Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 333: Tô Cũng Từng Một Lần Mặc Qua Áo Cưới






"Ngọc Minh, nếu, mình nói nếu là nhé, nếu Phong Đình Quân cùng tiên sinh thật sự có thể tìm linh tương thông, rồi một ngày nọ anh ta có được toàn bộ ký ức của tiên sinh, vậy cậu sẽ còn ở bên cạnh anh ta nữa không?"
Thời Ngọc Minh nhất thời ngữ trệ.

Có khuôn mặt giống tiên sinh như đúc, còn có được ký ức giống hết vậy.

Nàng lắc lắc đầu: "Vẫn là không như nhau, âm thanh của anh ta và tiên sinh không giống với nhau, mình có thể nhận ra được."
Nói tới đây, Thẩm Như Ý mới yên tâm một chút: "Cũng đúng, anh ta có thể bắt chước tiên sinh...!À không phải, không lẽ có thể bắt chước cả âm thanh của tiên sinh sao? Cho dù là song sinh, cũng luôn | sẽ có một chút không giống nhau."
Thời Ngọc Minh gật đầu hơi có chút chần chờ.

Lúc ở chỗ quán ăn nhà làm bị tập trước đó, cô cũng có cảm giác như vậy.

Nhưng mà...!Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb nhayhȯ。cом
Phong Đình Quân rõ ràng không biết tiên sinh cũng từng xuất hiện qua như vậy, giống như là trời phái một thiên sứ xuống giải cứu cô vậy, nhưng anh ta vẫn lựa chọn phương thức, ăn mặc, sự xuất hiện y như của tiên sinh vậy...!
Có thật chỉ là cảm ứng của cặp song sinh này | thôi sao?
"Bỏ đi Ngọc Minh, trước tiên đừng nghĩ đến chuyện này nữa, bây giờ phẫu thuật của Tiên Thúy mới là quan trọng nhất, mình nghe Lục Hào nói cậu tìm được nguồn gan tương xứng rồi phải không?"
| "Um, tìm được rồi"
| "Vậy là tốt rồi, làm phẫu thuật trước đi.

So sánh mà nói, Tiên Thúy vẫn rất may mắn, tìm được một | lá gan phù hợp.."
Thời Ngọc Minh cầm lại tay cô ta, an ủi nói: "Đừng tự trách mình nữa, Tiêu Hào chỉ là đi tìm mẹ của nó mà thôi, hai mẹ con họ sẽ được đoàn tụ trên bầu trời mà"

Thẩm Như Ý hít mũi, nói chuyện cũng có chút nghẹn ngào: "Haiz, mình cũng nghĩ như vậy.

Cậu bé sống trên đời cũng không mấy vui vẻ, cho dù là đợi được nguồn gan, làm giải phẫu, vẫn sẽ rất đau khổ."
| Một năm trước, Tiêu Hào bệnh gan qua đời, Thẩm Như Ý ở trong điện thoại khóc suốt một đêm.

Cô ta thích con nít, Tiêu Hào lại rất ngoan ngoãn đáng yêu, cô ta vẫn luôn chăm sóc cho Tiêu Hào.

Có thể là ông trời cũng thích nghe ( Ngôi sao nhỏ, cho nên đã mang cậu bé lên thiên đường.

| Thời Ngọc Minh đến bây giờ còn nhớ rõ, chính | mình lúc đi đến đường cùng, nghe được bài đồng dao đơn giản mà ôn nhu đó: "Này là ngôi sao sáng suốt đêm, bé có muốn biết sao tên gì..."
Thẩm Như Ý nhắm mắt đau khổ nói: "Ngọc Minh, cậu nói ông trời có phải bị mù rồi không? Đứa trẻ tốt vậy thì lại bệnh đầy người, còn những kẻ xấu thì lại sống tốt.

Cái nhỏ Cố Quân Nhi mấy ngày hôm trước tôi nhìn thấy cô ta dắt theo đứa con, đứa nhỏ | kia cũng không được dạy dỗ tốt, mới từng tí tuổi mà đã chui vào váy của những cô gái trẻ.

Bị người ta mắng vài câu, Cổ Quân Nhi thì chạy ra che chở, nói con cô ta còn nhỏ, những cô gái đó cũng không có gì đáng xem cả"
"Cô ta cũng thật là sinh con rồi sao?”
"Đúng vậy, này đại khái chính là kỳ tích trong lời đồn đấy? Rõ ràng đã sớm bị bác sĩ phán không thể sinh dục được, thật sự lại có được một đứa con.

Nhưng mà mình nói cho cậu biết, báo ứng thứ này vẫn phải có, bộ dạng của con cô ta trông rất xấu! Vẻ mặt lấm la lấm lét gian xảo giống hệt bố của nó."
"Không nhìn thấy bố của đứa bé sao?"
"Không, nhưng khẳng định không phải là của Phong Đình Quân, điểm này mình còn có thể khẳng định được.

cậu nhìn nhóc Dương xem, rồi nhìn Minh Nguyệt, hai đứa trẻ này dễ thương làm sao, tuy Phong Đình Quân xấu xa, nhưng là dáng vẻ là thật
sự rất tốt, còn không đến nỗi sinh ra một đứa con xấu như vậy."
Thời Ngọc Minh mỉm cười, không nói gì cả.

Thẩm Như Ý liếm liếm môi, thử lòng: "Hay là, mình đi giúp cậu thăm dò tình địch một chút nhé?".

Được tại [ TRÙMTRUY ỆN.оrg ]
Thời Ngọc Minh quay đầu lại, nhíu mày: "Lại muốn thi triển mỹ nhân kế với tổng giám đốc Lục sao?"
"Tại sao là “lại” chứ? Lần trước đó là giao dịch chiến thuật mà thôi."
Thời Ngọc Minh thở dài, tự đáy lòng khuyên nhủ: "Như Ý, tổng giám đốc Lục đối với cậu thật sự rất tốt.

chuyện lần trước của Hoắc Tuân, anh ta cũng không nói gì, tuy rằng cậu cùng Hoắc Tuân chưa thực sự có qua lại gì, nhưng dù sao...!Anh ta thật sự coi cậu như miếng đệm để bước lên mà thôi."
"Được rồi được rồi, là mình ngốc, trước kia còn cảm thấy anh ta không tồi, dùng anh ta để tránh né chuyện thúc hôn của bố mình, ai ngờ anh ta quay đầu phản bội mình, đi khắp nơi nó Xới truyền thông rằng mình dùng tiền để đàn áp anh ta! Mình lúc đó | thực sự muốn nín thở để ngộp chết đi cho xong!"
Thời Ngọc Minh an ủi nói: "Lòng người khó | đoán, này cũng không trách cậu được, là anh ta quá | tiểu nhân.


Nhưng mà Như Ý, nghe mình nói một
câu, trên đời này có một người có thể yêu thương bảo vệ cậu, ở bên cạnh cậu, không bỏ rơi cậu là | một chuyện rất may mắn đấy" nhảy.hố truyën tại nhayhȯ.cом
"Mình biết rồi." Mặt của Thẩm Như Ý hơi đỏ lên: | "Chúng mình sắp đính hôn rồi."
Thời Ngọc Minh kinh ngạc: "Chuyện khi nào?"
"Thì mấy ngày hôm trước, anh ta uống say, kéo | mình về thẳng nhà họ Lục, tuyên bố trước mặt của cả dòng họ là muốn kết hôn với mình.

Bọn họ không đồng ý thì thôi, việc anh ta đã nhận định rồi thì sẽ không thay đổi, hôn lễ cũng sẽ không làm ở nhà họ Lục mà chúng mình sẽ tự tổ chức.

Các trưởng bối của nhà họ Lục không thực sự | vừa lòng với Thẩm Như Ý, chuyện này cô ta đã sớm biết rồi.

Dù sao giống Lục Hào kiệt xuất như vậy, có đầy các cô gái môn đăng hộ đối để chọn lựa.

Nhưng Lục Hào cũng là một người đàn ông thật sự, chịu áp lực nhiều năm như vậy nhưng mà trong | lòng vẫn không hề thay đổi chút nào.

"Như Ý, chúc cậu hạnh phúc."
"Hi hi." Thẩm Như Ý có chút ngượng ngùng: "Nói | ra cũng thấy rất thú vị, rõ ràng là cậu sinh con trước,
nhưng mình lại được mặc áo cưới trước, nghe cứ cảm thấy sai sai sao ấy."
"...!Mình cũng từng một lần được mặc qua áo | cưới."
"Khi nào thế, tại sao mình không biết?"
“Vẫn là ngày hôm đó".

Ngày đó của bốn năm trước dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Trong lòng cô vui mừng khao khát cuộc sống ở nước ngoài, tiên sinh không cần phải lẩn trốn nữa, có thể quang minh chính đại bước đi bên cô.


Hai người có thể nắm tay, có thể ôm hôn thắm thiết.

Bọn họ cử hành hôn lễ chỉ có cô dâu và chú rể tham dự, cô dùng áo sơ mi của anh ta làm mạng che, gả cho anh ta.

Con đường đi đến sân bay quá dài, dài đến nỗi đến bây giờ cô vẫn chưa chạy ra được.

Nghĩ đến cảnh tro ng cơn mưa, khắp người anh ta toàn là máu nằm trên đường, cơ thể không nhúc nhích, tim của cô ta đau như bị moi ra vậy.

Tất cả những điều tốt đẹp đều tan biến trong thời khắc đó.

Giấc mơ cũng từ đó mà tan biến.

Cuối cùng cô không phải là một cô công chúa được che chở nữa, mà chỉ là một kẻ ăn mày đang dày vò trong đống bùn đất thôi.

Điều cô ao ước vẫn luôn rất đơn giản, nhưng ông trời lại nhẫn tâm đến vậy, chưa một lần cho cô cả.

“Người đâu đến nhanh, có chuyện lớn rồi!”
***.