Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 195




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 195:

 

Song Song đi rồi, Lê Hương chậm rãi tựa vào thảm xốp bên vách tường, hai mắt nhìn về phía không trung, lát sau lại lấy điện thoại ra nhìn: “Mạc tiên sinh chắc đã tỉnh rồi nhỉ…”

 

U Lan Uyễn.

 

Mạc Tuân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, lúc này ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua cửa sổ, lần đầu tiên anh dậy muộn như vậy.

 

Cơn buồn ngủ còn nhập nhèm chưa tỉnh, anh xoay người định ôm cô gái bên cạnh ngủ tiếp.

 

Nhưng không ngờ tới.

 

Bên cạnh hoàn toàn trống rỗng.

 

Lê Hương không còn ở đây.

 

Mạc Tuân vội vàng mở mắt ra, cơn buồn ngủ ban nãy hoàn toàn tan biến, ký ức về buỏi tối hôm qua cũng chậm rãi tràn về..

 

Tối hôm qua anh lại phát bệnh, còn đè cô lên giường.

 

Mùi máu tươi ngai ngái cùng hương thơm cơ thể thiếu nữ giống như đóa anh túc, khiến anh mê đắm, cuối cùng chặn lấy môi cô… Mạc Tuân rời giường, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng lớn, nhà tắm, phòng thay đồ… nhưng vẫn không thấy cô.

 

“Lê Hương…”

 

Cô đi rồi sao?

 

 

Mạc Tuân mím chặt môi: “Bà nội, bọn cháu không cãi nhau.”

 

“Vậy thì tốt rồi, con gái là phải để dỗ dành, mà Lê Hương lại ngoan ngoãn như vậy, cũng rất dễ dõ, lát nữa cháu gọi điện cho con bé, đưa nó đi ăn một bữa tối dưới nến đi.”

 

Cô thật sự rất ngoan… Cho nên mới dễ dỗ, dễ lừa gạt.

 

Gương mặt anh tuấn của Mạc Tuân lộ ra mấy phần cưng chiều yêu thương: “Bà nội, cháu không gọi điện cho Lê Hương đâu.”

 

Mạc lão phu nhân ngừng lại: “Vì sao thế?”

 

“Lúc chưa gặp Lê Hương, cháu vẫn nghĩ mình là một con người bình thường, nhưng kể từ khi gặp Lê Hương, cuối cùng cháu đã ý thức được sự bắt thường của mình. Cho nên thừa dịp hiện tại còn có thể buông tay thì cháu sẽ để cô ấy đi…”

 

Nếu không anh sợ rằng sau này mình còn làm ra nhiều hành vi độc chiếm vượt khỏi sự khống ché, sẽ không từ thủ đoạn giam cầm cô ở bên mình.

 

Tối hôm qua để cô nhìn thấy bộ dáng kinh khủng đó của anh, anh thật sự rất có lỗi.

 

Anh không thẻ lại buông thả bản thân nữa.