Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 306




Phong Quang sờ sờ cằm, chậc chậc hai tiếng, nhìn không ra Lạc Thần Hi hiện tại đã hái được hai đóa hoa đào, cô cười cười, vui vẻ thong thả đi qua, “Mọi người đang làm gì vậy?”

Mạc Diệc Vân vừa thấy cô, vẻ mặc mềm mại lúc nhìn Lạc Thần Hi lại lạnh lùng cứng rắn, “cô không đi theo Khâu đạo diễn, tới đây làm cái gì?”

“Tôi tại sao phải đi theo Khâu đạo diễn? Nếu là để quen thuộc hoàn cảnh, tìm cảm giác nhập tâm nhân vật, vậy cô gái bên cạnh anh cũng có vai diễn chứ, cô ấy không phải cũng không đi sao?”

“cô Hạ, tôi chỉ là diễn vai bạn của Lâu Nhược, cũng chỉ là một nhân vật phụ thôi.” Lạc Thần Hi ngại ngùng nói: “Tôi thấy tiên sinh này hình như là lạc đường, cho nên mới dẫn anh ấy đi ra.”

“Vị tiên sinh này?” Phong Quang giơ tay chỉ chỉ Mạc Diệc Vân, hỏi Lạc Thần Hi, “cô không biết anh ta sao?”

“À… tôi hẳn phải biết người này là ai sao?”

Phong Quang nhìn Mạc Diệc Vân, mỉa mai, “Này, Mạc Diệc Vân, thật hiếm thấy, thế mà còn có một cô gái không biết anh.”

“Tôi cũng không giống cô Hạ đây, có người không biết tôi rất bình thường.”

“Nếu cô ấy đã không biết anh, vậy để tôi giúp anh giới thiệu cho cô ấy một chút là được.” Phong Quang cười hì hì nói với Lạc Thần Hi: “Người này a, chính là tổng tài công ty Lưu Bích, công ty Lưu Bích cô hẳn là phải biết chứ, là công ty truyền thông lớn nhất giới giải trí, ngay cả ảnh đế Ngu Thuật và tôi cũng đều ký hợp đồng ở dưới trướng của Lưu Bích, cô nếu như thể hiện tốt, nói không chừng cũng có thể ký hợp đồng với Lưu Bích, thay thế tôi trở thành ảnh hậu mới.”

Sắc mặt Lạc Thần Hi nghe thế lập tức cứng đờ, “cô Hạ đừng nói đùa, tôi chỉ là người đóng vai phụ, sao lại có bản lĩnh lớn vậy chứ?”

Lạc Thần Hi diễn vẻ mặt hoảng sợ rất tốt, trong lòng cô cũng thầm nghĩ con bé này, nhất định là thích người đàn ông này mới cảnh cáo mình, thật vất vả mới trọng sinh được một đời, cô mới không có việc gì mà rãnh rỗi đi yêu đương với đàn ông, theo Lạc Thần Hi, một nữ nhân có tiền có thế thì còn sợ thiếu thốn gì nữa?

Đúng vậy, hiện tại mục đích của Lạc Thần Hi chỉ có một, đó chính là phải làm một người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi trở thành đại minh tinh rồi, khiến cho người phụ bạc cô ở kiếp trước trèo cao không nổi.

Nhưng mà, người đàn ông trước mặt này chính là Mạc Diệc Vân trong tin đồn, cô thật ra rất bất ngờ.

Phong Quang nhíu mày, “Thật ra, Mạc Diệc Vân không phải chỉ là ông chủ của tôi, anh ấy còn là…”

“Hạ Phong Quang.” Mạc Diệc Vân lạnh giọng ngắt lời cô.

Phong Quang nhếch miệng, không vừa ý hừ một tiếng, bọn họ có hôn ước không sai, là cha mẹ hai nhà định ra, rất tiếc hai người từ nhỏ đã nhìn không vừa mắt nhau, sau đó lại vì Phong Quang xuất đạo trở thành minh tinh, hôn ước của họ trở thành bí mật không thể nói ra.

“Tôi còn có việc, đi trước.” Mạc Diệc Vân xoay người đi ra một bước, lại vòng vèo kéo tay Lạc Thần Hi, “cô đi cùng tôi đi.”

“Ối, sao thế?” Lạc Thần Hi cả đầu không rõ vì sao cho nên bị Mạc Diệc Vân kéo đi rồi.

Chậc.

Phong Quang bĩu môi, không hổ là nam nữ chính, Mạc Diệc Vân hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Thần Hi đã động tâm rồi, cô lại liếc mắt nhìn người đàn ông còn lại đang đứng bên cạnh, ánh sáng đập lên người anh ta, phủ một tầng ánh sáng vàng kim lên người anh, tràn ngập phong tình tao nhã mê người.

cô cẩn thận quan sát anh một hồi, xác định năng lực bề ngoài đẹp mắt của anh, cô cười hỏi: “Này, người trong lòng anh bị người ta mang đi kìa, không đuổi theo sao?”

Người đàn ông mềm mỏng khựng lại một chút, áo sơ mi trắng tôn lên khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết, càng phát ra vẻ sắc đẹp thay cơm, thấy tiêu cự mắt cô đúng là nhìn mình, sau một lúc lâu, anh mới không xác định mà hỏi: “cô đang nói chuyện với tôi sao?”

âm thanh của anh cũng như người của anh vậy, cũng thanh nhã như gió, Phong Quang bỗng nhiên nghĩ, nếu anh dùng giọng nói dễ nghe như vậy mà nói lời tâm tình, sợ lạ thế gian này không có bao cô gái có thể chống cự lại được.

“Tôi không nói chuyện với anh chẳng lẽ tôi đang nói chuyện với ma sao?” Phong Quang nghiêng đầu cười, đáng yêu nóikhông nên lời.

Người đàn ông đó cũng cười, khác với sự trêu đùa đáng yêu của Phong Quang, anh sạch sẽ mà tốt đẹp, “Tôi vốn tưởng,không có ai sẽ để ý đến tôi.”