Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 68: Chó được thả xích




Áo Cổ Đinh dẫn đội tìm kiếm rời đi, thôn dân tới đưa tiễn, ngàn lời vạn chữ hóa thành một tiếng bảo trọng.

Đoàn người Áo Cổ Đinh dần dần đi xa, chỉ để lại bóng lưng ngày càng mơ hồ trong tầm mắt thôn dân, sau đó chầm chậm biến mất.

Toàn bộ quá trình, Chu Bách Triết hiếm khi nghiêm túc, trịnh trọng nói một câu:"Ra ngoài hết thảy đều phải cẩn thận."

Dứt lời, cậu trực tiếp kích phát vài quả ớt chỉ thiên, vừa khóc vừa nói: "Cái này coi như quà đồng hành tôi tặng cho anh, bảo trọng."

Biểu tình thờ ơ của Áo Cổ Đinh nháy mắt biến mất, trầm giọng nói: "Cám ơn."

Anh từ trong lòng lôi ra một chiếc khăn tay, cẩn thận bọc số ớt lại rồi trân trọng đặt vào lòng.

Cả quá trình lưu loát sinh động, phảng phất như không phải mới làm lần đầu.

Thôn dân há to miệng, vừa khiếp sợ lại vừa bội phục, vị Áo Cổ Đinh đại nhân này quả nhiên không hổ là cường giả, không giống như người bình thường, quả ớt đáng sợ như vậy, đứng cách ba mét đã cảm thấy cay mắt, sặc sụa tới ho khan, ứa nước mắt.

Nhìn Ớt đại vương đi, ớt này do Ớt đại vương kết trái mà bản thân nó còn bị cay, đến giờ vẫn còn khóc thảm kia kìa, thế nhưng vị Áo Cổ Đinh đại nhân này hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hơn nữa thoạt nhìn rất thích mấy quả ớt này.

Này quả thực...

Nháy mắt, thôn dân lại càng khâm phục Áo Cổ Đinh hơn nữa, đại nhân thực sự quá trâu bò.

...

Sau khi Áo Cổ Đinh đi rồi, thôn làng lại bắt đầu bận rộn, trừ bỏ thời gian ăn cơm, nghỉ ngơi và ngủ, mọi người tranh thủ từng phút từng giây cố gắng luyện tập kỹ xảo chiến đấu.

Giống như người máy được lên dây cót cắm đầu rèn luyện, thế nhưng hăng quá hóa dở, Chu Bách Triết tìm trưởng thôn, ẩn ý nói chuyện này, hi vọng cho dù cấp bách thế nào cũng phải kết hợp học tập rèn luyện đúng cách, không thể quá gò ép bản thân, ít nhất cũng phải có thời gian nghỉ ngơi.

Từ khi biết Chu Bách Triết là tổ tiên, trưởng thôn căn bản không có thứ gọi là lập trường, hoàn mỹ thông suốt phương châm, hết thảy những gì tổ tiên nói là đúng, nhất định phải nghe theo!

Đối với lời đề nghị của Chu Bách Triết, trưởng thôn nhanh chóng phân phó, rất nhanh sau đó thôn nhân đã nhận được lệnh của trưởng thôn, phải nghỉ ngơi một tiếng.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong mọi người lại khẩn trương tiến hành huấn luyện, Chu Bách Triết rất hài lòng, thôn dân nỗ lực như vậy, cậu không thể tụt lại phía sau được.

Hiện giờ cậu đã có thể điều khiển cùng lúc hơn trăm ớt tiểu đệ, thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, đối với đám trùng biến dị ùn ùn kéo tới kia mà nói chỉ là một cọng lông trâu mà thôi, không đáng nhắc tới.

Tinh thần lực có thể thông qua huấn luyện từ từ tăng trưởng, đó là định lý mà Chu Bách Triết sớm đã nghĩ ra được, đội trưởng đội săn không đi theo Áo Cổ Đinh mà ở lại thôn, dù sao toàn thôn chỉ có ông có cấp bậc cao nhất, cần lưu lại bảo vệ thôn.

Lúc này, đội trưởng đội săn tìm tới Chu Bách Triết, ngượng ngùng biểu thị muốn luyện tập tinh thần lực nhưng không đúng cách nên đặc biệt tới xin giúp đỡ.

Chu Bách Triết rất có hảo cảm với đội trưởng đội săn, vì thế cũng không giấu diếm phương pháp rèn luyện tinh thần lực, kỳ thực có nhiều người biết dùng tinh thần lực là chuyện tốt.

"Cẩn thận cảm thụ, có phải có một cổ sức mạnh đang di động không? Phải học được cách khống chế chúng." Chu Bách Triết chia sẻ kinh nghiệm của mình với đội trưởng.

Biết những tri thức quý báu này có được từ trải nghiệm thực tế của Ớt đại vương, đội trưởng đội săn dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, ông giống như miếng bọt biển điên cuồng hấp thu những kiến thức mới mẻ độc đáo này.

Chỉ là điều khiển tinh thần lực căn bản không phải biết phương pháp là làm được ngay, đội trưởng đội săn vẫn luôn thất bại, cỗ tinh thần lực kia giống như một con mèo ngạo kiều, không quản ông gọi thế nào cũng không thèm đáp lại, có lúc thúc ép còn bị phản kháng.

Chu Bách Triết trấn an: "Đừng gấp, ông đã quen dùng kiếm laser để kích phát dị năng trong nhiều năm nên chưa thuần thục thôi, chỉ cần bền bỉ luyện tập, chầm chậm sẽ điều khiển tinh thần lực được thôi."

Nếu là trước kia có lẽ đội trưởng đội săn sẽ cảm thấy Ớt đại vương đang an ủi mình mà thôi, dù sao thì cấu tạo cơ thể của thực vật cũng không giống nhân loại, điều Ớt đại vương làm được, nhân loại chưa chắc làm được.

Thế nhưng bây giờ Áo Cổ Đinh đại nhân rõ ràng cũng điều khiển được tinh thần lực, hơn nữa còn lợi hại hơn Ớt đại vương, khả năng khống chết còn xuất sắc hơn.

Vì thế những điều mà Ớt đại vương chỉ dẫn, đội trưởng đội săn gật mạnh đầu, ý chí chiến đấu cũng dâng lên hừng hực.

Áo Cổ Đinh đại nhân rất lợi hại, có lẽ cả đời này ông cũng không đuổi theo kịp chứ đừng nói tới chuyện vượt qua, thế nhưng có vài chuyện, nếu mình không cố gắng thì làm sao biết được là có thể thành công hay không?

Chạng vạng tối, thôn dân cũng không về nhà nghỉ ngơi mà tập trung ở quảng trường, vừa hóng mát vừa trò chuyện, thời tiết mùa hè nóng bức, vị trí trung tâm quản trường có một cây đại thụ che trời, cành lá xum xuê, rất nhiều thôn dân thích ngồi dưới bóng cây uống trà nói chuyện phiếm.

Cảm giác có chút oi bức nháy mắt bị xua tan, làn gió nhẹ nhàng thổi tới mang tới cảm giác mát mẻ.

Chu Bách Triết nằm trên tảng đá, tay gối sau đầu, hai chân bắt chéo, đặc biệt thích thú híp mắt nhìn lá cây, từ khe hở có thể nhìn thấy bầu trời loang lổ lấp lánh muôn vì sao.

Cuộc sống như vậy thực sự quá thoải mái.

Chu Bách Triết chầm chậm nhắm mắt lại, ý thức trở nên mông lung, lúc chuẩn bị gặp Chu Công trong mộng thì nghe thấy tiếng ken vang dội, âm thanh chói tai hệt như một lưỡi dao sắc bén cắm phập vào tim mọi người.

Đội trưởng đội săn biết rõ ý nghĩa của tiếng kèn này, ông nhanh chóng đứng dậy, rút kiếm laser: "Trùng triều tới!"

Những thôn dân khác cũng nhanh chóng phản ứng, vội vàng rút kiếm laser chạy tới cổng thôn, vài người vẫn còn chút bối rối.

Lần này không có Áo Cổ Đinh đại nhân ở, cũng không biết mọi người có thành công đẩy lui hoặc diệt trừ trùng triều không nữa.

Tất cả mọi người đều không nắm chắc, bản thân Chu Bách Triết cũng không nắm chắc.

Chỉ cần con dẫn đầu trùng triều lần này không phải cấp năm hay cấp sáu thì bọn họ có hi vọng tiêu diệt đám trùng biến dị kia.

Xa xa, trùng biến dị rậm rạp chi chít nhanh chóng chạy tới, con dẫn đầu khá lớn, lớp vỏ đen nhánh bóng loáng làm người ta nhịn không được nghĩ tới chắc hẳn nó được ăn uống rất đầy đủ mới phát triển hoàn mỹ đến vậy.

Chu Bách Triết cũng không nhàn rỗi, lập tức triệu hội rất nhiều ớt tiểu đệ từ vườn rau chạy tới hỗ trợ thôn dân giết địch, lần này nhóm ớt tiểu đệ rõ ràng lớn hơn trước kia, cành lá xum xuê non mềm như sắp nhỏ ra nước, thoạt nhìn vô cùng rắn chắc, lực sát thương cũng lớn hơn trước.

Này cũng nhờ nhóm thôn dân tỉ mỉ chăm sóc, cây ớt vốn rất dễ trồng nhưng vì người trong thôn không quá coi trọng nên chỉ tùy tiện tưới nước rồi mặc nó tự sinh tự diệt.

Thế nhưng bây giờ không giống.

Từ khi biết Ớt đại vương cần dùng rất nhiều ớt chỉ thiên, bọn họ tự nhiên sẽ thay đổi thái độ, chăm chỉ vun bón, nào là đất dinh dưỡng cùng đủ loại phân bón, không bỏ sót chút gì, hiện giờ chỉ mới hơn mười ngày mà đám ớt đã hoàn toàn thay đổi, sung sức cứ như đổi thành một cây ớt khác.

"Biết là trùng cấp mấy không?" Trưởng thôn liếc nhìn đội trưởng đội săn, dò hỏi.

Trong số thôn dân chỉ có đội trưởng có kinh nghiệm đối kháng trùng biến dị phong phú nhất, cũng chỉ có ông có thể phán đoán cấp bậc của trùng biến dị từ cấp năm trở xuống.

Còn từ cấp năm trở lên thì không có cách nào phán đoán, bởi vì chỉ cần liếc nhìn trùng biến dị thôi đã bị uy áp chênh cấp vô cùng đáng sợ chấn kinh bất tỉnh.

Uy áp cấp bậc vĩnh viễn là thứ vũ khí đáng sợ nhất.

Vì thế cho dù bạn muốn liều mạng giết chết trùng biến dị cũng không có khả năng, bởi vì chỉ cần khí tức thôi nó đã có thể làm bạn trực tiếp ngã quỵ xuống đất.

Đó là nan đề mà tất cả dị năng giả đều đau đầu, khổ sở tiếp nhận.

Nào có ai muốn khuất phục dưới uy áp của trùng biến dị, thế nhưng đáng chết là loại uy áp đó lại làm nhân loại mất đi tinh thần chiến đấu.

Không quản thế nào, mọi người đều không hi vọng mình không chiến mà bại.

Sau khi phân tích, đội trưởng đội săn nói: "Là trùng biến dị cấp bốn."

Thôn dân nghe vậy thì nhịn không được thở phào một hơi.

May quá, thực may quá, không phải trùng biến dị cấp sáu.

Từ lâu rồi bọn họ đã dư khả năng đối phó trùng biến dị cấp bốn, vì thế thôn dân không quá khẩn trương với lần trùng triều này nữa, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, sẵn sàng đón địch, đợi lệnh của trưởng thôn.

Có lẽ vì chỉ số thông minh không cao bằng trùng biến dị cấp sáu, sức chịu đựng cũng kém, căn bản không đủ kiên nhẫn, trùng biến dị cấp bốn há miệng gào thét ra lệnh trùng triều tấn công.

Chu Bách Triết thấy vậy cũng lập tức điều khiển nhóm ớt tiểu đệ xông lên không chút lưu tình chọt mù mắt đám trùng, tiếng gào thảm thiết vang lên khắp bầu trời.

Nhóm thôn dân bị tiếng gào thảm thiết của lũ trùng kích thích nhiệt huyết sôi trào, họ nắm chặt kiếm laser chỉ hận không thể lập tức xông lên, thế nhưng trưởng thôn chưa ra lệnh nên bọn họ chỉ có thể cố kiềm nén ý niệm này.

Trên chiến trường, mặc dù không có trùng biến dị chết nhưng có rất nhiều con bị thương, bởi vì bị mù nên chúng hoảng loạn điên cuồng công kích hết thảy xung quanh.

Cho dù trùng biến dị cấp bốn lệnh cho chúng ngừng công kích cũng không hiệu nghiệm, chỉ số thông minh của trùng biến dị vốn không cao, đại đa số đều hành động theo bản năng, lúc gặp nguy hiểm chúng sẽ ôm đầu chạy tán loạn.

Chu Bách Triết híp mắt, cảm thấy rất hài lòng với chiến tích của mình.

Lúc này, trưởng thôn hét to: "Tấn công!"

Thôn dân giống như chó được thả xích, lập tức lao lên.

Mỗi người gào to, tay giơ cao kiếm laser, điên cuồng công kích trùng biến dị, đám trùng biến dị này đã bị mù mắt, căn bản không có gì đáng sợ, phải giết hết! Giết!

Người cản giết người, thần cản giết thần.

Câu này chính là dành cho tình cảnh lúc này!

...*...