Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 61: Vạch trần(2)




_Nữ vương...Tướng quân...Là ngài...-Một chiến binh dường như là vị chỉ huy,có đôi mắt sáng quắc như đôi mắt phụng hoàng,bàng hoàng thốt lên.

_Nữ vương vạn tuế! -Mọi người nhất tề quỳ xuống

_Ơ...Mọi người...Xin đứng dậy đi!Tôi không phải là nữ hoàng gì hết!Tôi chỉ là một người bình thường thôi!! -Reven kinh ngạc.

_Chúng thần không thể nào lầm lẫn được.Nhờ có ngài mà chúng tôi biết được chúng tôi đã từng sống trong một cái thế giới mục rữa như thế nào.Nhờ có sự hy sinh của ngài mà chúng tôi có được ngày hôm nay,làm sao chúng tôi có thể quên ngài được!-Một chiến binh khác,với bộ giáp làm từ vảy rồng,nói.

_Tôi...Hắc kỳ lân!-Reven thét lên.

_Chủ nhân gọi tôi.

_Phi ra khỏi đây!Ngay!-Reven vội vã trèo lên lưng hắc kỳ lân.

_Nữ vương,chúng tôi cần ngài.Trong tình thế như bây giờ,ngài nỡ rời bỏ chúng tôi sao?-Vị tướng chỉ huy chặn hắc kỳ lân lại.

_Tôi xin mọi người!Tôi không còn là nữ hoàng gì cả!Tôi không muốn phải nhớ lại quá khứ...Á!-Chất độc tiếp tục phát tán.

Sao mọi thứ trước mắt ta mờ nhạt như sương thế này?...

_Nữ vương!-Gajira ôm lấy Reven đang quỵ dần.

_Ngài làm sao vậy?-Vị tướng lo lắng hỏi.

_Một loại chất độc.Đúng là nước suối Rainbow vẫn chưa thể hóa giải nó.-Thần Shiva từ trên lưng con chiến mã bước xuống.

_Thần...Thần Shiva...-Reven yếu ớt nhìn thần Shiva.

_Đừng nói gì cả.Chất độc đang lan rất nhanh.Tôi thật sơ ý.-Shiva bước tới,vén mái tóc của Reven lên.Sắc mặt cô càng ngày càng tái đi.

Thần Shiva nhìn Reven một lúc,rồi nói:

_Chúng ta sẽ phải ở lại đây cho đến lúc cô ấy khỏe hẳn.

_Tuyệt...Tuyệt quá.Thưa thần Shiva,nếu có thể giúp được gì,chúng tôi xin làm tất cả những gì có thể.-Vị tướng khi nãy quỳ xuống.

_Cảm ơn ông,Lava.-Thần Shiva bế Reven vào toàn lâu đài của ông.

Một màn đêm tĩnh mịch...Nơi này là đâu?...Có mùi máu tanh nồng nặc...Bước đi...

Kịch.

Cái gì vậy?...

Nhìn xuống.

Một cái xác...Rất nhiều mới đúng...Đây là chiến trường ư?...

Nhìn quanh.

Khắp nơi đều có máu...Xa xa là một bóng người...Một hình bóng rất quen thuộc...Ai vậy?...

Bước đến gần hơn.

Kinh ngạc.

Là ta...

Chính ta...

Đang liếm máu trên thanh kiếm...

Với nụ cười của quỷ...

Ánh mắt vô hồn...

Cô ta bước đến.

_Ngạc nhiên chứ?Ta chính là ngươi,là kẻ sẽ tạo ra cảnh tượng này đấy.

Đôi tay nhuốm máu bóp chặt cổ ta...

Đau...

Đáng sợ...

Buông ta ra!....

Ta không muốn nhìn thấy những gì trước mắt ta nữa...

Biến đi!...

(to be continued...)