Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1141




Chương 1141:

 

Lê Hương nhanh chóng nhắm chặt hai mắt: “Tôi buồn ngủ quá à, ngủ ngon nhé.”

 

Mạc Tuân ngừng lại, anh nhìn hàng micô không ngừng rung, chút tâm tư kia cũng không đủ để lừa anh, nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi, sắp rạng sáng, dưới mí mắt của xinh đẹp đã có hai quằng thâm đen như gấu trúc.

 

Tối hôm nay anh xem như là thể nghiệm được cái gì gọi là “phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, tòng thử quân vương bất tảo triều(*)”.

 

() Đây là hai câu thơ trong bài “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, dịch nghĩa là: “Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân, từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa”, ý đại khái chỉ qua đêm xuân khiến lòng quân vương mê đắm không thiết lên chầu.

 

“Ngủ đi, ngủ ngon.” Mạc Tuân ôm cô, cũng nhẹ nhàng khép lại hàng mi.

 

Mạc Tuân thực sự đang ngủ, ba năm nay đây là lần đầu tiên ôm Lê Hương ngủ, cơ thể thơm ngát mềm mại ngoan ngoãn vùi trong ngực anh, giống như một bé mèo con, anh ngủ rất ngon, một đêm không mộng nị.

 

Sáng sớm hôm sau, khi ánh ban mai xuyên qua khung cửa sộ chằm chậm rót chút tia nắng vào căn phòng, Mạc Tuân mới mở mắt ra.

 

“Bố, bố tỉnh rồi?” Bên tai nhanh chóng truyền đến chất giọng non nớt của Mạc Thần Dịch.

 

Mạc Tuân không muốn rời giường, anh lật cả người, muốn ôm Lê Hương ngủ một hồi nữa.

 

“Bố, mau dậy đi! Mẹ đã đi rồi, lúc này đã đến Hoa Tây Châu rồi.” Mạc Thần Dịch nói.

 

Mạc Tuân lập tức hoàn toàn tỉnh ngủ, anh mở mắt ra, bên người trống không, đã không còn thân ảnh Lê Hương.

 

Lê Hương đi, cô đến Hoa Tây Châu rồi.

 

Hai mắt nhập nhèm của Mạc Tuân nhanh chóng khôi phục vẻ tỉnh táo, anh ngồi dậy, nhìn về phía Mạc Thần Dịch.

 

Mạc Thần Dịch đã sớm rời giường, mặc áo sơmi, quần yếm, dáng vẻ ưu nhã tôn quý thân sĩ, hiện tại cậu đang ngồi trên ghế, phía sau còn đứng một người, là bí thư Tống Minh của cậu.

 

Rất rõ ràng, Mạc Thần Dịch luôn chờ đợi bố mình rời giường, cậu lại khôi phục dáng vẻ CEO lạnh lùng xa cách, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng lóe ra vài phần thâm trầm.

 

Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, mi tâm anh khí dâng lên một tầng Sương, vậy mà cô vẫn đi?

 

“Mạc Thần Dịch, bó đã phái người 24 giờ đồng hồ theo dõi sát sao mẹ con, mẹ con chắc chắn không thể rời khỏi Đề Đô.”

 

“Bó, là con đã hạ lệnh bỏ tất cả phòng thủ của bó, để mẹ đi.”

 

“Mạc Thần Dịch, ngứa da đúng không?”

 

“Bó, bố không giữ được mẹ.”

 

“Con cảm thầy bố hay bị mẹ gạt lắm, mẹ dùng mỹ nhân kế một chút, liền ở trên giường của bồ len lén chạy mắt.”

 

*..” Mạc Tuân đã ngồi dậy xuống giường rồi, nghe vậy đôi mắt sắc như chim ưng của anh hung hăng liếc Mạc Thần Dịch, lúc này anh phát hiện Tống Minh cũng đang ở đây, nên anh cũng liếc xéo cả Tống Minh.

 

Tống Minh ho khan hai tiếng, anh ta không nghe thấy cái gì nha, tuy là trong nội tâm anh ta cảm tháy tiểu thiếu gia nhà mình nói quả nhiên là chân lý, Lê Hương luôn lén chạy mắt ngay trên giường Mạc Tuân?

 

“Bố, yên tâm đi, chỉ cần con ở lại cạnh bố, mẹ cũng sẽ không thực sự vứt bỏ bố. Điều con tò mò là, Hoa Tây Châu đến tột cùng có cái gì đang hấp dẫn mẹ, không bằng, chúng ta cùng nhau đi xem.”

 

Mạc Tuân nhìn Bịch Sữa Nhỏ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, anh hiếu kỳ, thằng con trai này của anh sao có thể nói nhẹ nhàng tự nhiên như vậy?