Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 187: Hạ Thấp Bắt Được




Những gia hỏa đó cùng loài người tiếp xúc quá lâu, tuy không có tâm tính của loài người, nhung ít nhiều đã dung nhập một số thói quen của loài người. Cho nên, đối với một số phương diện nào đó, lời mắng chửi người cũng là tương đối tinh thông.

“Ngươi ngu ngốc, ngươi không biết khiêu khích chu tước? Chọc giận hắn tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến người thừa kế, chỉ cần lực lượng của hắn bùng nổ đến cảnh giới nhất định, người thừa kế kia còn nhịn được không mà thi triển ra Chu Tước Ấn?”

“Có đạo lý... Cạc cạc...” Chim nhỏ nghe được Thanh Long nói, ánh mắt nhất thời lóng lánh ra một chút khí tức giảo hoạt, kêu hai tiếng quái dị. Chợt chim nhỏ chưa qua Trần Hạo cho phép, liền bắt đầu ở trong cơ thể Trần Hạo thúc giục năng lượng của mình.

Ầm!

Đang dung nhập đến, lấy năng lượng dung hợp thúc giục áo nghĩa trong võ lâm tuyệt học Thái Cực, thân thể Trần Hạo đột nhiên phun ra từng ngọn lửa nồng đậm, trong nháy mắt, lửa Phượng liền chui vào trong ngọn lửa Trử Nhạc Cầm phát ra.

Nháy mắt hai loại năng lượng tiếp xúc, Phượng cùng Chu Tước cảm ứng nhất thời tiếp nối.

“Chim nhỏ, Tiểu tước, lão nhị... Có gan đi ra cùng bản Phượng trực tiếp quyết đấu, năm đó bản Phượng cùng Hoàng với ngươi tương xứng, bây giờ một mình bản Phượng đánh chết người! Cạc cạc...”

“Thúi lắm, ngươi với nhân tình của ngươi hai người cũng không phải đối thủ của ta, chỉ bằng một mình ngươi? Nằm mơ!”

“Có gan đi ra, chít chít bà bà mụ mụ, ngươi muốn học tên rùa đen rút đầu kia sao? Tựa như rất giống... Tiểu tước...”

“Tốt! Ngươi chờ, lão tử cho ngươi chờ thêm ngàn năm vạn năm nữa, tìm người thừa kế đi!”

...

Ầm!

Dễ giận, Chu Tước nhất thời tức giận đến phổi cũng nổ tung, tương tự là không trải qua Trử Nhạc Cầm mệnh lệnh đã điên cuồng đề tụ năng lượng của mình, trong nháy mắt Trử Nhạc Cầm cảm giác ngọn lửa trong cơ thể hừng hực bốc cháy lên, một loại cảm giác sắp nổ tan xác nhất thời xuất hiện. Loại lực lượng khủng bố này khiến chiến ý của Trử Nhạc Cầm điên cuồng tăng vọt lên, mắt thấy toàn bộ ngọn lửa đều ngưng tụ hướng về phía Trần Hạo, nhưng tựa như hoàn toàn bị Trần Hạo dùng phương thức quỷ dị ngăn cản không thể tiến lên mảy may, thậm chí ở dưới xoay tròn khủng bố, làm nàng cũng sinh ra một loại cảm giác không khống chế được, Trử Nhạc Cầm cũng không do dự nữa.

“Dát!”

Một tiếng quái điểu kêu to vang thấu thiên địa chợt từ trên người Trử Nhạc Cầm bùng nổ, ảo ảnh Chu Tước gào thét từ đỉnh đầu nàng bay ra.

“Ta xem ngươi còn ngăn cản như thế nào!”

Trử Nhạc Cầm nhìn chằm chằm quả cầu lửa to xoay tròn tốc độ cao theo năng lượng Chu Tước bùng nổ, bước ra một bước, hai tay bắt ấn, đột nhiên đánh ra.

“Chu Tước Ấn!”

Ngay tại giây phút Trử Nhạc Cầm ngưng tụ thành, từng ngọn lửa cuồng bạo giống như núi lửa bùng nổ đột nhiện tự Chu Tước Ấn dâng lên, trong chốc lát ngọn lửa vô cùng vô tận ẩn chứa lực lượng cùng uy áp khủng bố, thổi quét về phía Trần Hạo.

Ầm!

Ngọn lửa ẩn chứa thiên hỏa khí tức quả thực cực kỳ cường hãn, Chu Tước Ấn vừa rời tay, thanh thế đã làm người ta sợ hãi, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt kia hoàn toàn biến thành màu u lam, ngay cả không gian trong lôi đài cũng trở nên vặn vẹo hẳn đi, tạo nên từng vòng gợn sóng kịch liệt dao động, như là không chịu nổi ngọn lửa cực nóng sắp sụp đổ.

“Đi cho ta!”

Cảm ứng được Trử Nhạc Cầm thi triển ra Chu Tước Ấn, vẻ mặt Trần Hạo bình tĩnh không gợn sóng, trong ngọn lửa song chưởng lướt qua từng hình cung tròn uyển chuyển, giờ phút này thân thể hắn chợt chấn động, song chưởng nhất thời huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh mềm nhẹ chuyển dương cương, chợt đánh ra.

Ầm!

Quả cầu lửa to xoay tròn nhất thời giống như lốc xoáy thoát ly thân thể Trần Hạo, nhấc lên sóng lửa ngập trời.

“Dát!”

Cùng lúc đó, hư ảnh Phượng từ đỉnh đầu Trần Hạo xoay quanh bay múa mà ra, phát ra một tiếng kêu to vang thấu thiên địa, niết bàn chi hỏa khủng bố trong chốc lát liền ngưng tụ thành Phượng Hoàng Ấn, ẩn chứa năng lượng khủng bố vô cùng, gào thét đón về phía Chu Tước Ấn!

“Sao có thể?”

Cảm ứng lực lượng của Phượng trong nháy mắt ngưng tụ thành ấn pháp, Chu Tước tràn ngập khiếp sợ. Lửa là niết bàn hỏa so với nó còn cấp thấp hơn, nhưng trong đó ẩn chứa năng lượng hùng hồn, quả thực đến cảnh giới không thể tưởng tượng, càng làm nó kinh ngạc là nó tựa như bắt giữ được một tia năng lượng quen thuộc, năng lượng đó tuyệt đối là chỉ có Thanh Long mới có được mộc thuộc tính và năng lượng phong thuộc tính nó diễn sinh, cũng chính bởi vì như thế, làm ba loại năng lượng chồng chất, lửa đốt gỗ, gió thổi lửa, khiến cho uy lực của nó không biết tăng lên bao nhiêu lần.

Nên Chu Tước rất khiếp sợ.

Nhưng giờ phút này Chu Tước Ấn đã ngưng tụ thành, nó muốn thu tay lại cũng không kịp.

Vù!

Ngạy tại khoảnh khắc tuyệt chiêu của hai người mắt thấy sẽ va chạm cùng một chỗ, Trần Hạo như là một cơn gió, dung nhập đến trong thiên địa vạn vật, chân đạp Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ, cầm trong tay kim tinh kiếm không gì không phá được, thừa nhận vô tận ngọn lửa ẩn chứa khí tức thiên hỏa, nhanh như tia chớp, vô thanh vô tức, đâm tới ngực phải Trử Nhạc Cầm.

Trử Nhạc Cầm giờ phút này toàn bộ tâm thần đều ngưng tụ ở trong thúc giục Chu Tước Ấn, năng lượng quanh thân tức thì bị điên cuồng rút lấy, không biết Trần Hạo phát ra Phượng Hoàng Ấn, còn có thể bứt ra được.

Cái này tuyệt đối là không thể tưởng tượng. Bởi vì ở lúc thi triển ra loại tuyệt học hoàn toàn vượt qua cảnh giới của bản thân, bất cứ người tu luyện nào cũng không thể phân ra bất cứ một tia tâm thần gì. Lại càng không cần nói, cùng lúc phát ra còn muốn nhất tâm đa dùng, thoát thân công kích kẻ địch.

Nhưng Trần Hạo đã làm được. Bởi vì hắn không những có năng lượng Thanh Long chống đỡ chim nhỏ, còn có tồn tại thần bí trong đầu khống chế.

Nhưng thân hình Trần Hạo quả thực là từ tại chỗ biến mất...

Trử Nhạc Cầm mở to hai mắt nhìn, tóc gáy cả người dựng thẳng, tuy không rõ Trần Hạo làm như thế nào, nhưng biết mình bây giờ đã lâm vào trong nguy cảnh tuyệt đối!

Một người thì triển ra Phượng Hoàng Ấn, còn có dư lực công kích bản thể nàng, nàng không thể đối kháng lại.

“Ta nhận...”

Không có bất cứ do dự gì, Trử Nhạc Cầm ở cùng lúc cuồng bạo thúc giục Chu Tước Ấn, thân không thể động, nàng liền kinh hô ra tiếng, đáng tiếc, một chữ thua còn chưa ra khỏi miệng thì một cột kim quang rực rỡ chợt xuất hiện ở trước người nàng. Trử Nhạc Cầm hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, trong đôi mắt ẩn chứa không cam lòng, lửa giận, liều hậu quả bị Chu Tước Ấn cắn trả, đối với phía sau phát ra một kích!

Phốc!

Nhưng dù như thế, bộ ngực sữa căng tròn của nàng vẫn như trước bị bảo kiếm sau lưng đâm thủng, trực tiếp xuyên thấu, lộ ra một mũi kiếm lóng lánh ra ánh vàng rực rỡ, lập tức biến mất. Xuất kiếm thu kiếm nhanh đến cực hạn. Khoảnh khắc kiếm ra, Trử Nhạc Cầm cảm giác được một cỗ lực cắn nuốt khủng bố làm tinh huyết trong cơ thể nàng dâng lên hóa thành một tia máu tươi bay về phía Chu Tước Ấn.

Ngực phải.

Không phải ngực trái.

Đây là duy nhất làm Trử Nhạc Cầm cảm thấy may mắn, lại hơi khó hiểu, không hề nghi ngờ, nàng liều chết phát ra công kích nổi lên được tác dụng, mà công kích đến Trần Hạo, nhưng Trử Nhạc Cầm rõ ràng mình ở trong quá trình Chu Tước Ấn điên cuồng rút lấy năng lượng, công kích đó đến tột cùng có hiệu quả không lớn. Trần Hạo rõ ràng có thể một kiếm xuyên tim, nhưng lại tránh đi, buông tha nàng.

Oành đùng đùng...

Công kích mạnh nhất của hai người rốt cuộc va chạm đến cùng một chỗ, ngọn lửa rực rỡ khủng bố tràn ngập toàn bộ lôi đài, mặt đất chấn động, nhiệt độ toàn bộ diễn võ trường chợt tăng lên mấy lần, làm không khí xuất hiện bốc lên khủng bố, phạm vi hơn mười dặm chợt nhấc lên từng cơn cuồng phong.

Trử Nhạc Cầm trừng mắt, ở nháy mắt Chu Tước Ấn bùng nổ, năng lượng quanh thân bị hoàn toàn rút cạn, tương tự, bởi vì nàng cũng bị Chu Tước Ấn cắn trả, oành một tiếng rơi xuống trên lôi đài.

Bị một đòn của Trử Nhạc Cầm, Trần Hạo cũng quay cuồng từ không trung rơi xuống, Phượng Hoàng Ấn chính xác nói là Phượng Ấn, cũng rút hết năng lượng của hắn, rơi xuống trên mặt đất.

“Dát!”

Sau một tiếng kêu to rõ, một đạo ảo ảnh tựa như hao hết năng lượng nhập vào trong cơ thể Trần Hạo.

Chiến đấu chấm dứt.

“Ngươi rất mạnh... Đáng tiếc, ngươi đã quá khinh địch...”

Khi ngọn lửa biến mất, trên lôi đài hiện ra thân hình hai người, một thân chật vật giãy giụa đứng lên, Trần Hạo nhìn chằm chằm Trử Nhạc Cầm ôm ngực, cố hết sức đứng lên, nói.

Nhưng giờ phút này, sắc mặt Trử Nhạc Cầm lại là vạn loại biến hóa, trong lòng hoảng sợ đến cực hạn. Không phải nguyên nhân Trần Hạo tha nàng một mạng, cũng không phải nguyên nhân chiến bại, mà là...nàng không cảm ứng được chút khí tức thần thú Chu Tước truyền thừa nữa.

Nàng muốn chất vấn Trần Hạo, nhưng cứng rắn nhịn xuống không mở miệng.

Nàng không thể mở miệng. Nếu Trần Hạo cho nàng đáp án xác thực, vậy sẽ là kết quả thật bất ngờ.

Mọi người đều sẽ biết nàng đã mất đi thần thú Chu Tước truyền thừa!

Tuy bằng vào thứ tự bây giờ cùng với tu vi cảnh giới võ thánh, tông môn ở đây tùy tiện nàng chọn. Nhưng sau khi bước vào tông môn thì khác. Đãi ngộ chỉ sợ sẽ là hai cái khái niệm. Huống chi... Nàng giờ phút này cũng không thể xác định Chu Tước truyền thừa thực không còn hay không. Cũng có khả năng là bị thương nặng ẩn nấp ở trong đầu mình.

Trử Nhạc Cầm rất nhanh gắng giả bộ trấn định, nhìn chằm chằm Trần Hạo, bất động thanh sắc.

“Trận thi đấu này, hoà!”

Cảm ứng khí tức của hai người, trọng tài lập tức tuyên bố.

...

“Hoà, thế mà lại là hoà!”

“Xem ra lực lượng thần thú truyền thừa đều không sai biệt lắm, ai cũng không làm gì được ai...”

“Trên thực tế, lực lượng truyền thừa của Trần Hạo yếu hơn nhiều, mạnh là chiến lực của hắn bù lại chỗ thiếu hụt. Nếu hắn không phải bằng vào thân pháp quỷ dị, mạo hiểm Phượng Hoàng Ấn cắn trả nguy hiểm, đâm một kiếm, chỉ sợ cũng không phải ngang tay...”

“Quả thực như thế. Phượng hoàng truyền thừa vốn chính là yếu, có thể được Trần Hạo dùng đến loại cảnh giới này sợ cũng chỉ có chiến lực hắn loại thiên phú siêu cấp biến thái này mới được nhỉ?”

Ở lúc Trần Hạo cùng Trử Nhạc Cầm trở lại trên chỗ ngồi, ánh mắt vô số người ngưng tụ ở trên người Trần Hạo, ầm ầm nghị luận.

...

Không ai biết Trần Hạo trên thực tế ngay cả thương tích cũng chưa chịu, bộ dáng bây giờ hoàn toàn là giả bộ. Thậm chí, ở trong trận đấu này, hắn ngay cả khí tức tiến vào thánh cấp của mình cũng chưa bại lộ, bởi vì hắn dùng ra màu sắc nguyên lực vẫn chưa thay đổi. Hơn nữa, ở dưới lực lượng linh hồn cường hãn của Trần Hạo, liền ngay cả trưởng lão trên đài chủ tịch cũng giấu giếm được.

Trần Hạo thật cố ý không chém giết Trử Nhạc Cầm. Hắn nghĩ tới đủ loại khả năng, cuối cùng lựa chọn cái này. Chỉ sợ cũng chỉ có như thế mới có thể vô thanh vô tức, không dọa người đem ngũ phượng thần thú truyền thừa cầm tù toàn bộ. Hơn nữa Trần Hạo tính sẵn Trử Nhạc Cầm không ngốc mà nói hẳn là sẽ không bại lộ tin tức Chu Tước truyền thừa của nàng biến mất.

Tiếc nuối duy nhất là Trần Hạo làm như vậy, tuy có hy vọng thu thập đầy đủ thần thú truyền thừa nhất, nhưng xếp hạng Bách Triều bảng lại có thể thua Lãnh Diệc Hàn. Nhưng cũng không có biện pháp, Trần Hạo chỉ có thể làm như vậy. Tuy còn chưa biết Lãnh Diệc Hàn đưa ra điều kiện gì, nhưng hai người ước định không thể bắt buộc đối phương. Cho nên, Trần Hạo cũng không để ý đến nhiều.

...

“Hôm nay một trận cuối cùng, trận thứ mười, Lãnh Diệc Hàn với Vu Kì Ngọc! Mời ra sân!”

Ở lúc mọi người còn nghị luận ầm ầm, thanh âm trong tài lần nữa truyền ra.

Vu Kì Ngọc, người thừa kế thần thú Bạch Hổ. Bạch Hổ ở trong ngũ phượng thần thú, nếu nói Huyền Vũ lực phòng ngự mạnh nhất, vậy Bạch Hổ là tồn tại lực công kích mạnh nhất. Không phải nói lực lượng mà là lực công kích! Bạch Hổ là thần thú kim thuộc tính, lực lượng không hùng hậu mênh mông bằng Kỳ Lân nhưng lực công kích của nó lại là sắc bén nhất, không gì không phá được!

Dung mạo xinh đẹp, thân hình dụ hoặc, vẻ mặt Vu Kì Ngọc ngưng trọng bay lên lôi đài.

Trong năm người, dù là Vu Kì Ngọc hay những người khác, không muốn đụng tới trước nhất là Lãnh Diệc Hàn. Lĩnh ngộ không gian thuộc tính chân lý lại chiến lực cường hãn vô cùng, Lãnh Diệc Hàn ra tay liền có thể là trí mạng. Mặc dù hắn giờ phút này chỉ là cửu phẩm võ tông, nhưng không có ai biết, mình võ thánh cảnh giới cùng với lực lượng truyền thừa có thể chống đỡ được Lãnh Diệc Hàn công kích hay không. Mặc đù là Trần Hạo ở lúc chưa giao thủ cũng không cách nào xác định. Khả năng duy nhất không phải quá lo lắng đó là người thừa kế rùa đen rút đầu Huyền Vũ Lý Du Nhiên. Người khác có thể hay không hắn không biết, nhưng phòng ngự mai rùa của Huyền Vũ, hắn lại là có lòng tin tuyệt đối...

...

Ở thời khắc trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, Vu Kì Ngọc không có bất cứ do dự gì dùng tầng tầng hộ thể cương khí, hộ thể cương khí bảy màu tượng trưng cho cảnh giới võ thánh, chẳng qua hơi khác là trong cương khí bảy màu này của nàng tràn ngập năng lượng mênh mông màu vàng, rõ ràng năng lượng kim thuộc tính chiếm địa vị chủ đao!

Ảo ảnh Bạch Hổ cũng dùng tốc độ nhanh nhất dung hợp đến trên thân thể Vu Kì Ngọc.

Sắc bén vô cùng, bộc lộ khí tức sắc bén, nháy mắt tựa như cùng từng đạo kiếm quang không gì không phá được mang theo khí tức lạnh lẽo đâm vào trong lòng mọi người.

Làm mọi người còn đang nghị luận nhất thời yên tĩnh lại, từng người ngừng thở, trừng lớn mắt nhìn về phía lôi đài.

Chỉ là làm mọi người kinh ngạc là Lãnh Diệc Hàn thân hình thẳng tắp như kiếm, lại chưa nở rộ ra khí tức gì, chỉ có đôi mắt sắc bén nhiếp hồn người, nhìn chằm chằm Vu Kì Ngọc thân hình xinh đẹp, thản nhiên nói: “Ra tay đi, để cho ta xem Bạch Hổ công kích đến tột cùng có bao nhiêu sắc bén...”