Nghe Nói Nam Chính là Poodle

Chương 29: Trò chơi




Editor: P.N.Phương Thy

Beta: Mạc Y Phi

Kiều Hạ “A” một tiếng, hơi mất tự nhiên nhìn Lăng Hàn, không biết trả lời như thế nào. Tuy rằng trước kia cô luôn phân chia rõ ràng giữa các thế giới thực và ảo, nhưng thực sự là trong lòng cũng vụng trộm so sánh giọng nói của Lăng Hàn và Hàn Lâm.

Giọng nói của hai người bọn họ rất giống nhau, nhưng Kiều Hạ vẫn cảm nhận được điểm khác biệt.

Từ đầu đến cuối Hàn Lâm vẫn là Hàn Lâm, anh là một vị đại thần hư cấu ở thế giới ảo. Trong cuộc sống hiện thực bọn họ không liên quan đến nhau. Có lẽ, họ đã từng gặp thoáng qua nhau, nhưng cuối cùng vẫn là người xa lạ. Dù cô thích giọng nói của Hàn Lâm, cũng chỉ nghe qua các thiết bị phát âm thanh, không thể hi vọng xa vời, vì hình như cô chưa từng thấy anh cười.

Mà Lăng Hàn không giống như vậy, anh ở bên cạnh cô, tất cả vui buồn yêu giận cô đều cảm nhận được. Sự tồn tại của Lăng Hàn, giọng nói của Lăng Hàn là chân thực nhất.

Vậy làm sao bây giờ? Lăng Hàn là bạn bè của cô, Hàn Lâm là thần tượng của cô, thế giới thực và thế giới ảo là hai đường thẳng song song.

Kiều Hạ mấp máy môi, nói khẽ: “Thật xin lỗi, tôi không thể so sánh hai người với nhau…”

“Vì sao thế? Em sợ kết quả sẽ làm tôi buồn sao?”

Lăng Hàn tùy ý mở miệng hỏi, nhưng trong lòng có chút bất đắc dĩ. Thật ra, Kiều Hạ chọn ai, thì cuối cùng cũng đều là anh. Ngoài miệng Lăng Hàn muốn chiếm chút tiện nghi, không ngờ Kiều Hạ lại trả lời như vậy, có điều, với tính cách của Kiều Hạ, câu trả lời ngoài dự đoán này lại hợp tình hợp lý.

Kiều Hạ không biết suy nghĩ của người bên cạnh, cô lắc đầu, giọng điệu cực kì nghiêm túc: “Không phải, vì vốn không có cách nào để so sánh hai người”

Lăng Hàn chỉ nhíu mày không đáp lại.

Trong xe lại trở im lặng, chỉ có tiếng đàn du dương trầm bổng, khiến bầu không khí trở nên rất vi diệu.

Kiều Hạ cho rằng lời nói của mình khiến cho Lăng Hàn không vui, cũng biết Lăng Hàn không muốn tiếp tục nói về đề tài kia. Kiều Hạ cũng biết phân biệt tốt xấu nên không nói nữa. Nhưng mà không khí im ắng quỷ dị này khiến cô không được tự nhiên, như đang ngồi trên kim đâm vậy.

Vì để giảm bớt không khí khó thở này, Kiều Hạ tùy tiện tìm một chủ đề, eo cô lúc duỗi thẳng ra thì hơi nhức, hỏi Lăng Hàn: “Nghe bác sĩ Kỳ nói anh từng bị tai nạn xe cộ, bây giờ đã bình phục chưa?”

Vừa hỏi xong, Kiều Hạ lại muốn đánh vào miệng mình một cái, nói cái gì không nót, lại đi nhắc đến bất hạnh của người khác. Tại sao mình lại ngu ngốc thế này chứ?? Haizz!!

Cô vừa định xin lỗi nhưng Lăng Hàn lại trả lời: “Chỉ là chút vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”

Cuối cùng, anh nghiêng đầu nhìn Kiều Hạ bổ sung, “Không để lại di chứng, cũng không có bệnh không tiện nói ra, em không phải lo.”

Kiều Hạ: ! ! !

Lời này là có ý gì?

Kiều Hạ trợn mắt lên nhìn về phía Lăng Hàn, thấy dường như anh đang rất vui vẻ, cô cảm giác mặt mình nóng lên, trong lòng nghĩ đến phương diện kia, anh đang ám chỉ bản thân vô cùng... khỏe mạnh sao?

Ánh mắt Lăng Hàn liếc qua, thoáng thấy Kiều Hạ đang xấu hổ thì âm thầm bật cười.

Lúc trước sống chung với Kiều Hạ, anh biết trong lòng Kiều Hạ không giống như biểu hiện bên ngoài, cô có thể viết được loại tiểu thuyết khiến người ta vừa đọc đã đỏ mặt nóng tai thì rõ ràng là người có kinh nghiệm hàng thật giá thật. Cho nên anh mới cố ý nói ra câu kia, quả nhiên cô cũng suy nghĩ tới phương diện cấm trẻ em kia, thế là mục đích đã đạt được.

Trong lòng Kiều Hạ đang thuyết phục mình tin tưởng lời nói kia của Lăng Hàn, không có ý tứ gì khác, không muốn hiểu sai, không muốn dùng tư tưởng đã có kinh nghiệm không thuần khiết để vấy bẩn anh. Cô không biết bản thân ở trước mặt anh đã trở thành người cực kỳ có kinh nghiệm.

Khi Kiều Hạ đang cố gắng thuyết phục mình thì họ đã đến nơi.

Lăng Hàn dừng xe dưới nhà người nông dân dưới chân núi, lấy hành lý ra, nói với Kiều Hạ, “Chúng ta trực tiếp lên núi, bọn Thượng Dương đã leo lên trước rồi.”

Kiều Hạ gật gật đầu, nghĩ đến Kỳ Thượng Dương và Tiêu Tiêu giống như oan gia, lần này tới đây có thể dễ dàng giải quyết mâu thuẫn thì trong lòng cô rất vui mừng. Cô nhận lấy balo của mình từ tay Lăng Hàn, nói: “Anh để tôi tự cầm, anh xách nhiều như vậy rồi, không cần cầm giúp tôi nữa đâu.”

Lăng Hàn không từ chối, anh biết rõ Kiều Hạ không thích làm phiền người khác. Ngược lại nếu bản thân cứ khăng khăng giúp cô sẽ phản tác dụng. Một nguyên nhân khác là cái tên Kỳ Thượng Dương này thừa dịp anh không chú ý đã ném một đống hành lý vào cốp xe anh, còn anh ta thì chỉ mang ít hành lý nhẹ. Bây giờ hành lý của mình anh còn cầm không hết, nói gì đến việc cầm giúp Kiều Hạ.

Lăng Hàn cong môi, thằng ranh này, chỉ cần không vừa ý là bắt đầu hãm hại anh em tốt của mình.

Kiều Hạ thấy nụ cười gian trá của anh thì nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, lên núi thôi.”

Lăng Hàn mỉm cười, trong lòng đã bắt đầu tính toán việc trả thù người bạn xấu xa kia của mình.

Ở một nơi khác…

Kỳ Thượng Dương và Tiêu Tiêu đang trên đường lên núi, hai người đều không nói với nhau câu nào, không khí còn lúng túng hơn so với lúc Lăng Hàn và Kiều Hạ ở cùng một chỗ.

Vì tác hợp cho người bạn tốt của mình nên không bao lâu hai người lại cãi nhau ầm ĩ cả lên, vậy mà bây giờ lại ở cùng một chỗ, không biết đây gọi là có duyên gặp gỡ hay là oan gia ngõ hẹp.

Thể lực của Tiêu Tiêu không tốt, lưng chỉ đeo cái balo nhỏ, chưa chạy bao lâu đã thở hồng hộc. Còn Kỳ Thượng Dương người cao chân dài, cộng thêm bình thường thường xuyên tập thể dục rèn luyện sức khỏe, chỉ một đoạn đường núi này không làm khó được anh ta.

Thấy Tiêu Tiêu không thể đi tiếp được nữa, anh ta dừng lại, quay người nhìn cô, “Đưa balo cho tôi đi.”

Tiêu Tiêu nhìn anh ta, cúi đầu thở gấp, vội vàng từ chối: “Không cần, tôi có thể tự cầm.”

Kỳ Thượng Dương mấp máy môi, đi qua lấy balo từ trên lưng Tiêu Tiêu xuống, khoác lên lưng mình. Sau đó nắm tay cô nói: “Đi thôi.”

Theo bản năng Tiêu Tiêu muốn rút tay về, lại bị đối phương nắm lấy thật chặt, cô lắp ba lắp bắp, “Không, không cần, tôi...”

“Cô muốn đi đến khi trời tối phải không? Vậy được, cô tự mình đi đi.”

Khuôn mặt Kỳ Thượng Dương không chút cảm xúc nhìn Tiêu Tiêu, “Nhưng mà nghe nói chỗ này có sói đấy!”

Tiêu Tiêu : ....

Cô không từ chối nữa, cầm lấy tay anh ta đi về phía trước.

Tay của Kỳ Thương Dương rất to, ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt gọn gàng, lòng bàn tay lại có chút thô ráp. Cảm nhận được độ ấm từ tay đối phương truyền đến, Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng nổ ong ong trong đầu mình, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Ánh mắt của cô cũng không tự chủ được mà nhìn về đôi tay của hai người đang lồng vào nhau. Tiêu Tiêu lén lút nhìn Kỳ Thương Dương một cái, thấy mặt đối phương không có biểu cảm gì, chỉ đơn thuần là giúp đỡ mình, cô lại có chút mất mát, thầm cười tự giễu.

Trên đường đi, hai người đều im lặng.

Trong lòng Tiêu Tiêu xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói, chỉ là giọng điệu không được tự nhiên, “Kỳ Thượng Dương, về chuyện lần trước, cho tôi xin lỗi.”

Cô nhỏ giọng nói: “Tôi không nên so sánh anh với Lục Lễ, lại càng không nên ca ngợi Lục Lễ rồi hạ thấp anh.”

Kỳ Thượng Dương ừ một tiếng: “Lần trước tôi cũng hơi nặng lời, thật có lỗi.”

“Anh xin lỗi làm gì?” Tiêu Tiêu dừng chân, giữ chặt lấy anh ta, lớn tiếng nói: “Cái này là tôi sai, anh tức giận là đúng rồi. Về sau, nếu tôi còn như vậy nữa, anh cứ việc mắng tôi, đánh tôi cũng được. Ai bảo tôi không quản được miệng mình!”

Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, mãi vẫn chưa thấy nói gì, cô dè dặt hỏi, “Anh vẫn còn giận tôi sao?”

Kỳ Thượng Dương bị lời nói của Tiêu Tiêu chọc cười, “Cô đã xin lỗi như vậy rồi, tôi cũng không phải dạng người bụng dạ hẹp hòi, giận cô làm cái gì nữa. Có điều...”

“Có điều gì cơ?”

Anh ta nhìn Tiêu Tiêu, thấy vẻ mặt khẩn trương của đối phương thì buồn cười, “Có điều, tôi sẽ không mắng cô, cũng không đánh cô.”

Anh ta dừng lại trong chốc lát, rồi nói tiếp: “Tôi không nỡ.”

"..."

**

Bảy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh có không ít du khách đến thành phố B leo núi, nhưng phần lớn là về nhà trong ngày hoặc là đặt phòng nghỉ của nhà nông dân dưới chân núi để ngày mai ngắm mặt trời mọc. Còn những người háo hức cắm trại trên đỉnh núi vô cùng ít, phần lớn là sinh viên tổ chức hoạt động tập thể.

Khi Lăng Hàn và Kiều Hạ lên đến đỉnh núi đã hơn bốn giờ chiều. Lăng Hàn đẩy Kiều Hạ đến bên cạnh Tiêu Tiêu, còn bản thân xắn tay áo cùng dựng lều với Kỳ Thượng Dương.

Trên đỉnh núi rất lạnh, Tiêu Tiêu đã mặc cả áo len dày ngồi xổm xuống đất, co lại thành quả cầu mà vẫn rét run. Kiều Hạ còn định cười nhạo Tiêu Tiêu giống như chú chim cánh cụt thì cả người đã được bao bọc bởi một cái áo khoác.

Kiều Hạ định quay đầu thì sau lưng lại có người mở miệng trước, “Trên núi gió lạnh, cẩn thận kẻo bị ốm.”

Hai tai Kiều Hạ nóng lên, nhỏ giọng ừ một tiếng, cho đến lúc Lăng Hàn đi ra chỗ khác mới thở phào nhẹ nhõm. Quay sang lại thấy ánh mắt hóng chuyện của Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu lấy khuỷu tay huých Kiều Hạ một cái, “Không tồi, người trẻ tuổi biết chọn đường đi đúng đắn, nên tiến thì tiến, thấy người đẹp phải xông lên.”

Kiều Hạ đỡ trán, cô cảm thấy dáng vẻ Tiêu Tiêu bây giờ như tú bà thời cổ đại, nếu trên mặt có thêm cái nốt ruồi thì thật hoàn mỹ.

“Đừng có suy nghĩ nhiều, chúng ta chỉ là đi leo núi mà thôi.”

“Đúng đúng đúng.” Tiêu Tiêu ra sức gật đầu, “Bây giờ là leo núi, về sau là leo lên người.”

Kiều Hạ: ...

Cô không có cái tư tưởng bỉ ổi như vậy!!! Không, là cực kỳ bỉ ổi ấy chứ.

Lăng Hàn và Kỳ Thượng Dương nhanh tay nhanh chân, không bao lâu đã dựng xong lều trại. Kiều Hạ giúp sửa sang lại hành lý, chỗ ngủ cũng tạm thu xếp xong xuôi. Tiêu Tiêu hết lần này tới lần khác không sợ lớn chuyện mà hỏi một câu, “Chúng ta ngủ như thế nào? Bốc thăm à?”

Tiêu Tiêu vừa dứt lời khiến toàn bộ lặng im ba giây.

Tiêu Tiêu đương nhiên ý thức được lời mình nói, vội vàng phẩy phẩy tay, “Tôi không có ý đó, ý của tôi là...”

“Có thể, tôi đồng ý.” Không đợi Tiêu Tiêu giải thích xong, Kỳ Thượng Dương đã cắt ngang lời cô, gật gật đầu.

Cùng lúc đó Lăng Hàn cũng gật đầu, “Tôi cũng đồng ý, bốc thăm đi.”

"..."

Cuối cùng, vẫn không theo ý của hai người này. Bốn người cùng bày bàn cơm dưới lều vải, quây quần ăn bữa tối.

Lúc này đã là chạng vạng tối, trên đỉnh núi ngoài bọn họ còn có những người trẻ tuổi khác, hình như là đang tham gia một hoạt động tập thể, tầm hai mươi người vây thành một vòng, vui vẻ cười đùa nói chuyện phiếm, vô cùng náo nhiệt.

Kiều Hạ nhìn họ vui vẻ như vậy thì không khỏi cảm thán, “Tuổi trẻ thật là tốt!”

Tiêu Tiêu liếc nhìn cô một cái, “Vị phu nhân này, vì chúng ta cùng tuổi, nên xin bà đừng nói những lời thể hiện mình già nữa. Cảm ơn.”

Kiều Hạ: ...

Lăng Hàn khẽ cười, giúp Kiều Hạ chuyển đề tài, “Mọi người có muốn chơi trò gì không?”

Câu nói của Lăng Hàn đã nhắc nhở Tiêu Tiêu, cô vội vàng lấy balo, trái quay phải quay một lúc thì giơ bộ bài tú lơ khơ lên, cười hì hì: “Đại vương, tiểu vương, chơi không?”

Kỳ Thượng Dương nhíu mày, “Cứ như thế mà chơi thì không thú vị, không bằng chúng ta đặt cược, người thắng bảo người thua làm một việc, thế nào?”

“Được.”

Tiêu Tiêu sảng khoái đồng ý, lại chọc chọc Kiều Hạ bên cạnh, bắt đầu làm nũng, “Này vận may Hạ, hạnh phúc cả đời của chị đây đều nhờ vào cưng đấy!”

Kiều Hạ: ...

Kỳ Thượng Dương cũng có mục đích không thuần khiết, anh ta âm thầm liếc qua Lăng Hàn một cái, thấy đối phương ngầm hiểu ý, bất giác cong môi. Anh ta cũng không tin, hai người đàn ông như bọn họ lại không thắng nổi hai cô gái kia, hơn nữa nhìn Kiều Hạ không giống loại người hay chơi bài, lần cược này, bọn họ thắng chắc rồi.

Nhưng mà, có một câu nói gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dong.

Kỳ Thượng Dương không biết, Tiêu Tiêu sảng khoái đồng ý đặt cược như vậy hoàn toàn là vì Kiều Hạ. Kiều Hạ chính là huyền thoại lôi kéo thù hận với vận may, lần nào cũng đúng.

Đánh xong năm ván, Kiều Hạ và Tiêu Tiêu có ba ván rút được Đại Vương, Tiểu Vương, hai ván đi dạo, một ván hòa, còn lại hai ván... Kiều Hạ một mình độc chiếm hai Vương, đàn áp toàn bộ. Hơn nữa, cho dù Kiều Hạ có rút được lá bài tốt cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ bình tĩnh đánh bài.

Tiêu Tiêu coi như cùng phe với Kiều Hạ cũng không nhịn được phải cảm thán, cô là bạn tốt của Kiều Hạ, người làm việc lớn phải biết kiềm chế.

Kỳ Thượng Dương bất đắc dĩ nhún vai, “Chấp nhận đánh cược chấp nhận chịu thua, hai người muốn chúng tôi làm gì?”

“Đợi một chút!” Tiêu Tiêu vội vàng nói, cô lại quay người kề tai nói nhỏ với Kiều Hạ, cuối cùng nở nụ cười gian nói tiếp, “Bác sĩ Kỳ, trước tiên đứng ở chỗ này, về phần…”

Cô cũng không nói tiếp nữa, chỉ đưa mắt liếc Lăng Hàn.

Trong lúc lòng Lăng Hàn đang dâng lên một dự cảm không tốt thì Kiều Hạ mở miệng nói, “Anh hát một bài đi, bài gì cũng được.”

Tiêu Tiêu nghe thấy, không hài lòng mở miệng, “Tiểu Hạ, sao cậu lại đổi ý, không phải là bắt Lăng Hàn hát à? Cậu làm vậy là sỉ nhục giọng nói hay của người ta.”

Lăng Hàn: ...