Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 310: Cha con gặp nhau




Hắc lão vẫn đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, xuyên qua lưu ly trong suốt có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Linh Diên. Ông ta âm thầm cảm thán bản lĩnh của nàng cao siêu, đồng thời không quên cầu nguyện ca phẫu thuật của Đỗ Ẩn có thể tiến hành thuận lợi.

Nhiều năm như vậy rồi, độc của Đỗ Ẩn đã xâm nhập vào nội phủ ngũ tạng, chỉ giải độc bằng dược vật đã không thể khiến hắn mau chóng khôi phục, chỉ có thể dựa vào thời gian để chữa thương. Nhưng khoảng thời gian này dù là ai cũng không thể nào xác định được, chỉ có đổi toàn bộ máu độc rồi chậm rãi điều trị mới có thể đảm bảo máu của hắn sẽ khỏe mạnh trở lại trong thời gian ngắn nhất.

Ca phẫu thuật lần trước rất thuận lợi, tuy rằng không thay nhiều máu nhưng chỉ cần đổi thêm hai lần nữa, máu độc trong người Đỗ Ẩn sẽ càng lúc càng ít, cho đến khi không còn thừa lại mấy là có thể dựa vào dược vật để tiến hành giải độc. Chỉ khi độc của hắn được giải mới có thể đảm bảo rằng các cơ quan khác sẽ không bị suy kiệt ở mức độ lớn nhất, mới có thể khiến hắn trở thành một người khỏe mạnh.

Tuy rằng Linh Diên thừa biết quá trình này dài đằng đẵng, nhưng nàng không ngại, bởi vì nàng có tự tin.

Ca phẫu thuật của Đỗ Ẩn khiến trên dưới Dược viên đều hồi hộp lo lắng, nhất là Vệ Giới, cho dù không có ở Dược viên nhưng thỉnh thoảng tin tức vẫn được truyền tới chỗ hắn.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đã từ sáng sớm đến mặt trời xuống núi nhưng người bên trong vẫn bận rộn, trái tim mọi người bất giác thắt lại. Thậm chí có người căng thẳng đi tới chỗ Hắc lão hỏi thăm, bọn họ có người quan tâm cơ thể Linh Diên có chịu được không, có người quan tâm tình huống của Đỗ Ẩn. Tóm lại, điểm xuất phát của mọi người đều là tốt, đều muốn người bên trong bình an ra ngoài.

Nhưng trước khi Linh Diên tiến vào đã dặn Hắc lão, không có sự cho phép của nàng thì không ai được vượt qua ranh giới. Vì vậy tất cả mọi người đều thành thật đợi bên ngoài, không ai dám vượt qua vạch trắng trước phòng phẫu thuật.

Lúc này, hai người ảnh hưởng đến bọn họ, cuối cùng cũng tiến hành đến chỗ mấu chốt nhất.

Cho đến khi cây châm cuối cùng trên người Đỗ Ẩn rút ra khỏi da của hắn, Linh Diên thắt chỉ ruột dê lại, cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc. Linh Diên kiệt sức xoa cái trán đờ đẫn, mềm nhũn ngồi xuống cái ghế dưới bàn phẫu thuật. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, khiến người ta nhìn mà cực kỳ đau lòng.

Hắc lão luôn chú ý tới tình huống của nàng, vừa thấy nàng ngồi xuống lập tức gõ cửa sổ thủy tinh một cái. Linh Diên nhìn thấy, hơi gật đầu với ông ta, Hắc lão vội vã đẩy cửa vào, thấy tình huống của nàng như vậy thì lập tức hỏi:

“Ngươi vẫn ổn chứ? Nếu không ta kêu bọn họ đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi một lát nhé?”

Linh Diên mệt mỏi lắc đầu, giọng nói lộ rõ cảm giác vô lực.

“Không cần, ta chỉ hơi mệt thôi, vẫn chịu được. Ca phẫu thuật của Ẩn Nhi rất thành công, ngoại trừ thay máu ra, ta đã kiểm tra ổ bụng và cơ quan trên người hắn, mặc dù có dấu hiệu độc tố xâm nhập nhưng vẫn phải cảm tạ Hắc lão ông. Nếu không có ông liên tục kiên trì không ngừng điều trị cho hắn, chỉ sợ tình huống hiện tại sẽ bết bát hơn.”

Hắc lão nghe đến đó lập tức vui vẻ: “Ý ngươi là, cơ quan của hắn không có triệu chứng suy kiệt?”

Linh Diên hơi lắc đầu: “Cũng không phải không có vấn đề gì, nhưng tốt hơn dự đoán của ta rất nhiều. Vì vậy vẫn còn khả năng cứu chữa.”

Cho dù hiện tại nàng không làm được, tương lai dựa vào hệ thống chữa bệnh nhất định có thể, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đương nhiên, đó đều là chuyện của sau này, bây giờ nàng thấy may mắn là sau lần phẫu thuật này, máu độc của Đỗ Ẩn đã được thay sáu mươi phần trăm, bốn mươi phần trăm còn lại chỉ cần lần phẫu thuật tiếp theo là có thể giảm thêm ba mươi phần trăm, mười phần trăm còn lại dựa vào bản thân và sự trợ giúp của dược vật là có thể tự phân giải.

Đương nhiên, về phần các loại trị liệu tiếp theo của phẫu thuật cần phải chậm rãi, không cần gấp gáp một lúc này. Cho dù nàng là thần tiên chỉ sợ cũng không làm được, thay vì tự tìm phiền não, chi bằng thuận theo tự nhiên. Dù sao thân thể của hắn đã bị độc xâm nhập mười năm, muốn khỏi sớm là không thể nào, có thể giải độc đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Cuối cùng dưới sự kiên trì của Hắc lão, Linh Diên vẫn được đỡ xuống nghỉ ngơi, mà Đỗ Ẩn trong phòng phẫu thuật thì giao cho Hắc lão chăm sóc.

Mấy ngày nay Hắn lão hoàn toàn trở thành thủ hạ của Linh Diên, đối với những việc truyền nước này đã sớm quen tay hay việc.

Cùng lúc đó, Vệ Ly cũng không rảnh rỗi. Dựa vào sự trợ giúp của Phong Tễ Nguyệt, hắn ta đã thành công thay hình đổi dạng, tiến vào hoàng cung nước Thiên Độc. Một cuộc điều tra có mục đích đã được tiến hành như vậy.

Bên phía kinh thành, độc của Dung thân vương đã được giải hoàn toàn. Sau khi Dung thân vương trải qua khó khăn như thế càng thêm trân trọng mạng sống khó giữ được, đồng thời càng chú ý tới người bên cạnh mình. Nghe nói vì chuyện này mà Dung thân vương phủ đã tiến hành thanh tẩy hoàn toàn.

Vệ Diệp đã rời kinh nhiều năm, lần này hắn rời kinh, nói gì vương phi cũng không để hắn đi. Đặc biệt năm nay hắn đã hai mươi, mặc dù không có thân phận thế tử a của Dung thân vương phủ nhưng chung quy vẫn là huynh đệ đồng bào chung mẹ của Vệ Ly, lại là trưởng tử của Dung thân vương, còn được thái hậu sủng ái. Ngoài ra hắn vừa có tài vừa có đức, tuấn tú lịch sự, vì vậy người chú ý đến hắn cũng tương đối nhiều.

Mượn việc Dung thân vương khôi phục, hoàng đế nhân cơ hội tổ chức gia yến của các thành viên trong hoàng thất. Trên yến hội, Vệ Diệp đã trở thành cục thịt mỡ trong mắt nhiều nữ tử. Đáng tiếc từ đầu tới cuối Vệ Diệp đều cười nhẹ nhàng, vô cùng khách sáo với mọi người.

Vệ Diệp không mở miệng, tự nhiên thái hậu cũng không dám tùy ý chỉ hôn, mà Vệ Du Sâm lại càng không chủ động. Bởi vì Vệ Diệp ưu tú hơn Vệ Ly rất nhiều, khiến hắn ta buộc phải cẩn thận một chút. Chỉ tốt thì tiền đồ tương lai của Vệ Diệp không thể lường trước, địa vị của Dung thân vương phủ sẽ cao hơn hiện tại. Đó là chuyện hắn ta kiêng kỵ, đồng thời không muốn nhìn thấy. Nhưng nếu chỉ không tốt, thật sự khó có thể giải thích với thái hậu và Dung thân vương, thậm chí là với văn võ bá quan nơi này. Điều duy nhất hắn ta có thể làm là kéo dài.

Cũng may Vệ Diệp này thoạt nhìn không có hứng thú gì với hôn sự, cũng không có ý trung nhân, điều này làm Vệ Du Sâm vô cùng nhẹ nhõm. Chỉ có điều khi ánh mắt của hắn ta rơi vào vị trí của Vệ Giới, nắm đấm trong tay áo bất giác siết chặt.

“Vệ Giới này đúng là càng lúc càng to gan, càng lúc càng không đặt trẫm vào mắt!”

Cho dù là gia yến của thành viên trong hoàng thất cũng không được Phượng vương phủ để trong lòng. Không phải vì không sắp xếp vị trí cho bọn họ, mà là vì đúng lúc đang trong thời kỳ then chốt cho ca phẫu thuật của Đỗ Ẩn. Đừng nói Linh Diên có lòng không có sức, ngay cả Vệ Giới cũng không cảm thấy hứng thú về chuyện này, tùy tiện tìm một lý do gạt đi.

Trong điện chỉ trống chỗ của người Phượng vương phủ, tâm trạng của Vệ Du Sâm tốt được mới là lạ. Đặc biệt yến hội này đều mời người trong hoàng thất, Vệ Giới làm thế hiển nhiên là đánh vào mặt hắn ta!

Cũng may sau yến hội đã truyền tới tin vui Ngọc mỹ nhân có thai một tháng mới khiến tâm trạng Vệ Du Sâm tốt lên một chút. Còn hôn sự của Vệ Diệp tự nhiên bị hắn ta ném ra sau gáy. Trong khoảng thời gian này Vệ Diệp trừ đi thăm thân thích và bạn bè ra thì đều ở nhà, đã thành nhi tử ngoan ngoãn tương phản cực lớn với Vệ Ly.

Hai cha con Điêu Di thì dựa vào phương thức liên lạc của mình, thành công đoàn tụ với Lưu Anh trong cung.

Lưu Anh nhìn con gái chỉ chớp mắt đã xấp xỉ Thượng Quan Tình Hi, trong lòng cũng ngổn ngang cảm xúc, đau khổ không nói nên lời. Sự áy náy với con gái cũng như nước mắt vỡ đê, làm sao cũng không ngăn nổi. Cuối cùng vẫn là Điêu Man trưởng thành sớm an ủi mẫu thân của mình, giống như một bà cụ non mà lau nước mắt cho nàng ta.

Điêu Man còn trấn an Lưu Anh, kể về những tai nạn xấu hổ bao nhiêu khi hai cha con mình ở chung mấy năm qua, chọc cho Lưu Anh chuyển đau buồn thành vui vẻ, ôm Điêu Man cả buổi không muốn buông tay. Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, đặc biệt Lưu Anh còn giữ chức trong cung, thừa dịp buổi tối ra ngoài vốn đã vô cùng mạo hiểm, mắt thấy trời sắp sáng, đã đến lúc bắt buộc phải đi.

“Mẫu thân, người đừng đi được không? Tại sao một nhà chúng ta đoàn tụ còn phải dùng cách lén lén lút lút như vậy chứ? Người ta thật sự rất nhớ người, thật sự rất nhớ người. Chừng nào một nhà ba người chúng ta mới có thể quang minh chính đại ở bên nhau đây? Còn nữa, cuối cùng người và phụ thân che giấu con bao nhiêu chuyện? Một người rõ ràng là phụ thân của con, từ nhỏ đến lớn lại bắt con gọi là sư phụ; một người dứt khoát ném thẳng con cho phụ thân, mình thì chạy vào cung làm cung nữ. Chuyện này rốt cuộc là tại sao?”

Lời nói vô ý của Điêu Man đúng lúc đâm vào điểm đau nhất trong lòng phu thê hai người. Bọn họ mắc nợ con gái rất nhiều, nhưng gút mắc của thế hệ bọn họ, làm sao có thể nói rõ với con gái đây? Nhất là chuyện này còn dính dáng tới Long đế quốc, liên can quá nhiều, bọn họ không thể bất cẩn được.

Mỗi khi Điêu Man hỏi tới đây, phụ mẫu chỉ đáp lại nàng bằng sự im lặng trầm mặc. Điêu Man rất bất mãn, vô cùng bất mãn, nhưng nàng không có cách nào. Bởi vì nàng được Điêu Di giáo dục rất tốt, biết bọn họ có nỗi khổ tâm, còn chưa thể nói ra nỗi khổ trong lòng. Thế nên sau khi Điêu Man hỏi xong, chắc chắn nàng sẽ tự hỏi tự trả lời, cười tự giễu.

“Được rồi, con biết hai người sẽ không nói, thôi đi. Người đi đi, dù sao con cũng không ngăn được người.”

Điêu Man càng như vậy, trái tim Lưu Anh càng đau đớn.

Vì mang mặt nạ quanh năm nên làn da của nàng ta trắng hơn người bình thường rất nhiều, còn là loại màu trắng mất tự nhiên. Nhưng không thể phủ nhận Lưu Anh thật sự rất đẹp, thậm chí vẻ đẹp của nàng ta còn là loại ý vị tươi mát tự nhiên. So với sự ung dung phóng khoáng trời sinh của Đỗ Vân Ca, nét đẹp của Lưu Anh thể hiện ở chỗ lạnh lùng như băng tỏa ra từ bên trong. Nếu người trước mặt không phải phu quân và con gái của nàng ta, nhất định không ai tin được rằng trên mặt của “Diệt Tuyệt sư thái” cũng xuất hiện biểu cảm sinh động như vậy.

So với vẻ đẹp tĩnh lặng của Lưu Anh, vẻ đẹp của Điêu Man có thể nói là hoàn toàn trái ngược với nàng ta. Điều này không chỉ thể hiện ở tính cách của hai người, ngay cả gương mặt của Điêu Man cũng sắc bén hơn Lưu Anh một chút, có thêm chút sống động hiên ngang, khiến cho nàng trông như hoạt bát quá mức, có thể nói đã dung hòa cả đường nét lạnh lùng của Điêu Di và tính cách kiêu ngạo của Lưu Anh.

Một nhà ba người đều là tuấn nam mỹ nữ không quan trọng, quan trọng là tính cách thật sự khác nhau quá nhiều.

Gần như có thể tưởng tượng nếu Điêu Di và Lưu Anh ở cùng nhau tuyệt đối vừa ngột ngạt vừa nhàm chán. Nhưng cố tình cho dù hai người cùng ngẩn người, cùng trầm mặc cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong đối phương, ngột ngạt cỡ nào cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của bọn họ.

Thế nhưng Điêu Man thì khác, thường ngày miệng cô nãi nãi này không nhàn rỗi bao giờ, cũng không biết năm đó Điêu Di như hũ nút làm sao nuôi ra được nữ nhi hoạt bát đáng yêu xinh xắn như vậy.

Con gái có thể lớn lên vui vẻ như vậy, Lưu Anh rất vui mừng. Nhưng vì từ nhỏ không có sự hiện hữu của nàng ta nên con gái trưởng thành hơn bạn cùng lứa rất nhiều. Đừng thấy bình thường Điêu Man hời hợt qua loa, vẻ mặt không sao cả, nhưng trên thực tế tâm tư của nàng lại vô cùng tinh tế, tâm trí cũng trưởng thành rất sớm. Nàng càng như vậy, trong lòng Lưu Anh càng khó chịu, càng cảm thấy mình mắc nợ con gái. Cố tình nàng ta vừa há miệng, bên kia đã có người lên tiếng ngắt lời.

“Được rồi mẫu thân, con biết mà, người lại muốn nói với con hiện tại còn chưa tới lúc có đúng không? Được được được, con cũng nhìn ra rồi, chưa đến cuối cùng thì hai người sẽ không ai chịu nói. Được rồi được rồi, con không hỏi nữa. Thật đó, con thông cảm cho hai người. Đi thôi, người mau về đi, lát nữa là trời sáng rồi. Còn nữa, người cũng đừng qua lại mỗi ngày như vậy, tiếp tục như thế làm sao cơ thể người chịu nổi? Trước khi con và phụ thân đi, người đến tạm biệt bọn con là được, những thời gian khác đừng tới nữa. Con không muốn vì bọn con mà mẫu thân bị bệnh người hiểu không?”

Đối mặt với con gái tri kỷ như thế, đôi mắt Lưu Anh lại rưng rưng. Nàng ta kéo Điêu Man vào ngực, ôm lấy thật chặt. Trong lòng Điêu Man cũng đầy ấm ức và chua xót, hai mẹ con nhất thời nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng.

Điêu Di đứng bên cạnh thấy cảnh này trong lòng cũng chua chát, hốc mắt hơi ướt át. Cuối cùng hắn ta chỉ yên lặng xoay người, âm thầm thở dài…

Cuối cùng Lưu Anh vẫn đi. Sau khi nàng ta đi, hai cha con Điêu Man đứng trên ban công, yên lặng nhìn bầu trời đã dần trắng xóa ở phía Đông, âm thầm sầu não.

Sau khi Lưu Anh hồi cung nghỉ ngơi chưa được nửa canh giờ đã bị tiểu cung nữ gọi.

Lúc nàng ta mang theo quầng thâm vừa dày vừa nặng mở cửa, tiểu cung nữ đã sắp bật khóc.

“Mộ cô cô, người mau đi xem thử đi, nương nương nàng, nương nương nàng lại tức giận, bây giờ đang điên cuồng đập đồ!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lưu Anh lại trở về làm Mộ Hàm, theo bản năng nhíu mày.

Tiểu cung nữ kia mặt mày đưa đám nói: “Buổi sáng nương nương nghe nói, nghe nói đêm qua hoàng thượng lại ở Bạch Ngọc hiên nên thoáng cái nổi giận.”

Mộ Hàm nghe vậy, trong mắt đầy giễu cợt, trên mặt lại chứa bất đắc dĩ phất tay với tiểu nha đầu.

“Được rồi, ngươi đi trước đi, nương nương làm gì các ngươi đừng cản, để nàng trút giận cho đã, ta sẽ qua ngay.”

Tiểu cung nữ biết ơn khôn xiết rời khỏi, Mộ Hàm về phòng, thở dài không tiếng động, cam chịu số phận rửa mặt tắm rửa. Lúc nàng ta mở cửa ra, Mộ Hàm cô cô thường ngày không khéo giỏi giang lại xuất hiện trước mặt trên dưới Vĩnh Ninh cung.

Lúc Mộ Hàm chạy đến, Cừu Trinh đã gần như trút giận xong, cái gì đập được cũng đã đập. Nàng ta đang ngồi ở góc giường thở dốc, chỉ mặc áo lót, tóc tai bù xù, rất nhếch nhác.

Lúc Mộ Hàm tiến vào, Cừu Trinh hai mắt vô thần ngẩng đầu lên, sau khi nhìn nàng ta một cái lại hạ xuống, mặc dù chỉ liếc qua nhưng cũng để Mộ Hàm nhìn thấy vệt nước mắt loang lổ trên mặt nàng ta.

Nàng ta khóc sao?

Mộ Hàm hơi nhíu mày, thận trọng đi tới bên cạnh Cừu Trinh, yên lặng nhìn nàng ta, không nói chuyện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cừu Trinh dần dần phục hồi tinh thần từ trong suy nghĩ, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, giọng khàn khàn, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhìn Mộ Hàm: “Ngươi định nhìn như vậy sao?”

Mộ Hàm khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn nàng ta: “Nếu không thì sao? Nương nương muốn ta làm thế nào? Hô hào ‘Nương nương đừng mà’, ‘Nương nương bảo trọng thân thể’ giống như những người khác hả? Nhưng có tác dụng không?”

Cừu Trinh đờ đẫn ngẩng đầu, vẻ mặt đùa cợt cong môi: “Tại sao dưới tình huống nào ngươi cũng có thể bình tĩnh như vậy? Mộ Hàm, tại sao ngươi lại bình tĩnh như vậy? Nói cho ta biết đi, làm sao mới có thể làm được? Làm sao mới có thể làm được? Ta rất tức giận, thật sự rất tức giận, loại tức giận đó ngươi biết không? Cả người trong nháy mắt như bùng nổ, làm sao cũng không thể kìm nén được một chút, chỉ một chút, một chút thôi!”

Mộ Hàm lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào: “Nương nương, ta là ta, người là người, người không phải ta, ta cũng không phải người, tính cách con người trời sinh đã là như vậy, dù là ai cũng không thể nào thay đổi. Người tức giận là vì người quan tâm! Mà nô tỳ là người đứng ngoài cuộc quan sát chuyện này, vì vậy nô tỳ mới có thể bình tĩnh như vậy, người nói có đúng không?”

Cừu Trinh kinh ngạc ngẩng đầu, bốn mắt hai người giao nhau, dường như lời gì cũng đã nói hết, lại như không nói gì.

Cuối cùng Cừu Trinh thở ra một hơi yếu ớt, cả người uể oải dựa vào tường, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, ta quan tâm, ta quá quan tâm hắn nên mới tức giận như vậy. Nhưng Mộ Hàm, trái tim của ta đau quá, đau quá. Bao nhiêu năm rồi, hoàng thượng chưa từng trân trọng một người như thế, nhất là dung mạo của người đó còn giống với người trong trí nhớ kia như vậy. Ta chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó của ả là sẽ…”

“Nương nương, được rồi, người không cần nói, nô tỳ hiểu, hiểu người để ý cái gì. Nhưng nói đi nói lại thì thứ hoàng thượng thật sự để ý chính là gương mặt của nàng ta chứ không phải nàng ta, vì vậy người không cần chú ý quá mức.Với lại chuyện cũ đã qua, có mấy lời có thể không nói thì đừng nói, dù sao nàng đã chết rồi.”

Cừu Trinh nghe đến đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mộ Hàm. Mộ Hàm không sợ hãi, nhìn thẳng lại nàng ta, dưới ánh mắt đáng sợ của nàng ta, Mộ Hàm lại lãnh đạm nói:

“Nương nương đừng nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ không có ý gì khác. Nô tỳ chỉ cảm thấy người đấu với tiên hoàng hậu lâu như vậy, kết quả cuối cùng là nàng chết, người còn sống, điều này đã nói lên người là người thắng. Trừ việc đó ra, người còn sinh con dưỡng cái cho hoàng thượng, cũng giữ được sủng ái nhiều năm như vậy, làm sao một người đã qua đời, và cả một thế thân có thể sánh bằng? Người, cuối cùng đang sợ điều gì?”

Cừu Trinh nhìn chằm chằm Mộ Hàm hồi lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tiếng cười kia chẳng hiểu sao chói tai và sắc nhọn.

“Ha ha, người thắng? Ngươi lại cho rằng ta là người thắng? Mộ Hàm ơi Mộ Hàm, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao, Đỗ Vân Ca nàng mới là người thắng, người thắng chân chính! Cừu Trinh ta trong mắt nàng không tính là gì, trong mắt hoàng thượng càng không tính là gì, ngươi biết vì sao không?”

Mộ Hàm chỉ giữ im lặng, Cừu Trinh cũng không trông chờ nàng ta có thể nói ra cái gì, lầm bầm lầu bầu trả lời.

“Đó là vì, trong lòng hoàng thượng chỉ có một mình tỷ tỷ, từ đầu tới cuối chỉ có một mình nàng!”

Mộ Hàm nghe đến đó nhướng mày, trong mắt cũng hiện lên ý khó hiểu, nhưng trong lòng lại nảy sinh đồng cảm với một người. Nàng ta thật không ngờ, thì ra từ đầu đến cuối Cừu Trinh đều nhìn rõ như vậy.

“Có phải rất mâu thuẫn hay không? Rõ ràng rất yêu nàng, lại tự tay giải quyết nàng, đúng hay không?”

Nói đến đây, Cừu Trinh cười buồn bã: “Nói cho ngươi biết, chuyện này hoàn toàn không mâu thuẫn. So với người chết, còn sống mới càng đau khổ. Nếu bây giờ tỷ tỷ còn sống, ngươi cảm thấy nàng sẽ tha thứ cho hắn sao? Mối thù diệt tộc, nàng có thể thông cảm sao? Không thể đúng không? Chính vì không thể, càng vì chuyện này hoàng thượng không thể không làm, thay vì để nàng hận hắn cả đời, thay vì để nàng mỗi ngày sống trong dày vò, chi bằng tự tay đưa nàng đi. Mà chỉ có để nàng ra đi trong trạng thái thê thảm nhất mới có thể khiến nàng nhớ đến hắn đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thể nào quên hắn!”

Mộ Hàm nghe đến đó, cảm giác trái tim như bị ngoại lực hung hăng đập vào. Sau đó nàng ta dùng ánh mắt không thể tin nhìn Cừu Trinh, hiển nhiên nàng ta đã bị những lời này làm chấn động sâu sắc.

Ai có thể tưởng tượng được, sở dĩ Vệ Du Sâm tàn nhẫn như vậy, đơn giản là muốn khiến nữ nhân hắn yêu nhất nhớ đến hắn, đời đời kiếp kiếp?

Không biết sao Mộ Hàm nghe đến đây đột nhiên cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân lên thẳng tới trán.