Nam Phụ Hắc Hóa Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 5: Chương 5






Lớp trưởng không hề sợ hãi, lập tức khai ra tên của Lam Tiểu Thước.Đôi mắt đen của Yến Cải nặng trĩu, chậm chạp một lúc mới nhớ ra Lam Tiểu Thước là ai.Là bạn ngồi cùng bàn của cậu.Bạn cùng bàn kia...!Liệu có phải cô gái đã cứu mình?Lông mi Yến Cải hơi run lên, cậu không dám ôm quá nhiều hy vọng nhưng lại không muốn từ bỏ cơ hội biết được sự thật này.Ngày hôm sau đi học, cậu bắt đầu quan sát bạn ngồi cùng bàn này.Bạn ngồi cùng bàn với cậu có làn da rất trắng, da dẻ hồng hào khỏe mạnh, mặt mũi thanh tú, khóe mắt hơi nhướng lên, đôi mắt đen bóng, lúc nhìn cậu không có bất kỳ ánh mắt khác thường nào, giống như đang nhìn một người bình thường.Trong lòng Yến Cải có một tiếng nói mơ hồ rằng đó chính là cô ấy.Môi cậu hơi mấp máy, sợ hãi nghĩ mình đoán sai nhưng lại cảm thấy mình sẽ không sai.Đến buổi trưa là lúc nóng nhất, thầy ngữ văn ngồi trên bục giảng giảng giải về tác phẩm văn cổ, trong phòng học không có mấy ai nghe, xuất phát bản năng phản nghịch.Tiếng quạt điện ồ ồ vang vọng.Yến Cải cụp mi mắt, nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: “Là cậu giúp tớ sao?”Tiếng nói của cậu khàn khàn, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn vào Lam Tiểu Thước.Lam Tiểu Thước đang ghé vào mặt bàn ngủ gật.Sau khi nghe thấy câu hỏi, mí mắt mông lung nhìn qua Yến Cải một chút, đầu óc không tỉnh táo lắm chỉ gật nhẹ đầu.Yến Cải sửng sốt một chút, sau đó trong lòng lập tức trào dâng một loại cảm giác khó nói rõ.Ánh mắt của cậu vẫn không rời, không dám nhìn thẳng vào Lam Tiểu Thước, trong cổ dần nghẹn lại, đáy mắt mang theo chút ánh sáng mà ngay cả cậu cũng chưa từng thấy.Cậu không biết làm sao để bày tỏ niềm vui sướng của mình, cũng không biết miêu tả cảm xúc vui sướng của mình thế nào, Lam Tiểu Thước là người đầu tiên...!Khi nhìn đến dáng vẻ kia của mình sẽ còn ra mặt cứu mình, kéo mình ra khỏi tuyệt vọng.Rõ ràng cậu không có gì, không thể kiếm được bất kỳ lợi ích từ cậu.Nếu có thể cậu muốn đưa tất cả của mình cho Lam Tiểu Thước.Cậu khắc chế sự mừng rỡ của mình, mặt cậu dần dần mềm mỏng lại, đang định nói một câu với Lam Tiểu Thước.Đột nhiên Lam Tiểu Thước ngồi thẳng dậy.Động tác cực lớn dọa cho cả bàn đằng trước cũng giật nảy mình.Cánh tay gầy gò của Yến Cải đặt ngang trên bàn, bình tĩnh nhìn Lam Tiểu Thước.Lam Tiểu Thước lại nằm sấp về bàn lần nữa, nhỏ giọng cười nói: “Cậu là nói giúp làm bài tập cho cậu hả? Cái kia không phải là tớ.”Vừa rồi cô ngủ đến hồ đồ, cũng quên việc mình đang tạo thiện cảm giúp chị họ, công lao của cô có cao hơn nữa để làm gì chứ, thà dự trữ lại năng lượng làm vài việc khác còn hơn là bị nam xứng coi như rác rưởi phóng lên bục giảng.May mắn mình tỉnh ngủ!Yến Cải nhìn Lam Tiểu Thước không nói chuyện.Lam Tiểu Thước giải thích nói: “Có điều tớ biết là ai nha, là...!Bạch Kỳ Kỳ ở cách vách kia á....”Bạch Kỳ Kỳ là ai? Yến Cải nghĩ không ra.Nhưng tâm tình của cậu cuộn trào nỗi phiền muộn không nói ra lời, ánh mắt lại trở nên u ám lần nữa, quay đầu, không để ý đến Lam Tiểu Thước.Lam Tiểu Thước hơi khó hiểu.Cô nhìn vào độ hảo cảm, phát hiện độ hảo cảm của Yến Cải với thế giới...Vậy mà lại giảm xuống một điểm.Lam Tiểu Thước im lặng nửa ngày, không hiểu rõ vì sao hôm nay mình nhắc đến chị họ rồi mà vẫn không dùng được nhỉ?Mấy ngày sau cô lại cẩn thận làm thí nghiệm lại đã.Cô dùng danh nghĩa của chị họ đưa đồ ăn vặt cho Yến Cải, thuận tiện lại nhét chút chuyện nhỏ mang năng lượng tích cực, giá trị hắc hóa của Yến Cải cũng giống như tàu lượn siêu tốc, một hồi lên cao một hồi xuống thấp khiến Lam Tiểu Thước hoàn toàn ngu ngơ.Nhưng tổng thể mà nói dùng danh nghĩa chị họ đưa ấm áp vẫn có thể cảm hóa được Yến Cải.Lam Tiểu Thước không ngừng cố gắng.Sắp thi giữa kỳ nên lớp học bắt đầu thu phí tài liệu.Lần này phí tài liệu hơi cao, bao gồm cả phí tổn ngoài định mức của toàn bộ học kỳ, tất cả có hai trăm đồng.Chủ nhiệm lớp cho lớp trưởng hỗ trợ thu tiền, lớp trưởng thu trong hai ngày rồi đưa lại danh sách cho chủ nhiệm sau.Trên đường Lam Tiểu Thước đi rửa khăn thì đi ngang qua văn phòng, vừa vặn nghe lớp trưởng đang phàn nàn với chủ nhiệm.“Còn thiếu mình Yến Cải, dù thế nào cũng không chịu nộp!” Lớp trưởng tức giận truyền đạt tin tức này.Chủ nhiệm lớp thuận miệng hỏi: “Những người khác nộp đủ hết chứ?”Lớp trưởng nói: “Đủ hết ạ.”Chủ nhiệm lớp gật đầu: “Vậy em gọi Yến Cải lại đây cho cô!”Văn phòng rơi vào yên tĩnh một lúc.Một lúc sau, lớp trưởng nhỏ giọng nói: “Cô ơi cô tự gọi bạn ấy được không ạ, em nói chuyện với bạn ấy mà bạn ấy không thèm để ý đến em.”Chủ nhiệm lớp không nói gì, im lặng hai giây rồi thở dài.Thật ra những chuyện kia của Yến Cải, không chỉ học sinh biết mà cả thầy cô cũng biết.Ban đầu hiệu trưởng nói cô ấy sẽ phụ trách đứng nhất lớp, cô ấy cảm thấy có hơi kích động, cảm thấy học sinh lớp mình ưu tú của lớp mình có bảo đảm, cuộc sống sau này nhất định có thể thoải mái hơn rất nhiều.Nhưng ngay sau đó có người nói cho cô ấy về tình huống của Yến Cải.Đứa nhỏ này tuổi còn khá nhỏ, tình cảnh gặp phải trái lại còn nhiều hơn cả người lớn, không chỉ trong nhà có vấn đề, còn đắc tội với bạn học có gia đình hậu thuẫn, cứ thế đi đến đâu đều bị xa lánh, ai dám bày tỏ ý tốt với cậu thì nói không chừng sẽ bị liên lụy đến, khiến bản thân cũng thảm theo.Mặc dù chủ nhiệm lớp đồng tình với Yến Cải nhưng không có thiện lương đến mức đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.Người ở độ tuổi cấp ba này thật ra đã bắt đầu bước vào con đường trưởng thành với xã hội, từng đứa học sinh càng tinh ranh hơn, đồng tình là chuyện không bao giờ dùng được.Chủ nhiệm lớp không có ý tứ muốn làm khó lớp trưởng.Cô ấy cho lớp trưởng rời đi, chuẩn bị tự mình đi gọi Yến Cải.Nhưng cửa phòng làm việc vừa mở ra, Lam Tiểu Thước đột nhiên tiến đến, trong tay cô đang cầm hai tấm một trăm đồng, sau khi lên tiếng chào hỏi với chủ nhiệm lớp thì bỏ tiền trên bàn.Chủ nhiệm lớp nhìn về phía trước mặt sau đó ngẩng đầu nhìn Lam Tiểu Thước.Cô ấy có ấn tượng khá sâu với bạn học sinh duy nhất rớt tín chỉ này, không cần lật danh sách ra cô ấy cũng biết: “Số tiền này của em để làm gì? Em đã nộp tiền rồi.”Lam Tiểu Thước cười giải thích: “Đây là phần tiền của Yến Cải.”Chủ nhiệm lớp lập tức ngửi được mùi yêu sớm, trừng mắt hỏi: “Em làm gì mà giao giúp em ấy?”Lam Tiểu Thước vội vàng giải thích: “Đây chính là tiền của cậu ấy, em là bạn cùng bàn với cậu ấy cho nên giúp cậu ấy cầm đến văn phòng.”Chủ nhiệm lớp nghe ra điều không thích hợp: “Yến Cải lấy đâu ra hai trăm đồng này?”Lam Tiểu Thước nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên lấy ra được chứ ạ, hơn nữa cô ơi, cô cầm tiền không phải là xong rồi ạ, lo lắng nhiều thì phiền phức cũng nhiều.”Chủ nhiệm lớp là người tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, trẻ tuổi, điển hình là kiểu người không thích xen vào việc của người khác, chỉ muốn mỗi ngày tan làm về nhà chơi game, nghe thấy lời này của Lam Tiểu Thước, cô ấy cảm thấy rất đúng, trực tiếp nhận tiền, không quản cái gì khác nữa.Lam Tiểu Thước nhắc nhở: “Đúng rồi cô ơi, cô đừng nói với Yến Cải là em đưa nha!”Chủ nhiệm lớp gật đầu qua loa, bắt đầu làm việc của mình.Lam Tiểu Thước thả lỏng đi trở lại phòng học, ăn một viên kẹo bạc hà vị bưởi để nâng cao tinh thần.Gần đây mẹ của cô rất thích bưởi, đồ vật gì cũng mua mùi vị bưởi.Ngay cả sữa tắm trong nhà cũng đổi thành mùi này, cả nhà đều tắm mình trong đại dương vị bưởi, khiến tinh thần Lam Tiểu Thước có hơi suy nhược.Cô hy vọng những đồ vật vị bưởi này nhanh chóng dùng hết, sau khi bản thân bỏ mấy viên vào miệng thì cô lại móc ra thêm hai viên kẹo nữa, chia cho em gái Tiền Trác.Rồi mới lấy thanh sô cô la ra nhanh chóng nhét vào ngăn kéo Yến Cải.Không lâu sau, Yến Cải cũng về lại chỗ ngồi.Lam Tiểu Thước tranh thủ tiến vào, nhỏ giọng ở bên cạnh cậu nhắc nhở: “Vừa rồi Bạch Kỳ Kỳ đến đưa sô cô la cho cậu đó!”Mùi vị bưởi nhàn nhạt lập tức bao phủ toàn bộ Yến Cải.Yến Cải không trả lời, cậu nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.Hôm nay mây đen nặng nề, không sáng được bao nhiêu, trong phòng cũng mở hết đèn, bên trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu lại hành động của từng người trong phòng học.Yến Cải nhìn thấy bạn cùng bàn của cậu không được mình trả lời thì quay về nằm sấp lên bàn, dán mặt lên cánh tay, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía mình, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.Cậu im lặng không nói, không rõ hành động lần này của Lam Tiểu Thước là vì cái gì.Hơn nữa...!Thật ra vừa rồi cậu đã nhìn thấy.Cậu trông thấy Lam Tiểu Thước bỏ kẹo sô cô la vào trong ngăn kéo của mình, nhưng rõ ràng cô là người làm những việc này nhưng cô lại không chịu nhận, còn nói láo là người khác tặng.Đây là tại sao, là vì muốn phân rõ giới hạn với mình sao? Hay là vì mình lần lượt dày xéo tâm ý của cô khiến cô khó chịu?Trong mắt Yến Cải không chút độ ấm.Cậu mơ hồ nhận ra, có lẽ bạn ngồi cùng bàn và cô gái trong hẻm nhỏ kia thật sự quan tâm mình, nhưng lại bị mình tổn thương cho nên cố ý tránh xa mình.



Cậu đã đánh mất sự quan tâm mà cậu khao khát.Có lẽ kiểu tâm lý vặn vẹo như cậu vốn không xứng có được những thứ này.Yến Cải tự giễu mà nghĩ.Cậu còn có chuyện đáng lo lắng hơn nữa.Phí tài liệu không có tin tức, chỉ khoảng hai trăm đồng, trước kia cậu cho rằng mình nhất định có thể gom đủ nhưng dù thế nào cũng không ngờ, số tiền mình giấu dưới giường lại bị người ba vô lại phát hiện cũng bị lấy đi toàn bộ.Yến Cải có sự hèn mọn tự tôn của mình, cậu không muốn bởi vì chút tiền này mà đón nhận ánh mắt thương hại của cô giáo, chỉ là hiện tại không thể không đi.Chủ nhiệm lớp đang ngồi chơi điện thoại.Yến Cải đứng trước bàn làm việc một lát, khàn khàn nói: “Cô ơi, phí tài liệu học kỳ này em không có cách nào đưa đủ, chờ thi xong, mấy ngày nữa em lại bổ sung.”Cậu hiếm khi nói nhiều như vậy.Chủ nhiệm lớp rất bất ngờ, cô ấy để điện thoại xuống, nhớ lại một lúc rồi nói: “Tiền của em đã nộp rồi.”Yến Cải ngơ ngẩn một lát, ngước mắt nhìn chủ nhiệm lớp.Lúc trước cậu nhận được thuốc, nhận được vở mới đã là điều tốt nhất chưa từng nhận được trong đời cậu.Bây giờ còn có người...!Trả tiền cho cậu?Ánh mắt của cậu nặng nề, trong lòng lập tức nổi lên một suy đoán, nhưng khả năng này quá thấp, thấp đến nỗi cậu không dám nói ra khỏi miệng.Cậu chỉ dám đè nén toàn bộ cảm thụ của mình, khàn khàn hỏi: “Là ai?”Chủ nhiệm lớp đang muốn nói đột nhiên nhớ đến lời dặn của Lam Tiểu Thước, cô gái nhỏ hình như định làm việc tốt mà không để lại danh tính, nên đành lắc đầu không nói tên.Mặt Yến Cải hơi nhăn lại: “Cô ơi, em phải trả lại tiền.”Chủ nhiệm lớp cảm thấy Yến Cải nói cũng có lý, thiếu nợ cũng nên trả tiền lại, không trả tiền thì tính là gì chứ, đây không phải là nhầm lẫn con cháu sao.Vì thế không có gì gọi là trách nhiệm mà bán đứng Lam Tiểu Thước: “Là bạn cùng bàn của em.”.