Ngự Lôi

Quyển 4 - Chương 1: Một phương động, vạn phương đều động




Edit: Sakura

【 Chủ nhân… Chị không sao chứ? 】

【 Không. 】 Cắn cắn môi, Mặc Hi nhìn Lãnh Danh Nhiên  đang ở trên bầu trời, trong con ngươi màu tím loáng qua một tia âm u, một giây này chỉ sợ là thua.

【 Chủ nhân, cho em một ít thời gian, em đã tìm được chỗ đột phá, chỉ cần hấp dẫn cái ấy trong nháy mắt là tốt rồi! 】 ngay tại lúc này, Thanh Dực đột nhiên nói, đôi mắt màu xanh đen quyết liệt.

Đồng thời nhìn tới một điểm này, Mặc Hi cả kinh, 【 Em muốn làm cái gì? 】

【 Hắc hắc, chủ nhân không cần lo lắng, em sẽ không chết, cùng lắm là yếu một thời gian mà thôi, mặc kệ thế nào, luôn không thể bị cái này bắt được!

Nhìn ánh mắt kiên định của Thanh Dực, trong lòng Mặc Hi cũng rét lạnh đi, có lẽ cũng chỉ có một tia hi vọng này, gật đầu, 【 Chị đã biết, chiếu cố ông ta thật tốt! 】

Nói xong, Mặc Hi đã lóe lên lại một lần nữa xuất hiện tại giữa không trung, bây giờ có thể nói cô rất chật vật, máu tươi khắp mình, sắc mặt tái nhợt, ngay cả cơ thể cũng mệt mỏi, nhưng nụ cười nhạt trên môi vẫn không thay đổi, “Ha ha, Lãnh tiên sinh, tôi muốn nói, nếu như sau này tôi hối hận thì sẽ thế nào đây?”

“Hối hận?” Lãnh Danh Nhiên dừng lại công kích mới chuẩn bị, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Thanh Dực trên mặt đất rồi lại một lần nữa nhìn lại Mặc Hi, khuôn mặt thản nhiên nói, “Ha ha, cô bé, cháu nghĩ rằng tôi sẽ bị cháu lừa? Bây giờ các cháu đã cùng đường rồi, hoặc phải nói là có ý định liều chết?”

Đúng là người đã từng trải, căn bản sẽ không bị lừa, nhưng Mặc Hi cũng không có hy vọng xa vời cô có thể dùng điểm này để tranh thủ thời gian cho Thanh Dực.

“Ha ha, Lãnh tiên sinh quả nhiên thông minh ah!” Mặc Hi nhạt cười nhạt nói, lại đột nhiên nhắm mắt lại. Cái sự yên tĩnh kia giống như là ra công kích.

“Hả?” trong nháy mắt Lãnh Danh Nhiên cũng bị Mặc Hi hấp dẫn, không biết cô làm cái gì, nhưng một giây sau vốn sắc mặt không thay đổi đột nhiên cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc. Nhịn không được la lên một tiếng, “Thiên Địa chi năng, không sai, không phải dẫn phát Thiên Địa uy năng, mà Thiên Địa chi năng!”

Mà giờ khắc này Mặc Hi cũng mở hé con ngươi, cất tay nhấc chân đều giống như có thể thấy một cỗ huyền ảo.

Không sai, đúng là Thiên Địa chi năng, thì ra là nhiều năm trước Mặc Hi đấu với Thất Vĩ Ngân Hồ vừa đúng lúc đột nhiên lĩnh ngộ ý tứ Thiên Địa quy tắc, nhưng lúc này cô chỉ có thể dung nhập lại, sẽ không sử dụng công kích, giờ phút này cũng chỉ vì hấp dẫn sự chú ý của Lãnh Danh Nhiên.

“Ha ha, Thiên Địa chi năng, cũng chỉ là lĩnh ngộ quy tắc mà thôi.” Mặc Hi nhạt cười nhạt nói, hai con ngươi màu tím nhìn về phía ông ta.

“Có ý gì?” Lãnh Danh Nhiên kinh ngạc, dù biết rất rõ ràng Mặc Hi cố ý, vẫn không nhịn được dò hỏi, bởi vì lĩnh ngộ Thiên Địa chi năng chính là tiến gần tới cấp Thánh một bước, mặc kệ thế nào, phần hấp dẫn này thật quá lớn.

Trước mắt Mặc Hi quá thần bí cũng quá để người muốn tìm tòi, cô ôm hết cái mà đủ để làm cho  mọi người điên cuồng.

“Quy tắc, quy tắc không gian, quy tắc sống và chết, quy tắc thời gian… thế giới này sớm đã định ra quy tắc.” Mặc Hi nói cười, tại  một khắc này đột nhiên cô có chút lĩnh ngộ, không sai, từ mới bắt đầu cô đã cảm thấy thế giới này bị bàn tay lớn của người nào đó khống chế lấy, khống chế lấy hết thảy, người không biết quy tắc, tựa như một nhà lao.

Nếu đúng như vậy thì người khống chế tất cả sẽ cường đại đến mức nào?

“Quy tắc? Định ra quy tắc?” Trong lòng Lãnh Danh Nhiên mê hoặc, xác thực có chút xúc động, ông muốn biết chính là Thiên Địa chi năng, không phải việc này có hay không, “Tôi… hả?”

Mới muốn nói điều gì, đột nhiên cảm giác được một cỗ năng lượng cường đại lớn đến nỗi làm cho lòng sợ hãi của ông ta đột nhiên bốc lên, cũng ngăn trở lời ông ta muốn nói, mắt đột nhiên nhìn về phía năng lượng đang tụ, cái năng lượng kia khiến ông ta cảm giác được nguy hiểm.

Thanh Dực ở trên mặt đất, giờ phút này cả người nó phát tán ra một cỗ hơi thở tử vong, cái sừng nhọn ở trên đầu được bao bọc bởi một vòng màu đen, đen như vậy, gần giống như luyện ngục vô tận, không có một điểm bóng loáng.

“Cái gì!?” Lãnh Danh Nhiên cả kinh, ông ta giật mình trong một ngày này đã vượt qua vài năm cộng lại,vừa mới Mặc Hi dẫn Thiên Địa chi năng, bây giờ  con dị thú nho nhỏ này rõ ràng phát tán ra hơi thở có thể làm cho ông ta cảm giác được hơi thở nguy hiểm cực độ.

Ánh mắt lạnh đi, nhất thời trong tay Lãnh Danh Nhiên sáng lên màu xanh, không gian dị động, rõ ràng muốn đánh tới Thanh Dực.

【 Chủ nhân, một lát nữa, chỉ cần một lát nữa là tốt rồi, ngăn cản lão ta! 】 Thanh Dực có chút không khỏe mà lo lắng truyền âm cho Mặc Hi.

Không có một chút do dự, Mặc Hi hành động, cả kinh phóng tới Lãnh Danh Nhiên, trong nháy mắt Thiên Địa chi năng hạ trong không gian tuyệt đối là cường đại đấy.

Không thành công thì xả thân!

Trong đôi mắt màu tím rất kiên định.

Mặt đối mặt, Lãnh Danh Nhiên gần như phản xạ có điều kiện, chuẩn bị công kích tới Mặc Hi.

Thế nhưng mà…

Khi nhìn vào con mắt màu tím trong suốt, trong đó giống như có một đạo tím màu trắng lôi điện chớp động, đột nhiên xuất vào trí óc mình, sau đó hoảng hốt và trống rỗng…

“A……” Mặc Hi buồn bực hừ một tiếng, cả người bay xuống dưới, khóe miệng lại hiện lên vòng dáng tươi cười

Thành công rồi, quả nhiên thành công rồi.

Cái kia chính là linh hồn công kích, hoàn toàn thành công.

Linh hồn của Mặc Hi là tuyệt đối cường đại đấy, từ nhỏ đã bị tu luyện, Tiên Thiên linh hồn tự nhiên phải hơn Lãnh Danh Nhiên người tu luyện dị năng chủ yếu, mà cái chốc lát kia thông qua con mắt bắn ra linh hồn công kích rất tiêu hao, nhưng cũng hiệu ứng rất tốt.

“Rống rống!!” Cũng tại lúc này, một tiếng gầm rú vang lên chấn động không gian, Mặc Hi cảm giác được người bị cõng lên, vậy sau đó một tia sáng màu đen loáng qua…

Phá thành mảnh nhỏ!?

Vực vỡ tan, Vực cấp Hoàng vỡ tan, trong nháy mắt năng lượng tấn công khiến cho phiến rừng tiêu tán gần hết.

【 Chủ nhân… Chạy mau… 】

Mặc Hi được năng lượng màu đen bao vây ở giữa không trung, chỉ nghe thấy một tiếng nhắc nhở yếu ớt, tiếp theo năng lượng màu đen biến mất, đột nhiên té ngã trên đất, máu chảy hơi thở trì trệ.

An Diệc Kỳ thương nặng đang hôn mê ở bên cạnh người, Thanh Dực đã tự chủ về tới không gian khế ước.

Mặc Hi cố gắng chống đỡ cơ thể mệt mỏi, ôm lấy An Diệc Kỳ ngay lập tức phi nhanh ra chỗ khác.

“Vù vù…” Ý thức dần dần yếu đi, nhưng trong nháy mắt vẫn căn cứ vào linh thức phát hiện hướng đúng mà đi, khi phát hiện đến một tia hơi thở quen thuộc mới đột nhiên suy nhược về phía trước, nhưng không có ngã xuống đất mà là đến gần người đó, thấp giọng nói, “Linh, nhanh đi Đế Do!”

Trước mắt hoàn toàn là bóng tối.

Ở chỗ khác, một quyển sách rách nát rơi xuống mặt đất, cuối cùng bóng người đó đứng thẳng lên.

“Khục khục…” Trong miệng ho khan, nhìn máu trong tay, giờ phút này thoạt nhìn Lãnh Danh Nhiên rất chật vật nhưng bên trong con ngươi lạnh như băng, bàn tay bị thương đột nhiên nắm chặt.

“Đáng chết! Vậy mà làm được đến bước này, Mặc Hi còn có con dị thú kia…”

Vậy mà có thể làm tổn thương ông!!

Có lẽ giờ phút này cô đã không còn ở đây nữa, nhưng là…

Nghĩ đến tuổi tác của Mặc Hi còn có năng lực lĩnh ngộ cường đại, và công kích cường đại kia…

Nếu lại cho cô một ít thời gian nếu…

Không được! Tuyệt đối không được! Mặc Hi tuyệt đối không thể lưu!!

Trong mắt Lãnh Danh Nhiên lạnh như băng, trong lòng bàn tay lại là xuất hiện khối màu đen bằng vàng, Mặc Hi, Tử… Dị -Võ song tu… thiếu nữ 16 tuổi, lại có thể cùng cấp Hoàng đối kháng… Thật đáng sợ…

Trong lòng suy tư nhưng người đã biến mất tại nguyên chỗ.



Bốp~ ——

Một tiếng vang, Lãnh Danh Nhiên vung tay đưa tư liệu lên trên mặt bàn, lực đạo có thể cảm giác được, tiếp theo nghe thấy ông ta nói, “Giao cho con một nhiệm vụ, chính mình xem một chút đi.”

Ở trước mặt ông ta là một khuôn mặt đạm mạc, Lãnh Nặc Nho.

Lãnh Nặc Nho nhàn nhạt gật đầu, cầm lấy tư liệu trên mặt bàn rồi chuẩn bị xem xét.

Hai ngày này hắn đã nghe nói, vài ngày trước Lãnh Danh Nhiên chiến đấu bị thụ thương, hình như gặp phải sát thủ Tử, tên Tử kia cường đại đến mức nào mà có thể làm ông ta bị thương.

Mà khi mắt nhìn thấy tư liệu kia, đột nhiên đồng tử co rút, trong nháy mắt tư liệu trong tay hóa thành tro bụi.

“Hừ hừ, thế nào, có phải là nhiệm vụ không đáng để con tiếp nhận?” Lãnh Danh Nhiên thấy phản ứng của hắn thì hơi hơi cười lạnh.

Lãnh Nặc Nho lạnh như băng nhìn về phía ông ta, nhưng giọng nói lạnh lùng đáng sợ, “Tư liệu này là thật sao?”

“Con thấy sao?” Lãnh Danh Nhiên bình thản cười nói tiếp, “Dù sao qua vài ngày  nữa Thủy Lam Tinh sẽ biết thông tin này.”

“…” Cánh môi trắng nhạt của Lãnh Nặc Nho hơi động, lại không phát ra một chút âm thanh nào, trong con ngươi hoàn toàn tối thui.

“Cha mặc kệ con làm cái gì, nhưng phải thu nhập cô ta vào Liên minh Dị năng hoặc chết, cha nghĩ lấy quan hệ giữa con và cô ta thì bất ngờ giết cô ta cũng không phải là việc khó.” Đã trầm mặc một hồi, Lãnh Danh Nhiên thấy Lãnh Nặc Nho không nói gi nên nói ra trước, nói xong thì thấy sắc mặt Lãnh Nặc Nho càng lạnh lẽo.

“Hi vọng con không làm cha thất vọng, mẹ con cũng sẽ không hi vọng con gặp phải chuyện không may, có phải không? Dù sao mẹ con còn cần con chiếu cố.” Nói xong câu cuối cùng thì Lãnh Danh Nhiên biến mất tại chỗ.

Không gian trống rỗng chỉ còn lại bóng hình thon dài kia.

Lại một lần nữa ngồi ở trên ghế ngồi, sau đó Lãnh Nặc Nho mới nở nụ cười khổ sở, “Mặc Mặc, ha ha, không có nghĩ đến em sẽ trở nên cường đại như thế, lúc trước anh Nho cũng biết em không đơn giản, lại không có nghĩ đến không đơn giản đến tình trạng như vậy, ha ha…”

Nói đến từ cuối cùng thì nụ cười của Lãnh Nặc Nho cũng dần dần khôi phục ấm áp, đôi mắt cũng kiên định.

Anh Nho đã nói, sẽ không để em bị thương hại… thì làm sao có thể thương hại em được chứ…

Trong thành Đế Đo cũng đang loạn, Phiêu Linh liên tục không ngừng gấp rút lên đường cuối cùng hôm nay đã tới nơi, bởi vì đã tới nhà Mặc Hi  một lần cho nên cũng không sẽ lạc đường.

Nếu bây giờ Mặc Hi tỉnh thì tuyệt đối sẽ không để Phiêu Linh mang cô về nhà, bởi vì như vậy chỉ khiến người nhà lo lắng, nhưng bây giờ cô lại đang hôn mê, đương nhiên không có biện pháp nào.

Cho nên khi Phiêu Linh xuất hiện tại biệt thự  đường An Lâm ở thành Đế Do thì Chu Tiểu Trúc chút nữa ngất đi, Mặc Phàm sợ hãi không nói lên lời, cuối cùng vẫn  là Thiên Nhu hiểu chuyện an trí hai người Mặc Hi và An Diệc Kỳ.

Dưới tầng hầm, An Dĩ Mẫn nhìn hai người đang nằm  trước mắt, trên mặt đâu còn nụ cười bình thản nữa mà hoàn toàn yên lặng, yên lặng đáng sợ.

“Cô nói Mặc Mặc vì đi cứu nhóc con hư hỏng này mới bị như thế sao?”

“Đúng vậy.” Thiên Nhu bình thản hồi đáp, thế nào cô cũng không có nghĩ đến chuyện sẽ phát triển đến tình trạng như vậy, vậy mà Mặc Hi lại trọng thương như thế, nhưng nhớ tới tại Phiêu Linh nói tới lời đồn gần đây thì cũng đã hiểu chuyện này quan trọng như thế nào rồi.

Con ngươi An Dĩ Mẫn thoáng qua một tia khát máu, ông cũng phỏng đoán đến Liên minh dị năng hành động, cũng đãphái ra người đi ngăn cản và đi cứu An Diệc Kỳ, lại không có nghĩ đến vẫn chậm một bước, bây giờ An Diệc Kỳ đã trở về nhưng lại là trong tình huống này.

Nhưng cũng coi như may mắn rồi.

Người di động, con ngươi sắc bén nhìn về phía Thiên Nhu, An Dĩ Mẫn trầm ngâm hỏi, “Thiên Nhu, có một số việc tôi không muốn nhiều lời, mọi người đều biết cô là người của Mặc Mặc, bây giờ ta thầm nghĩ hỏi cô một vấn đề, hi vọng cô thành thật trả lời tôi.”

“Ông chủ cứ hỏi.” Thiên Nhu cũng ngước mắt nhìn về phía An Dĩ Mẫn.

“Mặc Mặc có phải là Tử như trong lời đồn không?”

“Đúng vậy.” Không có do dự, Thiên Nhu gật đầu.

Lời đồn đã phát tán, người đứng đầu{Hình đường} của Liên minh dị năng chiến đấu với Tử sát thủ tự do truyền kỳ biến mất đã lâu, lại một lần nữa không biết hành tung của Tử, chỉ sợ không bao lâu nữa thân phận của Mặc Hi cũng sẽ bị vạch trần, bây giờ cho An Dĩ Mẫn biết cũng không sao cả.

Trong lòng đã có chuẩn bị nhưng An Dĩ Mẫn vẫn giật mình, “Nói ra thực lực bây giờ của Mặc Mặc đã có thể đối kháng với cấp Hoàng sao?” Lúc nói lời nói này ra, giọng điệu hơi bất ổn.

Bên trong mắt Thiên Nhu thoáng qua một tia kiêu ngạo, Đại nhân của cô, từ nhỏ đã như vậy để người không khỏi không kính ngưỡng, gật đầu, “Điều này Thiên Nhu cũng không biết, nhưng theo như thông tin mà nói thì đúng vậy.”

“Thiên Nhu!” Lúc này, đột nhiên giọng nói của An Dĩ Mẫn trầm xuống,  trong giọng điệu và ánh mắt có một tia không thể tin được, “Tôi muốn biết, có phải Mặc Mặc còn có quá nhiều bí mật chưa bị người ta phát hiện.”

Thiên Nhu dưới ánh mắt của An Dĩ Mẫn mà sắc mặt vẫn như thường, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, “Tôi nghĩ nếu Hi muốn cho ông chủ biết thì ông chủ sẽ biết, nhưng Thiên Nhu chỉ có thể nói một câu, Hi tuyệt đối sẽ không tổn thương tới ông chủ.”

“…” Đối với trả lời của Thiên Nhu, An Dĩ Mẫn không nói gì mà trầm mặc một lúc, khi nhìn đến khuôn mặt bình thản của Thiên Nhu thì sự lạnh lẽo trong mắt mới tán đi, nhẹ nhàng cười nói, “Sao tôi lại không biết chứ, bằng không cô bé cũng sẽ không mạo hiểm đi cứu nhóc con hư hỏng này rồi.”

“Nhóc con hư hỏng… Nhất định quấy rầy con bé không ít.” Nói ở đây, An Dĩ Mẫn nhìn An Diệc Kỳ nằm ở trên giường, lần này coi như khiến hắn trưởng thành một chút, thế giới này đã loạn, như vậy chỉ sợ hắn khó có thể sinh tồn.

Run nhẹ, ngay tại lúc này, trong nháy mắt An Dĩ Mẫn cảm giác được An Diệc Kỳ đang run nhẹ, không kịch liệt lại khắc sâu, người lóe lên đã đến bên giường, giọng nói trầm thấp, “Nhóc con hư hỏng, con đã tỉnh?”

Lông mi màu đen rậm rạp nhẹ nhàng chuyển động, cuối cùng dần dần hé mở, khi hai mắt hé mở lại làm cho cả người An Dĩ Mẫn run rẩy, hai bàn tay bắt lấy hai vai An Diệc Kỳ, giọng nói cũng run theo, “Nhóc con hư hỏng! Con, con thế nào?”

Sao hai mắt đen kịt đến nỗi không có cảm xúc nào cả, thật giống như đã mất đi linh hồn, như là biến mất vậy.

Khi nghe thấy tiếng hô hoán này, cuối cùng trong con ngươi An Diệc Kỳ xuất hiện một vòng dao động, nhìn về phía An Dĩ Mẫn, trong miệng là thì thào, “Cha… cha nói đúng, là con làm phiền cô ấy, nếu như không phải con… thì cô ấy cũng không biến thành như thế…”

“Nhóc con hư hỏng…” Lần đầu tiên An Diệc Kỳ gọi ông là “Cha”, xưng hô vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này làm cho trong lòng An Dĩ Mẫn phức tạp, hoặc cũng không biết nhớ tới cái gì, từ trong miệng cũng chỉ còn lại một tiếng hô hoán này.

An Diệc Kỳ lại run nhẹ, cuối cùng có chút giật giật miệng, xem như cho ông một nụ cười, lên tiếng cười nói, “Con, không có chuyện, Mặc, Mặc Mặc thế nào?”

“Mặc Mặc đã được trị liệu sơ bộ, tánh mạng không có nguy hiểm.” An Dĩ Mẫn gần như là không hề do dự mà trả lời.

“Vâng…” An Diệc Kỳ thỉnh cầu đáp ứng một tiếng, chuyển đầu nhìn thoáng qua Mặc Hi hôn mê bất tỉnh trên giường bên cạnh cách không đến một mét, cái nhìn kia mặc dù chỉ trong chốc lát nhưng lại khắc sâu, cuối cùng quay đầu lại, nhỏm người dậy mặc cho vết thương đau nhức đi xuống giường, bước chân đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn về phía An Dĩ Mẫn, “Cha, mặc dù con vẫn không rõ rất nhiều chuyện, nhưng con không muốn là một cái phiền toái…”

Rõ ràng lời nói kiên định, nhưng bên trong giọng nói vẫn run rẩy bán đứng bi thương cực lớn trong lòng của hắn.

“Tiểu, Tiểu Kỳ…” Giờ phút này, An Dĩ Mẫn cũng không có lại gọi hắn là nhóc con hư hỏng nữa, ông biết rõ một khắc này An Diệc Kỳ đã trưởng thành, nhưng ông không biết nên vui vẻ hay đau lòng, hoặc cả hai đều có.

“Cha, đều tại con, đều tại con! Nếu không phải thực lực con nhỏ yếu, nếu không phải tại con không nghe lời thì Mặc Mặc, Mặc Mặc sẽ không biến thành như vậy, sẽ không ah! Cha!!” An Diệc Kỳ đau đớn nói ra, con ngươi đen nhánh tự trách và bi thiết.

Một tiếng Tiểu Kỳ kia làm cho hắn muốn giã bày, muốn phát tiết.

“Cha biết rõ, cha biết rõ, Tiểu Kỳ…” An Dĩ Mẫn ôm hắn ở trong lòng, lúc này An Diệc Kỳ mới chính thức biểu hiện ra hắn yếu ớt, hắn bi thương trước mặt người cha.

“Cha, con muốn biến cường, con không muốn trở thành phiền toái của Mặc Mặc, cho dù không thể trợ giúp Mặc Mặc thì cũng không muốn trở thành phiền toái ah!”

“Uh, ba ba sẽ giúp con, sẽ để con cường đại, nhất định!”

“Cha, cha biết rõ sao? Mặc Mặc quá cường đại, cường đại khiến con không dám tranh thủ”

“…”

“Thế nhưng mà, con vẫn không muốn bỏ cuộc, cho dù không thể ở cạnh Mặc Mặc nhưng con vẫn hi vọng có thể nhìn thấy Mặc Mặc, nhìn Mặc Mặc thôi cũng được rồi… Thật sự, cha, con chỉ muốn có thể đứng bên cạnh Mặc Mặc, có thể trợ giúp, nhìn Mặc Mặc thì tốt rồi… Như vậy thì tốt rồi ah!”

“…”

“Sao con lại nhỏ yếu, khục, A… Khục, thế nào có thể…”

Nghe thấy lời giã bày này, cuối cùng An Dĩ Mẫn không có nói một lời, chỉ nghe thấy An Diệc Kỳ nói “nếu”, Thiên Nhu cũng bị lời bi thống của An Diệc Kỳ làm cho run rẩy thoáng một phát, lần đầu tiên thấy  Kỳ thiếu gia luôn không sợ trời không sợ đất lại có một mặt như vậy, làm cho người ta đau lòng như vậy.

Mà… Này hết thảy đều là bởi vì chủ nhân của cô ah…

Nhìn Mặc Hi chưa tỉnh ở trên giường, ánh mắt Thiên Nhu dịu dàng, biến hóa như vậy thật là không biết tốt hay xấu, nhưng quan trọng là Hi không có chuyện.

Qua mấy ngày sau, Thủy Lam Tinh bị Liên minh dị năng tản ra một cái tin tức tạo thành cơn sóng lớn.

“Ông chủ! Liên minh dị năng đã phát chiếu toàn bộ TV của Thủy Lam Tinh, tiểu thư Mặc Hi là sát thủ Tử.”

Tập đoàn An thị trong thành Đế Do, tại phòng sách An Dĩ Mẫn chỉ có giọng nói trầm bổng của Lany.

Cho dù biết rõ đó là sự thật, nhưng đến bây giờ Lany vẫn còn cảm giác mơ hồ, tại bảy năm trước người làm cho hắn bị thương hóa ra là Mặc Hi, lúc đó cô bé mới chỉ có chín tuổi, hơn nữa bây giờ trong đoạn phim chiếu cô thoải mái kích sát một gã cấp Vương, một tên cấp Sư điên phong không tên, đến sau này còn chiến đấu với người thủ lĩnh {Hình đường} của Liên minh dị năng cao thủ cấp Hoàng, này hết thảy đều để hắn cảm giác đang nằm mơ.

“Đã biết, xuất toàn bộ chiến đấu lực An thị ra, còn có đi thông tri Nhiếp Di Khải, để ông ta chuẩn bị thật tốt!” An Dĩ Mẫn tựa ở sofa ổn trọng phát hành mệnh lệnh.

“Vâng!” Lany lĩnh mệnh mà đi.

An Dĩ Mẫn cũng hơi hơi mắt nhắm lại, mặt mày nhăn lại, lần này chỉ sợ thật sự muốn kinh nghiệm một trường đại chiến rồi, Thủy Lam Tinh cũng muốn đánh loạn rồi.

Liên minh dị năng… đúng là một hung thú tuyệt thế ah! Làm sao một thành Đế Do nho nhỏ có thể chống cự lại, nhưng chuyện  đã đến một bước này, không chiến cũng phải chiến!

Còn có một tin tức là Mặc Hi ở thành Đế Do đã tỉnh lại.

Ngồi lấy trên sofa trong biệt thự, tại trước mặt cô là Thiên Nhu, Phiêu Linh, Hắc Ảnh, Đan Thử còn có Khố Lạp.

Nói ra đến Khố Lạp coi như là vận khí, lúc Mặc Hi cáo tri bọn Hắc Ảnh chạy trốn, đúng lúc hắn ở cùng nên mới tránh được.

“Hi, cậu khỏe chưa?” Đan Thử lên tiếng hỏi, hắn đều nghe nói mấy chuyện gần đây, vốn dĩ nghĩ Mặc Hi mang theo An Diệc Kỳ rất dễ dàng, lại không có nghĩ đến sẽ gặp được cao thủ như vậy.

“Đã không có vấn đề gì lớn rồi, không quan trọng.” Mặc Hi cười nhạt hồi đáp, kỳ thật ngoại thương đã khôi phục hoàn toàn, chủ yếu nhất là linh hồn tổn thương, tu dưỡng vài ngày cũng gần khỏi rồi, duy nhất để Mặc Hi lo lắng chính là Thanh Dực không tốt lắm, nói cái gì chỉ là không khỏe một đoạn thời gian, rõ ràng khi đó nói vậy chỉ làm cho Mặc Hi không cần lo lắng.

“Nói thật ra sao bạn có thể gặp được những người kia, dựa theo thực lực của Hi muốn từ trong tay thầy giáo mang theo An Diệc Kỳ đào tẩu là chuyện dễ dàng mới đúng.” Đan Thử hơi nghi hoặc nói, kỳ thật đã lờ mờ đoán được không ít.

“Không nói chuyện này nữa, hôm nay tìm cậu đến là có chuyện muốn phân phó một tiếng.” Mặc Hi cũng hiểu Đan Thử đang bênh vực kẻ yếu, cũng không có tiếp theo cái chủ đề này, trực tiếp nói ra chuyện cô muốn phân phó.

Trong khoảng thời gian ngắn này Khố Lạp cũng đã nhìn ra một ít manh mối, cho nên khi Mặc Hi nói lời này thì mỉm cười, “Vậy tớ để tránh.” Nói xong liền chuẩn bị rời khỏi.

“Không cần, bây giờ bạn nghe cũng không sao.” Mặc Hi nhạt nói, Liên minh dị năng đã hành động, mà thân phận của cô cũng bị vạch trần, cho nên đối với những lời nói cô chuẩn bị nói ra thì  Khố Lạp nghe cũng không sao cả.

Khố Lạp nghe xong, cũng không có nói cái gì, tiếp theo ngồi nguyên tại chỗ.

Hai bàn tay Mặc Hi giao nhau, chính là bắt đầu nói: “Bây giờ Liên minh dị năng đã bắt đầu hành động, mục tiêu của bọn hắn là cả Thủy Lam Tinh, hơn nữa bây giờ kế hoạch chỉ sợ là đã hoàn thành một nửa, bắt đầu chậm rãi đả kích thành trấn khác, cũng bỏ qua thành Đế Do.”

“Đan Thử, Hắc Ảnh, bây giờ toàn bộ  cậu ở lại trong thành Đế Do giúp việc, cố gắng bảo vệ thành thật tốt, Đan Thử, cậu có luyện kim truyền thừa này, chắc hiểu rõ thủ vệ, còn có phải chú ý tất cả động tác của Liên minh dị năng.”

“Hắc Ảnh, cậu cố gắng tu luyện, thời gian truyền thừa đến rồi, thực lực cũng không phải là vấn đề.”

“Thiên Nhu, chị đi thông tri bọn người Phạt Nhận bây giờ đừng về sớm vội, trước nhanh điểm thu nhận đội ngũ cùng với tu luyện, đến thời khắc quan trọng lại trở về cũng không muộn.”

Hàng loạt mệnh lệnh toát ta, Khố Lạp hoảng hốt, có phải là thiếu nữ luôn mang nụ cười với bọn hắn này không.

Ngay sau đó Mặc Hi nhìn về phía hắn, bốn mắt  nhìn nhau, thấy Mặc Hi mỉm cười, “Khố Lạp, gia tộc của cậu là gia tộc thương nghiệp, rất giàu có đúng không.”

“Uh.” Khố Lạp gật đầu.

“Vậy tớ hi vọng bạn có thể đứng tại bên thành Đế Do này phản kháng Liên minh dị năng, tuyên truyền đối kháng sự xâm lược của Liên minh dị năng, đến thời khắc quan trọng thì di chuyển đến thành Đế Do, mọi người cùng nhau thì mới có cơ hội thắng lợi!”

“Tớ hiểu rồi, sau khi trở về tớ sẽ làm.” Khố Lạp cười bình tĩnh, hắn nói chính là hắn sẽ làm như vậy, mà không phải là thương lượng với cha mẹ, rõ ràng, gia tộc của hắn sớm đã vào trong tay hắn

Biểu hiện như vậy cũng để Mặc Hi coi trọng không ít.

“Vậy như vậy, tiếp đến tuyệt đối sẽ là một tràng ác chiến, dã tâm và nanh vuốt Liên minh dị năng đã lộ ra.” Mặc Hi âm trầm nói, trong lòng gần như bịt kín một tần âm u, muốn bình thản sinh hoạt quả nhiên cần lực lượng tương đối, nếu bây giờ cô đủ cường đại, nếu cũng không cần bị động như vậy…

Nghĩ đến đây, Mặc Hi nắm chặt tay, thời gian, cô cần chính là thời gian.

Thành La Lâm, thành chủ biệt thự.

Phanh ——

Cái bàn trước mặt bị đập đập nát bấy, trên mặt Bạch Binh băng hàn, “Không có nghĩ đến ah, không có nghĩ đến, sát thủ Tử chính là Mặc Hi, Mặc Hi là sát thủ Tử, thù của con gái tôi, tôi sẽ nhớ kỹ vô cùng ah!”

“Cha, thành Đế Do và Mặc Hi, tuyệt đối muốn đem bọn hắn nát bấy!” Sắc mặt Bạch Minh cũng như băng.

“Yên tâm, không cần chúng ta động thủ, Liên minh dị năng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái quấy rầy này đấy, Dị- Võ song tu ah! Mặc Hi đúng là một nhân vật truyền kỳ ah, nếu lại cho cô một ít thời gian, chỉ sợ…” Phía sau nếu Bạch Binh không có nói lại, nhưng là ai đều hiểu.

Nghĩ đến năm đó nói chuyện cùng với Mặc Hi, thiếu nữ bình thản cười nhạt, thật là nhân vật thật đáng sợ ah, sao Liên minh dị năng lại bỏ qua như vậy chứ.

Sân nhỏ trên núi tuyết khổng lồ ở phía bắc.

Một gã cao gầy đứng ở trên núi cao, trước mặt chính là băng hàn tuyết phong, bóng người kia lại không hề nhúc nhích.

Tóc dài bay bay, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, con ngươi màu lam băng càng nổi bật, giờ phút này trong con mắt băng lãnh hiện lên một tia dao động khó mà có được.

“Sát thủ Tử… Mặc Hi…”

Hóa ra cô ấy là Dị – Võ song tu, hơn nữa hai cái thân phận đều xuất sắc như thế, trận chiến kia cô chỉ dùng vũ lực mà có thể đả bại chính mình, bây giờ còn chiến đấu với cao thủ cấp Hoàng.

Chênh lệch giữa bọn họ… Đã càng lúc càng xa sao?

Buồn cười chính là, cô nghĩ rằng lần gặp sau tuyệt đối sẽ thắng cô ấy!

Mặc Hi… Cho dù là như thế, em vẫn là đối thủ duy nhất mà Phong Tiên Tuyết nhận định!

Thầm nghĩ trong lòng, cánh môi hồng đẹp của thiếu nữ hơi bĩu một cái, băng bao quanh người cô, giống như băng điêu.

Không sai, thiếu nữ này đúng là Phong Tiên Tuyết, thiên tài đệ nhất gia tộc Phong thị, Thánh nữ Liên minh dị năng!

“Mặc Mặc, Tử…” Thành Đế Do, biệt thự thành chủ, nơi nào đó bên trong căn phòng, con ngươi Nhiếp Tử Triệt phức tạp.

” Liên minh Dị năng! Thành Đế Do là các ngươi có thể tùy ý xâm lược sao!” Thành Đế Do, một thiếu niên mặc đồ bộ màu đen, tóc màu đen, khuôn mặt gần như yêu nghiệt, khóe miệng câu dẫn ra một vòng chế nhạo quen thuộc, ghê như thế, đúng là Thần.

“Ha ha, cuối cùng muốn loạn sao?” Thành Đế Do, trong một cửa hàng tóc nào đó, trong căn phòng ấm áp vang lên tiếng lẩm bẩm nhàn nhã.

Trang trí đơn giản, cái gương, chỗ ngồi, công cụ, chỉ thế mà thôi, lại cho người có cảm giác thoải mái. Trên sofa có một người đàn ông đang ngồi, tóc ngắn màu đen mềm mại, khuôn mặt trắng bạch, dưới   ánh mặt trời ấm áp phát tán ra nõn nà bóng loáng, khóe miệng giơ lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng đáy mắt lại không có cười, mặc trên người là bộ đồng phục áo lao động hiệu cắt tóc, nhưng trên người của hắn lộ ra cao quý.

Đúng là người đàn ông đã cắt tóc cho Hắc Ảnh, chỉ thấy bảy năm trôi qua, mặt mũi của hắn không có một điểm biến hóa, không hề già đi.

Không thể không nói, một thành Đế Do nho nhỏ nhưng cũng là nơi tàng long ngọa hổ rồi.

“Ha ha, Tử, cuối cùng tôi tìm được cô rồi! Không có nghĩ đến ah, Mặc Hi, hóa ra cô tiềm ẩn sâu như thế!” Đồng thời nơi nào đó trong rừng rậm, là một đạo kinh hỉ cùng với giọng nói  bực mình, tiếp theo nghe thấy hắn nói, “Ảnh Sát tộc mọi người đi cho ta! Đi Đế Do! Liên minh Dị năng, cũng đáng đấu một hồi, Ảnh Sát tộc cũng nên hiện!”

Sưu sưu sưu ——

Vô số đạo tiếng vang xuất hiện, lại không thấy một người.

Thành Danh Ngân, thiếu nữ  kiên cường hư không mà đứng, xa xem nhân viên gia tộc trước mặt, khuôn mặt dã tính xinh đẹp lại lạnh như băng, tóc đen nhảy múa trong gió, giọng nói truyền vào tai mọi người, “Tất cả mọi người nghe đây, cho dù là chết cũng tuyệt đối không cho phép thần phục dưới nanh vuốt của Liên minh dị năng, chúng ta không phải một người, mà là một đoàn thể, tôn nghiêm của chúng ta không cho phép bị dẫm đạp!”

“Vâng!!

“Truyền mệnh lệnh của tôi, người trong gia tộc toàn bộ chuẩn bị, tuyệt không thuần phục!”

“Tuyệt không thuần phục!!”

Thiếu nữ này đúng là Lạc Nguyệt. Lúc này cô đã có sự chấn nhiếp của một gia chủ.

Một phương động, vạn phương đều động, Thủy Lam Tinh đại loạn.