Nghề Vương Phi

Chương 144: Chuyện của ngươi, chẳng liên quan gì đến ta cả




Lam Tranh nói hươu nói vượn xong, thấy Vũ Lâu không đáp lời, liền mặt dầy ôm luôn lấy nàng, đưa mặt mình vào cọ cọ xát xát: “Không nói ra, thì ta cũng không biết nàng luyến tiếc không nỡ bỏ ta.” Vũ Lâu nói: “Mau thả ta ra, nếu không, đừng trách ta không khách khí.” Dù Lam Tranh không muốn, nhưng dưới sự uy hiếp bằng vũ lực của đối phương, hắn miễn cưỡng buông lỏng tay: “Nàng cũng không thể ở đây cả đời được, giang hồ nguy hiểm, nàng là một nữ nhân, sống thế này sẽ không tiện.”

“Dù giang hồ có hiểm nguy thế nào cũng không bằng Hoàng cung, Vương phủ. Thế nhân có ác độc thế nào cũng còn không xấu xa bằng ngươi.” Vũ Lâu nghĩ Lam Tranh là kẻ tội ác tày trời. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy lá thư trong tay mình bị nhòe mực, liền chất vấn Lam Tranh: “Có phải ngươi đã đọc lén rồi không?”

Lam Tranh ra vẻ vô tội: “Ta vừa muốn xem nàng đã giật lại rồi.”

“Nói láo! Vì sao mực lại bị nhòe?”

“Chính là do tay nàng ướt mà.”

“Ta nhớ rõ là ta không chạm vào chữ trên lá thứ này.” Vũ Lâu nói: “Ngươi còn không chịu thừa nhận nữa.”

“Nhất định là nàng nhớ nhầm.” Chết cũng không chịu nhận.

Vũ Lâu biết rõ có cãi cọ với hắn cũng chẳng để làm gì, gập lá thư lại: “Thừa nhận hay không cũng không quan trọng, dù sao, ta nghĩ là ngươi đã xem, thì tức là ngươi đã xem.”

Lam Tranh kêu oan: “Sao lại có người vô lý như nàng chứ.”

Vũ Lâu hừ lạnh: “Đối với một tên tiểu vô lại như ngươi, không cần thiết phải nói lý.”

Khả năng diễn kịch của Lam Tranh đã đạt đến cảnh giới, thật sự cho là Vũ Lâu nghĩ oan cho mình, quấn quít lấy nàng không rời. Từ lúc tắm rửa xong cho đến tận trước lúc ăn cơm, hắn vẫn lặp đi lặp lại: “Nàng trả lại sự trong sạch cho ta, nàng trả lại sự trong sạch cho ta………” Làm như là Vũ Lâu thật sự đoạt mất sự trong sạch của hắn vậy.

Đầu bếp ở y quán làm đồ ăn đương nhiên không hợp khẩu vị của Lam Tranh, hắn vừa ăn một miếng đã không nhịn được muốn phun ra, Vũ Lâu lườm hắn: “Không ăn được thì đi đi.” Nàng trừng mắt khiến Lam Tranh nghẹn lại, phải nuốt thức ăn xuống.

Ăn đồ ăn nhạt nhẽo được vài miếng, hắn liền đặt bát xuống, thở dài thương cảm: “Vũ Lâu, khổ cho nàng quá.”

“Không khổ, không khổ tí nào cả. Ta rất ổn.” Nàng cười như gió xuân. “Không có chuyện ngươi lừa ta gạt chốn Hoàng cung, không cần phải lo bị Hoàng hậu gọi đến hỏi này hỏi nọ, ta sống rất thanh thản. Rảnh rỗi thì đọc sách thuốc, buồn buồn thì tập dưỡng sinh, rèn luyện cơ thể. Ta đang nghĩ, hết năm nay, chờ đến khi ấm áp, thì sẽ rời khỏi kinh thành, dạo chơi một chuyến. Từ bé đến giờ, ta mới chỉ quay về quê một lần năm mười ba tuổi, chứ chưa được đi đâu cả. Nếu đã sinh ra trên đời này, phải nhân lúc chưa già, đi nhiều nơi một chút, mới không uổng phí cuộc đời này.”

Nàng nghĩ hay thật đấy. Lam Tranh hừ giọng: “Nàng không sợ sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Ta sẽ đi cùng phu quân võ công cao cường của ta.” Nàng cười tươi như hoa, lộ cả lúm đồng tiền trên má.

“Cái gì?” Lam Tranh suýt thì cắn vào lưỡi: “Phu quân?”

Hắn là phu quân của nàng, nhưng võ công hắn không cao, chắc chắn không phải là nói hắn. Ngược lại, thân thủ của Tấn vương không tồi, chẳng lẽ hai người đã ngầm ước định gì với nhau?

“Ừ.” Vũ Lâu chống cằm, mơ về tương lai: “Ta muốn luận võ kén chồng, chọn một người võ công cao cường làm phu quân, sau đó cùng hắn vân du tứ hải.”

Lam Tranh tức muốn lật bàn, hắn rống lên: “Nàng xem ta như người chết hay sao hả!”

Vũ Lâu ngạo nghễ nhìn hắn: “Đương nhiên là khi luận võ chọn chồng, còn phải thêm một điều kiện bảo đảm về tư cách, không ngược đãi ta nữa.”

Khí thế của Lam Tranh như bị đánh gãy một nửa: “…… Sao nàng cứ nhắc tới chuyện này. Ta đã nói, cho nàng đóng lại ta một cái dấu mà, nàng để mọi chuyện thành quá khứ đi.”

Vũ Lâu cười lạnh: “Ta còn sống ngày nào, còn nhìn thấy ngươi, ta sẽ vĩnh viễn nhớ những gì ngươi đã gây ra với ta. Ta không tin ngươi sẽ sửa được, cũng không cho ngươi cơ hội mà sửa nữa!”

“Nàng thật độc ác.” Lam Tranh rên lên: “Sao lại có người như nàng chứ, không có người khác thêm một cơ hội làm người nữa.”

“Trên đời này không bán thuốc hối hận.”

“Hẹp hòi.”

“Đúng, ta hẹp hòi đấy, không có trí tuệ sâu như biển khơi, cũng không biết đưa đẩy thế nào, thương thế ngươi gây ra cho ta, cả đời này ta sẽ ghi nhớ mãi.”

Lam Tranh quyết định đổi sang chiến thuật dùng tình cảm lay động nàng: “Vũ Lâu…… Là vì ta yêu nàng, nên mới nhất thời nóng giận, làm chuyện ngu xuẩn như vậy……”

“Ngươi yêu ta?”

Lam Tranh gật đầu thật mạnh: “Ừ, ừ.”

“Vậy thì liên quan gì đến ta!” Vũ Lâu đặt bát xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Lam Tranh buồn bã, cõi lòng như tan nát ra từng mảnh.

***

Lam Tranh nhất định không về, nói gì cũng không chịu về, đêm xuống, hắn còn muốn ngủ lại y quán, Vũ Lâu phải sai lão phu canh, tìm phòng khách cho hắn ở. Nhưng Lam Tranh làm sao chịu nổi khổ như thế, ngủ đến nửa đêm trên giường cứng khiến cho xương cốt toàn thân của hắn đau ê ẩm, chăn đệm cũng không thoải mái, quan trọng nhất là vì hắn nhớ giai nhân, không lòng dạ nào mà ngủ được, liền đứng dậy đi tới trước phòng Vũ Lâu, gõ cửa: “Vũ Lâu, Vũ Lâu…… Ta không ngủ được, ta muốn tâm sự với nàng……”

Gõ một hồi cũng không thấy nàng đáp lại. Lam Tranh lạnh đến run người: “Vũ Lâu, Vũ Lâu, nàng cho ta vào với……”

Lúc này, từ trong phòng truyền ra giọng nói thiếu kiên nhẫn của Vũ Lâu: “Lạnh thì quay về phòng mình đi.”

“Ở đó lạnh quá.”

“Thêm than vào.”

“Thêm than cũng không ấm bằng ôm nàng.”

“……” Bịch một tiếng, có tiếng đá cửa từ bên trong: “Đi đi, đừng có làm phiền ta nữa!”

Lam Tranh càng gõ cửa mạnh: “Nàng xem nàng kìa, ta nói thật mà, sao nàng còn tức giận.”

Vũ Lâu tự dặn mình, đây là một tên vô lại càn quấy, tranh cãi với hắn là mình thua. Nàng hít thật sâu, ổn định tâm trạng cầm nến định quay về giường ngủ, mặc kệ Lam Tranh ồn ào thế nào cũng không để ý đến hắn.

“Vũ Lâu! Tuyết rơi rồi!”

Vũ Lâu nghe thấy hắn nói vậy, vội đứng dậy mở cửa sổ ra nhìn, quả nhiên là tuyết đã bắt đầu rơi, phủ một tầng trắng xóa trên mặt đất.

“Hắt xì ——” Lam Tranh lại nói: “Vũ Lâu, nàng mà không mở cửa, ta sẽ không đi, để ngày mai, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết, nàng để ta bị chết lạnh.”

Nàng biết vậy nên tuyệt vọng: “Được rồi, được rồi, ta mở cửa cho ngươi là được chứ gì.” Cửa vừa mở ra, Lam Tranh liền ôm lấy cổ nàng, ngậm môi nàng: “Ta bị lạnh đến nỗi cả răng cũng lạnh rồi đây này…… A!” Lam Tranh kêu lên: “Sao nàng lại dùng nến đốt ta!”

“Ai cho ngươi động vào ta.”

Lam Tranh thổi thổi chỗ bị bỏng, nói: “Nàng đúng là độc ác.”

“Không bằng ngươi đâu.” Vũ Lâu hừ lạnh, xoay người đi về phía giường, lấy ra một bộ chăn gối đưa cho Lam Tranh: “Cầm lấy, trải xuống đất mà nằm.”

Lam Tranh ôm lấy bếp lò sưởi ấm, ra vẻ đồng ý: “Ừ, để ta hơ người một chút đã.”

“Đừng có giở trò, nếu không……”

Lam Tranh vội nhấc tay tỏ vẻ thành ý: “Ta đâu dám.” Bây giờ Vũ Lâu mới trừng mắt lườm hắn một cái, rồi quay về giường ngủ. Chờ khi Vũ Lâu nằm xuống, Lam Tranh bắt đầu hắt xì. Nàng quay đầu, thấy Lam Tranh ôm bếp lò run rẩy, thầm nghĩ, hắn giả vờ, chắc chắn là giả vờ, mặc kệ hắn. Nhưng tự giày vò một hồi, lại không sửa được bản tính thiện lương, liền nói với hắn: “Lại đây đi.”

Lam Tranh lắc đầu: “Không……”

“Đừng nói nhảm nữa!”

Hắn cúi đầu, làm ra vẻ không tình nguyện đi qua. Nhưng vừa đến bên giường, hắn nhịn không được lại ngã lên người nàng, cười nói: “Ta biết nàng luyến tiếc ta mà.”