Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 163: 163: Tại Hạ Dương Tố






Bất Dạ Thành, không bao giờ nhận người xa lạ, phàm là người ra vào nơi này đều có người trung gian, người giới thiệu.
Quy củ của Bất Dạ Thành, có thể không hỏi xuất thân anh hùng, có thể không truy cứu quá khứ của ngươi, nhưng ngươi phải tuân theo quy củ của nơi này.

Nếu không, một khi xuất hiện vấn đề, chẳng những ngươi gặp xui xẻo mà người giới thiệu ngươi cũng thế, người này xuống người khác, hệ lụy rất rộng.
Mọi người đều nói Chỉ Túy Kim Mê là thiên đường của kẻ giàu có, nhưng lại không biết, đây chỉ là một vỏ bọc bên ngoài mà thôi.

Cuối cùng bên trong ra sao, e rằng chẳng bao lâu sự thật sẽ sáng tỏ.
Nhờ ơn hắc y nhân, quả nhiên chẳng bao lâu, trước đội ngũ của nước Tư U đã xuất hiện mười vị thị nữ cao gầy mặc sườn xám Trung Quốc đỏ xinh đẹp.
Nhìn cánh tay trắng ngần và đôi chân thon dài tuyệt đẹp lộ ra ngoài của bọn họ, đám hán tử sống dưới tư tưởng phong kiến đồng thời nhíu mày.

Hiển nhiên bọn họ không đồng tình về cách ăn mặc này.

Tuy rằng trông cực kỳ đẹp nhưng ăn mặc hở hang như thế có khác gì mấy cô nương trong thanh lâu đâu?
Nét mặt của bọn họ quá rõ ràng, cho dù những nữ tử này muốn xem nhẹ cũng không thể.

May mà ánh mắt của bọn họ không có sắc niệm, chỉ có chút quan niệm cổ hủ, điều này cũng khiến các nàng coi trọng bọn họ thêm vài phần.

Dù sao trong Bất Dạ thành hạng người gì cũng có, song người vô dục vô vọng như bọn họ thì không nhiều lắm.
“Chào mừng các vị đến Bất Dạ thành, hiện tại bọn ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho các vị trước.

Buổi tối ở Bất Dạ thành có rất nhiều hoạt động, nếu các vị có hứng thú, bọn ta có thể giới thiệu thay.

Bây giờ, mời mọi người đi bên này!”
Mỹ nữ dẫn đầu có má lúm đồng tiền, nở nụ cười chuyên nghiệp, giơ tay lên, làm tư thế xin mời.
Những mỹ nhân còn lại chia thành năm người mỗi bên, sắp hai hàng hoan nghênh, trên mỗi gương mặt nhìn như hoa như ngọc đều nở nụ cười giống nhau.
Thanh Thần nhíu mày, hỏi mỹ nữ có má lúm đồng tiền: “Tại sao lâu như vậy các người mới xuất hiện?”
“Thật xin lỗi khách nhân, bọn ta cũng chỉ vừa nhận được lệnh, cũng không rõ tình huống lúc trước cho lắm.”
Thị nữ có má lúm đồng tiền cười nhạt đáp lại, Thanh Thần muốn biết nhiều hơn, nhưng người ta lại không giải thích thêm câu nào, hắn chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Khu vực màu đỏ cách vị trí của bọn họ cũng không quá xa, chỉ đi khoảng thời gian một chén trà đã tới.
Người của bọn họ lần lượt được sắp xếp chỗ ở, cuối cùng lúc sắp đến Ly Diên, thị nữ má lúm đồng tiền hơi do dự, như thể đang khó xử.
Tuy rằng còn rất nhiều phòng, nhưng Ly Diên là nữ tử, lại còn một mình, một mình ở một nhà, chỗ bọn họ không có quy củ như vậy.
“Sắp nàng ở cùng một chỗ với bọn ta.” Vào lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Thị nữ nhìn lại, chính là nam tử lạnh lùng có khí tràng mạnh nhất trong đội ngũ này.
“Thế nhưng, phòng của các người đã chia đủ.”
Mỗi căn nhà có hai tầng, năm gian, ba gian dưới, hai gian trên, có thư phòng và phòng tắm riêng, khá xa hoa, chỉ đứng bên ngoài đã khiến người ta cảm thấy bầu không khí khác hẳn với những ngôi nhà bình thường.
“Không sao.”
Câu nói ngắn gọn súc tích của Vệ Giới khiến thị nữ không tiện tiếp tục, tất nhiên không nói gì nữa.
“Nếu đã thế, vậy cảm phiền khách nhân ấm ức một chút.

Nhưng ta phải nói rõ, Bất Dạ thành bọn ta chỉ sắp xếp chỗ ở, về phương diện ăn uống, mong rằng các vị tự nghĩ cách.”
Dứt lời, không đợi mọi người lên tiếng hỏi, nàng ta đã khụy người hành lễ, cung kính lui xuống.
“Thanh Thần, ngươi và Thanh Dạ ở chung.”
Thanh Thần bị gọi tên, lập tức mặt mày nhăn nhó: “Vương gia, tại sao lần nào cũng là thuộc hạ xui xẻo?”
Dứt lời, hắn không quên bất bình liếc qua Thanh Dạ mặc đồ đen nghiêm nghị.
Vệ Giới không muốn nói nhảm với hắn, xoay người đi tới chiếc xe ngựa một bên, bế Ly Diên đang bị thương nặng ra.

Thanh Dục muốn tiến lên nhận lấy lại bị từ chối.
Cảnh này khiến tứ đại hộ pháp đầy kinh ngạc, lúc này bọn họ mới hậu tri hậu giác phát hiện, chẳng biết từ khi nào vương gia bọn họ thế mà đã thay đổi tính tình.


Dáng vẻ nói ôm liền ôm này, hoàn toàn nghiêm túc!
“Này, chúng ta đã bỏ lỡ chuyện gì rồi hả? Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Ngược dòng tìm hiểu, hình như là từ đêm Ly Diên biến mất, chủ tử nhà bọn họ đích thân đi tìm, sau khi hắn trở về hình như là lạ.
Trước đây hai người kia còn nhìn nhau không vừa mắt, sao tự nhiên quan hệ lại thay đổi nhanh như vậy?
Lạnh lùng đã nói đâu? Ngạo kiều đã nói đâu?
Từ trước đến nay Vệ Giới tùy tâm sở dục, hắn không cảm thấy hành động của mình kỳ lạ cỡ nào, ngược lại cảm thấy trên người nha đầu kia có rất nhiều bí ẩn.

Mỗi khi phát hiện một cái sẽ khiến hắn hiếu kỳ về nàng hơn một chút.

Tuy rằng quá trình thăm dò từng bước dài dằng dặc, lại ẩn chứa vô số thử thách bên trong.

Giống như một kho báu, càng bí ẩn càng hấp dẫn người khác.
Ngoài mặt trông nàng rất bình thường, thậm chí còn có chút khác người, nhưng ngươi càng quan sát sẽ càng phát hiện chỗ khác biệt của nàng với người khác.
Ví dụ như loại độc kỳ lạ trong cơ thể nàng đến từ đâu? Do ai hạ? Thậm chí cho dù nàng có độc công cao minh như vậy cũng phải bó tay?
Nếu nàng thật sự chỉ là đứa con gái thứ bảy của Khang thân vương phủ, một thứ nữ mà thôi, tại sao lại bị người ép tới mức ba tuổi đã bỏ nhà ra di?
Đứa trẻ ba tuổi có thể biết cái gì? Đứa trẻ ba tuổi đáng để người Khang thân vương phủ đuổi giết ư?
Hơn nữa, tuy rằng nàng có duyên được đại tiểu thư Linh gia cứu, nhưng Ly Diên lại dựa vào bản lĩnh của mình đứng vững gót chân ở Linh gia trang, thậm chí còn sắp được nhận làm nghĩa nữ, trở thành nhị tiểu thư danh xứng với thực của Linh gia trang.
Nàng dựa vào đâu?
Một cô bé bất quá mới mười tuổi, tại sao cách đối nhân xử thế lại ẩn chứa cảm giác tang thương không rõ?
Trừ việc này ra, bên người nàng còn có một con mèo đen xuất hiện và biến mất một cách khó hiểu.

Nếu như hắn không nhìn lầm, đó quả thật là linh thú.

Tuy rằng còn như nhìn ra là loại nào, mà cảnh tượng đêm đó đến nay vẫn quẩn quanh trong lòng hắn.
Hơn nữa, ngân long rõ ràng hôm đó có thể tiêu diệt sạch bọn họ, cuối cùng chẳng hiểu sao lại buông tha cho bọn họ.

Thậm chí là đêm đó, luồng sáng trắng từ trong phòng Ly Diên bay ra.

Tất cả mọi chuyện khiến Vệ Giới lần đầu tiên nảy sinh vô vàn hứng thú với một nữ nhân, hơn nữa còn là một đứa trẻ mười tuổi.
Hiện tại thậm chí hắn còn cảm thấy may mắn khó hiểu, may mắn rằng tiểu nha đầu mà tương lai sẽ bộc phát khả năng đáng kinh ngạc này chính là vị hôn thê nhỏ của Vệ Giới hắn.
Nếu Vệ Du Sâm biết, vị hôn thê mà hắn ta tiện tay ném cho hắn lại có bản lĩnh như vậy, không biết có tức tới mức trực tiếp đi gặp phụ hoàng hay không?
Sau khi sắp xếp Ly Diên vào căn phòng bên cạnh, Vệ Giới trở về phòng rửa mặt.
Lát sau, hắn xuống đại sảnh ở lầu một.
Vào lúc này, tứ đại hộ pháp đã sớm chờ đợi ở đây.
“Vương gia, có cần đi điều tra chỗ đám người còn lại bị giam giữ không?”
“Bọn thuộc hạ vừa mới ra ngoài đi dạo một vòng, phát hiện nơi có thể ở cũng chỉ có khu vực cửu sắc.

Trong Chỉ Túy Kim Mê không giống chỗ có thể giam giữ người.”
“Không biết đối thủ cuối cùng của chúng ta có quan hệ thế nào với Bất Dạ Thành?”
“Không phải trên giang hồ đã sớm có lời đồn, từ trước đến nay Bất Dạ thành một mình một cõi, Chỉ Túy Kim Mê đặt chân trên đại lục này cũng không phải ngày một ngày hai.

Ta thật sự không nghĩ ra bọn họ làm vậy cuối cùng là vì lý do gì!”
“Khu vực chúng ta ở là khu vực cấp bậc thấp nhất ở đây.

Tất cả các phương diện từ cấp đỏ trở lên đều xa hoa hơn bên này, đồ ăn lại càng thêm đắt đỏ.

Mỗi khu vực đều có thể chứa hai, ba ngàn người.


Tuy rằng bây giờ đã tối nhưng chung quy nơi này cũng là Bất Dạ thành, chỉ sợ không thể hành động.”

Bốn người ngươi một câu ta một câu, lần lượt bẩm báo tình huống bên ngoài đến bảy tám phần.
Vệ Giới nghe xong, đột nhiên hỏi một câu: “Chẳng lẽ các ngươi không nghi hoặc, tại sao chúng ta lại ở khu vực màu đỏ?”
Tại sao lại ở đây?
“Trong Bất Dạ thành có chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt, người mới vào thành hiển nhiên sẽ ở đây.

Ở chỗ này, ngươi không chỉ có thể hưởng thụ các loại giải trí không gì sánh bằng mà còn bối rối trước lối kiến trúc đặc biệt của bọn họ.

Không qua ba ngày, các ngươi sẽ không thích ứng được.”
Chỉ nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên từ trong sảnh.

Bốn người Thanh Thần rùng mình một cái, quay phắt đầu lại, nhìn thấy một nam tử bạch y đang tao nhã nhàng đứng đấy.
Bốn người hít vào một hơi, bọn họ vậy mà không cảm ứng được sự hiện hữu của hắn ta.

Hắn ta xuất hiện từ khi nào?
So với bốn người Thanh Thần, Vệ Giới chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái: “Các hạ đến thăm hàn xá, có chuyện gì không?”
Nam tử bạch y tao nhã bước tới, liếc mấy người Thanh Thần đứng một bên: “Mỹ thực ở Bất Dạ Thành rất nổi tiếng, các vị bôn ba cả ngày, chắc hẳn cũng đã đói bụng, chi bằng ra ngoài thưởng thức một chút?”
Hắn ta nói vậy là có ý muốn bọn họ ra ngoài?
Theo bản năng, Thanh Thần nhìn Vệ Giới.

Vệ Giới im lặng chốc lát rồi nhẹ gật đầu với bốn người.
Sau khi bọn họ rời khỏi, trong đại sảnh phút chốc trở nên yên tĩnh.
Người tới ngũ quan tuấn mỹ, làn da trắng ngần, phong độ bất phàm, ăn mặc như một thư sinh nho nhã, thoạt nhìn sạch sẽ không tạp chất, cũng không khiến người khác chán ghét.
Không hổ là Chiến thần vương trong truyền thuyết, tuy rằng vết sẹo dữ tợn này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới mỹ cảm, nhưng bất giác lại tăng chút hoang dại cho hắn.
Nghiêm túc mà nói, dung mạo của Vệ Giới rất xuất chúng, chỉ tiếc vết sẹo này khiến nam nhân này càng thêm nguy hiểm.
Mặc dù hắn lẳng lặng ngồi đó, nhưng đáng giận là không hề có cảm giác thua kém, ngược lại mang đến cảm giác áp lực siêu cường.

Quanh thân hắn như có hàn quang bao phủ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Tại hạ Dương Tố, bái kiến Vệ công tử.”
Công tử? Không phải vương gia?
Người này muốn ngang hàng với hắn sao?
Vệ Giới nhẹ giơ tay phải, Dương Tố hơi gật đầu, ưu nhã ngồi xuống.
“Tại hạ đến đây là muốn gặp Ly cô nương một lần.”
Dương Tố không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích mình đến đây.
“Thật có lỗi, e rằng hiện tại nàng không tiện gặp khách.”
Dương Tố còn chưa biết tin tức Ly Diên bị thương hôn mê, chỉ nghĩ Vệ Giới cố ý ngăn cản, vì vậy nhíu mày.
“Dù sao Ly cô nương cũng là người Linh gia trang, ở lại đây, chỉ sợ không thích hợp đúng không?”
Vệ Giới lãnh đạm nhìn hắn ta một cái: “Không biết Dương công tử có giao tình gì với vị hôn thê của tại hạ?”
Vậy mà can thiệp vào chuyện của nàng?
Vị hôn thê?
Dương Tố hơi sững sờ, hiển nhiên vẫn chưa biết giữa bọn họ còn có quan hệ như vậy.
Hắn ta hơi kinh ngạc: “Ngươi nói, Ly Diên là vị hôn thê của ngươi?”
Vệ Giới thờ ơ nhìn Vệ Giới: “Có vấn đề gì hả?”
“Không, không có vấn đề, chỉ là hơi bất ngờ mà thôi.” Hồi lâu sau, Dương Tố mới hơi kịp phản ứng.

“Ngươi không phải người của đại lục Tứ Phương đúng không?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại có chút khẳng định.
Dù sao, chuyện nước Mị và nước Tư U liên minh với nhau không phải là bí mật.

Hơn nữa hắn ta còn bảo bất ngờ, điều này cũng làm Vệ Giới có chút hoài nghi về sức ảnh hưởng của mình.

Vì vậy, kết quả tất nhiên chỉ có một, người này không phải người của một trong bốn nước.
Đôi mắt của Dương Tố thẫm lại, theo bản năng lảng tránh vấn đề này.
“E rằng Vệ công tử đã hiểu lầm rồi, kỳ thật tại hạ không quen biết với Ly công nương, chỉ là có chút dây mơ rễ má với Linh gia trang.

Ta nghe nói người của Linh gia trang đến đây nên mới muốn gặp thử.

Nhưng nếu hiện tại không tiện, vậy tại hạ xin cáo từ trước.”
Nói xong, hắn ta đứng dậy.
Không ngờ, Vệ Giới lại lên tiếng ngăn cản: “Nếu đã đến, ngồi lại một lát đi!”
Lời mời của Vệ Giới khiến Dương Tố thật sự hơi giật mình, nhưng nghĩ tới việc bọn họ vừa đến, mình lại vừa giải thích nghi hoặc cho bọn họ, chỉ sợ bây giờ hắn đang muốn tìm hiểu gì đó từ mình.
Chẳng qua e rằng hiện tại hắn ta không thể ở lại đây lâu, vì vậy khéo léo từ chối.
“Thật có lỗi, tại hạ còn có việc, không thể ở thêm.

Còn nhiều thời gian, có thời gian, nhất định tại hạ sẽ đến bái phỏng.”
Lần này Vệ Giới không tiếp tục giữ hắn ta.

Có vài người một khi quyết định điều gì, cho dù mười con trâu cũng không kéo lại được.
Sau khi hắn ta rời khỏi, Thanh Thần chợt bước vào: “Thất ca, tình hình thế nào? Sao lại có người đến tìm Ly cô nương?”
“Đi điều tra thân phận của người này.” Không phải người của bốn nước lớn, chẳng lẽ đến từ Long đế quốc?
“Thanh Dạ đã đi theo.

Chẳng lẽ đúng như lời hắn nói, hắn có dây mơ rễ má với Linh gia trang?”
Vệ Giới lắc đầu: “Hiện tại còn chưa rõ tình hình địch ta, thoạt nhìn người này cũng không có ác ý, tạm thời quan sát rồi bàn sau.”
Đầu tiên là Tô Ngu, bây giờ lại tới một Dương Tố, chẳng lẽ nha đầu kia thật sự quen biết bọn họ sao?
Chỗ Tô Ngu còn chưa điều tra ra, đột nhiên lại xuất hiện thêm một tên.
Nha đầu này, thật sự không có giây phút nào ngừng nhắc nhở hắn, nàng cũng không phải không bán ra được!
***
Trong lòng Dương Tố lo lắng, rời khỏi khu vực màu đỏ, trực tiếp đến khu vực màu đen, lập tức tới tìm mỹ nữ Bách Lý Phức.
“Ta muốn đến địa lao.”
Bách Lý Phức kinh ngạc ngước mắt: “Dương đại ca, huynh vốn không quan tâm những chuyện này lắm mà, sao lần này lại…?”
“Đột nhiên có hứng thú thôi.

Thế nào? Phức Nhi không bằng lòng ư?”
Dương Tố cười càng ấm áp càng khiến Bách Lý Phức bất an: “Xem Dương đại ca nói kìa, sao ta lại không bằng lòng chứ? Chỉ là địa lao âm u ẩm ướt, mấy kẻ đó tính tình cũng không phải dễ chịu gì.

Nếu Dương đại ca thật sự muốn đi, chi bằng để Phức Nhi đi cùng nhé?”
“Vậy thì không cần, chẳng lẽ trông ta yếu ớt như vậy? Yên tâm đi, nếu chủ thượng đã phái ta đến đây, tất nhiên có nhiệm vụ khác bên người…”
Hắn ta vừa nói vậy, Bách Lý Phức ngược lại không tiện tiếp lời nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, gọi thủ hạ: “Dẫn Dương công tử đến địa lao.”
“Dương đại ca, nửa canh giờ, đủ rồi chứ?”
Dương Tố gật đầu: “Tất nhiên là đủ, vậy thì làm phiền Phức Nhi muội muội rồi.”
“Không cần.” Khóe môi Bách Lý Phức khẽ cong, giao đối bài của mình ra.
Nhìn hai người biến mất ở ngã rẽ, nụ cười trên khóe môi Bách Lý Phức lập tức biến mất: “Ban nãy Dương đại ca đi đâu?”
“Bẩm môn chủ, Dương công tử vừa tới khu vực màu đỏ, gặp Vệ Giới.

Nhưng thoáng cái đã ra ngoài, không ở lại lâu.”
Bách Lý Phức khẽ nhíu mày: “Vệ Giới? Huynh ấy vậy mà đi gặp Vệ Giới?”
Dương Tố và Vệ Giới? Hai người bắn đại bác cũng không tới, sao lại liên quan đến nhau chứ?
Lúc trước hỏi hắn ta có quen ai không, hắn lại không có biểu hiện gì, chẳng lẽ là nàng ta nghĩ nhiều?
“Mấy ngày nay để ý hướng đi của Dương Tố một chút, bẩm báo với ta bất cứ lúc nào.”
“Vâng, môn chủ.”

Hồng Tà đã thất bại, phía nàng ta tuyệt đối không thể thất bại nữa.

Nếu không, người không chịu nổi sẽ là nàng ta.
Cái gọi là địa lao được xây ngay bên dưới khu vực màu đen.

Nơi này được người của Bách Lý Phức tiếp quản, sớm đã chẳng khác gì địa bàn của mình.
Vốn dĩ Dương Tố không có hứng thú gì với những người này, nhưng sau khi nghe thấy người của Linh gia trang cũng tham gia vào, hắn ta có dự cảm không lành trong nháy mắt.
Tuy rằng hắn ta liên tục nhắc nhở bản thân, nàng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây, nhưng sự xuất hiện của Ly Diên lại khiến hắn ta buộc phải đề cao cảnh giác.
Mấy năm trước hắn ta đã từng gặp nha đầu kia, nàng gần như như hình với bóng với Linh Vận, tình cảm của hai người cực kỳ tốt.
Linh gia trang đông người, sao lại phái một tiểu nha đầu đến trấn áp?
Trừ phi chuyện này có liên quan tới Linh Vận, chỉ khi đối mặt với huynh muội Linh gia thì Ly Diên mới để bụng như thế.
Dương Tố càng nghĩ càng lo lắng, bước chân bất giác nhanh hơn.
Sau khi thuận lợi tiến vào địa lao, hắn ta không quan tâm điều gì khác, trực tiếp đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Dù gì thì hắn ta đã lấy chủ thượng làm cớ, cho dù hắn ta làm những chuyện này cũng sẽ không có ai sinh nghi.
Hoàn cảnh địa lao tệ hơn tưởng tượng của Dương Tố rất nhiều.

Âm u, ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi nấm mốc.
Hắn ta không thể nào tưởng tượng, nếu nàng thật sự ở đây thì làm sao vượt qua hơn một tháng này?
Trong mỗi phòng giam đều có mười mấy người, bị đày đọa hơn một tháng, cho dù trước đây họ đã từng hăng hái thế nào, bây giờ dáng vẻ cũng chật vật và nhếch nhác không thôi.
Thế nhưng Dương Tố vòng quanh hai vòng, sững sờ vì không tìm thấy người mình muốn.
Nôn nóng và bất an càng khiến tâm thần hắn không yên.

Cũng may môi trường sống lâu ngày lúc trước đã khiến hắn ta có thể tự nhiên thu phóng cảm xúc của mình.
Sau nhiều lần hỏi thăm, cuối cùng Dương Tố cũng tìm được người của Linh gia trang: “Đại thiếu gia và tiểu thư nhà các ngươi đâu?”
Trả lời hắn ta là một mảnh im lặng, cho dù hắn ta trông cũng ra dáng con người, nhưng trong mắt người của Linh gia trang, người có thể xuất hiện ở đây không có ai tốt.

Bất kể hắn ta hỏi thế nào cũng không có ai trả lời thẳng cho hắn ta.
Dương Tố vô thức để lộ sự lo lắng, một nam nhân trong phòng giam bên cạnh nhạy cảm chú ý tới điểm này.
Chỉ thấy gã chợt chạy tới trước cửa nhà lao, nhíu mày hỏi: “Ngươi tìm gia chủ bọn ta làm gì?”
Ánh mắt Dương Tố sáng ngời: “Có phải ngươi biết bọn họ ở đâu không?”
“Nếu ngươi là người nơi này, tại sao không biết bọn họ ở đâu? Cuối cùng ngươi tìm bọn họ để làm gì?”
“Ta không phải người nơi này, tìm bọn họ tất nhiên là có chuyện quan trọng.

Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại bọn họ.”
Hán tử lại cười lạnh một tiếng: “Đảm bảo của ngươi đáng mấy đồng? Chỗ này không có người ngươi muốn tìm, ngươi đi đi!”
“Vậy bọn họ đi đâu?”
Giọng nói lo lắng của Dương Tố lập tức rước lấy tiếng cười châm biếm của những người khác: “Bọn ta bị giam ở đây, làm sao biết bọn họ đi đâu? Ngươi hỏi nhầm đối tượng rồi!”
Dương Tố nghẹn lời, lúc này mới đưa mắt nhìn qua.

Sau khi quan sát cẩn thận, hắn ta mới chú ý tới người bị giam ở đây đều là mấy người không quan trọng.
Như vậy nói cách khác, bọn Linh Vận bị nhốt riêng sao?
Vừa nghĩ tới điểm này, Dương Tố càng thêm bất an.

Hắn ta biết rõ thủ đoạn của Bách Lý Phức, nếu như nàng ta thực sự làm gì đó, chỉ sợ Linh Vận căn bản không chịu nổi.
“Những người khác bị nhốt ở đâu?” Ra khỏi địa lao, Dương Tố nhìn về phía đội trưởng nhà lao.
“Chuyện này… Dương công tử, môn chủ không căn dặn, xin thứ cho thuộc hạ không thể nói.”
Dương Tố không nhận được đáp án mình muốn cũng không nói gì thêm.

Hắn ta quay người trở về phòng số mười nơi mình ở.
Bên này hắn ta vừa đi đã có người bẩm báo việc này cho Bách Lý Phức biết.
Ngón tay giống như đầu hành của Bách Lý Phức nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trên dung nhan kiều diễm tràn đầy nghi hoặc: “Cuối cùng Dương đại ca đang tìm ai?”
“Nếu như không tìm được người trong nhà giam, vậy mục tiêu của ngài ấy, không cần nói cũng biết.”
Lời nói của thủ hạ khiến ánh mắt Bách Lý Phức đột nhiên sáng ngời: “Căn dặn xuống dưới, canh chừng cấm địa nghiêm ngặt, không có thủ dụ của bổn môn chủ, ai cũng không được phép thả người.”