Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 175: Chết vẫn chưa hết ngu




Dương Minh ước gì Vương Chí Đào bị người ta đánh đập tàn bạo một chút, cho nên trong lòng luôn nói, đánh mạnh lên!

Bây giờ, nhìn thấy Chu Giai Giai khuyên can, Dương Minh cũng không thể ngồi yên. Dù sao Vương Chí Đào cũng được xem là bạn, Dương Minh không muốn hắn lập tức trở mặt. Đành bất đắc dĩ đứng dậy, lười biếng nói: "Hai người các ngươi, đủ rồi, tôi còn muốn ăn cơm, đừng ở đây diễn trò nữa"

"Ha, lại một tên không biết sợ chết, mày là ai? Đừng nói là ông già của mày lại là chủ tịch tập đoàn gì nữa" Lưu Triệu Quân không ngờ trên đời này có nhiều thằng ngu như vậy a. Chẳng qua cũng xem như giúp mình tập luyện, hắn còn đang lo không có cơ hội lập uy.

"Ba của tôi chỉ là một công nhân bình thường" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Bây giờ, anh có thể cút. Lát nữa tâm tình của tôi không tốt, thì anh sẽ bị phế"

Lời nói của Dương Minh tuy rằng giống với lời của Vương Chí Đào, nhưng ngữ khí bình tĩnh này, không thể so với sự tức giận kia.

"Hả?" Lưu Triệu Quân sửng sốt, tiểu tử không có bối cảnh cũng dám hó hé với mày? Chẳng lẽ là một thằng điên?" Mày có bệnh hả?

"


"Tao không bệnh, nhưng phỏng chừng người vào bệnh viện tiếp theo là mày" Nói xong, Dương Minh cầm lấy một cái ghế đập xuống. Hắn biết đối phương có học Tae Kwon Do, nếu đánh thật chưa chắc đã là đối thủ của hắn, nhưng đánh nhau coi trọng nhất là kỹ xảo, so với bản lĩnh thật sự không có quan hệ. Nhiều năm kinh nghiệm thực chiến nói cho Dương Minh biết, bất luận là đối thủ mạnh cỡ nào, chỉ cần xuống tay trước, vậy thì thực lực của đối phương sẽ yếu đi rất nhiều.

Đương nhiên, chiêu này không tính cho cao thủ võ lâm, nhưng loại người như vậy không tồn tại nhiều.

Dương Minh ra tay không giống như Vương Chí Đào, Dương Minh là cao thủ đánh nhau. Biết rõ tại sao một chiêu có thể chế địch, độ lớn bao nhiêu đủ để đối phương đau đớn. Cho nên, ra tay rất nhanh, chuẩn, và mạnh.

Lưu Triệu Quân là cao thủ Tae Kwon Do, đúng vậy, nhưng không phải là cao thủ thực chiến. Đối phó với một kẻ không biết đánh nhau như Vương Chí Đào, tự nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng gặp phải Dương Minh, không đợi hắn phản ứng kịp, đã bị đập vào mặt, trên đầu thoáng cái đã đầy máu.

Lý Gia Sinh bình thường cũng tham gia không ít vụ đánh nhau, nhưng ở đại học Tùng Giang hắn cũng là một tên sinh viên, sinh viên thì đánh nhau nhiều nhất chỉ là đánh bầm mặt này nọ, đâu có vụ cầm ghế đập thẳng vào đầu như vậy. Đây là kiểu đánh nhau của lưu manh a, không phải muốn đánh chết người sao!

Lý Gia Sinh nhìn thấy choáng váng, Dương Minh cũng nhàn nhạt nhắc nhở: "Sao mày không dẫn nó đi bác sĩ đi?"

Lý Gia Sinh lúc này mới phản ứng, đỡ Lưu Triệu Quân ra cửa. Đi đến cửa rồi, mới xoay người lại, chỉ vào Dương Minh cảnh cáo: "Mày! Tao nhớ kỹ mày!"

"Ngu ngốc!" Dương Minh liếc nhìn một cái, căn bản không để ý trong lòng. Cái kiểu đánh nhau như vậy, đối với Dương Minh là cơm bữa.

Chu Giai Giai thấy Dương Minh ra tay, trong mắt đã tràn ngập sự phức tạp.

Dương Minh không chú ý đến Chu Giai Giai, đỡ Vương Chí Đào dậy, nói: "Lớp trưởng, có sao không?"

"Tôi còn khỏe, cảm ơn bạn, Dương Minh, đã đuổi hai người đó đi" Bây giờ Vương Chí Đào mới cảm thấy rằng, có một người bạn bạo lực cũng là chuyện tốt.

"Tôi không ngờ trong trường chúng ta lại có người kém cỏi như vậy, tự nhiên ra tay đánh người" Lời này ngoài mặt là nói đám Lưu Triệu Quân, nhưng cũng ngầm trêu chọc Vương Chí Đào" Ngại quá, ra tay chậm thật"

"Không sao đâu, mẹ nó, tức muốn chết luôn" Vương Chí Đào mắng, bây giờ hắn cũng bất chấp chuyện Dương Minh đoạt sự nổi bật, mà đang suy nghĩ, làm cách nào để chơi lại đám Lưu Triệu Quân.

Chẳng qua, theo đà này, hắn chuyển đầu súng về đám kia, thì lại cho Dương Minh có thời gian phát triển, Dương Minh thật ra còn phải cảm ơn hai kẻ đó.

"Hai bạn không sao chứ?" Vương Chí Đào không đánh được ai, nhưng ít nhất cũng làm cho Chu Giai Giai hiểu được, mình vì nàng mới bị thương.

"Không sao đâu, cảm ơn bạn" Nếu người ta bị thương, Chu Giai Giai cũng không thể lạnh lùng, vì thế đành nói cảm ơn.

"Cảm ơn bạn, chẳng qua, cái lỗ mũi của bạn. Có sao không?" Vương Tuyết lại vô cùng nhiệt tình.

"Mình không sao, có một chút thôi, cái này có đáng là gì đâu" Vương Chí Đào cầm miếng khăn giấy nhét vào lỗ mũi, để nó không chảy máu ra nữa" A? Nickname của bạn không phải là" mị lực bảo bối" sao?" Vương Chí Đào bỗng nhiên làm bộ giật mình nói.

"ừ"

"Bạn là?" Chu Giai Giai cũng làm bộ nghi hoặc không thôi.

"Mình là" đại đào vương tư" a!" Vương Chí Đào vui sướng nói. Bất quá bộ dạng bây giờ, chẳng giống vương tử tí nào.

"A, thì ra là bạn, haha" Chu Giai Giai cười, xem ra đã nhận ra Vương Chí Đào.

"Haha, không ngờ, thật là trùng hợp, có thể gặp nhau ở đây" Vương Chí Đào cười nói.

"Đúng vậy" Chu Giai Giai do dự một chút, nói: "Sao, không giới thiệu người bạn bên cạnh của bạn?"

Vương Chí Đào không biết Chu Giai Giai đã có quen biết với Dương Minh từ lâu. Nhìn thấy nàng chủ động nói chuyện, vội vàng nhiệt tình nói: "Đây là bạn thời trung học của mình, bây giờ là bạn tốt. Người vừa ra tay là Dương Minh, người này là một tên thô lỗ, ha ha, không làm bạn sợ chứ?"

Người thô lỗ? Mày mới là người thô lỗ đó. Chu Giai Giai nhíu mày, chẳng qua, cũng cười với Dương Minh, nói: "Xin chào, mình là Chu Giai Giai, vừa rồi cảm ơn bạn đã ra tay giáo huấn hai người kia. A, bạn cũng tên Dương Minh sao? Giống tên của một người bạn thời trung học của mình!"

"Thật sao?" Dương Minh nhìn con đĩ này, cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc muốn làm gì đây. Nhưng người ta bảo: Không đánh kẻ đang cười. Mặc dù ấn tượng của Dương Minh đối với nàng không tốt, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Thật là trùng hợp, lúc trước tôi cũng có một kẻ thù, nàng ta cũng tên Chu Giai Giai"

"Haha, thật là trùng hợp" Chu Giai Giai mỉm cười.

"Haha, trên đời này có nhiều người trùng tên mà, xem ra chúng ta rất có duyên phận" Vương Chí Đào không nhận ra mùi thuốc súng giữa hai người, còn tưởng là trùng hợp thật, nói: "Đã như vậy, hôm nay mình mời khách, chúng ta cùng ăn, thế nào?"

Chu Giai Giai không muốn ngồi ăn chung với Vương Chí Đào, nhưng nhìn thoáng qua Dương Minh, trong lòng do dự, rồi vẫn nói: "Cũng được."

"Mọi người ăn đi, tôi và Trương Tân đã ăn rồi, đi trước đây" Dương Minh không muốn ngồi ăn chung một bàn với Chu Giai Giai, mà bọn họ quả thật cũng đã ăn no, chỉ có thằng ngu Vương Chí Đào kia, chưa ăn cái gì cả.

Nói thật, Vương Chí Đào cũng không muốn Dương Minh ở lại. Nếu bọn họ chủ động phải đi, Vương Chí Đào cũng không muốn giữ, vì thế nói: "Vậy cũng được, lát nữa tôi sẽ trả tiền, các bạn đi trước đi"

Trương Tân đi cùng với" bạn gái", đương nhiên không có hứng thú với mỹ nữ khác, cho nên Dương Minh đề nghị, bốn người liền đứng dậy.

Chờ Dương Minh đi rồi, Vương Chí Đào vừa định ngồi xuống chổ cùng Chu Giai Giai, thì nghe nàng nói: "Vương Chí Đào, mọi người đã ăn rồi, vậy hôm nay coi như xong, hôm nào gặp lại, lỗ mũi của bạn. hay là đi bác sĩ trước đi"

Dương Minh đã đi rồi, Chu Giai Giai cũng không muốn dây dưa với Vương Chí Đào, vì thế hạ lệnh đuổi khách.

"Hả?" Vương Chí Đào không ngờ chuyện lại thành như vậy, bất quá hắn vẫn thấy được mỹ nữ quan tâm mình, trong lòng cũng không buồn phiền, nói: "Được rồi, hẹn gặp lại, hôm nào lên mạng nói chuyện"

Vương Chí Đào đúng là coi tiền như rác, cơm thì chưa ăn nhưng lại phải trả tiền hai bàn, bất quá hắn rất vui. Đúng là, ứng với câu nói, chết rồi vẫn chưa hết ngu, sự vui vẻ ngu ngốc.

Ra khỏi nhà ăn, đi không xa liền thấy một chổ bán bánh rán trái cây. Mùi này làm cho Vương Chí Đào chảy nước miếng, vì thế móc tiền ra, mua một phần, vừa đi vừa ăn.

Một người vừa đi vừa ăn, mũi thì nhét khăn giấy, tạo thành một cảnh rất đẹp. Nghe nói là bảo vệ của trường còn tưởng hắn là ăn xin, lập tức đuổi ra ngoài, may là trong tay hắn có biên lai, bằng không thì khổ rồi.

"Dương Minh, vừa rồi cậu đánh người kia bị thương, cậu không sợ bị trả thù sao?" Trần Mộng Nghiên trách cứ: "Chuyện hôm nay, nói như thế nào cũng không đến phiên bạn can thiệp vào!"

"Đúng vậy, Vương Chí Đào cho dù bị người ta đánh chết cũng không sao, mày quản làm gì vậy?" Trương Tân cũng vô cùng khó hiểu.

Dương Minh lắc đầu không nói gì, hắn cũng rất mâu thuẫn. Nhưng bây giờ không thể trở mặt với Vương Chí Đào.

"Tao không quen nhìn thái độ kiêu ngạo của hai tên kia" Dương Minh tự tìm một lý do.