Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 62: Bóng ma ký ức




_Không!Bỏ ta ra!-Reven thét lên.

_Nữ vương!Nữ vương,là tôi đây mà!Bình tĩnh lại đi!-Gajira hoảng hốt.

Định mệnh ơi…Xin người đừng cướp đi cô ấy khỏi ta…Một lần nữa…

_Không ổn rồi.Cho cô ấy uống thứ này đi.-Thần Shiva đưa ra một chiêc lọ được chạm khắc khá tinh xảo,rồi sau đó dốc thứ thuốc bên trong vào miệng Reven.

_Ư…Gajira…Blood…Shiva…Ta đang ở đâu đây?...-Reven từ từ mở mắt,lấm tấm vài giọt mồ hôi trên khuôn mặt.

_Nữ vương,người tỉnh rồi sao?-Gajira ôm chặt Reven.

_Gajira…Ta ổn rồi mà…Buông ta ra nào…-Reven dịu dàng nói, đúng hơn là yếu ớt.

_Cô phải nghỉ ngơi nhiều hơn đấy,Reven.Cũng may mà tôi tìm được thứ thuốc có thể giải được chất độc.-Thần Shiva lên tiếng, cầm chiếc lọ khi nãy lên.

_Ừm.Vậy là…-Reven ngập ngừng.

_Không được!Kết giới vẫn còn rất chắc chắn,nên cô không cần phải ra trận.Cô sẽ ở lại đây và nghỉ ngơi,hiểu chứ?-Shiva nghiêm khắc.

_Còn những người sinh sống tại đây?Liệu họ có chấp nhận để tôi ở laị không?-Reven lo lắng.

Cộc cộc.

_Thưa thần Shiva,tôi vào được không?-Lava gõ cửa.

_Vào đi,Lava.-Shiva nói.

_Tôi,hoả long Lava,kính chào nữ vương.-Lava quỳ xuống.

Tuy là một chiến binh lão luyện nhưng trông ông rất trẻ,có lẽ vì dòng máu rồng bất tử của mình. Ánh mắt đầy sự hiếu chiến. Ông có mái tóc đỏ trông như lửa đang cháy.Bộ giáp được làm từ vảy rồng ánh bạc trông thật oai phong.

_Lava, ông không cần phải quỳ đâu. Đứng lên đi.-Reven nói.

_Tạ ơn nữ vương.Ngài đã khỏe hơn chưa?Tôi có mang đến loại thuốc bí truyền được làm từ máu rồng,rất tốt trong việc dưỡng thương.-Lava đưa một chiếc lọ nhỏ bằng vàng chạm trổ hình chiếc móng rồng cho Reven.

_Tôi thật sự không biết dùng lời nào để cảm ơn ông.-Reven nói.

_Ngài không cần phải cảm ơn,tôi chỉ làm những gì tôi có thể.Vả lại chỉ là một lọ máu rồng tinh luyện,làm sao sánh được với những gì ngài đã làm cho chúng tôi.-Lava mỉm cười.

_Vâng…

_Ngài đã gặp con trai tôi chưa?Một thuật sĩ.-Lava hỏi.

_Araki?

_Vậy là ngài đã gặp nó rồi.Nó có làm phiền gì ngài không?

_Cậu ấy à?Cậu ấy rất khôn ngoan và nhạy bén, tiềm năng trở thành một chiến binh vĩ đại của cậu ấy rất lớn.Rồi chúng ta sẽ có một chiến binh tuyệt vời nay mai thôi.-Reven nhận xét.

_Vậy à?Mong ngài chỉ dẫn nó hộ tôi.Tôi không có nhiều thời gian gần bên để dạy cho nó những chiêu thức của dòng tộc.-Giọng nói của Lava đượm buồn,nhưng đầy tự hào.

_Ta sẽ làm những gì ta có thể,ngài không cần lo.-Reven mỉm cười.

_Tạ ơn nữ vương.Tôi không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa.Tôi xin cáo lui.-Lava quỳ xuống,hôn tay Reven,sau đó bước ra.

Cạch.

Cánh cửa đóng lại.

_Cô thấy đó,Reven.Những người sinh sống tại Ultimate này rất kính trọng cô.Họ rất vui khi cô ở lại.-Shiva lên tiếng.

_Shiva,Blood,chúng ta đừng làm phiền nữ vương nghỉ ngơi nữa. Đi thôi.-Gajira nói.

_Cậu nói phải.Chúng ta đi thôi.-Blood nói,sau đó ra khỏi phòng cùng Shiva và Gajira, để Reven lại một mình.

Họ đã đi hết rồi…Một mình…

Gượng dậy,bước xuống giường.

Mệt quá…Gần như kiệt sức…

Quay lại.Bất giác nhìn vào tấm gương.

Ta đây sao?... Đôi mắt mệt mỏi…Khuôn mặt tái nhợt xanh xao... Đây là lý do mọi người lo lắng đến thế ư?...

Bước đến gần tấm gương hơn.

Chạm vào.

Ta sẽ khoẻ lại thôi…Ta sẽ ra trận với mọi người…Ta sẽ cứu được thế giới tươi đẹp này…

_Mi nghĩ thế sao?

Giật mình.

_Ai đó?Kẻ nào?

_Là ta.

Kinh ngạc.

Là hình bóng của ta…Trong chiếc gương…Đôi mắt đó…Độc ác…Ta ư?...

Hình ảnh trong gương đang thay đổi.

Hoang tàn…Đẫm máu…Xác chết la liệt khắp nơi…Hình ảnh phản chiếu lại một chiến trường ư?...Bộ giáp của ta trong gương lấm đầy máu…Những vệt máu đỏ tươi chảy dài trên khuôn mặt ta…Thanh gươm trong gương cũng tuốt ra,nhỏ máu…

Không…Không thể…

Tại sao lại không?Mi không thể chối bỏ sự thật!Mi là một con quỷ khát máu!

Mi nói dối…Không phải…

Mi không tin?Chính mi là kẻ đã giết vô số người trong trận đại chiến, đúng không?Mi tàn sát họ không thương xót, đúng không?Mi không thể chối bỏ sự thật đâu,con quỷ trong ngươi tàn ác hơn bất cứ con quỷ nào!

Mi nói dối!

Không phải!

Nói dối!

Ta không phải là quỷ!

Choang.

Vỡ nát.

(to be continued…)