Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 188: Tề Tựu




Suốt hai phút thời gian, Lãnh Diệc Hàn chưa thi triển ra không gian thuộc tính chân lý quỷ thần khó lường, mà bằng vào chiến lực cường đại của bản thân, cùng Vu Kì Ngọc chính diện giao phong, làm đám người Trần Hạo kinh ngạc là, Lãnh Diệc Hàn công kích sắc bén, so với Vu Kì Ngọc càng thêm giống người đạt được Bạch Hổ truyền thừa hơn, gắt gao đem Vu Kì Ngọc áp chế!

Vu Kì Ngọc dưới sự bất đắc dĩ, ngay cả Bạch Hổ Ấn cũng chưa thi triển liền chủ động nhận thua. Bởi vì nàng biết thi triển ra Bạch Hổ Ấn chỉ sợ cũng không thể ngăn cản Lãnh Diệc Hàn lĩnh ngộ chân lý không gian thuộc tính, lại liên tưởng đến một kiếm kinh diễm của Lãnh Diệc Hàn, Vu Kì Ngọc không cần phải lấy mạng của mình đùa giỡn.

...

Một ngày chiến đấu chấm dứt, ai mạnh ai yếu ở trong lòng mọi người đã có định vị tương đối rõ ràng. Có thể đem Vu Kì Ngọc bức đến nhận thua, không hề nghi ngờ Lãnh Diệc Hàn đã từ trong sáu người nổi bật lên, trở thành tuyển thủ có hy vọng nhất, lại không có bao nhiêu trì hoãn, đạt được quán quân.

Chiến đấu chờ mong nhất cũng chỉ còn lại hai trận.

Trong đó một trận vốn là Bạch Hổ truyền thừa Vu Kì Ngọc cùng Huyền Vũ truyền thừa Lý Du Nhiên, nhưng giờ phút này lại biến thành công kích sắc bén cho trận Lãnh Diệc Hàn cùng Lý Du Nhiên.

Trận thứ hai đó là Lãnh Diệc Hàn cùng Trần Hạo. Trần Hạo tuy có được Phượng Hoàng truyền thừa, nhưng Trần Hạo càng cường đại là do tuyệt học, cảnh giới cùng với chiến lực của bản thân, hơn nữa là tồn tại lĩnh ngộ chân lý phong thuộc tính. Chỉ sợ cũng chỉ có Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn chiến đấu mới có thể là chiến đấu phấn khích nhất. Không có thần thú ấn vượt qua cảnh giới của bản thân, nhất định có thể làm hai người phát huy ra chiến lực cá nhân thật sự.

...

Ngày hôm sau. Sau khi sáu trận đấu của Đạm Đài Liên bọn mười hai người bậc thứ ba kết thúc, trận thứ bảy là Lãnh Diệc Hàn với Ngao Hoa Quang.

Chiến đấu không ra ngoài mọi người dự đoán, Lãnh Diệc Hàn bằng vào chiến lực khủng bố, cứng rắn đem Ngao Hoa Quang thi triển ra Kỳ Lân Ấn đánh bại. Làm Ngao Hoa Quang cảm kích, làm toàn bộ người xem khó hiểu, làm trưởng lão trên đài chủ tịch khẽ gật đầu là, Lãnh Diệc Hàn hoàn toàn có năng lực đem Ngao Hoa Quang chém giết, lại sau khi phá hủy Kỳ Lân Ấn của Ngao Hoa Quang, chỉ đem bảo kiếm đặt ở trên cổ Ngao Hoa Quang mất đi năng lượng. Một khắc đó, mọi người đều rõ ràng, Lãnh Diệc Hàn muốn chém giết Ngao Hoa Quang mà nói, Ngao Hoa Quang căn bản không kịp nhận thua...

Trận thứ tám, Trử Nhạc Cầm với Lý Du Nhiên.

Làm mọi người kinh ngạc là Trử Nhạc Cầm lại trực tiếp nhận thua. Sắc mặt tựa như khó coi, bộ dáng trái lại như là hôm qua cùng Trần Hạo chiến một trận còn chưa khôi phục. Lại liên tưởng đến năng lực phòng ngự biến thái của Lý Du Nhiên, mọi người cũng không quá kỳ quái.

Trận thứ chín, Trần Hạo Với Vu Kì Ngọc. Một lần này cùng mọi người dự đoán không sai biệt lắm, Vu Kì Ngọc cùng Trần Hạo đều tế ra thần thú ấn, hoàn thành chiến đấu, hoà, hơn nữa đều là bị thương nặng.

Ngày thứ ba thì có chút kỳ quái.

Trận đầu, Trử Nhạc Cầm Với Vu Kì Ngọc.

Sau khi trọng tài điểm ra tên hai người, làm mọi người không ngờ tới là hai người trăm miệng một lời nói ra “Ta nhận thua”. Đem trọng tài cùng người xem đều sửng sốt. Hai người cũng là kinh ngạc nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt đều ẩn chứa một tia kinh ngạc, dần dần biến thành nhíu chặt mày ngài.

“Ngang tay?”

Sau một lát, hai người lại cùng lúc nói. Lấy phương thức kỳ diệu bắt tay giảng hòa. Thật sự làm mọi người không hiểu. Không ngờ chiến đến loại tình trạng này đều không còn lòng tranh hùng.

Trận thứ hai của top sáu, Trần Hạo với Kỳ Lân truyền thừa Ngao Hoa Quang đại chiến một hồi, kết cục cuối cùng lại như hai trận trước của Trần Hạo, hòa, bị thương nặng. Ngao Hoa Quang hùng vĩ như tháp sắt, sắc mặt cực kỳ khó coi, cực kỳ mê hoặc được đón xuống lôi đài.

Trận thứ ba rốt cuộc là một trận chiến đấu mọi người tương đối chờ mong, Lãnh Diệc Hàn với Lý Du Nhiên!

Ban đầu cho rằng trận chiến đấu này chính là Lãnh Diệc Hàn có khả năng chiến hòa nhất, nhưng ra ngoài mọi người đoán trước là Lãnh Diệc Hàn lại ở trong nửa phút đồng hồ làm mọi người trợn mắt há hốc miệng kết thúc chiến đấu.

Phòng ngự mai rùa cứng rắn vô cùng ở dưới kiếm sắc bén của Lãnh Diệc Hàn thùng rỗng kêu to liền bị xuyên thủng!

...

Đem Lý Du Nhiên tự tin vô cùng cũng dọa ra đầy người mồ hôi lạnh, may mà Lãnh Diệc Hàn chỉ làm hắn bị thương nặng, cũng chưa lấy mạng hắn. Có lẽ là tổ trọng tài cố ý an bài, chiến đấu làm mọi người chờ mong nhất, Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn chiến đấu đặt ở một ngày cuối cùng. Cho nên ở ngày thứ tư, Trần Hạo liền gặp một người thừa kế thần thú cuối cùng, Lý Du Nhiên.

Mọi người đều không có chú ý tới, Trử Nhạc Cầm, Vu Kì Ngọc cùng Ngao Hoa Quang, ánh mắt ba người thường thường trao đổi, ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt ba người toát ra đều là cực độ khủng bố...

Những người khác có lẽ không rõ, nhưng ba người cảnh ngộ giống nhau lại khiến trong lòng ba người đều sáng như tuyết hẳn lên. Đó là phàm là người thừa kế thần thú cùng Trần Hạo giao thủ đều bị hắn phá hủy thần thú truyền thừa. Trong lòng ba người biết rõ, nhưng ai cũng không nói gì ra. Đương nhiên nếu lúc bọn họ biết, Trần Hạo không chỉ là phá hủy, mà là đạt được truyền thừa của bọn họ, chỉ sợ cũng càng thêm khủng bố. Đáng tiếc Trần Hạo không bại lộ ra.

Trận thứ hai, Trử Nhạc Cầm gặp Lãnh Diệc Hàn, trực tiếp nhận thua. Hai người bọn Ngao Hoa Quang cùng Vu Kì Ngọc bắt tay giảng hòa, lựa chọn ngang tay lần nữa.

Trần Hạo cùng Lý Du Nhiên cùng lúc ra sân.

Công kích của Lãnh Diệc Hàn có thể phá tan Lý Du Nhiên, chỉ có thể nói Lãnh Diệc Hàn quá biến thái. Lý Du Nhiên căn bản không biết Trần Hạo có thể phá vỡ phòng ngư của hắn, đến bây giờ trừ Lãnh Diệc Hàn toàn thắng, những người khác tất cả đều là ngang tay. Hơn nữa ở trong ý nghĩ của mọi người, trận đấu này hẳn là cũng ngang tay.

Nhưng ra ngoài mọi người đoán trước là Trần Hạo ở lúc biển lửa đầy trời đem mai rùa thần thú bao phủ, thân hình Trần Hạo cũng xẹt qua một tia sáng, một kiếm giống một kiếm của Lãnh Diệc Hàn, dễ dàng xuyên thủng mai rùa của Lý Du Nhiên, ở lúc tinh huyết của Lý Du Nhiên bắn vọt ra, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt càng thêm kịch liệt, Phượng Hoàng Ấn cũng hoàn toàn nở rộ...

Lý Du Nhiên như là lợn chết, bị Trần Hạo xách cổ, chạy ra khỏi biển lửa đầy trời, xem như đã giữ được một mạng.

Lúc này, mọi người khiếp sợ phát hiện, lần này Trần Hạo tương tự thi triển ra Phượng Hoàng Ấn, không thoát lực, thân hình đứng thẳng như kiếm, trên khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt.

Trần Hạo thắng!

Trừ ba người bọn Trử Nhạc Cầm, còn có Lãnh Diệc Hàn, không ai nghĩ đến sẽ là loại kết quả này, hơn nữa là nhanh như vậy chấm dứt chiến đấu.

Ở thời điểm Trần Hạo tung người bay xuống lôi đài, toàn bộ diễn võ trường mọi người khiếp sợ vô cùng, soạt một cái, bắt đầu nghị luận ầm ầm. Không thể không nói mấy ngày nay chiến đấu tuy phấn khích, nhưng không có bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào xuất hiện, tựa như đều đã ở trong dự đoán của mọi người.

Mà loại biểu hiện ra ngoài dự đoán này của Trần Hạo rốt cuộc khơi dậy gợn sóng.

Trần Hạo bị dự đoán luôn ẩn tàng thực lực là khả năng không lớn. Ai cũng muốn thứ tự tiến lên một chút, ai cũng muốn đạt được quán quân. Tuy tiến vào tông môn, đối với Trần Hạo những cao thủ này mà nói, đã đến tình trạng tùy ý lựa chọn, có thể thứ tự càng cao, đạt được Bách Triều bảng ban thưởng càng lớn, hơn nữa xếp hạng Bách Triều bảng mặc dù là ở tu luyện giới cũng là rất nổi tiếng. Nhất là quán quân Bách Triều bảng tượng trưng không chỉ có vinh dự, còn ý nghĩa trình độ coi trọng sau khi tiến vào tông môn. Hơn nữa, quán quân lựa chọn tông môn nào, đối với tông môn đó mà nói cũng là chuyện rất có mặt mũi nên rất được coi trọng.

Cho nên, Trần Hạo hẳn là không phải cố ý che giấu thực lực. Mà là ở trong chiến đấu, hắn đã nhanh chóng trưởng thành!

Nhất là một kiếm sắc bén khủng bố cùng một kiếm của Lãnh Diệc Hàn không có khác biệt!

Cái này khiến Lãnh Diệc Hàn cùng Trần Hạo, ban đầu chiến đấu tương đối trong sáng, lại trở nên khó bề phân biệt. Dựa theo tích phân mà nói giờ phút này Lãnh Diệc Hàn đã ngồi vững số một. Trần Hạo mặc dù có thể thắng Lãnh Diệc Hàn cũng không cách nào lay động vị trí của hắn.

Nhưng Trần Hạo nếu có thể thắng mà nói, trọng lượng Lãnh Diệc Hàn quán quân này không thể nghi ngờ sẽ nhẹ đi rất nhiều. Thậm chí cũng bị hào quang Trần Hạo che phủ.

Cho nên vô luận là đối với Trần Hạo hay đối với Lãnh Diệc Hàn mà nói, quán quân đã không quan trọng, quan trọng là hai người chiến đấu, ai có thể đạt được thắng lợi!

...

Một trận chiến đỉnh phong nhất này không theo thời hạn cử hành, mà được tổ trọng tài đặt tới một trận cuối cùng của thi đấu xếp hạng Bách Triều bảng.

...

Ba ngày sau.

Đạm Đài Liên bọn mười hai tuyển thủ thi đấu vòng tròn rốt cuộc hoàn thành. Bát phẩm ý tông lại có được Hoàng truyền thừa, không có trì hoãn lớn bao nhiêu, Đạm Đài Liên đạt được mười một trận thắng lợi. Gần với top sau cùng Mông Nghị, Cao Tiệm Phi, xếp hạng thứ chín.

...

Bầu trời vạn dặm, mặt trời chói chang nhô lên cao.

Ở dưới vạn người chờ mong, tên của Lãnh Diệc Hàn cùng Trần Hạo rốt cuộc từ trong miệng trọng tài phát ra.

Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn nhìn nhau, cùng lúc lăng không mà lên. Trần Hạo hóa thành một cơn gió, vô thanh vô tức hạ xuống trên lôi đài, Lãnh Diệc Hàn lại là trực tiếp chợt lóe, so với Trần Hạo nhanh hơn xuất hiện.

Hai người giống nhau, là một bộ áo bào trắng, tuấn dật xuất trần như nhau, nhưng Trần Hạo lại càng thêm tỏ ra dương cương, Lãnh Diệc Hàn môi mỏng manh, khóe miệng hơi cong lên, lại tỏ ra cực âm nhu, phối hợp thêm đôi mắt sắc bén khủng bố như kiếm của hắn càng làm người ta cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo.

Ở thời điểm trọng tài hô lên trận đấu bắt đầu, hai người đều chưa động, thậm chí ai cũng chưa tăng lên chiến ý cùng năng lượng của mình.

“Cược một ván nữa, như thế nào?”

Trần Hạo bỗng nhiên nói.

Lãnh Diệc Hàn khẽ nhíu mày, nói: “Đã nợ ta hai lần rồi”

“Lần này trực tiếp cược hai lần! Thua, ta nợ ngươi bốn lần. Thắng, xóa bỏ!” Trần Hạo mỉm cười nói.

“Nợ nhiều không lo sao?”

“Coi như vậy đi, sợ sao?”

Nghe được Trần Hạo nói, lông mày hơi tỏ ra nhỏ nhọn của Lãnh Diệc Hàn khẽ nhíu, liếc Trần Hạo một cái, nói: “Ta thỏa mãn ngươi!”

Tê!

Thanh âm Lãnh Diệc Hàn chưa dứt, hắn đã bắt đầu hóa thành một tia sáng liền biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Oành!

Cùng thời gian, Trần Hạo quanh thân bộc phát ra một tiếng nổ vang, quang mang bảy màu rực rỡ chợt lóng lánh mà ra, một cỗ uy áp mệnh mông khủng bố nhất thời rợp trời rợp đất phát ra.

Giờ khắc này, vẻ mặt Trần Hạo trở nên vô cùng ngưng trọng, tâm thần lại hoàn toàn phóng thích ra, cảm ứng khí tức của Lãnh Diệc Hàn.

Lãnh Diệc Hàn lúc trước Trần Hạo lần đầu tiên nhìn thấy, căn bản không có bất cứ phần thắng nào. Mà bây giờ, cảnh giới, thực lực tăng lên vô số lần, Trần Hạo lại như trước không có bất cứ gì nắm chắc. Trận chiến này tuyệt đối là chiến đấu khó khăn nhất Trần Hạo gặp phải. Tốc độ của không gian thuộc tính chân lý cùng với dung nhập khí tức thiên địa vạn vật so với hắn cảnh giới cao hơn, làm chiến ý của Trần Hạo điên cuồng tăng vọt, không dám có chút sơ ý.

Chẳng qua Trần Hạo cũng không tính vận dụng lực lượng thần thú truyền thừa.

Một là hắn bây giờ còn chưa nắm giữ. Hai là hắn có thể đem ngũ phương thần thú toàn bộ nhét vào thân mình, ít nhiều là nhờ Lãnh Diệc Hàn ban tặng, giờ phút này lấy đến đối phó Lãnh Diệc Hàn, về tình về lý đều không hợp. Ba là hắn cũng không thể bại lộ, nếu không thì quá kinh người. Có thể đem thần thú truyền thừa của đối phương hủy diệt đã là rất kinh người, lại càng không cần nói mạnh mẽ cướp lấy thần thú truyền thừa.

Hô...

Gió nhẹ thổi, quanh thân Trần Hạo lóng lánh quang mang bảy màu rực rỡ, trong phạm vi trăm trượng, theo song chưởng hắn chậm rãi mở ra, kim kiếm xuất hiện ở tay phải Trần Hạo vắt ngang trước người, trọng tâm trầm xuống, sau khi biến thành hư bước, bay lên gió mềm nhẹ.

Mà khí tức cả người hắn ở một khắc này rõ ràng là trạng thái chiến đấu, lại cho người ta một loại cảm giác tĩnh đến mức tận cùng, gió nhẹ nhàng, phiêu dật,xuất trần, mềm nhẹ, thổi bay hộ thể cương khí hắn như biển, mênh mông hùng hồn, như là sơn dương ngoan hiền, trở nên nhu hòa nhẹ nhàng. Liền ngay cả ánh mắt sắc bén ban đầu của Trần Hạo giờ phút này cũng tựa như tiến vào một loại cảnh giới huyền ảo, vô bi vô hỉ, thậm chí không còn toát ra một chút chiến ý.

Mà Lãnh Diệc Hàn tương tự biến mất không có bóng dáng.

Không khí quỷ dị như thế làm diễn võ trường mọi người đều ngừng thở, ai cũng biết, hai siêu cấp thiên tài nổi bật hẳn lên ở trong Bách Triều bảng này đã tiến vào yên tĩnh trước bão táp.

Không ra tay thì thôi, ra tay tất nhiên long trời lở đất!

...

“Võ thánh...”

“Vậy mà là võ thánh!”

“Sao có thể? Chẳng lẽ hắn ngày hôm qua đã bước vào võ thánh sao?”

Trong diễn võ trường tĩnh lặng, vô số người lúc nhìn thấy trên người Trần Hạo lóng lánh quang mang bảy màu, trong lòng đều tràn ngập kinh hãi, tuy không dám đánh vỡ yên tĩnh, nhưng ở sâu trong lòng lại là khiếp sợ vô cùng.

Một phút đồng hồ, hai phút...

Ước chừng qua ba phút đồng hồ, toàn bộ diễn võ trường vẫn là một mảng yên tĩnh, giờ phút này một số người tu luyện bình thường đều đã cảm giác sắp hít thở không thông, nhưng hai người vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì. Trên lôi đài chỉ có thân ảnh Trần Hạo bình thản ung dung, như trước vẫn duy trì tư thế linh động, vẫn như cũ gió nhẹ thổi...

Mà Lãnh Diệc Hàn như là biến mất ở không gian, càng là không có bất cứ khí tức gì.