Nam Quân Nữ Gả

Chương 46




“Thế nào, bên Bắc Kinh đã liên hệ lại rồi sao?” Nhìn thấy Trương Thân vội vàng vào cửa, Lý Viêm khẩn trưởng lập tức ra đón.

“Ừ, bệnh viện, nhà ga thậm chí ngay cả các đoạn đường phụ cận có khả năng An Hòa đi qua đều đã điều tra rồi, rốt cuộc ở khu vực gần nhà tìm thấy một đoạn ghi hình quan trọng. Tất cả tư liệu đều nằm ở đây.”

Lý Viêm vừa vung tay lên, Hứa Úy đứng bên này chân mày đã sớm vo thành một nắm lập tức sải bước đến gần xem.

“Đây......” Cho dù hình ảnh không được rõ lắm, nhưng nháy mắt nhìn thấy hình ảnh người đàn ông trung niên trong băng ghi hình, Hứa Úy vẫn nhận ra hắn ta: “Tôn Cao?!”

“Cao” là biệt hiệu đại đội đặc chủng đặt cho người họ Tôn kia. Tên này cũng đã một bó tuổi, thường ngày âm hiểm giảo hoạt, qua lại với rất nhiều thế lực xã hội đen. Lúc trước, đại đội đặc chủng quân khu X liên tiếp được bên trên đưa xuống cho mấy vụ án tử, mà Tôn Cao chính là một trong những người được liệt vào danh sách án tử đó.

Đại đội đặc chủng vẫn luôn không ra tay với Tôn Cao, khôngphải vì hắn không liên quan đến vụ án, mà là tên này vô cùng lắt léo, nhạy bén đến từng ngọn cỏ lay, mà việc hắn ta che dấu mánh khóe phạm tội của mình càng khiến cho bộ đội đặc chủng khó lòng phòng bị.

Hơn nữa, tuy Tôn Cao đã bị khởi kiện mấy vụ, nhưng nhờ có thế lực khổng lồ đứng sau lưng hắn nên hắn càng nhở nhơ ngoài vòng pháp luật. Mà thân phận của hắn trong tổ chức hung mạnh ẩn dưới bóng tối kia cùng lắm cũng chỉ được xem như một 'Tiểu Đầu Mục* thôi'. (*một tên trùm nhỏ)

Việc để hắn tự tung tự tác ngoài vòng pháp luật lâu như vậy, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác đó là - - muốn thả dây dài bắt con cá lớn, làm một mẻ tóm luôn những nhân vật chủ chốt đứng sau đó nhằm khiến cho lực lượng tan rã.

Mấy năm qua, từ lúc bắt đầu tiếp nhận vụ án này, đại đội đặc chủng quân khu X chưa hề buông lỏng giám sát đối với hắn.

Cho nên, khi người của đại đội đặc chủng cài vào nằm vùng, truyền tin báo về, nói rằng đám người đó sắp có hành động, thì cả đại đội đều tập trung toàn bộ tinh lực, tính toán tiêu diệt triệt để nhóm người này.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, trước mắt lại xảy ra chuyện như vậy.

“Phía cảnh sát Bắc Kinh nói gì?” Sau khi xem xong đoạn băng ghi hình, Lý Viêm đưa tay xoa xoa mi tâm, hỏi.

“Phía trên và bên kia đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, vụ bắt cóc này có liên quan đến vụ án tử của chúng ta.....” Nói đến đây, Trương Hân hơi lo lắng liếc nhìn Hứa Úy một cái, nói tiếp: “Bên Bắc Kinh đã phái người thời thời khắc khắc theo dõi hướng đi mới của bọn chúng, đồng thời bọn họ sẽ hỗ trợ chúng ta tốt nhất trên mọi phương diện....Việc giải cứu con tin, giao cho đội chúng ta giải quyết.”

Lý Viêm chỉ 'Ừ' một tiếng.

“Lão Trương, ông đi ra ngoài trước đi.” Lý Viêm khoanh tay đứng trước bàn làm việc đánh mắt liếc Trương Thân một cái, nói.

“Được.” Trương Thân lên tiếng, một giây trước khi dời khỏi phòng, ông còn liếc mắt nhìn Hứa Úy một cái rồi thở dài đi ra.

Cửa bị Trương Thân khép lại, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại mình Lý Viêm và Hứa Úy.

“Hứa....” Lý Viêm nhìn Hứa Úy đang đứng đối diện.

“Đại đội trưởng.” Hứa Úy ngắt lời Lý Viêm nói: “Anh không phải lo lắng cho tôi. Tôi tự biết chừng mực.”

Lý Viêm biết rõ suy nghĩ trong lòng Hứa Úy, ông cũng có thể hiểu được sự lo lắng trong lòng cậu ta, nhưng cục diện trước mắt căn bản không cho phép ông nhượng bộ trên vấn đề này.

Lý Viêm giương mắt nhìn về phía cấp dưới mà ông tâm đắc nhất này.

So với vài năm trước, bộ dạng Hứa Úy vẫn ngông nghênh kiêu ngạo như tùng vậy.

Vừa kiêu căng ngạo mạn, lại mang dáng vẻ 'thâm tàng bất lộ' chói mắt.

Mà giờ phút này, cậu ta đã có được phần lý trí mà một người lính nên có.

Đúng, chính là cậu ta, là cái người mang trong mình ánh hào quang rực rỡ của tuổi trẻ.

Mà giờ đây đã trở thành một người trầm ổn chín chắn hiểu được lúc nguy cấp thì cần phải lấy đại cục làm trọng.

Thời gian vĩnh viễn là tấm bùa tu luyện con người tốt nhất.

Thật lâu tới nay, Lý Viêm vẫn luôn chờ đợi một Hứa Úy có thể trưởng thành đúng với nghĩa của một quân nhân ưu tú.

Nhưng tại thời điểm chân chính nhìn thấy Hứa Úy hoàn thành ước nguyện mà ông mong mỏi lâu nay, ông mới phát hiện mình căn bản không có nửa điểm vui mừng gì hết.

Ông biết, vì thực hiện chức trách của một người lính đặc chủng, trong lòng Hứa Úy đã phải chịu đựng nỗi thống khổ cùng dày vò rất lớn, thậm chí phải vứt bỏ cả tình cảm cá nhân của mình.

Tất cả đều vì nhiệm vụ.

Tất cả đều vì đại cục.

--- ------ -----Đường phân cách cực kỳ lo lắng---- --------

“Không được.” Hai chữ nhanh gọn mà rõ ràng vang lên.

Cuồng Phong cùng đám người bên cạnh đang bừng bừng khí thế sôi trào bị hai chữ của Hứa Úy làm cho cả kinh, chết đứng tại chỗ.

“Lão đại...” Cuồng Phong lắp bắp mở miệng: “Có phải anh không nghe rõ không? Ý của anh em là.... chúng ta cùng nhau đi thu thập đám trứng thối kia, đưa chị dâu an toàn trở về.....”

“Tôi nói không được.” Vẻ mặt Hứa Úy lạnh lẽo giống như hàn băng khiến cho người ta lạnh thấu xương.

“Vì sao?!” Cuồng Phong nóng nảy, không tự chủ mà đề cao giọng hơn.

Hứa Úy biết, đây là điềm báo Cuồng Phong muốn phản kháng.

“Cậu không có quyền được hỏi.” Hứa Úy xoay người lại đối diện với Cuồng Phong nói: “Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức.”

“Mẹ kiếp!”

Tống Nham đứng bên thấy thế vội vàng tiến lên kéo Cuồng Phong đã có chút không không chế được lui xuống.

“Thủ lĩnh....” Tống Nham có chút khó xử nhìn Hứa Úy: “Tất cả mọi người đều muốn đi cứu chị dâu......”

“Con mẹ nó lão tử nói không được!” Trên trán Hứa Úy dường như có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên: “Các cậu nghe không hiểu tiếng người phải không?”

“Cứu tính mạng con tin không phải là quan trọng nhất sao?!” Cuồng Phong lớn giọng rống lên.

“Cứu? Cứu thế nào?!” Hứa Úy dứt khoát đánh gãy lời Cuồng Phong, nói: “Cậu con mẹ nó cứu thế nào?!”

Không cho đám người Cuồng Phong có thời gian hòa hoãn lại, Hứa Úy cắn chặt răng nói tiếp: “Chỉ có mình tính mạng của con tin mới quan trọng sao? Các người có nghĩ tới chưa, nếu không có tuyến người nằm vùng phối hợp, chúng ta làm thế nào cứu An Hòa?!”

Bởi vì cảm xúc bị kích động, giọng nói của Hứa Úy đã có chút không ổn định: “Nếu để cậu đi cứu, có thể chắc chắn 100% đem An Hòa bình yên vô sự về được, vậy thì cần gì đến người nằm vùng nữa! Nếu cứu được một người về có thể sẽ chôn vùi hai hay nhiều sinh mạng khác theo nữa...”

Nói xong, ánh mắt lạnh thấu xương của Hứa Úy quét một vòng đám lính đặc chủng đã bị lời của anh làm cho cứng miệng: “Không chỉ có vậy...... Mấy năm qua, tuyến người bên ta cũng đã nằm vùng rất lâu rồi, ẩn nhẫn chịu cực khổ chỉ vì cái mà các người gọi là 'hành động cứu vớt' mà hoàn toàn mất đi ý nghĩa của sự tồn tại! Nhiều năm qua, những manh mối mà họ phải dùng máu và tính mạng của mình để đánh đổi cũng sắp bị cắt đứt!”

Nói đến đây, trong mắt Hứa Úy đã giăng đầy tơ máu: “Mà bởi vì mấy vụ giết người này nên họ không thể tiếp tục cùng chúng ta kề vai chiến đấu...... Sự hi sinh của bọn họ.... cũng sắp trở nên vô nghĩa rồi!”

Trong lúc nhất thời,cả nhóm bộ đội đặc chủng, không ai dám mở miệng nói gì.

Trong đầu bọn họ lúc này chợt hiện ra khuôn mặt của một người, là một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn.

An Vũ.

Năm năm trước, cũng vì tham gia vụ án tử mà hi sinh.

Đó là anh em của bọn họ.

Cũng là anh em của Hứa Úy.

Trong nháy mắt, tầm mắt mọi người đều hướng về phía Hứa Úy.

Bọn họ biết, lúc này trong lòng Hứa Úy đang phải chịu đựng nỗi đau đớn dày vò không ai tưởng tượng được.

Từ đầu tới cuối, Hứa Úy mới là người phải đứng trên lập trường gian nan nhất.

5 năm trước, anh phải trơ mắt nhìn người anh em thân cận nhất của mình chết dưới họng súng của giặc.

Mà 5 năm sau, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu bị bọn chúng bắt cóc đi.

Đó là loại lo lắng cùng thống khổ cỡ nào chứ?

Đó là loại hành hạ cùng không cam lòng tới mức nào chứ?

Anh là quân nhân, anh là đội trưởng, cho nên tất cả những gì anh có thể làm là suy tính nhiều hơn cho những người khác.

Trong khoảnh khắc đó, đám binh lính trẻ đều đỏ con mắt.

--- ------ ----------Đương phân cách tiến thoái lưỡng nan---- --------

Dựa vào cảm giác cùng suy đoán của mình, An Hòa nghĩ, thời gian cô bị bắt cóc, hẳn đã hơn một ngày một đêm rồi.

Lúc này cô đang ở một địa phương khác.

An Hòa cố gắng khiến cho đầu mình tỉnh táo.

Đằng sau gáy cô vẫn còn cảm thấy đau, nhưng so với chút đau đớn cỏn con kia, giờ phút này cô còn thấy bụng đói cồn cào, cổ họng khát khô hơn.

Từ lúc bị bắt cóc đến giờ, cô còn chưa được uống qua một giọt nước, chưa được ăn một hạt cơm nào.

Một đám đáng chết....... An Hòa thầm chửi một câu.

“Két - - “ là âm thanh có người đến.

Sau đó có người tháo miếng vải bịt mắt An Hòa xuống.

“Ăn cơm.” Tên kia đem một lồng cơm đặt bên cạnh An Hòa, nói.

“Ăn đi!” Thấy An Hòa chậm chạp không có phản ứng gì, tên kia ngồi xuống trước mặt cô, nói: “Sao vậy, sợ bị bỏ thuốc hả?”

Bỏ thuốc? An Hòa khẽ hừ lạnh trong lòng một tiếng.

Gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói, tưởng bà đây sợ chắc?!

“Phiền ngài vất vả cởi dây thừng hộ cái.” Nói xong An Hòa xoay xoay về phía sau lưng mình, bĩu môi nói.

Tên kia giờ mới phản ứng kịp, vì thế thò người ra cởi trói cho cô.

Cũng không để ý đồ ăn nóng hay lạnh, vì bảo trì thể lực của mình, An Hòa liền cầm lấy lồng cơm lên ăn ngấu nghiến.

“Cũng không kén ăn nhỉ....” Tên đàn ông kia khẽ 'xùy' một tiếng, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên gương mặt đang dán lên cái lồng cơm của An Hòa.

“Trên đường đi cũng chưa kịp nhìn qua..... A.” Tên đàn ông vừa nói vừa không có ý tốt mà sờ sờ cằm mình nói: “Hóa ra chính là một con nhóc nha!”

An Hòa không buồn để ý chỉ cắm đầu cắm cổ ăn cơm của mình.

“Làm gì thế?” Ở bên ngoài cửa vang lên tiếng của một tên khác.

“Tôi nói.....” Tên đứng cạnh An Hòa quay đầu lại nháy nháy mắt với tên đứng sau: “Người đã đưa đến đây rồi..... Có quốc sắc thiên hương ở đây... Mặc kệ như vậy có phải rất đáng tiếc không?” Nói xong lại quay người lại, nhìn An Hòa dò xét từ trên xuống dưới một lượt.

Đám trứng rùa thối..... An Hòa ở trong lòng phỉ nhổ một ngụm, trong đầu lại đang tính toán đợi sau khi cô ăn no lấy lại sức lực sẽ giải quyết gọn gẽ hai tên này, sau đó nhân cơ hội trốn đi.

“Đầu mày đang nghĩ cái gì thế hả!” Tên đàn ông phía sau kia đi vào vung tay lên tát tên kia một cái rất mạnh: “Dám chạm vào người của ông ta, mày không muốn sống nữa hả?!”

“X!” Tên bị đánh chửi một tiếng: “Ông ta ngay cả mạng cũng không giữ được còn bày đặt quản con đàn bà này làm gì!”

Trong lòng An Hòa nhất thời 'lộp bộp' rơi xuống.

Ai? Ai mất mạng?!

Phản ứng đầu tiên của cô chính là Hứa Úy đã xảy ra chuyện.

“Vậy cũng không thể chạm vào!” Tên mới bước vào kia nhàn nhạt nói: “Làm nghề của chúng ta kiêng kị nhất chính là chuyện này! Người anh em, khuyên mày một câu, hãy giữ cho mình một con đường lui đi.”

Tên bị đánh thoạt nhìn còn có chút không cam lòng, nhưng nghe thấy người khác nói vậy, cũng đánh bay cái ý niệm bẩn thỉu kia đi.

Sau khi An Hòa cơm nước xong lại bị hai tên kia trói lại lần nữa.

Đợi đến khi hai tên đó khóa cửa rời đi, An Hòa mới bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh đánh giá.

Nhưng chỉ một lát sau, đầu cô lại càng ngày càng mê man.

Lắc lắc đầu nhiều lần cũng không thể tỉnh táo lại được, An Hòa đành phải cam chịu ngã xuống nền đất cứng rắn lạnh lẽo kia.

Mà một giây trước khi cô nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm - - không lẽ thật sự bị bỏ thuốc rồi?