Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 196




Chương 196:

 

Mặc dù nếu bây giờ cô rời đi, thì bệnh tình của anh… “Bà nội, có người hầu ở bên cạnh là được rồi, cháu tới công ty đây.” Mạc Tuân ôm bà nội một chút, sau đó quay người đi ra ngoài.

 

Mạc lão phu nhân đưa mắt nhìn cháu trai của mình rời đi, bà không khỏi thở dài một hơi, bà đã lớn tuổi rồi, không biết liệu còn có thể được máy năm nữa?

 

Có bà ở bên cạnh cũng không thẻ thay đổi được anh, bởi vì chỉ có mỗi bà là không đủ, Hàn Đình của bà từ nhỏ đã không nhận được nhiều yêu thương, rất cô độc.

 

Nó cần một cô gái để anh và được yêu.

 

Thế nhưng sức khỏe của nó… Mạc lão phu nhân chán nản khuyu lưng xuống, càng thêm phần già yếu.

 

Lúc này thím Ngô từ trên lầu vội vàng chạy xuống, vẻ mặt vui mừng nhỏ giọng nói: “Lão phu nhân, tôi vừa đi thu dọn phòng của thiếu gia thiếu phu nhân, tôi phát hiện ga giường phải giặt lại rồi.”

 

Có ý tứ gì?

 

Mạc lão phu nhân nhìn thím Ngô, cái lưng vừa khuyu xuống ban nãy nháy mắt lại thẳng lên, như trẻ thêm mấy tuổi: “Bà nói thật chứ?”

 

Mạc lão phu nhân là ai, Mạc gia là đệ nhất hào môn ở Đề Đô, Mạc gia của bà đã tọa trấn hàng chục năm nay, chiếc ga giường trắng tinh vào đêm tân hôn đầu tiên sao bà lại không hiểu chứ?

 

Mấy đứa nhỏ diễn trò, bà cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà nhìn.

 

Thế nhưng tình cảm giữa Hàn Đình với Lê Hương dần dần nảy sinh, bà cũng đã thấy rõ.

 

Thím Ngô vỗ bốp vào đùi, cả mặt đỏ lên: “Đương nhiên là thật rồi, không những ga giường mà cả gối đầu cũng phải thay.”

 

Đám người hầu của các hào môn thế gia đều vô cùng chú ý tới chỉ tiết này, ga giường bản trong phòng chủ nhân nhát định phải đi.

 

“Thằng nhóc này.” Mạc lão phu nhân vừa vui vừa bực mình, cười ra tiếng: “Sớm không buông muộn không buông, vậy mà vừa mới bắt nạt cô nương nhà người ta xong thì liền nói buông tay, đúng là không có tiền đô.”

 

Nói xong Mạc lão phu nhân đi vào phòng bếp: “Thím Ngộ, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”

 

“Vâng lão phu nhân.”

 

Mạc lão phu nhân ăn hai bát cháo trăng, đang ăn thì điện thoại ở U Lan Uyễn vang lên.

 

Bác Phúc cầm điện thoại tới, sắc mặt có chút bối rối nói: “Lão phu nhân, là phu nhân ở Đề Đô gọi điện tới.”

 

Mạc lão phu nhân hết sức khinh bỉ lườm bác Phúc một cái: “Sợ cái gì chứ, nhìn ông kìa, đưa tôi nghe.”

 

Mạc lão phu nhân nhận lấy điện thoại: “Alo. Chiêu Đệ, cô tìm tôi à?”

 

Mạc phu nhân ở Đề Đô xa xôi cười làm lành nói: “Mẹ, nếu không phải có việc gấp thì con cũng không dám quấy rầy sự yên tĩnh của mẹ ở Hải Thành đâu, chỉ là…con trai con Mạc Tử Tiễn đã từng được đính hôn với con gái của một vị cố nhân, bây giờ nó cũng đã đến tuổi rồi, mẹ có thể đưa cho con tín vật đính hôn hay không, nếu không, bọn con không thể nào tìm được vị hôn thê của Tử Tiễn…”

 

Mạc lão phu nhân gõ đôi đũa vào bàn: “Liễu Chiêu Đệ, cô có ý gì? Cô nghỉ ngờ bà già này đã trộm tín vật đính hôn của Tử Tiễn ư, ý cô nói tôi là kẻ trộm ư?”

 

Nói xong Mạc lão phu nhân còn quay sang nhìn bác Phúc một cái: “Thấy chưa, sau này không phải sợ.”

 

Bác Phúc âm thầm giơ lên một ngón cái với Mạc lão phu nhân.

 

“Mẹ, mẹ nghĩ oan cho con rồi, cho con mười cái lá gan con cũng không dám nói mẹ là kẻ trộm, nhưng mà…”

 

Liễu Chiêu Đệ lại thay đổi ngữ điệu, tăng lên không ít: “Con đã tìm người hồi phục lại camera năm đó, lúc ấy chỉ có mỗi mẹ đi vào trong phòng cầm lấy tín vật đính hôn của Tử Tiễn.”