Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 54




Toàn bộ đại sảnh an tĩnh đến độ lá rơi có thể nghe thấy tiếng.

Mà các fan vốn dĩ đang canh giữ ở cổng lớn, cũng bị bảo an kịp thời che chắn đến nghe không thấy được cuộc đối thoại. Nhưng tất cả cũng đã muộn.

Chỉ với tin nóng của Cốc Minh Khôn và Bình Hưởng liền đủ để bước lên đứng đầu đầu đề ngày hôm nay.

# Nam đoàn đang nổi tiếng bị vạch trần thuộc tính tra nam. Hình tượng đội trưởng lưu luyến người cũ sụp đổ, tục truyền đổi bạn gái nhanh hơn đổi xe. Vũ Đam phong cách cấm dục lãnh khốc là giả tạo, vị thành niên đi bồi rượu, mẹ con đắp chăn to ngủ chung #.

Tin nóng vừa ra, hot search liền trực tiếp nhảy lên vị trí số bảy.

Chủ yếu là hai cái từ ngữ mấu chốt này thật sự là quá rõ ràng, trực tiếp điểm danh nam đoàn Dream mấy năm gần đây được Hoàn Vũ bồi dưỡng.

Các fan tức khắc ngốc lăng, căn bản không thể tin được những gì chính mình nhìn thấy.

Mấu chốt chính là có người xa lạ đăng lên một bức ảnh chụp di động của Lục Bạch khi cậu đang giằng co với đại fan của Cốc Minh Khôn. Sau khi phóng đại, tuy rằng hơi mơ hồ nhưng có thể nhìn đại khái được biển số xe, còn những ảnh chụp phía sau cũng có thể phân biệt ra được hình dáng của Cốc Minh Khôn.

Cho nên, những điều này đều là sự thật?

Fans của Cốc Minh Khôn trong nháy mắt sụp phòng.

[ Tôi không tin, ca ca nói chỉ yêu duy nhất fans! Như thế nào lại biến thành như vậy? ]

[ Tôi đi tra xét biển số xe, thế nhưng thật sự là xe của ca ca, mỗi một chiếc đều là của anh ấy, này không phải là sự thật mà! Tôi có phải đang nằm mơ hay không? Ca ca không phải nói hắn đặc biệt nghèo, hiện tại đến phòng ở cũng đều không mua nổi hay sao? ]

[ Kẻ lừa đảo! Đều là kẻ lừa đảo! ]

Các fan bạn gái này, vì idol yêu dấu mà đến cả sự rụt rè cố hữu của con gái cũng đều buông bỏ, toàn bộ nhiệt tình và yêu thương dành hết cho bọn họ.

Ăn mặc cần kiệm, chỉ cần idol có được đại ngôn liền mua một đống rồi một đống chất đầy trong nhà, chỉ vì giúp idol tăng doanh số. Còn về phát hành ca khúc cũng khỏi cần phải nói, album kỹ thuật số mua hàng trăm hàng vạn. Chỉ sợ vị trí trong bảng xếp hạng bị thấp sẽ ảnh hưởng đến tiền lời của ca ca.

Nhưng kết quả, bọn họ ăn mặc cần kiệm đều biến thành tiền để Cốc Minh Khôn mua xe giấu đi. Nếu hắn thoải mái hào phóng triển lãm ra thì cũng thôi, nhưng hắn lại vẫn dám ở đó khóc than với fans, chỉ để ép khô tiền bao cuối cùng của các cô, cắt xong ngọn rau hẹ cuối cùng.

Đúng vậy, các fan bạn gái của Cốc Minh Khôn đều hỏng rồi, cũng không phải bởi vì Cốc Minh Khôn có bạn gái. Mà là vì Cốc Minh Khôn phản bội, hơn nữa còn lừa gạt sự nhiệt tình của các cô.

Giờ khắc này, bao nhiêu cô gái vì sập phòng mà bụm mặt thất thanh khóc rống. Mà tin tức ghê tởm về Bình Hưởng kia càng khiến sự bi thương của các cô tăng thêm đến vỡ nát.

Mẹ con đắp chăn ngủ chung, người các cô thích rốt cuộc là loại súc sinh gì vậy chứ?

Không, nói bọn họ là súc sinh, đều đang vũ nhục súc sinh!

Hot search lên chưa được bao lâu, bọn người Cốc Minh Khôn ở dưới lầu đã chịu không nổi, vội vàng lên lầu muốn liền hệ phòng quan hệ công chúng bên kia xem nên giải quyết như thế nào.

Mà những người dưới lầu đều hận không thể chính mình ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Lục Bạch, miễn cho trở thành đối tượng thu thập tiếp theo của cậu.

Dưới đại sảnh loạn thành một đống, cửa thang máy lại lần nữa mở ra, lần này đi ra chính là người đại diện đang khoan thai tới muộn của Lục Bạch.

Lúc trước Lục Bạch ở trên mạng bán đấu giá phòng ở của Dịch Văn Trác, Từ Duệ tìm người mạnh mẽ gỡ bỏ hot search của Lục Bạch. Thật vất vả Lục Bạch mới ngừng nghỉ ba ngày, cao tầng lại tìm người đại diện để nói chuyện. Nội dung là về việc phong sát Lục Bạch.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, bên này bọn họ đang nói chuyện, Lục Bạch thế nhưng còn tự mình trở lại công ty, thậm chí còn tạo ra rối loạn lớn như vậy.

Người đại diện không còn cách nào, chỉ có thể vội vàng xuống lầu. Nhìn đến hiện trường hỗn loạn này, hắn hận không thể ở ngay tại đây thu thập Lục Bạch.

Nhưng Lục Bạch liếc mắt khuyên khích một cái lại khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.

Hắn không thể. Hiện tại Lục Bạch chính là một quả bom, nếu hắn dám gây sự, nói không chừng Lục Bạch còn tuôn ra tin tức càng đáng sợ hơn nữa.

"Từ tổng nói, tận lực không cần trêu chọc cậu ta. Nếu cậu ta muốn giải ước thì liền giải ước, nhưng sau đó, nhất định không thể để cho cậu ta ở trước mặt công chúng tạo ra bất luận sóng gió gì. Tốt nhất là làm người không biết quỷ không hay biến mất khỏi giới giải trí."

Từ Duệ đây là muốn xử lý Lục Bạch, bất quả hiện tại vì vội vàng đuổi theo Dịch Văn Trác nên còn chưa ra tay. Cho nên người đại diện liền càng thêm hiểu rõ, chính mình nhất định phải làm theo ý tứ của Từ Duệ. Nếu không, một khi bại lộ ra, hắn liền ăn không hết gói đem đi.

Mạnh mẽ thu liễm tức giận, người đại diện mỉm cười nói với Lục Bạch "Nếu không chúng ta đi lên trên rồi nói chuyện?"

Lục Bạch từ trên sô pha đứng dậy, ý tứ là đáp ứng rồi. Mục đích chủ yếu hôm nay cậu đến đây chính là để giải ước, nơi này cũng không phải nơi phù hợp nói chuyện, không cần phải tiếp tục dây dưa.

Hơn nữa sau khi ký hợp đồng giải ước xong, cậu còn có càng nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.

Trên lầu, trong văn phòng người đại diện, nhân viên pháp vụ đã chờ sẵn ở đó. Vốn dĩ hợp đồng của Lục Bạch cũng chỉ còn lại ba tháng, về phần đại ngôn cùng cái tài nguyên tương quan, cũng đã sớm bị người tranh giành sạch sẽ từ nửa năm trước. "Người sáng tác" là chương trình truyền hình cuối cùng của Lục Bạch.

Bởi vậy tiền bồi thường cũng không quá nhiều, nhưng đối với ngần ấy năm chỉ là một công cụ hình người, trong tay chưa bao giờ cầm qua tiền mặt như Lục Bạch mà nói, cũng không xem đó là số lượng nhỏ.

Người đại diện còn đang chờ Lục Bạch quỳ gối xin tha với mình, sau đó thuận thế lấy đi tư liệu trong tay Lục Bạch, lấp kín miệng cậu.

Lục Bạch lại nhẹ nhàng bâng quơ cầm một sập tiền ném ra.

"Cậu như thế nào lại có nhiều tiền như vậy?" Người đại diện tức khắc ngây ngốc.

Lục Bạch: "Từ tổng hào phóng, phí chia tay phát không ít. Dịch Văn Trác cũng có tiền, căn nhà kia tôi bán được hai ngàn 700 vạn."

Trong lòng người đại diện thót một cái. Bán phòng ở? Còn là bán cho Dịch Văn Trác? Chẳng lẽ giữa bọn họ còn có sự tình đặc thù gì sao?

Trong lúc nhất thời do dự, Lục Bạch cũng đã ở bản hợp đồng giải ước của phòng pháp vụ đưa tới, ký tên, giao tiền, chuẩn bị chạy lấy người.

Người đại diện lúc này cũng muốn ra ngoài, hai người một trước một sau đi vào thang máy. Chờ xuống đến lầu một, Lục Bạch sẽ hoàn toàn thoát ly khỏi công ty này. Nhưng mà dù vậy, người đại diện vẫn theo thói quen châm chọc Lục Bạch một câu.

"Cậu hà tất phải làm bộ dạng người bị hại như vậy? Từ tổng cho cậu nhiều tiền, Dịch Văn Trác cũng đã bồi thường, cầm tiền rồi nhanh chóng cút đi! Miễn cho có chuyện gì, mất mạng oan."

"Anh đây là đang cảnh cáo tôi?" Lục Bạch sau khi nghe thấy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhịn không được bật cười.

"Tôi cho rằng anh hẳn nên cảm tạ tôi mới phải. Dream là do người đối đầu với anh mang, hai cái tin nóng kia của tôi sẽ làm hắn trực tiếp xong đời, không tạo ra được tài nguyên không phải vừa lúc có thể cho anh thu được người dưới trướng sao?"

"Tôi giúp anh, anh lại không cảm ơn?"

Trên mặt người đại diện giăng đầy mây đen. Hắn không phải kẻ không có mắt, Lục Bạch dễ dàng bôi đen một nam đoàn, nhưng một khi hình tượng của công ty bị hao tổn, giá trị con người nghệ sĩ mà công ty sở hữu đều sẽ bị giảm đi. Đến lúc đó những tài nguyên làm người đỏ mắt ấy, đối phương không chiếm được, hắn cũng giống vậy không chiếm được.

Người đại diện nghiến răng nghiến lợi "Cậu cứ đắc ý đi, chờ sau khi nhiệt độ của cậu qua đi, chỉ sợ người muốn lộng chết cậu không ít đâu."

Lục Bạch không sợ gì cả "Nhưng người mà tôi muốn lộng chết cũng nhiều không kém nha."

"Có phải anh đang hiểu lầm cái gì hay không? Lúc trước tôi không nói lời nào, đều không phải vì sợ anh, mà là do tôi bị Từ Duệ cột lấy, không thể thoát ra. Hiện tại hắn chủ động thả tôi ra, tôi khẳng phải phải tính sổ cẩn thận từng chút một."

"Năm đó lần thứ hai tôi bị bắt trở về sau khi chạy trốn, chính là người đã chết một nửa. Anh cho rằng, tôi sẽ sợ chết sao?"

"Không, tôi chưa bao giờ sợ chết, điều tôi sợ chính là, trước khi tôi chết, không thể đem tất cả những người mặc nợ tôi đòi cho đủ!"

"Cậu!" Người đại diện hoảng sợ nhìn Lục Bạch, nhìn ánh mắt tràn ngập âm ngoan của cậu, một câu cũng nói không nên lời.

Hắn không nghĩ tới, sự tình đã qua lâu như vậy, Lục Bạch thế nhưng vẫn còn hận hắn.

Lục Bạch nói, là một khúc chuyện xưa.

Sở dĩ Lục Bạch đối với tất cả mọi người xung quanh có nỗi sợ hãi lớn như vậy, không phải chỉ vì sự dạy dỗ khủng bố của Từ Duệ, mà còn bởi vì cậu gặp hai lần phản bội.

Một lần tất nhiên là do kẻ vong ân phụ nghĩa Nhiếp Hữu Lâm làm ra, một lần khác, chính là từ người đại diện tốt này của cậu.

Buổi biểu diễn tròn một năm Lục Bạch xuất đạo, đây là lần đầu tiên Lục Bạch có cơ hội chạy trốn.

Sau khi xuất đạo, Từ Duệ đối với Lục Bạch giám thị càng thêm nghiêm cẩn, điện thoại tùy thân ấn theo dõi đều đã là thao tác thường xuyên. Thậm chí hắn còn nghiêm khắc khống chế tiền tài của Lục Bạch, bao gồm cả điện thoại của cậu.

Mỗi khi Lục Bạch có công việc, bên người vĩnh viễn đều đi theo năm bảo tiêu do Từ Duệ an bài. Trên danh nghĩa là bảo hộ cho an toàn của Lục Bạch, nhưng thực tế là phòng ngừa Lục Bạch chạy trốn.

Lúc ấy Lục Bạch làm ra một cái kế hoạch vô cùng chặt chẽ chu đáo, cậu trước lợi dụng dư luận dẫn đường công ty, làm công ty quyết định đem buổi biểu diễn đầy năm lần này biến thành hành động công ích.

Thậm chí địa điểm đều định ở một sơn thôn nhỏ xa xôi.

Lục Bạch khi đó có một đại fan, là một cô gái vô cùng tốt bụng. Lục Bạch tìm mọi cách lén liên hệ với cô gái này, hơn nữa còn xin sự giúp đỡ từ cô. Cuối cùng cô gái kia cũng đáp ứng.

Trong nhà cô cũng có chút thế lực, thậm chí cô còn trợ giúp Lục Bạch lừa gạt đám bảo an, để thời điểm Lục Bạch sau khi vừa kết thúc buổi biểu diễn, từ bên trong vòng vây nặng nề mà chạy ra ngoài.

Lúc ấy thôn mà bọn họ lựa chọn ở nơi vô cùng hẻo lánh. May mắn lúc trước cô gái này từng qua bên này chơi, cho nên mới có thể an bài chu toàn.

Cô ấy trước tiên tìm được một đồng hương, mang theo Lục Bạch suốt đem ngồi máy kéo chạy tới trong thôn, sau đó bắt được một chiếc xe khách liên thôn.

"Em biết hiện tại anh không thể dùng chứng minh thư, tiền này là em cho anh, anh lấy để dùng trên người. Qua một thời gian nữa em liền trở lại tìm anh."

"Sau khi anh biến mất, bọn họ khẳng định liều mạng tìm người. Em phải đi về làm chút an bài, để cho bọn họ đi theo hướng ngược lại."

"Từ Duệ có thể làm khó dễ em hay không?" Lục Bạch vô cùng lo lắng cho an toàn của cô gái, Từ Duệ chính là một kẻ biến thái, cậu sợ cô gái sẽ bị chính mình liên lụy.

"Sẽ không, Từ Duệ không dám đụng tới em đâu! Hơn nữa......" Nụ cười của cô gái so với ánh mặt trời còn ấm áp hơn "Bạch Bạch, em thích anh, không phải bởi vì anh giống Dịch Văn Trác, mà bởi vì anh chính là anh, nên em mới thích!"

Vành mắt Lục Bạch nháy mắt đỏ ửng.

Cô gái cũng không nhịn được mà rơi lệ, ôm Lục Bạch trấn an "Em đưa anh đến trấn nhỏ tiếp theo, sau đó em liền rời đi."

"Yên tâm, hết thảy đều sẽ tốt thôi."

Có thể biến cố cũng bởi vậy mà đến, Lục Bạch ngủ ở trên xe, lúc tỉnh lại, phát hiện tay mình bị trói sau lưng ở một cây cột trong nhà, cách vách chính là tiếng khóc tê tâm liệt phế của cô gái kia.

Bọn họ gặp phải dân cư lừa bán. Xe khách liên thôn kia cũng không phải thật sự là xe công cộng, mà là xe đen buôn người!

"Không được, cầu tin anh, đừng chạm vào tôi!"

"A!"

Cô gái thét chói tai tê thanh nứt phổi, không cần nhìn cũng biết người bên cạnh đang làm cái gì. Miệng Lục Bạch bị bịt kín, chỉ có thể liều mạng dùng thân thể va chạm vào vách tường, rốt cuộc đánh gãy trận bạo hành này.

"Tôi cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu tôi đều cho anh! Anh đừng chạm vào cô ấy, ngàn vạn lần đừng chạm vào cô ấy." Lục Bạch đã cùng đường, tới thời khắc mấu chốt này cậu lại khát vọng thoát ra, lại không thể bỏ mặc một người thiệt tình đối tốt với mình.

Giờ khắc này, Lục Bạch khuất phục.

Mà tên đàn ông kia thế nhưng cũng trực tiếp đáp ứng.

"Được a! Mày gọi điện thoại đi, nhìn thấy tiền tao mới thả người."

Lục Bạch không biết tình huống của cô gái, nhìn không thấy cũng không dám chậm trễ. Người đầu tiên cậu gọi điện chính là người đại diện, nhưng người đại diện căn bản không nghe máy.

Sau đó cậu gọi tới tất cả số điện thoại liên quan tới công ty, thậm chí là số của ban tổ chức cũng đều đánh.

Tất cả đều thông báo bận, không có một người nhấc máy.

- ----------------------