Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 189: Quyết Đấu Đỉnh Phong




Một màn này mặc cho ai cũng biết, hai người còn chưa ra tay, đã tiến vào trạng thái giằng co. Trần Hạo nhìn như bị động, tựa như làm cho Lãnh Diệc Hàn thực lực khủng bố, cũng chưa tìm được bất cứ sơ hở nào của đối phương để ra tay.

Lãnh Diệc Hàn tốc độ nhanh đến cực hạn, công kích sắc bén đến mức tận cùng, xem ra cũng chưa thể phá vỡ sự im lặng của Trần Hạo.

Tê!

Đến đầu phút thứ tư, bỗng nhiên một đạo kiếm quang ở ngoài Trần Hạo trăm trượng tựa như là bắt được khe hở của gió mát vờn quanh kia, chợt lóng lánh ra một đạo kiếm quang sắc bén, giống như xé rách hư không, lấy tốc độ khủng bố đến cực điểm, đánh về phía Trần Hạo, trong phút chốc đã đến sau lưng Trần Hạo!

Không ai có thể hình dung một kiếm này nhanh bao nhiêu, ít nhất người tu luyện dưới võ thần cảnh ở đây không có bất cứ một ai có tự tin có thể nhanh đến trình độ như thế, cũng không có ai cho rằng mình công kích có thể sắc bén như thế!

Tiếng thét chói tai hoảng sợ ở nháy mắt kiếm quang sắc bén của Lãnh Diệc Hàn xuất hiện liền từ trong cổ vô số người kìm lòng không được bùng nổ, mà ở thời điểm toàn bộ tiếng thét chói tai còn chưa xuất hiện, ước chừng kiếm quang liền tới sau lưng Trần Hạo chỉ có ba trượng!

Oành!

Đinh! Ầm!

Khoảnh khắc kiếm quang Diệc Hàn đâm thủng hộ thể cương khí bên người Trần Hạo, tóc gáy dựng thẳng, Trần Hạo nhanh như thiểm điện đã động, xoay người, vung kiếm, trở về vị trí cũ, nháy mắt hoàn thành.

“A...”

Ở một khắc này, tiếng thét chói tai của mọi người rốt cuộc vang lên. Nhưng Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn lần đầu tiên giao phong tính chất thăm dò đã hoàn thành. Ở trong mắt mọi người, Trần Hạo như là chưa từng cử động, chỉ có kiếm quang nổ tung cùng với tiếng nổ năng lượng khủng bố kia, làm mọi người biết Lãnh Diệc Hàn đã phát ra một đòn long trời lở đất.

Mà Trần Hạo cũng là người đầu tiên chặn được công kích của Lãnh Diệc Hàn!

“Lợi hại! Lấy tĩnh chế động... Trần Hạo, ngươi vẫn là người đầu tiên ngăn được ta đánh lén! Chẳng qua, chỉ bằng cái này vẫn là không đủ, cẩn thận...”

Chỉ nghe tiếng hắn, không thấy thân hắn, thanh âm Lãnh Diệc Hàn như là từ bốn phương tám hướng bay tới, vị tri mỗi một chữ cũng không giống nhau. Hơn nữa, Trần Hạo xác thực không bắt được bất cứ khí tức gì của Lãnh Diệc Hàn.

Trần Hạo tuy đã chặn được lần công kích đầu tiên của Lãnh Diệc Hàn, nhưng trong lòng cũng là khiếp sợ vô cùng. Tâm thần hắn dung nhập ở cảnh giới Thái Cực hồn viên như ý, thượng thiện nhược thủy, không hề nghi ngờ, giờ phút này phản ứng của hắn là sâu sắc nhất, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy. Nhưng dù như thế, kiếm quang của Lãnh Diệc Hàn vẫn đã phá vỡ hộ thể cương khí của hắn, hắn mới kịp ngăn cản. Nếu nhanh một chút, chỉ sợ hắn sẽ bị đâm trúng. Hơn nữa, từ trong khí tức kiếm quang của Lãnh Diệc Hàn, Trần Hạo rõ ràng phán đoán ra Lãnh Diệc Hàn đã đến cảnh giới cách không khống chế kiếm quang dung nhập thiên địa vạn vật.

Cảnh giới này tuyệt không phải Trần Hạo bây giờ có thể bằng được!

Nghe được Lãnh Diệc Hàn nói, Trần Hạo khẽ nhíu mày.

“Nếu hắn nhanh một chút nữa thì thế nào? Lấy tĩnh chế động tuy có thể làm đến phản ứng nhanh nhật, nhưng ta chung quy là bị động, tốc độ của hắn vốn đã nhanh đến không thể tưởng tượng, ta còn phải làm được phát sau mà đến trước... Không được”

Hô...

Trần Hạo nháy mắt thay đổi sách lược, nhất thời cuồng phong quanh thân đột nhiên nổi lên, mà thân hình Trần Hạo cũng biến mất ở trên lôi đài, gió mát trong phạm vi trăm trượng lúc này hóa thành từng đạo cuồng phong, gào thét thổi quét toàn bộ lôi đài.

Cảm ứng được Trần Hạo tan vào trong gió, ẩn nấp ở trong hư không, khóe miệng Lãnh Diệc Hàn lộ ra một cái mỉm cười đắc ý, không sợ ngươi động, chỉ sợ ngươi tĩnh.

Tĩnh, nhất là tư thế Trần Hạo bày ra, làm Lãnh Diệc Hàn rất khó tìm ra sơ hở, ước chừng giằng co năm phút đồng hồ ý nghĩa Lãnh Diệc Hàn đau đầu... Bởi vì hắn loại thời khắc này đang dung nhập không gian xuyên qua là tương đối hao phí năng lượng. Cho nên dưới sự bất đắc dĩ, Lãnh Diệc Hàn mới phát ra một kích. Ở mọi người nhìn thấy là lần đầu tiên giao phong, nhưng đạo kiếm quang này lại là dung nhập sở học suốt đời Lãnh Diệc Hàn, đem không gian thuộc tính chân lý cùng năng lượng dung nhập thiên địa vạn vật phát huy đến cực hạn, duy nhất khiếm khuyết đó là lực công kích yếu đi chút.

Lại thêm bản thân mà nói, Trần Hạo quả nhiên không nhịn được nữa. Lãnh Diệc Hàn đương nhiện đắc ý, tuy dùng một chút tâm kế nhỏ, nhưng Trần Hạo còn không phải che giấu tin tức bản thân hắn đã bước vào võ thánh. Nếu không, hắn sớm đã có chuẩn bị, giờ phút này không cần thiết dùng tâm kế.

Động, liền có sơ hở, có sơ hở hắn liền có thể công phá!

Lấy yếu thắng mạnh!

Phải là lấy yếu thắng mạnh. Lãnh Diệc Hàn giờ phút này chỉ là cửu phẩm võ tông. Hơn nữa, hắn có thể cảm ứng ra năng lượng Trần Hạo hơn xa võ thánh khác có thể so sánh, hùng hồn khủng bố đến mức biến thái. Lãnh Diệc Hàn có thể khẳng định, mặc dù là năng lượng tứ phẩm võ thánh chỉ sợ cũng không hùng hồn bằng Trần Hạo.

Cảm giác cường hãn trời sinh của Lãnh Diệc Hàn nhất thời lan tràn ra, nháy mắt liền ở trong gió vô sắc vô hình bắt giữ được khí tức của Trần Hạo.

Phong thuộc tính chân lý lại không thể giấu giếm được hắn. Dung nhập thiên địa vạn vật đương nhiên càng không được! Bởi vì cảnh giới dung nhập thiên địa vạn vật của Lãnh Diệc Hàn cao hơn xa Trần Hạo!

Trần Hạo tất nhiên cũng hiểu cảm giác biến thái của Lãnh Diệc Hàn, điểm ấy lúc ở Vô Tận Hải cướp đoạt linh dược liền đã biết. Hắn lúc ấy cũng là dung nhập trong gió, nhưng Lãnh Diệc Hàn vẫn là trực tiếp khóa chặt hắn.

Nhưng Trần Hạo vẫn làm như vậy. Không có cách nào, di động chung quy so với bị động chờ đợi chủ động hơn một chút. Ít nhất sau khi kiến thức được tốc độ khủng bố của Lãnh Diệc Hàn, Trần Hạo cảm thấy phải làm như Vậy!

Tê tê tê!

Bỗng nhiên trong cuồng phong không gian xuất hiện dao động quỷ dị, từng luồng như là con rắn dài uốn lượn vặn vẹo từ bốn phương tám hướng, không phân biệt trước sau hướng về Trần Hạo bắt đầu khởi động.

“Thốn Mang Kiếm Quyết, Bách Kiếm Trảm!”

Tê tê tê!

Cùng lúc đó, thanh âm lạnh lẽo của Lãnh Diệc Hàn phiêu đãng ở bốn phía chợt vang lên, chữ Trảm ra khỏi miệng, không gian vặn vẹo thành con rắn dài hóa thành từng đạo kiếm quang lạnh lẽo sắc bén, ẩn chứa năng lượng cô đọng đến mức tận cùng, chừng trên trăm đạo, lấy tốc độ khủng bố nổ bắn ra hướng Trần Hạo.

Trong mơ hồ ngưng tụ thành lưới kiếm giăng khắp nơi, như là đem toàn bộ không gian đều chia làm từng khối, mỗi một khối chỉ kích cỡ hai thước, khó có thê tránh thoát.

Trừ con chuột biết chui hang, không ai có thể tránh được loại công kích dày đặc sắc bén này.

“Năng lượng thật tinh thuần cô đọng!”

Trưởng lão trên đài chủ tịch nhìn thấy Lãnh Diệc Hàn phát ra công kích như thế, nhất thời kinh ngạc than thở. Phải biết rằng năng lượng càng cường đại, dẫn lên dao động càng kịch liệt, nhưng Lãnh Diệc Hàn ngưng tụ thành lưới kiếm lại như là từng kiếm quang lạnh lẽo cô đọng, lại không dẫn tới không gian dao động, càng không có chút năng lượng lan tràn ra chung quanh, giống như là dùng từng sợi dây nhỏ tạo thành lưới lập thể. Bất luận kẻ nào, bất cứ vật thể gì, chỉ có ở nháy mắt chạm đến nó mới có thể bùng nổ, hơn nữa năng lượng giăng khắp nơi liền thành một thể, không hề nghi ngờ sẽ trăm kiếm hợp nhất!