Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 67: Tiểu thuyết đều gạt người




Chạng vạng tối thôn dân nhận được tin là ngày mai Áo Cổ Đinh sẽ dẫn một đội rời thôn tìm kiếm thủ hạ, mà đội đi săn cùng nhóm thôn dân sẽ tiếp tục ở lại thôn.

Tin tức này vừa ra thì mọi người lập tức xôn xao, không khí khủng hoảng lan tràn, cảm giác bị vứt bỏ lan khắp toàn thân.

Ai cũng biết chỉ có Áo Cổ Đinh có thể giết trùng cấp sáu, thế nhưng nếu Áo Cổ Đinh dẫn một nhóm đi thì ai sẽ chống lại trúng cấp sáu đây?

Người bị lưu lại chỉ có thể chờ chết.

"Trưởng thôn, tôi muốn đi cùng Áo Cổ Đinh." Đột nhiên có người giơ tay lo lắng nói, cứ như sợ bị vứt bỏ lại thôn.

Nhóm thôn dân khác cũng nhanh chóng đoán được mục đích của người nọ, vì không muốn phải ở lại thôn nên mọi người bắt đầu chen lấn, muốn tranh thủ giành suất đi cùng Áo Cổ Đinh, ai cũng không nguyện ý lưu lại thôn, mấy con trùng biến dị cấp sáu đáng sợ kia căn bản không có ai giết được.

Quảng trường an an tĩnh tĩnh hiện giờ giống như cái chợ, ồn ào không chịu nổi, trưởng thôn cũng bị nháo tới đau đầu, vội vàng vung tay quát: "Nói cái gì vậy, tất cả im hết cho tôi."

Mặc dù rất cấp bách nhưng mọi người vẫn im lặng, chỉ có chút nóng nảy dáo dác tìm kiếm bóng dáng Áo Cổ Đinh.

Chu Bách Triết ngồi một bên, cảm thấy đầu nhức ong ong.

Trưởng thôn nhìn một vòng, chậm rãi nói: "Chuyện ai sẽ đi tôi đã lên danh sách rồi, chuyện này sớm đã quyết định, không phải ai muốn đi là đi."

Sắc mặt nhóm thôn dân ảm đạm, trái tim đập thình thịch, sợ mình là người phải lưu lại.

Trưởng thôn lấy một tờ giấy trong túi áo ra: "Tiếp theo tôi đọc tên ai thì người đó chính là thành viên trong đội tìm kiếm."

Mọi người ngừng thở, chờ đợi.

"Thứ tự người trong đội tìm kiếm là... A Ngưu, còn có Tiểu Trương..." Trưởng thôn đọc một cái tên thì có người vui sướng kêu thành tiếng, rất nhanh, danh sách đã đọc xong, tổng cộng có hai mươi dị năng giả bị chọn trúng.

Những người còn lại nhất thời nhao nhao: "Trưởng thôn, A Ngưu đi tôi không có ý kiến, thế nhưng Tiểu Trương thì thực sự quá bất công, thực lực của nó yếu như vậy, có đi cũng chịu chết thôi."

Sắc mặt trưởng thôn sa sầm: "Tiểu Trương là người chạy nhanh nhất thôn, cũng là người có năng lực phản ứng nhanh nhất, để nó đi là lựa chọn tốt nhất."

Vốn Tiểu Trương vẫn còn chút lúng túng bất an, cậu cảm thấy thực lực của mình quá yếu, không nên bị chọn, thế nhưng những lời của trưởng thôn làm cậu cảm động không thôi, vành mắt cũng đỏ ửng.

Lời này cũng làm thôn dân á khẩu, biểu tình ủ rũ như đưa đám, xong rồi, tất cả mọi người sẽ phải chết ở đây.

Lúc này trưởng thôn nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Chờ Áo Cổ Đinh đại nhân đi rồi, trùng biến dị sẽ không còn tập kích thôn nữa, bởi vì mục đích của chúng là giết chết Áo Cổ Đinh đại nhân, vì thế mấy ngày này thôn sẽ rất an toàn.

Vừa mới tuyệt vọng thì đảo mắt một cái đã tràn trề hi vọng, cảm giác phập phồng này làm thôn dân thở không nổi, tim cũng ngừng đập vài giây, đến bây giờ vẫn còn nảy thình thịch.

Trưởng thôn thì vẫn bình tĩnh như cũ, làm như không hay biết gì với biểu hiện nghiến răng nghiến lợi của thôn dân.

Trưởng thôn tuyệt đối cố ý!

Nhóm thôn dân thật sự rất tức giận, thế nhưng dưới uy vọng của trưởng thôn thì chỉ có thể làm như không có việc gì.

Thế nhưng vẫn có thôn dân nghi hoặc giơ tay hỏi: "Trưởng thôn, này là thật sao? Lỡ như có trùng triều xuất hiện thì sao?"

Nếu thật là vậy thì...

Nếu Áo Cổ Đinh đại nhân rời thôn là trùng triều hoàn toàn biến mất thì chẳng phải là mọi người đều vui sao?

Nhất thời, thôn dân bắt đầu nôn nao vui sướng.

Càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý hay.

Nghĩ như vậy, mặc dù hô hấp của nhóm thôn dân có chút dồn dập nhưng biểu tình lại có chút khó xử.

Để Áo Cổ Đinh rời đi như vậy không phải là đuổi đi sao...

Áo Cổ Đinh đã nhiều lần trợ giúp thôn xua đuổi trùng triều, qua cầu rút ván như vậy thực sự có chút vô nhân tính.

Thế nhưng trong thôn có tới mấy trăm miệng ăn, không thể chỉ vì Áo Cổ Đinh mà chết được, suy nghĩ một hồi, mọi người đều hiểu lựa chọn nào tốt hơn.

Nháy mắt, thôn dân có có chút chần chừ, do dự.

Lương tâm của bọn họ căn bản không thể tiếp nhận chuyện như vậy.

Ngay lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Chẳng lẽ mấy người quên rồi à, lúc Áo Cổ Đinh đại nhân chưa xuất hiện thì thôn đã xuất hiện rất nhiều lần trùng triều rồi, mỗi lần đều nguy hiểm hơn lần trước."

Âm thanh non nớt có kèm theo chút tức giận.

Chu Bách Triết nhìn sang, thoáng chốc kinh ngạc không thôi, bởi vì chủ nhân của âm thanh kia chính là Tiểu Tây, chính là Tiểu Tây bởi vì kích phát dị năng thất bại mà thân thể lại càng yếu ớt hơn.

Lúc này mọi người mới nhớ lại chuyện trước kia, quả thực cấp bậc của các lần trùng triều đang dần dần biến hóa, mới đầu là bậc một, dần dần thăng lên cấp bốn, nếu không phải con trùng biến dị cấp năm kia bị Áo Cổ Đinh giết chết thì người toàn thôn đã chết hết khi đó rồi, làm gì có cơ hội thăng cấp lên cấp ba như bây giờ.

Mà hết thảy thay đổi đều nhờ Ớt đại vương cùng Áo Cổ Đinh đại nhân mang tới.

Ớt đại vương cùng Áo Cổ Đinh là ân nhân cứu mạng thôn, thế nhưng ngay vừa nãy bọn họ lại nghĩ tới chuyện đuổi Áo Cổ Đinh đại nhân đi, thân là dị năng giả lại có ý nghĩ xấu xa như vậy thực sự quá mất mặt.

Nhất thời tất cả mọi người đều cúi đầu che giấu đi sự xấu hổ.

Nháy mắt này, có lẽ thôn dân không nhận ra bọn họ đã hoàn toàn tiếp nhận Áo Cổ Đinh, không còn xem anh là người ngoài không đáng tin nữa.

Dĩ nhiên, chuyện này không liên quan tới chuyện bọn họ sùng bái Áo Cổ Đinh đại nhân.

Sau khi chuyện đã định, thôn dân bắt đầu bận rộn, tỷ như gia tăng hệ thống phòng ngự, bố trí cạm bẫy.

Trưởng thôn có nói, sau khi Áo Cổ Đinh đại nhân đi rồi, mặc dù trùng biến dị cấp sáu không xuất hiện nhưng cấp ba cấp bốn thì rất có khả năng sẽ xuất hiện.

Bất quá đối với thôn dân đã thăng lên cấp ba thì bọn họ hoàn toàn có thể kết hợp giết chết trùng biến dị cấp bốn, còn cấp năm, mặc dù đánh không lại nhưng có thể hợp sức đánh lui nói, kéo dài đến khi Áo Cổ Đinh đại nhân dẫn người quay lại.

Quan trọng nhất là Ớt đại vương căn bản không đi, Ớt đại vương sẽ ở lại thôn cùng mọi người chống lại trùng triều.

Chu Bách Triết ngồi trên bậc thang nhịn không được than thở, vốn cậu cũng muốn đi cùng Áo Cổ Đinh nhưng cậu thật sự không bỏ được thôn dân.

Nếu cậu còn ở thôn thì ít nhiều gì cũng có thể hỗ trợ tinh thần, có thể ném bom ớt cay chết đám trùng, nếu cậu cũng đi, dựa vào nhóm thôn dân tự sinh tự diệt thì không biết sẽ chết bao nhiêu người.

Với lại nơi này còn có rất nhiều đứa nhỏ cùng phụ nữ mang thai, còn có người già và người bình thường không có dị năng như Tiểu Tây, những người này cần được bảo hộ, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất.

Chu Bách Triết thở dài, từ khi sống lại tới nay cậu vẫn luôn ở trong thôn, chưa từng ra ngoài xem thử, cũng không biết thế giới bên ngoài rốt cuộc có dạng gì, mặc dù trưởng thôn vẫn luôn nghĩ rằng tinh cầu này không còn nhân loại khác sinh tồn.

Thế nhưng Chu Bách Triết cảm thấy có lẽ còn kiến trúc thành thị của nhân loại trước khi rời đi.

Cậu rất tò mò với kiến trúc tương lai, cũng không biết có phải có phi thuyền bay lượn khắp nơi hay cơ giáp này nọ hay không.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Chu Bách Triết sáng lên, vấn đề này có lẽ thôn dân không thể giải đáp, thế nhưng Áo Cổ Đinh từ tinh cầu khác tới đây thì nhất định biết rõ đáp án.

Áo Cổ Đinh ngồi trên ghế lặng lặng lau chùi kiếm laser, thanh kiếm này đã bầu bạn với anh từ rất lâu rồi, mặc dù tính năng cùng năng lực sớm đã bị đào thải nhưng anh không hề nghĩ tới chuyện đổi mới.

Có lẽ vì thanh kiếm này là nhân chứng cho những chiến công hiển hách anh đạt được.

Suy nghĩ dần dần bay xa, trong đầu Áo Cổ Đinh hiện lên một bóng dáng màu xanh lá cây, cây ớt nhỏ có lai lịch vô cùng thần bí, quan trọng nhất là trên người nó xuất hiện quá nhiều thứ thần kỳ, lại toàn là những thứ căn bản không có khả năng phát sinh.

Tỷ như bom ớt, tỷ như năng lực thần kỳ có thể chữa trị vết thương, hiển nhiên còn có năng lực vô cùng đáng sợ là hỗ trợ dị năng giả thăng cấp.

Nếu để các chiến sĩ có được thứ lá cây này thì nói không chừng có thể thuận lợi thăng cấp, có thể chiến đấu tốt hơn, sẽ không vì chiến đấu với trùng biến dị cấp cao mà thương vong nặng nề nữa.

"Áo Cổ Đinh..."

Bên tai truyền tới âm thanh đặc biệt thanh thúy lại trương dương.

Áo Cổ Đinh lấy lại tinh thần, nhàn nhạt hỏi: "Hử?"

Chu Bách Triết leo lên bàn, biểu tình thần thần bì bí nói: "Tôi hỏi anh chút chuyện."

Áo Cổ Đinh gật đầu, trầm giọng nói: "Em hỏi đi."

Chu Bách Triết cố đè nén rạo rực trong lòng: "Bên chỗ anh có cơ giáp không?"

Cơ giáp?

Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên chút kinh ngạc, anh không ngờ cây ớt nhỏ lại biết cả chuyện này.

Cơ giáp chỉ có ở tinh cầu A mà thôi, những tinh cầu khác căn bản không có, càng miễn bàn là tinh vực lạc hậu này.

Một cây ớt ở địa cầu cổ rõ ràng chưa từng đi tới tinh vực khác làm sao biết được chuyện này?

Chu Bách Triết kéo kéo Áo Cổ Đinh, thúc giục: "Mau nói a, bản đại vương tò mò sắp chết rồi đây này."

Áo Cổ Đinh lấy lại tinh thần, âm thanh không nghe ra tâm tư: "Có."

Ánh mắt Chu Bách Triết sáng lên, nước miếng suýt chút nữa đã rơi tí tách, âm thanh có chút hưng phấn: "Cơ giáp có phải rất suất không, có thể bay trên trời, còn có súng laser này nọ."

Áo Cổ Đinh gật đầu: "Chế tạo súng laser rất khó khăn nên phải có chứng nhận cơ giáp cho hoàng gia ban hành mới được sử dụng."

Chu Bách Triết trợn tròn mắt: "Không phải chứ?"

Nói vậy... người có thể sử dụng cơ giáp không phải rất ít sao?

"Không quá ít chứ còn gì nữa, chỉ có ba người có thể điều khiển cơ giáp thôi." Áo Cổ Đinh trả lời.

Chu Bách Triết lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình cư nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng, khó hiểu hỏi: "Sao lại chỉ có ba người?"

Áo Cổ Đinh nhướng mày: "Kỹ thuật chế tạo cơ giáp chưa thuần tục, hơn nữa căn bản không có người điều khiển, hiện tại ba người này cũng chỉ có thể điều khiển cơ giáp được tầm mười phút mà thôi, lố một giây sẽ phát sinh tác dụng phụ cực kỳ tai hại."

Chu Bách Triết: "..."

Này khác với tiểu thuyết a... khoa học kỹ thuật của thế giới tương lai sao lại cùi bắp như vậy a.

Tiểu thuyết quả nhiên đều là gạt người.

...*...