Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1044: Còn lời hứa hẹn




Giờ khắc này, tại Đông Thổ Đại Đường, trong một huyện thành, có một họa sĩ, quần áo có hơi nhếch nhác, liếc mắt nhìn một người dáng nhà giàu trước mắt đang không ngừng nói xu nịnh mình.

- Xin tiên sư vẽ tranh cho tiểu nhân đi, tiểu nhân nguyện ý bỏ ra giá cao!

- Lão phu vẽ tranh rất đắt!

Người nhà giàu vội vàng gật đầu, ra hiệu cho tùy tùng phía sau khiêng mấy cái rương lớn tới đặt một bên.

- Thôi được! Nể tình ta và ngươi có duyên, lão phu sẽ vẽ một bức họa cho ngươi! Lão già lén nhìn trộm mấy cái rương kia, ho một tiếng, nói.

Đang lúc định vẽ tranh, bỗng nhiên lão già khẽ nhíu chân mày.

- Lão phu có chuyện, cần đi vào cõi thần tiên một lát, ngươi trước chờ đi! Lão già nói dứt lời liền khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền.

Người nhà giàu không dám quấy rầy, chỉ có thể ở cạnh chờ đợi.

Tại Nam Vực, trong Vãng Sinh Động, Đát Nữ nhìn hư vô xa xa, hồi ức trong mắt sâu hơn.

Nàng là một đóa hoa, ngày nở ra bảy màu, ngày thành tiên trời xám nhạt, nhưng vì quá yêu kí chủ, ngày thành tiên chém thiện, giấu ở dưới Thiên Hà Hải.

Ngày đó, nước mắt của nàng nhỏ xuống, rơi vào vào trong Thiên Hà Hải, từ đó về sau... nàng gọi là Lê Tiên.

Mà phần thiện của nàng, ở dưới đáy Thiên Hà Hải vẫn là Đát Nữ.

Nhiều năm trôi qua, cuối cùng nàng từ trong Đồng Quan dưới đáy Thiên Hà Hải đi ra, sáp nhập vào thân thể một con cá nhỏ, một khắc nhảy ra mặt nước biến thành Côn Bằng, mang theo tử khí nồng đậm, bay về phía Vãng Sinh Động.

Tử khí đó, là trái tim chết của nàng.

Ở trong Vãng Sinh Động, nàng muốn lần nữa tẩy rửa bản thân, cầu xin một lần vãng sinh, chặt đứt quá khứ... Thế nhưng nàng tìm cả Vãng Sinh Động, cũng không có tìm được vãng sinh, nàng hiểu rõ: cái gọi là Vãng Sinh Động chỉ là một giấc mộng ảo mà thôi.

Không thể vãng sinh, trầm luân tại trong hồi ức của quá khứ, nàng đau khổ, trong thiên địa không ai có thể hiểu rõ. Ngay một khắc nhìn thấy Hứa Thanh kia, bỗng nhiên từ trên người của Hứa Thanh, nàng thấy lại chính mình năm đó.

Thời khắc này nàng khẽ thở dài một tiếng, hình ảnh ký ức càng hiện rõ trong mắt, nhưng thân thể của nàng đã khô héo nửa thân mình, dường như hóa thành một đóa hoa sắp héo tàn.

Bàn tay nàng chạm vào mi tâm Mạnh Hạo, thời khắc này cũng khô héo với mắt thường có thể thấy được; sinh mạng bàng bạc trong cơ thể nàng, đang không ngừng sáp nhập trong thân thể Mạnh Hạo, giúp cho thân thể hắn sớm đã khôi phục như thường, không còn thấy mảy may bộ dáng thương tang trước đó.

Trong cơ thể hắn từ từ nổi lên vô số điểm sáng, những điểm sáng rậm rạp chằng chịt này lần lượt ma sát đan xen vào nhau, dường như tạo thành một cái cầu hình vòm.

Nhưng... lại không trọn vẹn, từ vị trí giữa xuất hiện đứt đoạn, làm cho cây cầu kia không thể nối liền với nhau.

Những điểm sáng trong cơ thể Mạnh Hạo, chính là sinh mệnh của Đát Nữ tặng cho hắn, mà cái cầu kia là cây cầu sinh mệnh!

- Ta không oán chàng... Đát Nữ nhẹ giọng lẩm bẩm, nàng nhìn phương xa, trong đôi mắt trống rỗng ẩn chứa hồi ức người ngoài không thể thấy được.

Cả cánh tay của nàng, thời khắc này toàn bộ khô héo, đã lan tràn đến cần cổ của nàng, phảng phất như có những sợi tơ mọc lên, bò trên gò má của nàng, dần dần bao trùm cả đầu; khi lan tràn đến hai mắt, trong mắt của nàng, hình ảnh dừng lại ngay khoảnh khắc lần đầu tiên gặp nhau với ký chủ kia.

Một khắc đó người ấy nhìn nàng, nàng nhìn người ấy... dường như trở thành vĩnh hằng!

- Cho tới bây giờ, ta đều không oán chàng... Trong đôi mắt khô héo của Đát Nữ chảy xuống hai giọt nước mắt, chạy theo gò má khô héo rơi trên mặt đất, truyền ra tiếng vang nhỏ.

Hai mắt của nàng từ từ vô thần, trong nháy mắt nhắm mắt, nàng nâng lên bàn tay đã khô héo vỗ nhẹ vào vị trí trái tim nơi ngực Mạnh Hạo.

Nhìn như thật nhẹ nhưng dưới cái vỗ này, thân thể Mạnh Hạo lại giống như bị sấm sét đánh trúng, chấn động mãnh liệt, trong óc của hắn vào giờ khắc này lại nổi lên tiếng nổ ầm ầm ngập trời.

Trong cơ thể hắn vô số điểm sáng hợp thành cây cầu sinh mệnh, ngay khoảnh khắc, trong tiếng ầm ầm chấn động nhanh chóng lan tràn, chỉ trong chớp mắt đoạn giữa đã nối liền lại.

Ngay lúc cây cầu sinh mệnh này nối liền nhau, thân thể Mạnh Hạo chấn động trước nay chưa từng có: hắn vốn đã mất đi hơi thở tức thì xuất hiện; trái tim vốn không còn đập, chợt truyền ra tiếng động "thình thình"!

Theo trái tim nhảy lên, lập tức bột phấn nam châm Đệ Cửu Sơn Hải bốn phía Mạnh Hạo trước đó bị Đát Nữ làm tán lạc, trong nháy mắt cuốn ngược trở lại, chạy thẳng tới ngực Mạnh Hạo, trực tiếp thấm vào, tiếp theo dung hợp với trái tim của hắn.

"Thình thịch, thình thịch!" Trái tim của hắn không ngừng nhảy lên, vang vọng trong Vãng Sinh Động, đồng thời, cùng lúc với trái tim nhảy lên bùng phát một lực hút khổng lồ.

Lập tức hồn của hắn đang bị Vô Mục Tàm Ti quấn quanh, bị lực hút này hút mạnh, lôi thẳng về lại trong thân thể, dung hợp với trái tim, cùng chồng lên thân thể.

Đúng lúc này, cây cầu sinh mệnh nối liền lại hoàn chỉnh, tia sáng vạn trượng tràn ngập xua tan bóng tối bốn phía Vãng Sinh Động, hào quang rực rỡ kia làm người ta hoa cả mắt.

Máu huyết trong cơ thể Mạnh Hạo tức thì vận chuyển, sinh cơ dạt dào, hồn phách của hắn trở về cơ thể, cả người hắn dường như sống lại!

Hai mắt của hắn chợt mở ra.

Khoảnh khắc mở ra, hắn thấy Đát Nữ bên cạnh mình, thấy thân thể khô khốc của nàng, cảm nhận sinh cơ thịnh vượng của mình, còn có cổ sinh cơ trong cơ thể này trong mơ hồ tồn tại một chút liên hệ với nữ nhân bên cạnh mình.

Mạnh Hạo chấn động tâm thần, thời khắc này nếu hắn còn không hiểu rõ thì hắn sống uổng hơn hai trăm năm! Trong nháy mắt hắn hiểu rõ, đây là đối phương trao tặng sinh mạng cho mình.

- Tiền bối...

- Ta cho ngươi sinh mạng, không phải vì ngươi, mà vì nàng! Đát Nữ nhìn về phía Mạnh Hạo, cặp mắt bỗng nhiên nhoáng lên một cái, một màn hình ảnh tức thì xuất hiện ở trong đầu Mạnh Hạo.

Trong hình ảnh kia, hắn nhìn thấy cảnh ngoài Vãng Sinh Động, sau khi mình ngã xuống, Hứa Thanh đi tới... rồi nhìn thấy cảnh Hứa Thanh giúp đỡ mình, một đường khó khăn từng bước đi vào Vãng Sinh Động, hồng nhan thành tóc trắng, càng lúc càng già nua, khóe miệng ứa máu tươi tím đen.

Thế nhưng trong mắt nàng không có chút hối hận, và trong thần sắc nhu hòa đối với Mạnh Hạo, trở thành chấp nhất của nàng.

Hắn lại nhìn thấy cảnh thân thể của mình tử vong, là Hứa Thanh dùng sinh cơ không nhiều lắm của bản thân, từng ngụm từng ngụm mớm cho mình, mỗi một lần mình đều có sinh cơ giữ mạng, mỗi một lần, Hứa Thanh đều sẽ càng hư nhược thêm.

Nhưng nụ cười của nàng, chấp nhất của nàng không mảy may thay đổi.

Một màn này khiến thân thể Mạnh Hạo run rẩy, cho đến lúc nhìn thấy Hứa Thanh giúp đỡ mình, đi vào Vãng Sinh Động, khoanh chân ngồi xuống, vuốt ve mặt của mình.

Hứa Thanh với dáng vẻ già nua, tóc trắng kia, nhưng nàng vẫn một lần tiếp một lần mớm sinh cơ cho mình, dù là nàng đã gần như đèn hết dầu.

- Huynh sống ta sống, huynh chết ta chết!

Trong mắt Mạnh Hạo vương lại nước mắt. Cho đến lúc hắn nhìn thấy Đát Nữ xuất hiện, thấy cảnh nàng đưa Hứa Thanh ra ngoài Vãng Sinh Động, rồi đến cảnh... mập mạp xuất hiện đưa tới đan dược.

Những màn này, giống như những tia sấm sét, đánh vào trong đầu Mạnh Hạo, làm cả người hắn run rẩy, đồng thời, một nổi sợ khủng khiếp không cách nào hình dung, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân hắn.

"Hứa Thanh... Tại sao nàng không tới?" Mạnh Hạo không dám nghĩ tiếp. Hắn ngẩng mạnh đầu, nhìn về phía Đát Nữ.

Thân thể hắn đứng bật dậy, hắn có thể cảm nhận được: Hứa Thanh ở nơi đó nhất định là xảy ra chuyện rồi!

Hắn muốn đi tìm Hứa Thanh, muốn đi tìm nàng!

Nhưng vừa đứng dậy, trong nháy mắt trên mặt Mạnh Hạo biến sắc, cả người hắn ngẩn người tại đó không nhúc nhích, duy chỉ có nắm tay nắm chặt, toàn thân áp lực đến cực hạn.

Thân thể hắn càng thêm run rẩy: vì trong cơ thể hắn không có nửa điểm tu vi, hết thảy đều trống không...

- Thế gian này, không có vãng sinh...

Thân hình Đát Nữ gần như toàn bộ đều khô héo, nàng nhìn Mạnh Hạo lẩm bẩm, sinh mạng đã sắp rời đi, mắt thấy đã sắp chết trong nháy mắt...

Đột nhiên, thiên địa nổ ầm ầm!

Trong nháy mắt từ chỗ sâu trong Vãng Sinh Động bỗng nhiên trào ra một luồng khí đen, trong khoảnh khắc liền bao trùm tất cả phạm vi Vãng Sinh Động. Sau đó trực tiếp tràn ngập bốn phương, khiến cho phương viên 100 ngàn dặm ngoài Vãng Sinh Động, trở thành một khu vực sương mù đen dày đặc.

Sương mù đen này cuồn cuộn bay lên, trong thiên địa bất ngờ hóa thành một cái đầu cực lớn, có tóc dài màu đen, khuôn mặt mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận được ý thương tang vô tận.

- Thế gian này, sao có thể không có vãng sinh! Thanh âm trầm thấp, vang vọng.

Đát Nữ bên cạnh Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị. Nàng ở trong Vãng Sinh Động này nhiều năm, đi qua tất cả khu vực, thế nhưng trước nay không phát hiện có sương mù đen này tồn tại.

Thời khắc này giống nhau chấn động, còn có Sửu Môn Đài, hắn ở chỗ sâu trong Vãng Sinh Động, sau khi nghe được thanh âm này, tâm thần cả người hắn nổ ầm ầm mãnh liệt, đứng bật lên, thần sắc lộ ra ý hoảng sợ. Hắn trốn ở chỗ này nhiều năm, đều biết rất tường tận mỗi một tấc một góc Vãng Sinh Động, thế mà còn không biết trong động lại có một tồn tại như vậy!

"Người này là ai!" Sửu Môn Đài hít một hơi lạnh, trong giây lát hắn chợt ý thức được: "Vãng Sinh Động này... cũng không đơn giản như mình nghĩ trước đây!"

Nơi này rất thần bí... Cho dù là hắn đều không thể nhận ra!

- Đạo vãng sinh ở ngoài pháp tắc thiên địa, chỉ là ngươi chạm không tới mà thôi...

- Ngươi giờ này chọn cái chết, thành tựu người khác... Đó... chính là vãng sinh!

- Vãng sinh, một lần chết, một lần sinh, trở thành một tuần hoàn... Từ nay về sau hắn thay ngươi đi trên đường tu hành, ngươi thay hắn chết trong luân hồi... Đó... cũng là vãng sinh!

- Ngươi nếu hiểu rõ, liền có thể giải thoát, nếu còn không hiểu, cái chết... chung quy cũng vẫn còn phải trầm luân trong một đời khác!

Thân thể Đát Nữ chấn động mạnh, hô hấp dồn dập, nghe bên tai những thanh âm này, hồi lâu sau, trong mắt nàng lộ ra hiểu rõ.

- Vãng sinh... Cầu xin tiền bối dạy ta! Nàng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, khoảnh khắc đang nhắm mắt, thân thể hoàn toàn khô héo, hóa thành một đóa Bỉ Ngạn Hoa ở bên trong Vãng Sinh Động này.

- Thiện niệm biến thành, chung quy vẫn làm việc thiện, khiến cho số kiếp tăng thêm thân, thành tựu pháp thân thiên địa... Niệm tình này, lão phu giúp cho ngươi một lần! Trong thanh âm quanh quẩn, sương mù đen khoảnh khắc co rút lại, từ ngoài Vãng Sinh Động ngưng tụ vào trong động, ở bên cạnh Bỉ Ngạn Hoa hóa thành một cây viết, qua lại vài nét bút, với hư không làm giá vẽ, phát họa ra một đóa Bỉ Ngạn Hoa trông rất sống động.

Rồi vung tay áo, đóa Bỉ Ngạn Hoa hư ảo này rơi vào trong cơ thể nữ nhân khô héo kia.

- Một giấc ngủ vạn năm, vạn năm sau nếu ngươi có thể thức tỉnh, ngươi sẽ vãng sinh! Trong lúc thanh âm vang vọng, trong sương mù dường như có ánh mắt chiếu vào chỗ sâu trong Vãng Sinh Động, dường như nhìn thấy Sửu Môn Đài.

Sửu Môn Đài chấn động tâm thần.

- Hồn đã trải qua năm tháng, ý nhiều lần chuyển kiếp, dựa vào một luồng chấp niệm đi tới hôm nay... Đi tiếp đi, ta ở trên người của ngươi, có thể thấy được thân ảnh quen thuộc!

Sửu Môn Đài run lên, hơi thở dồn dập trước nay chưa từng có.

- Ngài là...

Không đợi hắn nói xong, sương mù chợt cuồn cuộn mãnh liệt, lập tức Sửu Môn Đài không cách nào khống chế thân thể, trong chớp mắt bị cuốn lên, nhoáng một cái ra ngoài Nam Thiên Tinh, đi vào trong tinh không.

- Không quản nơi này có hay không có người ngươi muốn chờ đợi, nhưng nếu ngươi chỉ biết lợi dụng, thì cho dù là có cơ hội sống lại người trong lòng ngươi, cuối cùng cũng sẽ trở thành tiếc nuối... Đi đi, chờ tới lúc ngươi nghĩ minh bạch, hãy trở lại nơi này!

Trong Vãng Sinh Động tức thì yên tĩnh lại, sương mù xoay tròn, dường như bên trong xuất hiện một thân ảnh mơ hồ ngắm nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo thân thể run rẩy, nhưng hắn vẫn giở chân lên đi ra ngoài Vãng Sinh Động. Cho dù hắn chỉ là khôi phục sinh mạng, cho dù giờ này hắn chỉ là người phàm, nhưng... còn lời hứa hẹn...

"Huynh sống ta sống, huynh chết ta chết!"

- Cảnh giới hoàn mỹ thì tính là gì!? Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo sắp đi ra ngoài Vãng Sinh Động, thân ảnh mơ hồ kia nhàn nhạt lên tiếng...

- - - - - oOo- - - - -