Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 17




Trong nhóm vốn đang trò chuyện sôi nổi, nhất thời rơi vào im lặng.

Vài giây sau, các đồng nghiệp bắt đầu náo loạn “ồ” lên, trong đó đa phần là nữ. Thậm chí còn có nhiều người thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, còn đặc biệt giúp cô tag Ngô Phục vào. 

Sầm Căng hiếm khi vui vẻ mà cười rộ lên, giây tiếp theo, điện thoại đổ chuông báo có người gọi đến.

Chỉ dùng sợi tóc nghĩ cũng đoán được đây là ai, Sầm Căng trực tiếp ấn nút nghe.

Cô giống như đang cầm huy hiệu của người chiến thắng trong tay, dù bận rộn cũng vẫn ung dung.

Giọng nói của Ngô Phục vang lên bên tai: “Cô muốn làm gì?”

Sầm Căng trợn tròn mắt: “Không liên lạc được thì làm sao ly hôn?”

Giọng điệu của người đàn ông rất trịch thượng: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm trò ấu trĩ như vậy?”

“Anh mới là kẻ ấu trĩ đấy, anh đã gần ba mươi tuổi rồi còn chơi trò chặn số, đây là chuyện mà đàn ông ở tuổi này nên làm sao?” Sầm Căng cười khinh bỉ: “Sao, làm thủ tục cũng cần phải đặt lịch hẹn trước à?”

Ngô Phục cũng kinh ngạc: “Không phải là cô xóa Wechat của tôi trước rồi tôi mới block cô sao? Đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm là thái độ xử sự của cô đấy hả? Làm loạn trong nhóm như thế không tự thấy khó coi sao?” 

“Rõ ràng anh mới là người khó coi nhất.” Cô nhất quyết không nhượng bộ: “Dù sao thì tôi cũng sẽ nghỉ việc.”

Sự kiêu ngạo của người phụ nữ khiến Ngô Phục không nói nên lời, chỉ có thể chuyển đề tài: “Cô đã xem tờ đơn thỏa thuận chưa?”

Sầm Căng bình tĩnh nói: “Xem hay không xem cũng chẳng có gì khác nhau cả. Chẳng qua chỉ là chỉ là tờ giấy tự thú của con ma ích kỷ mà thôi.”

“Trên tờ đơn viết cái gì cô cũng không biết, vậy mà còn dám ở chỗ này kêu gào sao?” Ngô Phục giống như bị cô chọc cười: “Vội vàng bộp chộp chuyển ra ngoài, sau đó nhiều ngày như vậy đều trốn tránh ăn vạ không chịu đối mặt, đến tận lúc này vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng? Lại còn ồn ào la hét cái gì? Đã thế còn lớn tiếng nói với tôi rằng mình chưa xem thỏa thuận ly hôn nữa. Bây giờ, tôi khuyên cô trước tiên nên đọc kỹ thỏa thuận, từng chữ từng chữ nhìn cho rõ ràng đi, chứ không tôi thực sự cũng không dám rời bỏ cuộc hôn nhân này đâu. Với tính tình thỉnh thoảng phát điên của cô, nói không chừng ký xong còn muốn quay lại cắn tôi một phát.” 

“Thì ra trên đời này cũng có chuyện khiến anh sợ hãi.” Sầm Căng vẻ mặt thất thần, trong lòng lạnh như băng tuyết giữa mùa đông.

Bắt đầu từ khi nào, bọn họ một lời không hợp liền cãi nhau, không quan tâm mà đối chọi gay gắt. 

Thân thuộc nhất là vợ chồng, xa lạ nhất cũng là vợ chồng. Bọn họ dường như đều lười suy nghĩ cho đối phương, không còn sợ bị loại cảm xúc phản bội này cuốn đi, mà sẵn sàng nguyện ý làm kẻ thù không đội trời chung của nhau: “Tôi không giống anh, Ngô Phục. Tôi căn bản không quan tâm tôi có thể lấy được bao nhiêu thứ, bởi vì cái anh thiếu tôi đều có, cái anh không thiếu tôi cũng có. Ở cùng anh, tôi chưa bao giờ tính toán cái gì cả, còn anh ở cùng tôi thì chưa chắc. Đọc xong tờ đơn thỏa thuận thì mời anh ta khỏi nhà tôi, anh đồng ý không?”

Sầm Căng hoàn toàn không thèm để ý, cũng chẳng sợ lời nói của mình sẽ nghiền nát lòng tự trọng của một người đàn ông.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, giọng điệu bình tĩnh lại, giống như bầu trời bị mây đen bao phủ, nhưng cuối cùng vẫn không k1ch thích nổi một giọt mưa: “Cô cảm nhận được chưa, cô áp bức người khác, cô tài giỏi hơn người, không bao giờ tỏ ra yếu đuối. Cô luôn nghi ngờ tôi, chỉ trích tôi. Sau sự việc hôm đó, cô luôn im lặng cho rằng tôi ngoại tình, cho rằng tôi bởi vì chuyện con cái mà có thành kiến với cô. Nhưng rốt cục tôi ở cạnh cô vì cái gì, lại rốt cục vì sao muốn ly hôn với cô, cô còn chưa rõ ràng sao?”  

“Vậy tại sao tôi lại ở bên anh? Năm đó dù bị ba mẹ gây áp lực cũng cố gắng hết sức muốn kết hôn với anh, bây giờ xem ra không phải vô ích thì là cái gì? Người đầu tiên đề cập đến chuyện ly hôn là anh, chẳng lẽ còn muốn tôi cảm ơn anh?” Miệng Sầm Căng trở nên khô khốc, cô cố nén chặt cổ họng: “Đối với anh tiền đồ là tất cả, nhưng đối với tôi mà nói cũng chẳng là gì cả. Ngô Phục, anh nhìn lại bản thân mình đi. Anh chẳng vô tội chút nào cả, đừng tự đặt mình vào vị trí nạn nhân như thế.”

Sầm Căng dừng lại một chút: “Huống chi, trước kia tôi cũng vẫn như vậy, tôi vẫn luôn là tôi. Lúc đó anh có thể chịu được, nhưng bây giờ lại không chịu nổi nữa? Không cần tìm cho mình nhiều cái cớ để bao che cho sự thay lòng đổi dạ của mình như vậy đâu.”

“Cô trước kia thật sự là như vậy sao?” Ngô Phục không chút do dự phản bác, giống như đã sớm quên hết bộ dáng trước đây của vợ mình. Nhưng anh ta cũng không quá gay gắt kịch liệt, ngược lại vô cùng bình tĩnh: “Có lẽ chúng ta đều đã thay đổi, cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục nữa, cả hai chúng ta đều có lý do.”

Sầm Căng nghiến răng: “Được, thế nên mong anh —— đừng có đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Từ đầu đến cuối, người luôn khăng khăng với lý luận ‘một bàn tay không làm nên tiếng vỗ’ chính là anh.”

Giọng nói của người đàn ông có chút mệt mỏi, nóng nảy muốn kết thúc: “Đủ rồi. Tôi không muốn cùng cô tiếp tục cuộc cãi vã vô nghĩa này nữa. Cái việc đổ lỗi lẫn nhau này từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Lát nữa tôi sẽ thêm cô vào Wechat, cô đồng ý đi, xong tôi gửi bản thỏa thuận điện tử cho cô. Cô đọc cho kỹ, có chỗ nào không hài lòng thì khoanh tròn nó lại, chúng ta sẽ thương lượng thêm. Sầm Căng, tôi không tệ như cô nghĩ, nên tôi chỉ hy vọng chúng ta dễ hợp dễ tan.” 

Vừa dứt lời, Ngô Phục đã cúp điện thoại.

Phòng khách lập tức tĩnh mịch.

Sầm Căng ôm gối, như ôm một tấm khiên, thứ có thể giúp cô chống lại một số đòn tấn công vô hình tưởng như không tồn tại nhưng cũng đủ làm cho cả người cô lạnh lẽo. Nước mắt cô chậm rãi dâng trào, vừa tủi thân vừa uất ức. Rõ ràng Ngô Phục là người trốn tránh trước, vì sao kết quả lại đổ tội ngược cho cô, coi cô là một tên đao phủ gi3t chết tình yêu.

Sầm Căng dùng cổ tay lau đi khóe mắt ướt át, mở Wechat đồng ý lời mời kết bạn của Ngô Phục.

Ngay sau đó, thông báo đơn thỏa thuận gửi ly hôn được gửi tới.

Cô bấm nhận, mím chặt môi, xem từng trang một.

Thỏa thuận ly hôn của Ngô Phục rõ ràng, công bằng và hợp lý, đủ để đóng khung thành văn bản mẫu trong văn phòng luật sư. Nhưng cũng chính phần thỏa thuận không chê vào đâu được này, giống như một mảnh lưỡi dao đã mài giũa lâu ngày, cứ như vậy cắt xuống, chỉ để cùng cô phân chia ranh giới.

Sầm Căng đóng đơn thỏa thuận, ấn trở lại giao diện trò chuyện của bọn họ.

Toàn bộ màn hình không có lấy một chữ, không có một câu nào. Nói cái gì cũng đều thừa thãi, có thể so với việc thuốc nổ dẫn lửa, đây chính là hiện trạng cuộc hôn nhân của bọn họ.

Nhưng trước đây đã từng có lúc, bọn họ tâm linh tương thông, không có việc gì giấu diếm nhau hết. Cho dù là đoạn thời kỳ yêu xa khó khăn nhất, anh cũng sẽ mỉm cười làm mặt quỷ nhìn chằm chằm cô trong video, giống như ngắm cả một đêm cũng không thấy chán. 

Thật trớ trêu thay, những khoảnh khắc vui buồn lẫn lộn, tức giận cười tươi đó, cuối cùng cũng chỉ là một tập tài liệu vài chục KB.

Sầm Căng khẽ thở ra một hơi, đóng đơn thỏa thuận lại, sau đó như kiệt sức, nghiêng đầu ngã xuống sofa.



Lý Vụ đặt chuông báo thức lúc 15h50 để nhắc bản thân thu dọn đồ đạc sớm. Cũng may đúng 4h xuất phát trở về trường, không làm chậm trễ thời gian của Sầm Căng. 

Nhưng đợi gần 15 phút, vẫn không thấy người phụ nữ đến gọi cậu. 

Lý Vụ rời khỏi bàn học, nhẹ nhàng mở cửa phòng sách ra.

Quay trở lại phòng khách, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là hình ảnh Sầm Căng đang nhắm mắt ngủ trên sofa. Tư thế ngủ của cô cũng không được thoải mái, ngược lại có chút đề phòng. Trong tay ôm lấy gối dựa, một phần của chăn rơi trượt xuống đất, như thể cà phê đang nhỏ giọt.

Trạng thái cô ngủ rất giống đêm hôm đó trong xe, có một loại cô đơn trống trải không cho phép xâm nhập.

Lý Vụ yên lặng nhìn một hồi, sau đó đi tới, nhặt chăn dưới đất lên, cẩn thận đắp lại lên người cô.

Đáng tiếc Sầm Căng ngủ không sâu, chỉ một cái chạm nhẹ là tỉnh giấc, sau đó liền nhấc mí mắt lên.

Cô đối diện với ánh mắt thẳng tắp của thiếu niên, th@n dưới giống như bị trói buộc trong cái túi, đang cố đứng thẳng người lên thì bị bắt tại chỗ, cổ họng xiết chặt, trong lòng có chút bất an.

Sầm Căng tập trung ánh mắt, đặt gối sang một bên hỏi: “Mấy giờ rồi?” Cô hoàn toàn không chú ý đến chiếc chăn thừa trên người mình.

“Bốn giờ mười lăm.” Lý Vụ nói.

“Hả?” Người phụ nữ sửng sốt một chút, hậu tri hâu giác gãi đầu, sau đó nhảy xuống khỏi ghế sofa.  Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, cô nhất thời cách cậu rất gần. Mí mắt Lý Vụ chớp hai cái, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước. Ánh mắt cậu tránh né, chỉ dùng lỗ tai nghe tiếng ngáp của cô, cùng âm thanh lẩm bẩm: “Còn phải tới trường học, suýt chút nữa thì quên mất rồi…” 

Sầm Căng định vòng qua cậu đi rửa mặt, Lý Vụ cũng định nhường đường cho cô, phương hướng hai người giống nhau, Sầm Căng trực tiếp bị chặn lại.

Sầm Căng lập tức đổi bên, cậu cũng vội vàng thay đổi. Kết thúc không có khác biệt, lịch sử vẫn giống như thế.

Sầm Căng dừng chân, nhìn chằm chằm bức tường người trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

“…” Lý Vụ vội vàng nghiêng người, tránh ra một khoảng rộng: “Tôi không cố ý.”

Sầm Căng không nói, bước nhanh trở về phòng ngủ. Tâm trạng của cô rõ ràng không tốt.

Lý Vụ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại nhanh chóng cứng lại. Cậu cũng muốn hỏi chính mình, cậu rốt cục đang làm cái quỷ gì vậy?

— 

Trên đường đến trường, Sầm Căng mặt lạnh lái xe, không nói lời nào. Lý Vụ tính tình hướng nội, càng đừng nói đến chủ động mở miệng. 

Khi đi ngang qua một con phố ăn vặt, mùi cay nồng nặc phả vào trong xe, Sầm Căng vội vàng liếc mắt ra ngoài, cuối cùng cũng lên tiếng: “Có muốn mua chút đồ ăn mang đến ký túc xá không?”

Lý Vụ trả lời ngay: “Không cần.”

“Trước khi đến tiết tự học buổi tối còn kịp thời gian đến căng tin sao?” Cô hỏi.

Lý Vụ nói: “Chắc là kịp.”

Cô lạnh lùng cong môi: “Đám đàn ông mấy người đúng là tự tin quá nhỉ?”

“…?”

Trong lời nói của người phụ nữ có ẩn ý khó hiểu, Lý Vụ hoàn toàn không hiểu ra sao, chỉ có thể giải thích nói: “Nếu không kịp thì cũng có thể mua trong giờ học.” 

“À.” Sầm Căng không mặn không nhạt.

Lúc này, Lý Vụ mới sực tỉnh, cậu là bị giận chó đánh mèo.

Buổi chiều khi ở trong phòng sách, cậu loáng thoáng nghe thấy Sầm Căng nói chuyện điện thoại trong phòng khách, giọng điệu khó chịu, hẳn là cãi vã với ai đó. Nhưng hiệu quả cách âm nhà cô quá tốt, giọng nói của người phụ nữ giống như chìm xuống hồ nước sâu. Cậu lại không có thói quen nghe lén, vì mỗi người đều có những bí mật riêng của mình. 

Không biết rõ mọi chuyện, tâm trạng Lý Vụ trở nên nặng nề, không muốn gây thêm phiền phức cho Sầm Căng nữa.

Sầm Căng cảm thấy áp suất không khí bên cạnh đột ngột giảm xuống.

Bởi vì tâm trạng bản thân không tốt, nên cô đã nhiều lần vô tình làm tổn thương chàng trai này. Cậu rõ ràng mới là nạn nhân vô tội nhất trong cuộc hôn nhân này.

Trong lòng Sầm Căng có chút đau xót, vội vàng sửa sang lại sắc mặt, tự nhiên hàn huyên với cậu: “Tôi còn chưa hỏi cậu ở căng tin ăn uống thế nào?”

“Tốt hơn nhiều so với trường cũ.” Lý Vụ thẳng thắn trả lời. Nhà ăn của Nghi Trung món ăn phong phú, cái gì cần đều có, không giống trường trung học huyện mà cậu học trước đây, phần lớn học sinh đều tự mang gạo với thức ăn đi, sau đó dùng một cái nồi sắt, cho lung tung vào hầm, tạm lấp đầy cái bụng.

Sầm Căng lại hỏi: “Hằng ngày ăn cái gì?”

Lý Vụ suy nghĩ một chút, không cho ra đáp án cụ thể: “Cơm… thức ăn.” Nói xong cũng bị chính mình làm cho quẫn bách, đành im lặng.

Sầm Căng cũng không còn lời gì để nói.

Sầm Căng nheo mắt nhìn đường xương cằm rõ nét đến chói mắt của cậu: “Về sau mỗi tuần trở về đều phải lên cân.”

“Lên cân?” Lý Vụ hoàn toàn không theo kịp yêu cầu đột ngột của cô.

“Ừ.” Thái độ của Sầm Căng như đang đưa ra chỉ thị: “Ghi nhớ số cân hiện tại cho kỹ, tôi muốn thấy cậu tăng cân.

“Ừm.” Lý Vụ tâm ý viên mãn đáp lời, đầu óc cậu sớm đã bị bốn chữ “mỗi tuần trở về” đưa thẳng lên mây xanh. Cả người tự dưng phấn chấn, ngay cả chính mình bị hình dung giống như nuôi heo cũng không nhận ra. 

Cậu cong môi nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ Sầm Căng phát hiện ra.

Lúc dừng đèn đỏ, Sầm Căng nhìn thấy má trái hơi phồng của cậu: “Cậu cười cái gì?”

Khối thịt trên má thiếu niên lập tức xẹp xuống, không còn động tĩnh gì nữa.

Sầm Căng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không xác định rốt cuộc Lý Vụ là đang cười, hay là mím môi không phục. Cô nhớ tới những lời Ngô Phục hình dung về mình, lại lần nữa nhìn về phía sau đầu thiếu niên: “Lý Vụ, tôi có khiến cậu cảm thấy áp bức không?” 

Trong tầm mắt, bả vai thiếu niên sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh liền phủ nhận: “Không có.”

“Nhất định là có.” Động tác vi mô này quá rõ ràng, khiến cô không có cách nào xem như không thấy: “Nói thật cho tôi biết đi.”

Lý Vụ quay đầu lại, giọng điệu vô cùng kiên định: “Là thật.” Đôi mắt đen dày đặc của cậu không giống như đang lừa gạt người khác.

Nơi khóe mắt, đèn xanh đã sáng.

Sầm Căng một lần nữa nhìn thẳng về phía trước, cong cong môi, giọng nói cũng buông lỏng không ít: “Được, vậy tôi đây tạm thời giả vờ tin.”