Nghe Nói Nam Chính là Poodle

Chương 28: Leo núi




Editor: Rùa Lười

Beta: Mạc Y Phi

Kiều Hạ hẹn gặp mặt Lăng Hàn tại một quán cà phê.

Trước khi đi ra ngoài, Tiêu Tiêu mặt dày muốn đi theo, Kiều Hạ không có cách nào chỉ đành cho cô ấy đi theo. Tuy trong đó có một chút nguyên nhân khác, qua chuyện ngày hôm trước, hiện tại cô còn chưa biết phải đối mặt với Lăng Hàn thế nào, có lẽ có người đi cùng cô thì sẽ tự nhiên hơn chút.

Nhưng mà cô không hề biết chuyện này sẽ khiến cho mấy ngày tiếp theo hoàn toàn đi ngược lại với những gì cô đang nghĩ.

Lăng Hàn không biết Tiêu Tiêu đi cùng, lúc nhìn thấy cô ấy thì hơi kinh ngạc. Nhưng mà anh lập tức mỉm cười, giả vờ như là lần gặp đầu tiên, lịch sự bắt chuyện với cô ấy.

"Đây là bạn của Kiều Hạ sao? Xin chào, tôi là Lăng Hàn."

"À, xin chào, tôi là Tiêu Tiêu."

Lăng Hàn rất đẹp trai, gương mặt tuấn tú, mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy khiến người khác nhìn vào cảm thấy như có ma lực vậy, lúc cười đôi mắt cong lên khiến trái tim người khác muốn nổ tung. Nhưng điều khiến người khác kinh ngạc đó là giọng nói của anh, trong trẻo ấm áp, như rượu say lòng người.

Nghe thấy giọng nói của anh, Tiêu Tiêu đã biết nguyên nhân tại sao Kiều Hạ đột nhiên như vậy... Dù sao thì loại não tàn cuồng âm thanh như Kiều Hạ cũng không có thuốc nào chữa được.

Kiều Hạ không biết suy nghĩ hiện giờ của bạn tốt, cô nhận lại điện thoại từ trong tay Lăng Hàn, khẽ nnói, "Cảm ơn anh."

Lăng Hàn trêu cô, "Lần trước là chìa khóa, lần này là điện thoại, lần sau em muốn để quên gì nữa đây?"

Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Lăng Hàn, Kiều Hạ chỉ muốn chui xuống gầm bàn trốn, cô mặt dày nói, "Lần sau sẽ không quên nữa."

Lăng Hàn khẽ cười, bỏ qua đề tài này, "Uống gì không?"

Kiều Hạ vừa định nói không cần, Tiêu Tiêu đã mở miệng trước, "Một ly cà phê mocha, một ly latte, cảm ơn."

Cô quay lại cười hì hì với Kiều Hạ, "Giúp cậu một việc, không cần cảm ơn."

Kiều Hạ: ...

Trong lúc đợi cà phê, Tiêu Tiêu trò chuyện với Lăng Hàn, đơn giản là tìm hiểu thông tin của anh. Tiêu Tiêu nói nhiều, Lăng Hàn cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, có hỏi có đáp, ngẫu nhiên còn khiến Tiêu Tiêu bật cười.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, ngược lại Kiều Hạ ở giữa nghe bọn họ trò chuyện cảm thấy không được tự nhiên chút nào. Nhìn Tiêu Tiêu lắng nghe vấn đề tình cảm của Lăng Hàn, cô thầm oán giận, rốt cuộc con nhóc Tiêu Tiêu này muốn làm gì đây?

Lúc này, điện thoại Lăng Hàn vang lên. Nhìn cái tên trên màn hình, anh nhíu mày, lại nhìn Tiêu Tiêu nói, "Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại một lát."

Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài quán.

Đúng lúc này Tiêu Tiêu vội giật tay áo Kiều Hạ, đè sự kích động xuống, nhỏ giọng nói, "Hạ Hạ, Hạ Hạ, quá cực phẩm! Còn chờ gì nữa? Tranh thủ thời gian tiến tới đi...!"

Kiều Hạ liếc cô nàng một cái, “Đừng coi tớ như sói, chỉ cần thấy đàn ông là lao vào.”

Tiêu Tiêu đảo tròng mắt, lập tức cười thô bỉ: “Cậu không tiến tới chứ gì? Vậy để tớ.”

"Không được!"

Nghe Tiêu Tiêu nói vậy, theo bản năng Kiều Hạ vội phản đối, nhìn thấy vẻ mặt gian kế đã thực hiện được của Tiêu Tiêu, cô mới nhận ra, Kiều Hạ vội tìm một cái cớ để giải thích, "Cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu đừng quên bác sĩ Kỳ."

Tiêu Tiêu hứ một tiếng, rõ ràng là không tin.

Từ thái độ ngượng ngùng của Kiều Hạ đối với Lăng Hàn, cô biết Kiều Hạ có cảm giác với anh chàng này, tuy điều này có thể có liên quan đến giọng nói của Lăng Hàn nhưng mà chỉ cần có cảm giác quan tâm thì mấy cái liên quan không cần nói đến, trong thế giới cuồng âm thanh, vẻ đẹp âm thanh chính là chính nghĩa. Mà vừa nãy, nhìn ánh mắt Lăng Hàn nhìn Kiều Hạ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tâm tư của anh, về phần Kiều Hạ... hoặc là mắt mù hoặc là giả vờ.

Trong lòng Tiêu Tiêu đã bắt đầu tính toán làm sao để tác hợp hai người.

Mà bên này, Lăng Hàn nhận điện thoại từ thằng bạn xấu của mình, bắt đầu trêu chọc, "Lưu Thương thân yêu, không thừa dịp Quốc khánh mà sáng tác vài bài hát làm album đi, gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

Kỳ Thượng Dương đang muốn mở miệng nhờ anh hỗ trợ: ...

Loại chuyện sáng tác này, bất kể ban đầu là làm thơ, soạn nhạc, biểu diễn hay là hậu kỳ cũng phải cần có một khoảng thời gian nhất định. Huống chi, hai năm qua Kỳ Thượng Dương bận rộn công việc nên rất ít ra bài hát mới.

Hiện tại trong ba tháng muốn anh ta cho ra 10 ca khúc mới, như vậy không phải muốn mạng anh ta sao? Cho nên bất đắc dĩ lắm mới tìm Lăng Hàn. Nào biết đối phương đã sớm tính toán rồi, đoán được mình sẽ gọi điện nhờ hỗ trợ, chắc chắn là sẽ lại phải ký kết hiệp ước vô lí nào đó rồi.

Về phần tại sao nói "lại", từ nhỏ đến lớn, Kỳ Thượng Dương không thể chiến thắng Lăng Hàn! Nhưng mà anh ta không ngại, dù sao người mặt dày luôn vô địch.

Mục đích của mình đã bị đối phương đoán được, Kỳ Thượng Dương cũng không quanh co nữa: "Chia 5:5, tôi đồng ý với cậu một việc."

Lăng Hàn lại nói, "Gần đây vì việc công ty mà tôi bận rộn vô cùng."

Kỳ Thượng Dương nghiến răng, "Hai việc."

Lúc này Lăng Hàn mới thỏa mãn, "Thành giao, nhưng mà phong cách album phải do tôi lựa chọn."

"... Tất cả đều nghe theo cậu!"

Nhận ra đầu dây bên kia đang tức giận, Lăng Hàn khẽ cười, "Chuyện thứ nhất, ngày mai cùng chúng tôi đi thành phố B leo núi dã ngoại."

"Anh trai à, Quốc khánh được nghỉ có 3 ngày, tôi còn phải sáng tác, lấy đâu ra thời gian cùng cậu... Khoan, cậu mới nói, cùng chúng tôi?"

Một phút trước còn đang lầm bầm Kỳ Thượng Dương đã phát hiện ra có gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi lại, "Còn có ai nữa?"

"Cứ đi rồi biết." Lăng Hàn ra vẻ thần bí, cuối cùng vẫn không quên bổ sung. "Nhớ mang hai cái lều vải, trên núi lạnh, đừng quên bốn cái túi ngủ."

Kỳ Thượng Dương: ...

Nói xong, Lăng Hàn liền cúp máy, động tác dứt khoát không để Kỳ Thượng Dương có cơ hội hỏi lại.

Trở lại quán cà phê, anh khôi phục thái độ nho nhã, khẽ cười với Kiều Hạ, "Ngại quá, để hai người đợi lâu."

Anh lại làm như vô tình nhắc tới, "Vừa rồi bạn tôi gọi điện hẹn tôi ngày mai đi leo núi cắm trại, mọi người có hứng thú không?"

Không đợi Kiều Hạ trả lời, Tiêu Tiêu đã lập tức đồng ý, "Được đó, từ lâu tôi và Kiều Hạ vẫn luôn muốn đi leo núi ở thành phố B, tiện dịp này đi luôn cũng được."

Cô đang lo mình không biết phải lấy cớ gì để hợp tác cho họ, không ngờ đối phương lại tự đưa đến cửa, trong lòng mừng thầm. Nhưng cô không biết trong lúc đẩy Kiều Hạ ra, cũng là lúc mình ngã vào cái lưới đối phương giăng ra.

Trong mắt Lăng Hàn tràn ngập sự vui vẻ, "Vậy được, để tôi nói bạn chuẩn bị thêm hai bộ đồ leo núi, sáng mai tôi đến đón mọi người."

"Được, cứ quyết định như vậy đi!" Tiêu Tiêu sảng khoái đồng ý.

Kiều Hạ: ...

Tại sao cô lại chẳng cảm thấy vui sướng tí nào vậy? :)

***

Sợ Kiều Hạ không muốn đi, Tiêu Tiêu cố gắng khuyên bảo và khích lệ, nhìn thấy Kiều Hạ gật đầu cô mới yên tâm. Nhưng mà ngày hôm sau, nhìn thấy Lăng Hàn lái xe với một người nữa, cô lập tức cảm thấy, lúc tận tình khuyên bảo Kiều Hạ chính là lúc ngu ngốc nhất của mình.

Kỳ Thượng Dương cũng khiếp sợ như Tiêu Tiêu, anh ta nhìn hai người đó, lại quay lại nhìn Lăng Hàn, "Cậu nói chúng tôi, là nói các cô ấy?"

"Cái gì gọi là chỉ chúng tôi?"

Lăng Hàn còn chưa kịp trả lời, Tiêu Tiêu đã bất mãn lên tiếng, "Tôi không ngờ, thì ra bạn của Lăng tiên sinh là anh đâu."

Dường như Kiều Hạ nhớ tới cái gì, cô bừng tỉnh, "Tôi nhớ ra rồi, trước kia bác sĩ Kỳ có nói cái gì mà Lăng Hàn."

Có một lần Kỳ Thượng Dương lái xe đưa bọn họ về nhà, có nói đến một người bạn bị tai nạn xe cộ, người bạn đó tên là Lăng Hàn. Chỉ không ngờ thế giới nhỏ như vậy, Lăng Hàn lại là chú họ của học sinh chỗ cô làm gia sư, trái đất quả là hình tròn....

Lăng Hàn ra vẻ kinh ngạc, "Thì ra mọi người biết nhau?"

Kỳ Thượng Dương lập tức hiểu ra âm thầm mím môi, cậu nói dối cũng hay thật đấy.

Anh ta liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu, thấy vẻ khó chịu trên mặt cô lại nghĩ tới chuyện hai người cãi nhau tại quán cà phê ngày đó. Từ đó về sau, bọn họ không liên lạc lại, hết lần này đến lần khác anh ta đã hứa với Lăng Hàn thì không thể bội ước.

Kỳ Thượng Dương mấp máy miệng, anh ta đi đến bên cạnh Tiêu Tiêu, nhận lấy balo trong tay cô, nói, "Cô đi chung xe với tôi.”

Vốn Tiêu Tiêu muốn từ chối, nhưng nghĩ lại mục đích ban đầu cô đồng ý đi leo núi là hợp tác Lăng Hàn với Kiều Hạ, cũng không phản đối nữa. Cô nhếch miệng, không vui vẻ theo sau Kỳ Thượng Dương lên xe.

Lăng Hàn cũng nhận lấy hành lý của Kiều Hạ, cười với cô, "Đi thôi."

Trên đường, Kiều Hạ vẫn không được tự nhiên, căng thẳng, cố gắng không nhìn Lăng Hàn. Nhưng ánh mắt không tự chủ cứ liếc nhìn người bên cạnh, ngón tay với khớp xương rõ ràng trên bánh lái, thon dài, dường như sinh ra là để chơi dương cầm vậy. Đến Kiều Hạ không phải là người cuồng tay cũng cảm thấy đôi tay này thật đẹp.

"Muốn nghe nhạc không?"

Lăng Hàn thình lình hỏi một câu khiến Kiều Hạ giật mình, cho rằng mình nhìn lén bị phát hiện, vội vàng thu hồi ánh mắt, ấp úng, "Được, được."

Lăng Hàn cười khẽ, mở một bài nhạc nhẹ.

Giai điệu quen thuộc khiến Kiều Hạ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Là của Hàn Lâm."

là ca khúc đầu tiên của Hàn Lâm, bài hát rất tinh tế tỉ mỉ, chính là cảm giác xuất hiện khi đi du lịch cùng bạn bè, thuận theo tự nhiên, cứ để vật ngoài thân cho gió cuốn đi, là ý nghĩa của bài hát này. Bây giờ đã đến đoạn nhạc đệm của , tiếng đàn du dương khiến người nghe thả lỏng cảm xúc.

"Thì ra anh cũng là Hàm Tu Thảo." Kiều Hạ nở nụ cười tự hào, thần tượng của mình được người ta yêu thích, với tư cách là fans hâm mộ, đương nhiên cô thấy rất tự hào.

Lăng Hàn khẽ cười, không phủ nhận, chỉ hỏi, "Em rất thích anh ta?"

"Đương nhiên, tôi thích nhất là âm thanh của anh ấy, nhẹ nhàng trong trẻo, khiến tâm trạng lập tức tốt lên."

Kiều Hạ không chút do dự khẳng định, lập tức ngượng ngùng nhỏ giọng nói, "Thật ra, lần đầu tiên gặp anh tôi đã cảm thấy giọng nói của anh cũng rất êm tai." Rất giống với Hàn Lâm.

Nửa câu sau, cô không nói ra, cô sợ Lăng Hàn cảm thấy mình mang anh ra so sánh với Hàn Lâm.

Nghe vậy, Lăng Hàn giả vờ hỏi, "Tôi và Hàn Lâm, em thích ai hơn?"