Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 86: Mặt nạ




Tại Force...

Rầm!

Araki đấm mạnh xuống chiếc bàn.

_Chúng ta phải làm gì đi chứ????Cứ như thế này thì...

Từ ngày xích trận kết thúc,các tướng lĩnh thì lúc nào cũng bồn chồn lo lắng.Oscan,Gajira thì cứ như người mất hồn.Blood thì mất hút từ sáng sớm đến tận tối mịt,khi về chỉ mệt mỏi lắc đầu.Chỉ còn mỗi nhóm chiến binh của hai bộ tộc giữ vững tinh thần như trước khi trận chiến diễn ra.

_Không có nữ vương,mọi thứ ở đây cứ như đảo lộn hết cả!Làm sao mà trận chiến tiếp theo tốt được chứ!!-Kira lên tiếng.

_Chúng ta phải làm gì đây?-Es lo lắng.

_Đi tìm nữ vương chứ làm gì!-Clantone nói.

_Mà ở đâu cơ chứ?Đến cả Blood còn không thể tìm được nữa cơ mà!!-Arista thắc mắc.

_Thuyết phục mẹ em đi,Es.Bà ấy có quả cầu pha lê nhìn được mọi nơi trên thế giới này mà!-Roly lay Es.

_Nhưng...Bà ấy chưa sử dụng nó từ rất lâu rồi.Bà ấy bảo chỉ khi nguy cấp mới dùng đến thôi.-Es ngập ngừng.

_Đây không phải là nguy cấp sao???-Senri nói.

_Thôi...Thôi được.Em sẽ nói với bà.

_Tốt.Thế mới là Es của chúng ta chứ nhỉ?-Araki mỉm cười ôm chặt Es.

Tại lâu đài bóng tối...

Thật kỳ lạ....Giống như đó không phải là hắn vậy...Giống như hắn đang cố gắng thoát khỏi một cái gì đó...Nhưng là cái gì?...

Reven nghĩ ngợi.

Xích hổ...Nó có vẻ lo lắng...Cũng phải,chủ nhân nó không được khỏe mà...

Nhưng lần này cô đã sai.Nó không lo lắng vì chuyện đó.

Dường như hắn đang kháng cự lại phép thuật của ta...Làm sao có thể được chứ?...Chưa ai từng có thể kháng cự khỏi nó....Ngoài cô ta...

_Chủ nhân tốt với cô thật đấy,nữ vương.-Nó tinh quái nói.

_Ừ.-Reven dường như không chú ý gì tới xích hổ cả.

_Nhìn ta này!-Nó nổi giận vì sự lơ là của Reven.

_Rồi.Ta đang nhìn mi đây.Mi muốn gì?-Hai đôi mắt nhìn xoáy vào nhau.

Mi muốn gì?...

Tại sao chứ?...Tại sao?...Ta mạnh mẽ...Ta là con linh thú mạnh nhất...Khôn ngoan nhất...Tại sao ta lại thua trước cô chứ?...

Vì mi yếu hơn ta...Thế thôi!...

Nàng nở một nụ cười nửa miệng.

Bộ lông đỏ rực của nó dựng lên như đang bốc cháy.

Rầm!

Nó xốc mạnh Reven lên,đè mạnh cô vào tường bằng bộ vuốt sắc nhọn của nó.Đột nhiên,bức tường của căn phòng diễm lệ trở thành một bức tường đá ẩm thấp,những sợi dây xích khổng lồ quấn quanh tay và chân của Reven.

Xoẹt!

Bộ vuốt của xích hổ cào liên tục vào người Reven.

Máu bắt đầu chảy xuống thành dòng,nổi bật trên làn da trắng muốt của cô,như một con rắn đỏ.Nhưng tuyệt nhiên,không một tiếng rên,không một tiếng kêu,không một cảm xúc.

Hộc...Hộc...

Nó bắt đầu thấm mệt.

_Thỏa mãn rồi chứ?-Cô lên tiếng,nhếch mép cười như đang giễu nó.

Chát!

Bộ vuốt tát mạnh vào mặt cô,để lại vết tích của nó.

_Cô vẫn còn cười được ư??Hộc..

_Ta cười thương hại mi thôi.Một kẻ lảng tránh sự thật rằng mình là kẻ yếu hơn.Mi thật đáng thương hại.

Chát!

Không...Ta không hề yếu hơn cô...Kẻ yếu hơn là cô mới đúng...Cô còn không đủ sức để chống lại ta...

Cũng có thể...

Nhưng mi quên rằng ta là ai ư?...

(to be continued...)