Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 18




Lúc Lý Vụ đến trường còn chưa tới năm giờ, trong phòng không bật đèn, bạn cùng phòng hình như cũng chưa có ai đến. Cậu nhìn quanh một lượt, treo cặp lên lưng ghế, vừa định lấy sách ra, thì nhà vệ sinh ở ban công đột nhiên truyền tới một tiếng hét.

“Ai vậy? Ai vừa tới vậy?”

Lý Vụ bị kinh hãi một trận, nhận ra giọng nói của Thành Duệ, cũng thích hợp lên tiếng trả lời: “Là tớ, Lý Vụ.”

“À! Là cậu sao!” Thành Duệ nói: “Tớ cũng vừa mới tới, đang bận chuyện đại sự! Cậu có muốn sử dụng nhà vệ sinh không, tớ sẽ tốc chiến tốc thắng.” 

Lý Vụ im lặng hai giây: “Không cần.”

Thành Duệ dường như không có ý định kết thúc cuộc trò chuyện ở đây: “Cậu về nhà à?”

Lý Vụ: “Đúng vậy.”

Thành Duệ lại hỏi: “Cậu có người thân ở thành phố Nghi sao?”

“…”

Lý Vụ không hiểu vì sao cậu ta lại ở trong hoàn cảnh này nói chuyện với cậu như như hát dân ca, giải quyết xong rồi ra nói không tốt hơn sao? Cậu không trả lời nữa, ngồi trở lại bàn học, mở sách bài tập vật lý ra. 

“Lý Vụ???” Thành Duệ không chịu bỏ qua.

Lý Vụ đỡ trán, huyệt thái dương có chút đau nhức.

“Sao cậu không để ý tới tớ vậy?——”

Lý Vụ không thể nhịn được nữa: “Cậu tự nói một mình đi.”

“Còn hung dữ với tớ!” Thành Duệ r3n rỉ oán trách: “Cậu đừng có bị cái tên Lâm Hoằng Lãng kia đồng hóa! Để ý tới tớ một chút đi, ngồi xổm thế này rất nhàm chán đó được không!”

Lý Vụ thở ra một hơi, hỏi: “Điện thoại của cậu đâu?”

“Đang sạc điện trên bàn.” Thành Duệ đưa ra yêu cầu vô lý: “Cậu đi xem thử xem được bao nhiêu phần trăm pin rồi, mang tới đây cho tớ với.”

Lý Vụ lập tức giả vờ biến mất tăm.

Một lát sau, Thành Duệ cuối cùng cũng đi ra. Cậu ta quay trở lại phía giường mình, sắc mặt cố ý tối sầm lại, giọng điệu cũng có chút tức giận: “Lý Vụ, tớ thật sự là nhìn lầm cậu rồi. Tớ còn tưởng rằng cậu khác với bọn họ.”

Lý Vụ xoay bút, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Thực xin lỗi.”

Gì cơ? Lần này đổi đến lượt Thành Duệ khó chịu, cậu có bắt Lý Vụ xin lỗi đâu?

Người bạn cùng phòng mới này của cậu có bề ngoài rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, lúc nào cũng mang theo u sầu ngây thơ, thâm trầm lại thuần khiết, có thể khiến người đối diện vô cớ tự trách mình.

Thành Duệ nghẹn họng, làm ra vẻ mặt cợt nhả: “Tớ đùa chút thôi.”

Cậu ta lại hỏi: “Cậu đã ăn cơm chưa?”

Lý Vụ đáp: “Vẫn chưa.”

Thành Duệ đưa ra lời mời, hất cằm về phía cửa: “Tớ cũng chưa ăn, tí nữa đi cùng không?” 

Lý Vụ nói. “Được.”

Thừa dịp những người khác không có ở đây, Thành Duệ quyết định đi mổ xẻ bí ẩn về thân thế của Lý Vụ, dù sao cậu cũng tò mò về Lý Vụ lâu lắm rồi.

Nam sinh nhanh chóng kéo ghế qua, dừng ở bên cạnh cậu, chờ tầm mắt cậu vừa chuyển tới trên mặt mình, Thành Duệ liền hạ thấp giọng hỏi: “Lý Vụ, có phải là trong nhà cậu xảy ra chuyện hay không, sau đó cậu được người thân nhận nuôi rồi chuyển trường tới đây? Tớ xin thề tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.”

“…” Lý Vụ dừng một chút, không biết trả lời như thế nào, nhưng ngẫm lại thấy cậu ta nói cũng không sai biệt lắm, liền gật đầu.

“Mẹ kiếp.” Thành Duệ nghiến răng ken két, tự phụ về năng lực điều tra của mình: “Tớ biết ngay mà, tớ quá thông minh, không hổ là hậu duệ của Sherlock Holmes.”

Mặt Lý Vụ không chút thay đổi, liếc cậu ta một cái.

“Người thân của cậu có phải đối xử với cậu không tốt không?”

Lý Vụ nói: “Đối với tớ rất tốt.”

“Vậy tại sao cậu luôn đến đến cửa sổ dành cho học sinh nghèo để mua đồ ăn?” Thành Duệ khẳng định: “Nhất định là họ không cho cậu tiền để tiêu rồi.”

“Không phải.” Cậu chém đinh chặt sắt, thậm chí còn mang theo chút bức áp: “Đừng nói lung tung.”

Thành Duệ không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên nghiêm túc, còn mang bộ dạng muốn nổi giận, liền tủi thân nhìn cậu một cái: “Tớ coi cậu như anh em tốt nên mới đau lòng cho cậu thôi, đêm nay để tớ mời cậu ăn.”

“Không cần.” Cậu quay lại nhìn sách.

“Đồ mọt sách.” Thành Duệ bĩu môi, trượt ghế về phía sau giống như chèo thuyền, cọ vào mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, tỏ vẻ bất mãn.

Lý Vụ nhíu mày, tiếp tục đọc đề, yên lặng một hồi, cậu hít sâu một hơi, chủ động nói chuyện với Thành Duệ: “Tối nay tớ mời cậu.”

Thành Duệ được sủng mà lo: “Thật sao?” Sau đó lại nhỏ giọng hỏi:” Ăn ở ô cửa sổ dành cho học sinh nghèo à…?”

Lý Vụ nói: “Không phải.”

Thành Duệ vuốt ngực, tươi cười chân thành: “Được!”



Sau khi ra khỏi căng tin, bọn họ lại đi đến quầy bán đồ ăn vặt, Thành Duệ có qua có lại, mời Lý Vụ uống nước. Cậu ta một hơi uống hết nửa lon coca, nấc lên một tiếng thỏa mãn, sau đó mạnh mẽ khoác lấy vai Lý Vụ. Cậu ta thấp hơn Lý Vụ một cái đầu, nhìn qua như thể đang treo mình trên vai Lý Vụ.

Tình anh em của bọn họ đã có một bước thăng tiến nhảy vọt nhờ cuộc nói chuyện tâm giao cùng bữa tối riêng vừa rồi.—— Thành Duệ đơn phương cho là như vậy.

Còn Lý Vụ thì khẽ nhíu mày, có chút lơ đễnh, giống như đang tính toán cái gì đó.

Sắc trời đã tối, mặt trời cũng khuất bóng, đàn chim bồ câu trở về tổ bay xẹt qua giao điểm giữa ngày và đêm.

Trở lại ký túc xá, Lâm Hoằng Lãng đã đến.

Cậu ta cởi tr@n, ngồi trên ghế cúi đầu nhìn thẳng bụng mình, còn cố tình kéo căng cơ bụng ra.

“Bi3n thái!” Thành Duệ vừa vào cửa liền khoa trương hô to.

Lâm Hoằng Lãng chửi thề một tiếng, trực tiếp vơ một cục giấy ném qua.

Thành Duệ khéo léo tránh đi: “Cậu đang làm trò quỷ gì vậy?” 

Lâm Hoằng Lãng mặc áo phông vào, đắc ý nói: “Hôm qua lúc đi tắm, tớ phát hiện mình hình như có cơ bụng.”

“? Có thấy gì đâu.” Thành Duệ lướt qua cậu ta: “Để tớ đi tìm kính lúp.”

“…” Lâm Hoằng Lãng lười phản ứng lại, nhìn về phía Lý Vụ cao gầy đang đứng trước bàn học, đột nhiên nổi lên tâm tư đánh giá: “Lý Vụ, cậu có không?”

“Cái gì?” Lý Vụ nhìn về phía cậu ta.

“Người ta chắc chắn là có rồi, thời buổi này ai mà không có cơ bụng chứ.” Thành Duệ hỗ ra sức dập tắt uy phong của Lâm Hoằng Lãng.

Lâm Hoằng Lãng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cơ bụng, cậu có không?”

Lý Vụ vẫn đang cân nhắc xem tuần sau nên ăn như thế nào mới có thể cân bằng bằng được số tiền thiếu hụt vì mời Thành Duệ ăn cơm hôm nay, nên chỉ nói: “Không biết.”

“Nhìn một chút không phải là biết rồi sao.”

Ánh mắt Thành Duệ đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, vui vẻ cười toe toét, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Đúng vậy! Lý Vụ! Là con la hay con ngựa, kéo ra là biết thôi!”

Lý Vụ vẻ mặt khó hiểu: “Vì sao muốn xem cái này?”

“Cậu giả bộ cũng tốt đấy. “Lâm Hoằng Lãng khinh thường: “Chỉ nhìn thử thôi, đều là đàn ông với nhau cả, xem một chút thì có làm sao. Có là có, mà không có là không có, nói nhảm nhiều vậy làm gì.” 

Lý Vụ chỉ muốn mau chóng chấm dứt những dây dưa này, để cậu có thể tĩnh tâm tính toán, nên trực tiếp một tay kéo vạt áo hoodie lên.

Cả phòng ngủ lặng ngắt như tờ.

Lý Vụ chưa từng chú ý tới những thứ này, không chắc rốt cuộc mình có hay không, mím môi dưới hỏi: “Có không?”

Ngữ khí của cậu lộ ra chút không kiên nhẫn, nhưng vào trong tai người ngoài, lại chính là ẩn chứa ý tứ khiêu khích.

Thành Duệ trợn mắt há hốc mồm, vỗ tay liên hồi không khác gì hải cẩu, từng chữ từng chữ khen ngợi: “Trâu bò quá.”

Lâm Hoằng Lãng yên lặng một lát, khô khốc nói: “Cũng giống như tớ thôi.”

Thành Duệ cười rộ lên như khỉ, ý trào phúng trong đó không cần nói cũng biết.

“Cười cái gì!” Lâm Hoằng Lãng lập tức nổi trận lôi đình.

Lý Vụ buông tay ra, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống tập trung tính toán.



Hôm sau, Sầm Căng đến công ty từ rất sớm. Đồng nghiệp có khả năng lại thức đêm, phóng mắt nhìn quanh hầu như không thấy người, mà thời gian này cô đang bàn giao công việc, các nhiệm vụ trong tay giảm mạnh, cả người rảnh rỗi, gián tiếp sống cuộc sống của một công chức ngủ sớm dậy sớm.

Vừa mới quẹt thẻ đi vào, lễ tân liền nói cô có đồ cần nhận, sau đó từ sau quầy ôm một bó hoa tới.

Logo trên giấy gói hoa rất quen mắt, là cửa hàng hoa mà Sầm Căng đặt mua hàng tuần. Cô nhận lấy, nhíu mày, mở WeChat ra, nhắn tin cho cửa hàng hoa, hỏi xem có nhầm lẫn gì không, tuần trước cô đã hủy đăng kí rồi.

Ông chủ trả lời rất nhanh: [Đây là tôi dùng danh nghĩa cá nhân gửi tặng.]

Sầm Căng sửng sốt một chút, nói lời cảm ơn xong liền hỏi: [Đây là hoa gì vậy?]

Ông chủ: [Cỏ vong ưu*.]

* Hay còn được gọi là cỏ huyên, là một loại cỏ ăn được. Người ta cho rằng ăn vào có thể quên tất cả phiền muộn, nên được gọi là vong ưu thảo (cỏ quên sự lo buồn).

Sầm Căng mím môi cười rộ lên: [Nhà mới của tôi cách đây không xa, không chạy trốn được đâu.]

Ông chủ trả lời: [Bà cô à, cô cũng thẳng thắn quá rồi. chẳng lẽ cô cho rằng tôi làm vậy chỉ là vì giữ khách thôi sao?]

Nội tâm Sầm Căng được an ủi phần nào: [Dù sao đi nữa cũng cảm ơn anh.]

Ông chủ nói: [Không có gì.]

Sầm Căng tắt màn hình, cắm bó hoa vào bình thủy tinh, đặt ở vị trí cố định.

Sau khi ngồi xuống, Sầm Căng chống cằm, nhìn chằm chằm bó hoa này. Nó giống như một ngọn lửa màu vàng rực rỡ, thắp sáng thế giới chật hẹp đã ủ rũ bấy lâu nay. 

Cũng thắp sáng cả cô.

Cô lấy tấm thiệp kẹp giữa những bông hoa rồi mở nó ra.

Trên đó là những dòng chữ nhỏ xinh: “Hãy quên hết ưu phiền, đừng vướng bận trong lòng.”

Sầm Căng rũ mắt xuống, chân thành cười rộ lên. Cô hoàn toàn không ngờ tới, có một ngày cô cũng sẽ rơi nước mắt vì kiểu canh gà này.

Mấy ngày sau, Sầm Căng buộc mình phải thoát ra khỏi cảm xúc chủ quan, trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt đồng nghiệp, thậm chí còn dám đối mặt với Ngô Phục, cho dù bọn họ rất ít khi nói chuyện, một ngày cũng không nói được với nhau mấy chữ.

Kể từ khi cô không còn vẽ ra ngục tù vây nhốt chính mình, mấy ngày này dường như cũng bớt dày vò hơn dự đoán.

Trong khoảng thời gian này, Sầm Căng nhờ một người bạn là luật sư mà cô quên biết giúp đỡ, xem lại bản thỏa thuận. Sau khi xác định ngày ly hôn, cô mới đi hỏi ý kiến của Ngô Phục. Người đàn ông có vẻ chưa hài lòng, nói hôm đó vừa vặn có công việc, bảo cô sắp xếp lại ngày khác.

Cuộc trò chuyện của họ không còn gay gắt, cắn xé lẫn nhau nữa, thấy vào đó là những hàng chữ tràn ngập lý trí giống như đang tiến hành một hội nghị bàn tròn đầy thân thiện.

Trạng thái khó mà diễn tả thành lời được.

Sầm Căng chỉ cảm thấy bản thân như đang bị tách ra, cô chứng kiến một bản thân khác trong cơ thể mình —— Có lẽ là một người mạnh mẽ và cứng cỏi hơn, hoặc cũng có thể là một người hoàn toàn nản lòng thoái chí, đang giúp đỡ và thúc đẩy cô hoàn thành những điều này. Nhưng đây cũng không phải là thể hiện, mà là chết lặng, không liên quan đến đau khổ.

Người thân và bạn bè đều chú ý tới nhất cử nhất động của cô, khen cô ngăn nắp gọn gàng, đặt cho cô đủ loại danh hiệu mỹ miều, nhưng cô lại không có cách hấp thụ bất kỳ sự an ủi và thành tích nào từ đó.

Sầm Căng chỉ có thể miêu tả nó bằng mấy từ: “truyền cảm hứng cho người khác, nhưng khiến người ta buồn bực.”

Một buổi tối, Sầm Căng tan tầm sớm, liền hẹn bạn ra ngoài ăn cơm.

Người bạn này tên là Xuân Sướng, tên nghe tựa như bút danh, lúc trước Sầm Căng cũng là bị cái tên này hấp dẫn, nên mới nảy sinh ý định kết bạn lâu dài với cô ấy.

Bọn họ học cùng trường, cùng khoa, cùng chuyên ngành. Lúc còn học đại học ở cùng một tòa nhà ký túc xá, sau khi làm việc lại ở chung một tòa nhà văn phòng, duyên phận của hai người không cần nói cũng hiểu.

Hai người hẹn nhau ở đại sảnh, vừa đến lầu một, Sầm Căng đã nhìn thấy Xuân Sướng từ xa.

Cô ấy đưa lưng về phía cô, đang nghịch điện thoại di động, vẫn chưa chú ý tới bên này.

Sầm Căng cười khẽ một tiếng, mở WeChat ra, kéo dài giọng rồi nói gửi cho cô ấy: [Quay – đầu ——]

Người phụ nữ dường như đang đọc wechat, ngay sau đó liền quay đầu lại, cười rạng rỡ với Sầm Căng, rồi tức tốc chạy tới, trao cho cô một cái ôm nhiệt tình.

Sầm Căng đẩy cô ra: “Đủ rồi.”

“Bảo bối!” Xuân Sướng giữ chặt hai tay cô, quan sát từ trên xuống dưới: “Để tớ nhìn cậu một chút xem nào.”

“Khá ổn.” Sầm Căng nhẹ nhàng nâng quơ: “Không thiếu tay không thiếu chân.”

Xuân Sướng cười ra tiếng: “Vậy là được rồi, còn có thể tự mình ăn không cần người khác đút.”

Dứt lời vỗ mạnh vào lưng cô một cái: “Đi, muốn ăn cái gì, hôm nay chị đây mời khách.”

Sầm Căng liếc cô một cái: “Tớ muốn ăn lẩu hải sản giá 1.200 tệ/người.”

Xuân Sướng hít một hơi, cắn răng nói: “Được! Đi thôi!”

Ăn lẩu xong, các cô còn tới quán bar nghe nhạc, uống chút rượu giải sầu.

Hơn mười giờ, Sầm Căng đã có chút ngà ngà say, nên dứt khoát để xe ở công ty, rồi cùng bạn bắt taxi về nhà.

Cảnh đêm lắc lư, ven đường cô lấy điện thoại di động ra nhìn, chỉ thấy Lý Vụ gửi tin nhắn nói cậu đã nhận được đồng phục học sinh.

Sầm Căng híp mắt gõ chữ: [Đã mặc thử chưa? Có vừa người không?]

Lý Vụ trả lời: [Có.]

Sầm Căng nhớ lại sự việc mua giày ngày hôm đó, không tin tưởng lắm: [Có tiện để bạn cùng phòng chụp ảnh gửi cho tôi xem không?]

Lý Vụ: […]

Chuỗi dấu chấm lửng này khiến Sầm Căng ngửi thấy ý tứ kháng cự, đáng tiếc rượu đã làm khó chịu, cô không cam lòng bỏ qua. [Làm sao vậy, không muốn sao?]

Bên kia không còn động tĩnh gì nữa.

Một lúc sau, trong khung tin nhắn truyền đến một tấm ảnh.

Sầm Căng mở ra, nam sinh mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, sạch sẽ mà cao ngất, khen một tiếng tiểu bạch dương cũng không ngoa, chỉ là tư thế thần thái của cậu đều không thoải mái, toàn thân đều đang diễn giải tám chữ: Không được tự nhiên, gượng gạo cau có.

Sầm Căng áp mu bàn tay lên môi, cười khẽ mấy tiếng. Làm thế nào cô có thể xấu xa như vậy được nhỉ?

Xuân Sướng thấy cô cười với điện thoại di động như thể xung quanh không có ai, nên cũng nhích đầu lại gần: “Nhìn cái gì vậy?”

Một giây sau, cô ấy kêu lên: “Mẹ kiếp, ai đây vậy?”

Lông mi Sầm Căng khẽ nhíu, lười biếng phun ra ba chữ: “Con trai tớ.”