Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 307




“anh nhìn đẹp mắt như vậy, người mù mới không để ý đến anh.”

anh cười khẽ, “Vậy chắc là… do tôi gặp phải rất nhiều người mù.”

Phong Quang chỉ coi anh là đang đùa thôi, cô lại nghi ngờ hỏi: “anh không thích Lạc Thần Hi sao?”

“Vì sao tôi phải thích cô ấy?”

“Vậy anh đứng bên cạnh cô ấy làm gì thế?” cô nghĩ, có lẽ do tình tiết còn chưa đi đến lúc để cho Ngu Thuật thích Lạc Thần Hi, nhưng anh ta sớm hay muộn cũng sẽ thích thôi.

Đáy mắt anh nhiễm một màu cô đơn như người lữ hành đi trên núi tuyết, “Tôi nghĩ tìm người để trò chuyện, nhưng không có ai để ý đến tôi.”

Phong Quang bị lý do của anh chọc cười, “anh đang đùa sao? Chẳng lẽ còn có người không muốn nói chuyện với anh?”

“Ừ.” anh nhẹ cúi đầu, tuy rằng cô gái tên Lạc Thần Hi kia rõ ràng nhìn thấy anh, nhưng lại làm như không nhìn thấy anh, anhkhông thích ép buộc, nếu người khác đã không muốn nhìn đến anh, vậy anh rời đi là được, chỉ là lúc anh định rời đi lại nhìn thấy Phong Quang đi đến.

anh dường như thấy cô nhìn mình cười một lát, cho nên anh ở lại.

Thái độ nghiêm túc của anh làm cho Phong Quang cảm thấy anh không phải đang nói đùa, cho nên cô cũng thật sự suy nghĩ lại một lát, “Chẳng lẽ bọn họ không chỉ mù mà còn điếc?”

âm thanh của người đàn ông này dễ nghe như vậy, cho dù anh chỉ tùy tiện nói một câu cũng cực kỳ bổ tai, cho nên cô chỉ có thể đoán là anh ta gặp phải người câm điếc mà thôi.

“cô có thể nói chuyện với tôi không?” Ánh sáng chớp lóe trong mắt anh, khiến người ta có ảo giác nếu họ cự tuyệt anh, thì đó chính là chuyện tàn nhẫn nhất trong thiên hạ.

Phong Quang lại gần anh một bước, nhìn anh trong chốc lát, ừm… gương mặt này đúng là rất hợp khẩu vị của cô.

cô ngồi xuống ghế đá dưới tàng cây, để tay lên bàn đá rồi chống cằm, thuận miệng nói: “Được thôi, dù sao bây giờ tôi cũngkhông có chuyện gì làm, anh muốn nói cái gì?”

anh ngồi đối diện cô, ý cười thản nhiên, “Tôi nghe họ gọi cô là cô Hạ, tôi có thể biết tên của cô không?”

“anh không biết tôi?”

“Có lẽ là… có biết.” Ánh mắt anh trong suốt như không nhiễm thế tục, cũng cất giấu sự ngơ ngẩn mà người ngoài không hiểu được.

Phong Quang không hiểu lời của anh là có ý gì, cô nghiêng nghiêng đầu, lòng nghĩ bản thân mình trước đây cũng không biết Ngu Thuật, vậy anh không biết cô cũng không có gì là lạ, “Tôi tên là Hạ Phong Quang.”

“Phong Quang…” anh nhẹ giọng nói thầm hai chữ này, tiện đà mỉm cười, “Chúng ta xem như là bạn bè chứ?”

“Nào có chuyện nói mấy câu đã là bạn bè?” Phong Quang không hiểu tư duy của anh, nhưng cũng cảm thấy anh rất thú vị, “anh rất thiếu bạn bè sao?”

“Tôi không có bạn bè.”

cô ngẩn ra, “không có bạn bè?”

“Có lẽ… trước đây có.” Có lẽ có, có lẽ không có, anh cũng không có cách nào xác định được.

Phong Quang lại coi chuyện này như bi kịch của việc trở thành minh tinh, đừng nghĩ trở thành lão đại trong showbiz liền vinh quang vô hạn, ở sau lưng, bạn bè tri âm có lẽ không có được vài người, cô tràn đầy cảm xúc, cũng thấy rằng không có gì lạ, bên người cô tốt xấu gì cũng có Liễu Hàn, nhưng Ngu Thuật này có vẻ rất thảm, nghe ý tứ trong lời anh, có lẽ trước đây anhtừng có bạn bè, lại bị bạn mình phản bội, cho nên mới không xác định được mà nói bản thân trước kia có lẽ có bạn bè.

Ánh mắt cô lộ vẻ đồng tình, “Nghề nghiệp nào cũng không dễ dàng, nhưng công việc của chúng ta nói ra so với nhiều người đã tốt hơn rất nhiều, có được thì sẽ có mất, anh nhìn tôi đi, tôi không thể nghênh ngang đi dạo phố, ngay cả muốn đến cửa hàng bánh ngọt ngồi, mua một bàn bánh Black Forest cũng không được, bởi vì ăn sẽ béo phì.”

cô nhụt chí nhún vai.