Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 6 - Chương 149: Ở cùng trại với công chúa




Buổi tối đầu tiên hành quân, doanh trướng, lửa trại, khắp nơi đều là quân sĩ.

Lều trại của chúng ta ở chính giữa, hai bên là chủ tướng, phó tướng của đội tiếp viện lần này. Chủ tướng là Hoàn Tuyển, là anh họ của Hoàn Tể, phó trướng có một người họ Tạ, chắc cũng là người nhà Tạ Huyền. Dù sao những vị trí trọng yếu của triều đình không thể thiếu được người của mấy đại gia tộc này.

Ăn tối xong, ta ngồi ở góc lều, lấy trong bọc ra một quyển kinh văn.

Đường đi tịch mịch, nhất là ta còn bị “cưỡng ép” đi, lòng nghẹn khuất khôn kể. Dưới tình huống như vậy, chỉ có đọc kinh văn mới có thể trấn an trái tim xao động của ta mà thôi.

Giờ trong tay ta là “Hoàng Đình Kinh” ta từng chép cho Hoàng hậu một lần. Tối hôm qua lúc ở nhà chuẩn bị hành lý, tiện tay rút ra quyển này, nhìn như tùy tiện nhưng thực ra lòng vẫn có lựa chọn. Bởi vì bản “Hoàng Đình Kinh” là bản kinh người nhà họ Vương thích nhất.

Về phần “Hoàng Đình kinh”, trên phố có một giai thoại này. Nói ở Sơn Âm có một đạo sĩ rất ngưỡng mộ Vương Hi Chi, muốn có được chữ của ông. Bởi vì biết ông yêu ngỗng thành bệnh nên trước khi đi đã chuẩn bị một lồng ngỗng trắng để làm thù lao chép kinh. Vương Hi Chi thấy ngỗng thì quả nhiên không nói gì mà bước đi, mất nửa ngày chép kinh cho đạo sĩ kia rồi sau đó cao hứng xách lồng ngỗng về nhà.

Bản “Hoàng Đình kinh” của Vương Hi Chi chép đó được dân gian xưng là “sách đổi ngỗng”. Đạo sĩ kia xem như trân bảo, rất nhiều kẻ hiền sĩ cũng đến cầu được xem nhưng rất ít người được như nguyện. Sau đó vị đạo sĩ kia vì không để bị quấy rầy nên một đêm nọ đã lén rời khỏi quê cũ, không biết chạy đi đâu ẩn cư, cuối cùng không tìm thấy nữa.

Đương nhiên, những bản viết tay này Vương gia còn nhiều. Nhớ rõ Vương Hiến Chi từng nói, lúc trước huynh ấy cũng từng chép mấy lần, về cơ bản là dùng để luyện tập.

Ai dà, chỉ một quyển kinh mà lại khiến ta nghĩ nhiều như vậy. Ta ôm trán, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó đọc kinh văn để dời đi sự chú ý.

Đáng tiếc mới đọc được hai trang, trong lều lại đột nhiên truyền đến giọng nói cực kì khủng bố, là công chúa Tân An đang kêu lên như quỷ kêu: “A! Trời ơi, đây là cái gì? Người đâu mau tới đây, mau tới đây, thật đáng sợ, hu hu…”

Sau khi thét lên, cuối cùng là khóc nức nở.

Ta kinh ngạc há hốc miệng, đây vẫn là công chúa Tân An mà ta biết sao? Lúc nàng ở kinh thành là người nổi tiếng lỗ mãng, nghe nói từ nhỏ đã không thích trang sức mà chỉ yêu luyện võ. Thời gian rảnh rỗi ngoài đi gây rối thì chính là đi luyện võ. Thế nào, vừa ra khỏi kinh thành lại biến thành thiếu nữ nhõng nhẽo rồi?

Nghe được công chúa kêu lên hoảng hốt như vậy, Ngự lâm quân tuần tra bên ngoài vội vọt vào. Đến chánh tướng, phó tướng cũng đều hỏa tốc chạy lại đây. Mọi người vây quanh công chúa Tân An, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Công chúa, xảy ra chuyện gì?”

Lại nhìn công chúa, nàng đứng đó hoảng hốt, đến cả Thái Châu luôn trung thành, tận tâm cũng chỉ biết ôm công chúa nhà nàng mà run người lên.

Hoàn Tuyển vươn tay ra dấu cho mọi người an tâm đừng hoảng hốt, tự hắn chậm rãi đi qua, dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể để hỏi: “Rốt cuộc người nhìn thấy cái gì vậy thưa công chúa?”

“Rắn, rắn…” Công chúa răng va lập cập, run run đáp.

“Hình như là rắn nhưng lại không giống, đuôi rất dài, trơn nữa.” Thái Châu bổ sung cho chủ nhân.

“Mọi người mau chia nhau ra tìm đi!”

Chủ tướng ra lệnh một tiếng, trong lều vải nhất thời rối loạn lên.

Tìm được nửa ngày cũng chẳng được gì, Hoàn Tuyển chỉ đành báo lại với công chúa Tân An: “Công chúa, con rắn kia chắc đã hoảng hốt bỏ đi rồi. Người yên tâm, thần sẽ bảo mọi người ở bên ngoài quan sát cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”

“Nhưng mà, vừa rồi bọn họ cũng ở bên ngoài đấy thôi.” Công chúa chỉ vào mấy vị trong Ngự lâm quân, rõ ràng là nàng không tin tưởng bọn họ. Đồng thời lại oán trách chủ tướng: “Vì sao ngươi không nghỉ tạm ở trong thành, sao phải chạy đến vùng hoang vu này chứ?”

Hoàn Tuyển nhẫn nại giải thích: “Bởi vì chúng ta đang vội và. Vừa rồi lúc đi qua trấn kia thì trời còn chưa tối. Nếu đóng quân ngay ở đó thì sẽ bị hụt mất 20 dặm đường. Giờ chiến sự tiền tuyến vô cùng khẩn cấp, chúng ta không có thời gian để trì hoãn đâu. Chẳng lẽ công chúa không muốn sớm gặp hoàng huynh sao?”

Công chúa nghe nhắc tới Hoàng huynh nhà nàng thì mới không nói gì nữa.

Lúc này ta mới phát hiện chỗ ta đang đứng như có con gì đó giật giật dưới váy ta, ta sợ tới mức nhảy dựng lên, cẩn thận nhìn lại thì ra là một con thằn lằn đuôi dài.

Ta ôm ngực, hít sâu mấy hơi rồi mới nói: “Mọi người không cần tìm nữa đâu, đầu sỏ ở đây này.”

Tất cả mọi người đều xúm lại, nhanh chóng bắt được tên “giả mạo rắn” có “cái đuôi dài và trơn” kia.

Trấn an đôi câu rồi, tất cả đám nam nhân cùng cả con thằn lằn kia đều rời đi.

Ta lại cầm kinh văn lên. Công chúa Tân An chạy đến đây nghi hoặc nhìn ta.

Ta đành buông sách hỏi: “Công chúa tìm hạ quan có chuyện gì sao?”

Nàng nhìn ta từ đầu đến chân, sau đó lẩm bẩm nói: “Thật là lạ, rõ ràng ngươi là kẻ nhát gan vô dụng, sợ phiền phức sao đi ra ngoài lại thành ra to gan hơn ta. Thấy thứ ghê tởm như vậy mà vẫn nhẫn nhịn được.”

Ta khom người hành lễ nói: “Đó là vì nhà cũ của hạ quan có vườn rất rộng, trong vườn có rất nhiều cây, đám thằn lằn này từ nhỏ đã được gặp qua rồi, cho nên không sợ.”

“Ngươi đọc sách gì?” Nàng đột nhiên vươn tay giật sách của ta đi.

Cũng may ta đã sớm lĩnh giáo được tư duy và cách hành động của nàng nên cũng không kinh ngạc, để mặc nàng cầm sách lên rồi lật bừa.

Lật từ trang đầu đến trang cuối rồi, nàng trả lại cho ta và nói: “Nếu ngươi là tài nữ thì chắc chắn phải biết rất nhiều thứ. Vậy ta hỏi ngươi, những gì trong kinh văn viết đều là thật sao? Nhân quả báo ứng, tu tiên đắc đạo rốt cuộc là nói bừa hay có thật?”

“Cái này…”, cho xin đi, ta mà có thể trả lời thì ta là bậc thầy rồi. Cho dù ta có là bậc thầy thì chỉ sợ cũng không thể đưa ra đáp án chuẩn xác. Chỉ có thể nói hàm hồ như vậy. “Chuyện xưa trong kinh Phật đã từ rất lâu rồi, có chuyện còn là dịch từ thứ tiếng khách sang, thật giả thế nào đã không thể khảo chứng nổi. Hơn nữa những thứ trong giáo lý này chỉ coi trọng một điều là “đức tin”. Nếu có tin tưởng, kiên định tuân thủ quyết định của giáo lý, không nghi ngờ, không khảo chứng thì mới là tín đồ thực sự.”

Công chúa Tân An nghe xong thì hừ một tiếng rồi nói: “Ý ngươi là tín đồ thực sự đều là đồ ngốc. Cái gì cũng không suy xét cho kỹ mà đã tin? Thế chẳng phải quá ngu thì là gì.”

“Khụ khụ…” Thái Châu ở đằng sau lại tiếp tục ho khan. Ta biết nàng đang ngăn cản chủ nhân nhà mình tiếp tục nói linh tinh.

Nhưng nếu như vậy mà bịt được miệng nàng thì nàng đã chẳng phải là Tân An. Chỉ thấy nàng càng nói càng kích động, càng nói càng tía lia. “Hoàng hậu nương nương đúng là tin niệm kinh chép kinh là có thể tích phúc đó. Ta từ nhỏ đã thấy người chép kinh, kinh của các phái phái nào cũng chép, thần tiên các nhà đều thờ cúng, không cược riêng vào nhà nào. Sáng bái Thích Ca Mâu Ni, trưa bái Thái thượng lão quân, tối lại bái Quan Âm. Cả năm chép 360 bộ kinh thư, nhiều năm như vậy chẳng phải là mấy ngàn bộ rồi sao? Nhưng đến giờ có được sợi lông tơ trẻ con nào sao? Nếu thực sự có nhân quả báo ứng, nếu thực sự có Phật tổ, Thái thượng lão quân, Quan Âm tống tử phủ hộ thì bà đã sớm sinh được con rồi.”

“Khụ khụ khụ….” Thái Châu đã sắp ho khan đến chết rồi.

Phát tiết xong, công chúa cũng ý thức được bản thân nói sai, xấu hổ cười nói: “Ta chỉ bàn chuyện thôi chứ không phải bàn tán gì vể Hoàng hậu nương nương cả.”

Ta đột nhiên nảy sinh lòng trả thù trẻ con, cười tủm tỉm nói với nàng: “Công chúa yên tâm, hạ thần sẽ không nói lại cho Hoàng hậu nương nương đâu.”

Ánh mắt nàng lập tức trợn trừng, khó có thể tin, hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”

Ta gằn từng tiếng, nói với nàng: “Hạ quan nói, những lời công chúa vừa nói hạ quan sẽ không nói lại cho Hoàng hậu nương nương.”

“Ngươi!” Gân xanh trên mặt công chúa đều tứa hết ra ngoài, chỉ biết ngươi ngươi chứ chẳng nói được gì thêm.

“Đùa sao, những lời này, công chúa nói ra miệng, vào lỗ tai hạ quan rồi tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài. Công chúa chỉ cần yên tâm đi ngủ, sáng mai còn phải lên đường nữa đó.”

“Ngươi! Ngươi!”

Nàng đứng cứng đờ ở đó không biết làm sao, vẫn là Thái Châu đến đỡ nàng đi.

Dọc đường đi bị đè nén thành ra giận dữ khó tiêu. Khó trách công chúa lại thích bắt nạt người khác như vậy. Thì ra nhìn người khác phải cam chịu là chuyện thú vị như vậy.

Về phần sau này sẽ bị trả thù thế nào, nhất thời ta cũng mặc kệ. Con đường phía trước càng đi càng nguy hiểm. Dù có đội quân bảo vệ nhưng nếu thực sự gặp được thổ phỉ đáng sợ, bọn họ sẽ chỉ biết bảo vệ công chúa cẩn thận, nhân vật làm nền như ta có ai thèm bảo vệ? Chưa biết chừng còn bị thổ phỉ nhân lúc rối loạn bắt người cướp của, bắt ta đi rồi xả giận, sau đó mới tính.