Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 85




Nữ vương...

Nữ vương...

Huh?...

Đôi mắt cô từ từ hé mở.

Nơi đây là đâu?...Ư...

Cô gượng dậy,nhưng khắp người đau nhói.Những vết thương được băng bó cẩn thận,nhưng nó rất đau.Và cô ngay lập tức biết được mình đang ở đâu khi cạnh chiếc giường mình đang nằm chính là hắn.

Là hắn...A...

Không thể nào cục cựa được vì những vết thương,cô tuyệt vọng nhìn hắn,tựa đầu vào cánh tay chống trên thanh dựa,đôi mắt hắn nhắm nghiền.Hắn đang ngủ.Và lúc hắn ngủ,trông hắn mới thật đáng yêu làm sao,khác hẳn lúc hắn đang ở trên chiến trường….

Xoẹt.

Hắn đột ngột tỉnh dậy.

_Nữ vương,nàng tỉnh rồi à?-Hắn nở một nụ cười.Một nụ cười đúng nghĩa,không ẩn ý,không mưu mẹo.

Thật khó tin...Ta có hoa mắt không?...Hắn đang cười...Với ta...

_Nằm yên đi,nữ vương.Vết thương của nàng không nhẹ đâu.-Hắn đứng lên.

_Tại sao mi lại chữa thương cho ta?

_Vì ta không muốn những vết sẹo đó lưu lại trên làn da đẹp đẽ của nàng,vả lại ta cũng chẳng muốn mất đi đối thủ xứng đáng,nàng hiểu không?-Hắn cúi xuống sát khuôn mặt Reven.

Cô quay đi.

_Nàng ghét ta đến thế à??Cũng được.Nhưng ngoan ngoãn đi,nàng bây giờ là của ta.-Hắn khẽ mỉm cười,nhưng đôi mắt hắn đượm buồn.

Bây giờ nàng là của ta….Chỉ bây giờ thôi cũng được…Ta chỉ muốn như thế…Chỉ như thế mà thôi…

_Mi nghĩ vậy à??-Một quần sáng vàng nhạt xuất hiện trên đôi mắt Reven.

Uỳnh.

Một tia sáng hủy diệt sượt qua,để lại một vết rách trên mặt hắn.

_A!-Reven đột ngột thét lên.

_Ta bảo nàng rồi mà,vết thương nàng không nhẹ chút nào đâu.Đừng hao phí năng lượng của mình vô ích như thế.Ta không muốn làm nàng đau đâu.-Hắn liếm vết máu chảy xuống trên mặt mình.

_Có chuyện gì vậy chủ nhân?-Xích hổ xộc vào.

_Không có gì.

Hực...

_A...Hộc...Hộc...-Bỗng dưng hắn khụy xuống,vật vã thở,một tay hắn xiết chặt tay Reven như một vật tựa,tay còn lại ôm lồng ngực khó nhọc thở.

_Mi làm sao vậy?...Không sao chứ???...-Reven gượng dậy,hoảng hốt.

_A...

Xoẹt.

Reven nhắm chặt mắt lại,một quầng sáng hiện ra trên bàn tay mà hắn đang nắm chặt.

_Ư...Hộc...-Hắn nới lỏng tay dần,nhịp thở từ từ trở lại bình thường.

_Mi không sao chứ?-Reven hỏi.

_Ta...Không sao.Nhưng ta sẽ không cảm ơn nàng đâu.-Hắn giật tay ra,cố gắng ra vẻ không quan tâm.

_A...-Máu rỉ ra khỏi khoé miệng Reven.

_Nàng...Xích hổ,chăm sóc cô ta cho cẩn thận.Ta có chuyện cần phải đi.-nói rồi hắn biến mất.

Ta làm sao thế này...Tại sao?...Cảm giác đó...Không...Ta không có tình cảm...Không có...

Không có...

Thật vậy ư?...

(to be continued...)