữ Hậu lại làm con tin…

Mà đám đối thủ chính trị của tôi lại mắng trong Đậu thị Tả truyện: Gian phi miệng hùm gan sứa, hèn nhát vô năng, bị bắt tới Cẩm thành. Giặc vừa triệu tới, Phi đã hoảng hồn, tiểu cả ra người. Giặc cười, nói rằng: “Đạp Tuyết có mắt như mù!”, Phi khóc lóc, dâng Thịnh liên áp hí đồ lên. Giặc cười giễu: “Phụ nữ cạnh ta nhiều như cỏ, người tài hoa như ngươi có rất nhiều, kẻ có phong thái hơn ngươi lại càng nhiều, thấy ngươi biết hầu hạ thì tặng lại cho họ Đoàn, vừa lúc lưu lại tính mạng cho ngươi.” Phi tham sống bèn đồng ý, giặc bèn tặng cho Đoàn vương, lấy đó sỉ nhục công tử…

Xuyên Bắc song sát có chút kinh ngạc nhìn tôi bị hai nha hoàn đỡ đi thay quần áo.

Mùng năm tháng ba năm Vĩnh Nghiệp thứ ba, Đoàn Nguyệt Dung cùng Đậu Anh Hoa lập lời thề Cẩm thành, Đậu Anh Hoa bằng lòng giúp Đoàn Nguyệt Dung chống lại Quang Nghĩa vương, sau khi lập quốc phải tiến cống mười năm, giúp phe Tây Nam diệt Nguyên thị. Dương Lục Thủy ở lại Đậu gia làm con tin, Đậu Anh Hoa cho rằng tôi chỉ là kẻ nhát gan vô dụng, vì muốn sỉ nhục Nguyên Phi Bạch và gia tăng thù hận giữa Đoàn thị và Nguyên thị, cộng thêm thỉnh cầu của Đoàn Nguyệt Dung, hắn bèn sảng khoái tặng tôi cho Đoàn Nguyệt Dung.

Ngày đó, có hai người phụ nữ cực kỳ nổi danh. Thái thú Đông Ngô Trương Chi Nghiêm cưới được đệ nhất mỹ nữ Cô Tô, Lạc Ngọc Hoa. Có người nói, vị phu nhân này dung mạo như tiên, cực kỳ thích châu báu, đặc biệt là ngọc Đông châu. Trương Chi Nghiêm yêu chiều nàng, thu thập Đông châu vốn hiếm thấy ở khắp dân gian về tặng nàng, chỉ để đổi lấy một nụ cười. Vì vậy người ta bèn gọi vị phu nhân đó là Hoa Đông phu nhân, hay là Đông Châu mỹ nhân.

Vị còn lại chính là nữ tử đã vang danh thiên hạ vì một bức “sen nở vịt giỡn nước” của Đạp Tuyết công tử, tôi, Hoa thị Mộc Cẩn. Bởi Đạp Tuyết công tử sống tại Tần Xuyên là phía tây của Đông Đình, vì vậy tôi bị gọi giễu thành Hoa Tây phu nhân. Tận tới lúc đó, hành tung của Hoa Tây phu nhân mới truyền khắp thiên hạ.

Ngày tiếp theo, Đậu Anh Hoa tiễn biệt Đoàn Nguyệt Dung, phái năm mươi kỵ binh tinh nhuệ hộ tống y tới Kiềm Trung Bá châu. Ngày xưa, Kiềm Trung là nơi khởi nguồn của Bạch tộc Dự Cương gia. Có người nói, tổ tiên của Dự Cương gia vốn tại Bá châu. May mà vẫn còn Mông Chiếu đóng quân ở Bá châu, cùng lão vương gia đang thập tử nhất sinh kia chờ Đoàn Nguyệt Dung trở về.

Tôi thay một bộ váy áo sạch sẽ màu xanh nhạt, im lặng ngồi trên ngựa. Đoàn Nguyệt Dung mặc đồ cưỡi ngựa bằng gấm Thục, gương mặt cũng được chỉnh trang lại, nhìn qua anh khí bừng bừng, mắt tím chưa cười đã rực rỡ. Y cho ngựa đi qua, cố tình cúi xuống bên vai tôi, làm bộ thân thiết: “Hôm qua cô diễn tốt lắm. Không ngờ Đậu Anh Hoa lại hỏi ta, có phải ngày nào cô cũng tiểu lên người ta không.” Dứt lời, y cười phá lên. Tôi dè dặt nghiêng người, tránh khỏi hơi thở của y, nhưng y lại kéo tay áo tôi: “Cô đoán xem, Đạp Tuyết công tử nghe tin Đậu Anh Hoa tặng ái thiếp của hắn cho ta, hắn sẽ làm gì?”

Dương Lục Thủy đứng bên cạnh Đậu Anh Hoa, quan sát chúng tôi, đôi mắt lóe lên lửa giận, nhưng khi ả tới gần thì lại trở về bộ dạng dịu dàng như nước, rơi lệ từ biệt Đoàn Nguyệt Dung.

Tôi im lặng, trong lòng lại thấy hối hận, nếu ngày đó ngoan ngoãn nghe lời Phi Bạch tới Uyển thành ở Hà Nam thì đâu đến mức phải diễn trò với sói thế này!

~*~

(*) Xuân dạ hỉ vủ của Đỗ Phủ. Người dịch: Nam Trân