Mười Năm Yêu Anh Nhất

Chương 59




Ngải Tử Du đau lòng khôn kể, nhưng e rằng anh nên hài lòng đi thôi. Người chịu khổ cả đời, không còn đường lui nữa mới có thể gửi gắm hy vọng vào kiếp sau hư ảo.

Kiếp này, kiếp sau.

Hứa hẹn?

Lời hứa là thế đó, tin hay không là tuỳ bạn, dù sao kết quả cũng đã vậy rồi, tội gì nhất định phải so đo với bản thân mình như vậy.

Lúc về đã muộn, nhưng Đoạn Kiều trên Tây Hồ vẫn rộn ràng náo nhiệt. Hạ Tri Thư hơi xuất thần nhìn ra cửa sổ, Ngải Tử Du liền đi chậm hơn một chút.

“Chờ em khá hơn chút anh sẽ đưa em đi ngắm cảnh đêm Tây Hồ.”

Hạ Tri Thư thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu: “Không cần. Lúc còn đi học, buổi tối không ít lần chạy ra ngoài, đã chán rồi.”

Ngải Tử Du không biết nên nói gì, tất nhiên anh phát hiện nỗi tuyệt vọng của Hạ Tri Thư còn nhiều thống khổ và bi thương hơn so với mình.

Cổ Ngải Tử Du nghèn nghẹn, ánh mắt được đèn đường hết thắp sáng lại tắt, cuối cùng bên trong chỉ còn mạch nước ngầm cuồn cuộn chảy: “Chưa đến nửa tháng nữa là sinh nhật em, anh đã chuẩn bị quà cho em rồi. Chờ qua sinh nhật là đến tết, qua hết năm vườn hoa nhài hẳn đã nở. Mấy tháng nữa là lúc cá chép trong hồ Linh Ẩn đẹp nhất, có người nói ước chuyện gì cũng rất linh nghiệm.”

Câu chữ của anh có mấy phần lộn xộn không dễ bị phát hiện, hình như trong đầu vừa nghĩ đến đã nói ngay. Lại như, rất sợ có cái gì đó không kịp.

Hạ Tri Thư không nhìn ra cửa sổ nữa, cậu hơi nghiêng đầu nhìn Ngải Tử Du, sắc mặt vẫn trắng, nhưng dường như tinh thần đã tỉnh táo. Trong nét mặt cậu mang theo vài phần ý cười, ánh mắt lấp lánh, dường như vẫn đương tuổi thiếu niên.

“Ngoài anh ra thì đúng là không còn ai… Nhưng đừng đưa quà đến ép khẩu vị của người khác nhé.” Hạ Tri Thư kéo áo Ngải Tử Du: “Cái gì vậy?”

Ngải Tử Du lắc đầu: “Đừng dây dưa với anh, nhất định không nói cho em biết sớm đâu…” Anh hơi dừng một chút: “Nếu không thì hôn một cái?”

Hạ Tri Thư quay đầu hừ mũi một tiếng, thái độ vừa cứng rắn vừa mềm mại yếu thế làm nũng, khiến người ta thích vô cùng.

Ngải Tử Du nở nụ cười: “Được lắm, không mắc câu. Lần này có hôn nữa cũng không nói cho em biết đâu.”

Hạ Tri Thư không thèm nói chuyện với Ngải Tử Du nữa, hôm nay cậu bị giày vò cả ngày, hạ đường huyết chóng mặt, lúc cơn mệt mỏi ập tới, cậu không còn sức để mở miệng nói.

Ngải Tử Du cởi áo khoác đắp cho Hạ Tri Thư: “Đi gấp nên quên cầm thảm điều hoà theo cho em, em dùng tạm vậy. Tốt nhất là đừng ngủ, nếu không thì càng mệt hơn, còn dễ bị lạnh nữa.” Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, lúc Ngải Tử Du bắt đầu lo lắng lại dông dài như một bà già.

Hạ Tri Thư có nghe thấy, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, hơn nửa khuôn mặt vùi vào chiếc áo rộng ngủ thiếp đi.

Ngải Tử Du từ từ hạ ghế thấp xuống, giảm tốc độ xe lái về nhà.

Nếu như sớm gặp gỡ thì tốt quá, sẽ không để cho bất cứ ai làm thương tổn người ấy. Nuôi một chú chó lớn, đêm đông hai người chạy bộ bên Tây Hồ cùng run lẩy bẩy, không cần nghĩ về kiếp sau.

Ngải Tử Du rất ít khi căm ghét ai đó, bởi vì thật sự rất mất công. Nhưng anh vô cùng hận Tưởng Văn Húc, bạc tình bạc nghĩa lại ích kỷ, vì để trèo lên cao mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cuối cùng trong tay hắn có nhiều thứ, nhưng sao có thể sánh được với việc bầu bạn bên cạnh người yêu chứ.