Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 6 - Chương 150: Tốt xấu gì cũng còn có xe nát mà ngồi




Bình an đi được năm ngày, đến ngày thứ sáu – vốn nên là lục lục đại thuận thì lại xảy ra chuyện.

Thật sự gặp thổ phỉ, hơn nữa bọn họ người cao ngựa lớn, vũ khí đầy đủ không thua gì quân đội chính quy của triều đình. Làm hại ta lúc mới nhìn qua cửa sổ còn tưởng rằng gặp phải quân đội của địch.

Mãi đến khi hai quân kêu gào qua lại thì mới biết là thổ phỉ.

Ngự lâm quân đi theo nói cho chúng ta biết, đội quân thổ phỉ này danh tiếng rất vang dội, có thể dùng như “sấm nổ bên tai” để hình dung. Đầu lĩnh cầm hai chiếc trùy lớn, nghe nói nặng đến 800 cân cho nên ngoại hiệu của đầu lĩnh là “Bát bách cân”.

Cái này đương nhiên là khoa trương. Trùy sắt nặng đến 800 cân là không thể nhưng có một số điều có thể khẳng định: Trùy sắt rất nặng, người sử dụng nó phải có sức lực lớn, người bình thường không thể làm được.

Thấy thổ phỉ xuất hiện, Hoàn Tuyển lập tức phái người đến báo cho chúng ta: Mau thay nam trang!

Lúc trước Hoàn Tuyển đã cảnh cáo chúng ta, nếu gặp được thổ phỉ thì điều đầu tiên là phải che giấu hành tung, nhất định không thể để thổ phỉ biết chúng ta là nữ nhâ, nếu không bọn chúng sẽ liều chết cướp về. Đối với bọn thổ phỉ đánh nhau khắp nơi, không có chỗ ở cố định, có thể giật tiền thì thuận lợi kiếm chút sắc, là thứ để cho bọn họ rất hưng phấn.

Chúng ta luống cuống thay quần áo, xong đó còn cố ý lấy nhọ nồi trong quân bôi hết lên mặt.

Chuẩn bị xong, ta và công chúa nhìn nhau, tuy rằng cảm thấy rất buồn cười nhưng sống chết trước mắt, chẳng ai cười nổi.

Ngoài xe có tiếng gào thét, chúng ta ở bên trong đều hoảng hốt đến độ chân tay như sắp rút gân. Ta nghĩ công chúa cũng rất sợ hãi như ta vậy: Vạn nhất quân đội của triều đình không chống lại được thì làm sao đây?

Nếu chúng ta thực sự rơi vào tay thổ phỉ, chỉ sợ bụi đất gì cũng không thể che giấu được thân phận nữ nhi của chúng ta. Bởi vì dáng người rành rành ra đó. Nhất là chỉ cần mở miệng nói chuyện là lòi đuôi rồi.

Lại nhìn cỗ xe ngựa lộng lẫy này, ta đề nghị với công chúa: “Không bằng chúng ta xuống xe đi thôi, e là trốn lên cây còn tốt hơn là trốn trong xe.”

Công chúa mất kiên nhẫn liếc nhìn ta một cái: “Ngươi ngu ngốc lắm sao, có xe không ngồi còn muốn xuống đi chết. Ngồi trong xe tốt xấu gì cũng chặn được tên bay.” Nàng lấy tay gõ gõ vách xa, sau đó nói: “Ngươi nghe đi, rất dày! Đây chính là làm bằng gỗ lim, rất rắn chắc.”

Ta nhẫn nại phân tích với nàng: “Không phải xe không tốt mà là nó là mục tiêu lớn. Công chúa nghĩ mà xem, nếu người gặp một đội quân, bên trong không cưỡi ngựa thì là đi bộ nhưng ở giữa lại có hai chiếc xe ngựa, một chiếc còn cực kì lộng lẫy, xung quanh có nhiều người bảo hộ. Người sẽ đoán trong xe là ai ngồi? Là nam nhân hay nữ nhân?”

Công chúa biến sắc, miệng vẫn còn không chịu thua: “Cũng có thể là nam nhân, ai nói nam nhân không thể ngồi xe?”

“Đúng, nam nhân có thể ngồi xe nhưng trong đội ngũ này mà nam nhân ngồi xe thì chắc chắn thân phận sẽ không tầm thường mà là vô cùng cao quý, cả đội ngũ phải bảo vệ người đó, có đúng không?”

Nàng không hé răng, cuối cùng ta tổng kết: “Cho nên mặc kệ trong xe là ai cũng đều sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu công kích của đối phương. Đám thổ phỉ này kinh nghiệm tác chiến phong phú, đương nhiên hiểu rõ đạo lý bắt giặc phải bắt người cầm đầu.”

Nàng không chần chừ thêm nữa, ta vừa dứt lời thì nàng đã đứng dậy, kéo rèm xe ra.

Thấy chúng ta xuống xe, mấy cô nương ngồi ở xe sau cũng xuống hết. Chúng ta được Ngự lâm quân bảo vệ, cúi đầu đến tận bụng, chậm rãi lui ra khỏi vòng đấu.

Vừa vặn chỗ đó lại là một sườn dốc, bên trên chỉ có mấy bụi cây nhỏ và cỏ dại, ta lại đề nghị đi xuống dốc sau đó trốn vào lùm cây. Tiểu đội trưởng Thích Nguy của Ngự lâm quân nhìn nhìn rồi gật đầu đồng ý.

Mãi đến khi chiến sự bên ngoài chấm dứt, hoàn toàn không có tiếng kêu thì chúng ta mới đi ra.

Thấy chúng ta xuất hiện, Hoàn Tuyển đang vội vã tìm kiếm mừng rỡ nói: “Mọi người trốn đi đâu vậy? Hạ qua hoảng muốn chết, tưởng rằng đám thổ phỉ đáng chết kia đã dùng kế điệu hổ ly sơn, bắt công chúa đi rồi.”

Lúc này công chúa đã hoảng hốt đến độ không nói được gì, miệng biến thành hình tròn lớn. Bởi vì hai cỗ xe ngựa kia, trên đỉnh đều bị phá ra một cái động lớn.

Ta cũng toát mồ hôi lạnh, nghĩ mà hoảng hốt, hỏi tướng sĩ chung quanh: “Cái động kia có phải là do người được xưng “Bát trăm cân” đánh thiết trùy vào không?”

Nếu lúc ấy chúng ta ở trong xe, thiết trùy kia nện vào thì đầu ta và công chúa đã nở hoa luôn rồi.

Xung quanh có mấy người đều gật đầu. Hoàn Tuyển hùng hổ nói: “Mẹ kiếp, mấy chục đại hán đều vây quanh ta chơi trò xa luân chiên, khiến ta không thoát thân nổi. Hắn đến đó đánh bất ngờ. Ta nghi ngờ là ngay từ đầu hắn đã theo dõi cỗ xe ngựa này, tưởng rằng có thể bắt được cá lớn. May mà công chúa cơ trí, sớm đã rời khỏi xe, trốn vào rừng cây.”

Công chúa liếc nhìn ta một cái rồi không nói gì thêm. Chỉ nhìn xe rồi lầu bầu: “Về sau không có xe ngồi, làm sao bây giờ? Bình thường ta cưỡi ngựa cũng chỉ đùa nghịch một lát thôi, thực sự ngồi hành quân trên lưng ngựa thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.”

Ta đi qua nhìn chiếc xe kia một chút, sau đó quay đầu nói: “Công chúa, xe vẫn có thể ngồi, chỉ là trời mưa phải che ô thôi.”

Hoàn Tuyển và công chúa đều bật cười. Hoàn Tuyển nói: “Gia Cát tiểu thư nói đúng, xe này chỉ là bị đám mọi rợ phá đỉnh mà thôi, chỗ khác vẫn tốt. Xin công chúa tạm thời dùng tạm, đến trấn kế tiếp, hạ quan sẽ cho người đến sửa.”

Công chúa Tân An đi qua lắc lắc xe, tùy tùng vội mang bục gỗ đến, nàng vừa lên xe vừa nói: “Lên xe thôi, bản công chúa lớn thế này rồi nhưng còn chưa từng ngồi qua xe bị phá nát đâu, hôm nay thử đi. Về sau hồi cung còn có chuyện để nói. Công chúa Đại Tấn từng ngồi xe hỏng chắc chỉ có mình ta mà thôi.”

Mãi đến lúc xe lăn bánh thì chúng ta mới giật mình hoàn hồn, nhìn nhau bất định như không tin rằng chúng ta đã trải qua một hồi kiếp nạn đó.

Nàng đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn ngươi.”

Ta ngây người rồi mới trả lời: “Không cần cảm ơn, công chúa không sao là tốt rồi.”

Ta cứu nàng cũng chính là cứu mình.

Nếu công chúa gặp nạn trên đường, ta cũng khỏi cần về luôn, cứ đi thẳng đến gốc đại thụ nào đó treo cổ tự tử mới là đúng đắn.

Đúng vậy, ta không phải là hộ vệ của công chúa nhưng là tùy tùng của nàng, là do không trâu bắt chó đi cày mà theo nàng đi, ta vốn có thể không cần chịu trách nhiệm gì với cái chết của nàng.

Nhưng con gái của Hoàng thượng đã chết mà ngươi còn sống thì đây mới là tội không thể tha thứ được.