Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 88




Triệu quốc đã thoi thóp, Tần quốc trận chiến này khí thế tất thắng, cho dù là phía Triệu quốc cũng hiểu rất rõ tình hình. Liêm Pha cùng Lý Mục sau khi thương nghị, quyết định mạo hiểm lập mai phục, dẫn dụ quân Tần.

Đêm tối mưa lớn, gột rửa đồng ruộng hoang tàn vùng ngoại ô Hàm Đan, sắc đêm mịt mù, không thấy năm ngón.

Khước Hồ trước đó cùng Dịch Khương phối hợp ăn ý, mặc dù cùng Liêm Pha, Lý Mục giằng co nhưng không hề rơi vào thế hạ phong, chư vị tướng sĩ đều rất phục tùng chỉ thị của hắn. Cộng thêm khen ngợi của Tần vương khi trước, còn đặc biệt hạ lệnh, bảo chư vị phó tướng không được tự tiện chủ trương, toàn bộ đều phải nghe theo sắp xếp của chủ tướng.

Cho nên lúc Lý Mục dẫn binh mã đêm tối đột kích Tần doanh, Khước Hồ không giống như bình thường kịp thời né tránh mũi nhọn, ngược lại hạ lệnh chủ động nghênh chiến thì chúng tướng sĩ đều không có ai phản bác.

Muốn toàn lực xuất kích trong mưa to rất khó, Lý Mục đánh úp rồi chạy, người sáng suốt nhìn liền biết là bẫy rập dẫn dụ, nhưng Khước Hồ hạ lệnh cho toàn quân truy kích.

Trong thư Dịch Khương từng cảnh cáo hắn, Liêm Pha cùng Lý Mục hai người họ, một thận trọng một giảo hoạt, bất cứ chuyện gì cũng phải cân nhắc ba lần bảy lượt mới làm, nhưng hắn không làm theo, trái lại dẫn bốn mươi vạn quân Tần chủ lực công khai ùn ùn xông vào vòng mai phục.

Lúc đó có phó tướng quân phát hiện bất thường, nhiều lần nhắc nhở hắn, nhưng Khước Hồ bắt buộc tất cả mọi người đều phải nghe theo sắp xếp của mình, không được rút lui, hầm hầm hổ hổ đem bốn mươi vạn quân dẫn vào tử lộ.

Quân Tần rốt cuộc thiện chiến, quân số lại đông, bị trúng mai phục cũng không đến mức toàn quân bị diệt. Nhưng Khước Hồ dường như biến thành người khác, cách chỉ huy hoàn toàn không giống trước đây, lại liên tục hạ mấy quân lệnh lệch lạc, không dẫn đại quân còn sót lại phá vây xông ra mà ngược lại chặt đứt đường lui của họ, bị quân Triệu vây khốn trong khe núi, lương thảo không có.

Liêm Pha và Lý Mục há lại là người bỏ qua cơ hội, lập tức dẫn quân bao vây xung quanh phóng tiễn. Quân Tần bị chỉ huy của Khước Hồ làm rối loạn trận tuyến, trở thành cá nằm trong chậu, ác chiến mấy ngày, tử thương vô số.

Một phó tướng nhịn không được chửi mắng Khước Hồ lâm trận phản chiến, bị hắn một kém chém chết. Hành động này không thể ngăn được cơn phẫn nộ của chúng tướng sĩ, tiếng mắng chửi trái lại thay nhau vang lên.

Có một đội quân Tần liều chết xông ra, ngay trong đêm phái người bẩm báo về Hàm Dương.

Sáng sớm vừa dậy, ngoài cửa phủ tướng quốc các đại thần đã đứng đầy, người nào người nầy đều hỏi thăm đối sách. Dịch Khương không nhiều lời với họ, vội vàng lên xe ngựa vào cung.

Bốn mươi vạn đại quân gần như không còn, Hàm Dương nổi trận lôi đình, bệnh của Tần vương còn chưa khỏi, nhận được tin thì thổ huyết, nằm trên giường không dậy nổi.

Đầu nàng đau nhức vô cùng, đây là kết quả mà nàng vạn vạn không ngờ tới, Triệu quốc không chỉ không dễ dàng thu về tay, mà trận tỷ thí giữa nàng và Công Tây Ngô cũng sắp thua rồi.

Vì sao? Nàng nghĩ mãi không hiểu, Khước Hồ vẫn luôn hi vọng có thể kiến công lập nghiệp, thoát khỏi hàm cấp quý tộc cũ Nghĩa Cừ, chân chính trở thành một quan viên thượng tầng của Tần quốc, lần này là cơ hội tốt biết bao. Mặc dù chiến sự kéo dài đã lâu, nhưng thắng là chuyện tất nhiên, đây quả thực là công trạng được tặng không, vì sao hắn phải làm vậy?

Tần vương đã từ hành cung suối nước nóng Ly Sơn trở về ngay trong đêm, nghe nói dọc đường quay về liền bắt đầu thổ huyết, ngự y sứt đầu mẻ trán xin ông tay quay lại cũng không được, hiển nhiên là sợ hãi tới cực điểm.

Trong cung khung cảnh bi thương. Thái tử thân thể yếu ớt lắm bệnh gắng gượng tới thăm phụ thân, mấy người Tử Sở, Doanh Chính cũng không thiếu một ai. Lúc Dịch Khương tới cửa tẩm điện, bọn họ vừa mới rời đi, Tử Sở đi sau cùng, trông thấy nàng hắn vẫn như cũ không có sắc mặt tốt, nhưng Doanh Chính trò chuyện vài câu với nàng, có điều tình hình trước mắt không ổn, Dịch Khương trả lời mà có chút không yên lòng.

Tần vương vẫn chưa cho gọi Dịch Khương vào, Bạch Khởi đã xoải bước đi qua, trên người ông ta đã thay áo giáp, theo bước chân mà ma sát ra tiếng sột soạt, đi tới trước mặt Dịch Khương, sắc mặt mơ hồ xanh mét, hừ một tiếng rồi tự mình đi vào tẩm điện.

Dịch Khương đành phải tạm thời đứng chờ bên ngoài.

Dáng điệu này của Bạch Khởi xem ra là muốn chủ động xin ra tiền tuyến tiếp nhận chiến sự rồi. Nàng láng máng nghe thấy một chút động tĩnh, không khác mấy so với suy nghĩ của nàng.

Không bao lâu, trong điện bỗng truyền ra một loạt tiếng động LẢNG CẢNG LẢNG CẢNG của đồ vật bị quăng ném, nàng ngóng cổ thăm dò, chiếc cốc bằng đồng xanh để đựng thuốc bị Tần vương ném thẳng ra điện ngoài, nước thuốc tung tóe khắp sàn.

“Nếu không phải ngươi tiến cử, bổn vương há có thể tin tưởng Khước Hồ! Hắn rốt cuộc là quý tộc Nghĩa Cừ, bổn vương không nên tin hắn!” Tần vương phẫn nộ quát lớn, một tràng tiếng ho khù khụ vang lên không dứt.

Bạch Khởi hoảng sợ quỳ trên đất: “Vương thượng, thần trung thành vì nước bao năm, nếu không phải Vương thượng không muốn cho thần lãnh binh thì chuyện này há có thể tới phiên tên nhãi ranh đó?”

Tần vương đập bàn: “Là sao? Ngươi còn muốn trách tội bổn vương phải không?”

“Thần không dám.”

“CÚT! Ngươi chẳng khác gì Phạm Thư, dưới trướng toàn là đồ khốn ăn cây táo rào cây sung! Không ai trung thành với Đại Tần ta! Là bổn vương tin nhầm các ngươi!” Tần vương lại đập gì đó, nội thị quỳ hết xuống đất từ nội điện kéo ra điện ngoài. Ông ta còn chưa nguôi giận, thở hồng hộc cao giọng nói với bên ngoài: “Người đâu, giải cái kẻ không có mắt nhìn người này xuống nhốt lại cho ta!”

Cấm vệ quân hai bên xông vào, Bạch Khởi công cao cấn chủ trước nay chưa bao giờ chật vật như vậy, bị lôi xềnh xệch ra ngoài. Lúc ngang qua Dịch Khương, hắn giãy giụa dừng lại, giận dữ nói: “Tướng quốc phấn khởi chứ?”

Dịch Khương nhíu mày: “Lời này của Vũ An Quân là có ý gì? Lẽ nào cho rằng ta cố ý bảo Khước Hồ phản lại hại ngươi hay sao?”

“Hừ, ngươi với hắn cùng ăn cùng ngủ, ai biết có phải bị ngươi xúi giục hay không.”

Dịch Khương lạnh mặt, hắn đã bị lôi xuống, miệng vẫn không ngừng điên cuồng cười to, trái lại có mấy phần cảm giác bi thương.

Tần vương dường như lại thổ huyết, nội điện cảnh tượng hoảng loạn, qua một lúc lâu mới có một nội thị chạy ra nói với Dịch Khương: “Tướng quốc quay về đi, hiện tại Vương thượng không muốn gặp Người, Ngài nói chờ Tả thứ trường bị giải về sẽ đích thân thẩm vấn, quan hệ giữa Người và Tả thứ trưởng…Chuyện này vẫn đừng nên nhúng tay vào mới tốt.”

Dịch Khuông mím chặt môi, cảm tạ rời đi.

Sau chuyện này Tần vương sẽ không còn tin bất kỳ ai, tự mình quan tâm quân sự, phái Vương Hột mau chóng điều hai mươi vạn binh mã tới Hàm Đan chi viện.

Quân Tần trước đó đột phá vòng vây xông ra phản ứng cực nhanh, do một thiên phu trưởng trẻ tuổi tên Vương Tiễn thống lãnh, mặc dù thảm hại nhưng không đến mức hoảng loạn. Vương Hột thấy người này có năng lực, phá lệ đề bạt hắn làm phó tướng, trùng chỉnh quân đội, đối đầu với Triệu, sau đó đích thân dẫn người truy tìm Khước Hồ.

Tần vương hạ lệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Tần quốc triều hội tạm dừng, Dịch Khương nhiều ngày cấm túc trong phủ, chỉ chú ý tin tức của cơ sở ngầm bên ngoài.

Khước Hồ không có chiến tử sa trường, cũng không có chạy thoát, hắn đang trên đường bị áp giải về Hàm Dương. Trong chiến báo nói lúc bị bắt được, hắn thần sắc không loạn, đoán chừng hành động này sớm đã có mưu tính từ trước, tuyệt không phải là phán đoán sai lầm.

Cuối thu lạnh giá, trong viện lá khô rụng đầy, Tức Thường bởi vì chuyện Khước Hồ mà lại thở ngắn than dài rất lâu, chống cây chổi đứng trong viện bần thần nhìn lá khô.

Đông Quách Hoài từ ngoài cổng phủ đi vào, vội vội vàng vàng tới thư phòng mời Dịch Khương, hai người ra ngoài, bước chân gấp gáp. Tức Thường đoán chừng tám phần là có liên quan tới Khước Hồ.

Dịch Khương vội vã ra ngoài, trên người chỉ mặc một kiện thâm y vạt cuốn mỏng manh, váy trắng, mép váy thêu hoa văn phức tạp, nghe nói còn là kiểu dáng của tộc Nghĩa Cừ truyền lại.

Sáng nay nhận được tin Khước Hồ bị áp tải tới Hàm Dương, nhưng không cách nào tiếp xúc, bởi vì hắn trực tiếp bị giải vào vương cung, để Tần vương đích thân thẩm vấn.

Dịch Khương bảo Đông Quách Hoài vào cung nghe ngóng, hắn đút lót cho nội thị, cuối cùng thăm dò được một ít, nghe nói Khước Hồ đối với hành vi phạm tội bộc trực thú nhận, không hề có tâm tư hối hận. Tần vương nổi cơn thịnh nộ, ấn theo pháp luật xử trí, hạ lệnh ngũ mã phanh thây diễu phố.

Dịch Khương bởi vì phong thư trước đó của Khước Hồ mà bụng đầy nghi vấn, cảm thấy chuyện này chắc chắn có ẩn tình, vội ra ngoài tới pháp trường.

Trên phố toàn người là người. Tần quốc luật pháp nghiêm minh, chưa có ai dám gây ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, quan viên bách tính tò mò vô cùng, nghĩ tới mấy chục vạn quân bị hao tổn kia thì lại hận thấu xương tên Khước Hồ này, nghe tin phong phanh sáng sớm đã chạy tới giao lộ trên phố xá sầm uất, muốn tận mắt trông thấy hắn chết mới cam lòng.

Dịch Khương từ trên xe bước xuống, suýt nữa thì bị đám đông tách ra, giám trảm trên đài là nội thị thiếp thân của Tần vương. Có lẽ vì sợ nên hắn ngồi sau án mà sắc mặt tái mét, cũng không biết sao lại nhìn xung quanh, trông thấy Dịch Khương đến, trái lại thở phào, vội vàng hành lễ, hận không thể đem vị trí giám trảm này giao luôn cho nàng thì đỡ quá.

Khước Hồ bị áp giải lên đài, y phục vải thô đơn bạc loang lổ vết máu, vừa bị ấn quỳ xuống đất, chúng bách tính liền kiềm chế không được mà ném đá cùng rau cải về phía hắn, hiện trường cực kỳ hỗn loạn. Nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy gì, ngẩng đầu ngước mắt nhìn về phía đài cao, cũng không biết là đang nhìn quan giám trảm hay là đang nhìn Dịch Khương.

Mãi tới khi khoái tử tay dẫn bốn năm con ngựa tới, mọi người mới trở nên yên ắng. Dịch Khương vẫn nhíu mày, hướng về phía nội thị: “Có thể cho phép ta nói vài câu với Khước Hồ không?”

Cò mối

“Vâng vâng vâng, tướng quốc cứ tự nhiên.” Ai không biết Khước Hồ có quan hệ với tướng quốc, nội thị châm chước chuyện này cho nàng, cũng không đến mức đắc tội người khác.

Dịch Khương bước xuống đài, đi tới chính giữa khu hành hình, hai bên trái phải lập tức dạt ra. Hai bên trán Khước Hồ bị đá đập trúng, trên mặt nạ da cũng dính máu, nhưng hắn dường như không biết đau là gì, đôi mắt chăm chăm nhìn Dịch Khương.

Nàng quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi sớm đã có dự mưu rồi phải không? Vì sao?”

Khước Hồ thấp giọng bật cười, âm thanh vẫn khàn đục khó nghe như trước, nhưng Dịch Khương có cảm giác hết sức quen thuộc. Đôi mắt hắn giấu sau mặt nạ nhìn không rõ lắm, nhưng thần thái quen thuộc lúc cười này khiến nàng sợ hãi.

Tim nàng loạn nhịp, ngón tay đưa về phía mặt hắn, lúc kéo tấm mặt nạ ấy khe khẽ run rẩy.

Khước Hồ ngừng cười, từ đầu chí cuối vẫn luôn chăm chú nhìn nàng. Người Tần biết hắn bị hủy dung, không dám để hắn khiến Tần vương khó chịu nên tấm mặt nạ này vào lúc thẩm vấn cũng chưa từng bị lột xuống, nhưng lại bị nàng nắm trong tay.

Dịch Khương chỉ kéo mặt nạ ra một nửa, tay càng run rẩy dữ dội. Trên mặt hắn có mấy vết sẹo, trông hơi đáng sợ, không nhận ra dung mạo ban đầu, nhưng nàng lại từ từ cảm thấy quen thuộc. Duy nhất toàn vẹn chính là đôi mắt đó, đuôi mắt hơi xếch lên, có chút kiêu ngạo cùng phóng khoáng.

Khước Hồ là người Hồ, ngũ quan sắc nét, nhưng đây không phải mắt hắn.

Mặt nàng không còn chút máu: “Triệu Trùng Kiêu?”

Âm thanh rất nhỏ, tựa như nói mê, khẽ khàng mang theo cẩn thận dè dặt, như thể sợ sẽ nói lên sự thật.

“Là ta.” Giọng hắn cũng rất nhỏ, khàn khàn trầm đục.

“Sao có thể như vậy…” Nàng kinh hãi, giống như biến thành tượng đất, “Khước Hồ đâu?”

Mặt Triệu Trùng Kiêu trắng bệch, không đáp lại, ánh mắt phiêu lãng xa xăm, không có điểm dừng.

Lúc hắn biết tin Dịch Khương vào Tần liền âm thầm chờ gặp nàng mấy lần trên đường, vì vậy phát hiện nam tử Nghĩa Cừ kia có vóc dáng cực kỳ giống mình.

Cơ hội tốt biết bao, chỉ cần có thể thay thế hắn, sẽ có cơ hội báo thù.

Hắn vẫn luôn âm thầm nhẫn nhịn, mãi tới khi Khước Hồ tham gia chiến sự tấn công Hàn quốc, hắn cũng đi theo ra chiến trường. Chiến trường nguy hiểm, sợ một đi không trở lại, hắn lại đặc biệt tới gặp Dịch Khương một lần, suýt nữa thì bị nàng đuổi kịp.

Mấy năm nay bôn tẩu khắp nơi, hắn sớm đã không còn là Triệu Trùng Kiêu của năm đó, tính cách cũng khác đi nhiều. Hắn cũng hi vọng có thể ngồi trước mặt nàng, cùng nàng quang minh chính đại gặp nhau, kể về những gì đã trải qua mấy năm qua, biết đâu còn hi vọng có thể thay Công Tây Ngô chăm sóc cho nàng, nhưng hắn cuối cùng không buông bỏ được.

Mỗi ngày khi nhắm mắt, trong đầu toàn là quá khứ, vinh hoa phú quý thưở thiếu niên, yêu thương bảo bọc của mẫu hậu, khoảng thời gian vô tư vô lự, nhưng có đôi lúc lại là tiếng kêu r3n của bốn mươi vạn tù binh bị chôn sống kia.

Hắn cảm thấy cẩm y ngọc thực trước đó là trách nhiệm mà trời cao trao cho hắn, trước đây hưởng thụ bao nhiêu, hiện giờ phải trả lại bấy nhiêu. Hắn không cách nào yên lòng làm một bá tánh bình dân, nghe thấy khẩu âm Triệu quốc đều sẽ phát run. Không báo thù khó có thể yên ổn tâm tình.

Dung mạo và giọng nói này là mẫu hậu ban cho, bởi vì Triệu quốc có thể không cần, cũng không uổng phí cả đời mẫu hậu hao tâm lao lực vì Triệu quốc.

Hiện giờ bốn mươi vạn đại quân Tần quốc đã bị hắn lập mưu tiêu diệt, bảo vệ Triệu quốc, cũng đem hung thủ năm đó là Bạch Khởi đẩy xuống nước, cũng xem như đã báo thù rửa hận.

Hắn ngước mắt nhìn Dịch Khương, trong mắt nàng đã ngập lệ, hắn nhấc tay lau cho nàng, nhưng vừa cử động liền sực nhớ mình đang ở nơi nào, tay vẫn đang bị trói.

“Yên ổn sống tốt không được sao?” Lệ trong mắt Dịch Khương cuối cùng lăn dài, rơi trên vạt áo hắn. (Mic: không phải nước mắt của Dịch Khương, là của tui TT________TT)

Hắn cười có phần ngẩn ngơ: “Triệu Trùng Kiêu sớm đã chết rồi, ta của hiện tại sống chỉ vì một mục đích báo thù. Ta vốn cũng có thể chạy trốn, nhưng đại thù đã báo, mạng này cũng không đáng gì, chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, là quay về gặp nàng.”

Hắn nghiêng người, ghé sát bên tai Dịch Khương thì thầm một câu: “Thật xin lỗi.”

Hắn nợ nàng một câu xin lỗi. Lúc cáo biệt trong núi từng nói, nếu như còn sống, nhất định sẽ quay về tìm nàng, câu nói này giữ lại tới lúc đó mới nói.

Người Dịch Khương cứng đờ, thốt không nên lời. Bao năm không gặp, nhưng úc gặp lại đã là biệt ly.

Mặt trời lên cao, nội thị ở phía trên ước chừng cảm giác được có gì đó bất thường, đã không cách nào tiếp tục đợi nữa, lệnh cho người thúc giục mấy lần, nhưng tướng quốc từ đầu chí cuối không có phản ứng, hắn đành phải lệnh cho hai bên mạnh mẽ kéo nàng đi, đồng thời cũng quay lưng, không dám thấy máu.

Dịch Khương lúc bị kéo ra, khoải từ liền tiến lên buộc dây thừng trên tay vào tứ chi Triệu Trùng Kiêu, đầu kia năm con khoái mã sốt ruột đạp đạp móng. Nàng chợt hoảng loạn, muốn xông lên nhưng bị tùy tùng hai bên giữ chặt.

Búi tóc Triệu Trùng Kiêu bị xõa tung, ngước mắt nhìn về phía nàng, khe khẽ mỉm cười. Đôi môi khẽ mở, nói một tiếng vĩnh biệt.

“Chậm….” Dịch Khương cất tiếng ngăn lại, nhưng ngựa đã hí vang, nàng bị tùy tùng che khuất tầm mắt mạnh mẽ kéo lùi ra sau, chỉ thấy dưới chân máu tươi tung tóe, thấm ướt vạt áo trắng tinh của nàng.

Bốn phía ồ ạt vang lên tiếng hoan hô của bách tính, nhưng nàng lại không ngừng được cơn run rẩy toàn thân, lảo đảo sụp xuống, trong mắt hết thảy đều là sắc máu đỏ tươi, không còn trông thấy gì khác.